Trong phòng nghỉ ở hậu trường, các nghệ sĩ khác không ngừng đến chào hỏi tôi.
"Trời ơi, chị Tần Thi ơi, em thích điệu nhảy hôm nay của chị lắm lắm luôn.”
"Chị Tần Thi, chị chính là người khiến em quyết định dấn thân vào giới giải trí này! Em chính là xem chị nhảy mà lớn lên đó."
"Tần Thi," có một anh lớn trong giới đi tới, xấu hổ cười một tiếng với tôi, nhỏ giọng hỏi: “Cô còn búp bê vải(*) không?"
(*): một dạng quà lưu niệm dành cho fan
Anh ấy xoa xoa tay, rất ngượng ngùng: "Con gái tôi rất thích CP Tần Tứ, tiếc là không săn được hàng."
Tôi thực sự không có thứ đồ chơi đó.
Khi tôi đang không biết từ chối như thế nào thì Đoàn Tiêu đã cười tủm tỉm từ trong túi lấy ra một con, khoác vai anh lớn kia, "Ôi chao, lão Từ, đây chính là phiên bản giới hạn vốn dĩ tôi muốn sưu tầm, nếu không phải anh mở miệng, tôi cũng chả đem ra đâu."
"Ây dà!" Anh lớn dùng sức vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Đoàn Tiêu, “Anh em tốt! Tôi sắp bị con gái lèm bèm đến chết rồi, như này đi, tiệc tất niên năm nay, vị trí trung tâm, Tần Thi nhất định phải đến đấy nhé!"
"Nhất định sẽ đến!"
Hai người kề vai sát cánh đi ra ngoài.
Điện thoại chợt rung lên.
Tôi lập tức lấy điện thoại ra xem.
Nhưng đó không phải là cuộc gọi mà tôi đang chờ, vậy mà lại là An Khả Ngưỡng.
Tôi không trả lời, trực tiếp cúp máy.
Nhét điện thoại vào túi ra ngoài cố gắng hít thở.
Cách đó không xa là sân thượng hội trường chính đang tổ chức một bữa tiệc tối kỷ niệm.
Tên của công ty Trần Tứ đập vào mắt tôi.
Tôi bước lại gần, dừng lại dưới tán cây cọ.
Chắc cậu ấy có đến dự nhỉ.
Càng nghĩ càng bực bội, muốn lấy điếu thuốc trong túi ra hút nhưng lại nhớ tới camera man luôn theo sát mình cách đó không xa.
Nhạt nhẽo.
Tôi giống như một kẻ hư hỏng nhìn chằm chằm vào những ô cửa sổ kiểu Pháp trong bữa tiệc tối của ai đó.
Nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy người mà tôi đang nghĩ đến.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy Trần Tứ, trong lòng nghẹn thành một mảnh chua xót, tràn ra bên ngoài ăn mòn ngũ quan của tôi.
Vây quanh cậu là một nhóm nữ nghệ sĩ trẻ trung đang cười đùa, chọc ghẹo nhau.
Mà cậu không chút để ý nhếch khóe miệng, như gần như xa.
Tôi chưa bao giờ gặp qua mặt này của cậu ta, khéo léo đưa đẩy giữa những buổi tiệc phù phiếm mưu cầu danh lợi, một thân phong lưu không dính một cánh hoa đào.
Cậu ấy thực sự không phải là mẫu người lý tưởng của tôi.
Quá sắc bén, quá phô trương, quá khó khống chế.
Tôi không nhịn được muốn trao tim mình cho cậu, lại sợ tôi chỉ là hứng thú nhất thời của một cậu trai trẻ.
Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau đã là một tuần trước.
Mỗi người đều bận rộn với lịch trình của bản thân.
Tập thứ ba của chương trình cứ như đang quay cuộc sống của từng cá nhân.
Nhưng cậu ấy có vẻ không để tâm lắm.
Điện thoại di động lại reo một lần nữa.
Là An Khả Ngưỡng.
Hôm nay hắn đã gọi cho tôi liên tiếp hơn chục lần.
Tôi nhịn cơn nóng nảy xuống và trả lời điện thoại.
"Chào?"
Cùng lúc đó, người nào đó trong buổi tiệc chỉ vào tôi ở bên ngoài cửa kính trong suốt, mặc váy ngắn màu đen với dây đai màu đỏ, nhắc nhở Trần Tứ rằng tôi đã đứng ở đó một thời gian dài.
Khi ánh mắt của tôi và cậu ta đối diện nhau, An Khả Ngưỡng ở đầu dây bên kia hỏi tôi: "Thi Thi, em có vui không?"
An Khả Ngưỡng hẳn là say rồi.
Hơn nữa còn say không nhẹ.
"Anh phải làm như thế nào thì em mới chịu trở về đây?"
"Có việc thì tìm Ôn Ninh, đừng tới làm phiền tôi."
Tôi cúp điện thoại, quay trở lại trở lại phòng nghỉ của mình, không tiếp tục nhìn cửa sổ trong suốt nào đó nữa.
17.
Tôi ngồi trên xe bảo mẫu chờ Đoàn Tiêu, cầm điện thoại di động lướt siêu thoại trên Weibo.
Sau khi tập ba bắt đầu phát sóng, những cuộc thảo luận đ.iên cuồng nổ ra.
Đầu tiên là An Khả Ngưỡng rút khỏi chương trình vì lý do sức khoẻ.
Tiếp theo là có quá ít cảnh quay của CP Tần Tứ.
"Trời m.á, sao tập này hai người họ hoàn toàn không gặp mặt nhau vậy nè. Huhu”
"Nhìn y như là ghét nhau dữ lắm vậy, kiểu như một giây sau sẽ lao vào đánh nhau luôn á."
“Có khi nào sắp xé CP không? Dù gì chương trình cũng sắp đến hồi kết rồi mà.”
Bãi đậu xe cách bến cảng không xa.
Ánh đèn vàng rực rỡ trên cầu hắt xuống những con sóng lững lờ đang trôi mặt biển.
Ngay khi đầu óc tôi đang trống rỗng thì cửa sổ bị gõ nhẹ hai lần.
“Xuống xe.” Trần Tứ thản nhiên nói, “Đoàn Tiêu có uống chút rượu, để tôi đưa chị về.”
Nhìn khuôn mặt của cậu ta, tôi chợt muốn cãi nhau mặc dù chả có lý do gì.
Tôi nâng cửa sổ lên, vô cùng khách sáo nói: "Cám ơn, không cần. Chị bảo tài xế đưa về cũng được."
Cách cửa sổ xe, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu ấy.
“Cả tuần nay chúng ta không quay gì cả, ít nhất cũng phải ra vẻ một chút trên đường về chứ.” Cậu nói đùa, “Đúng không bạn diễn?”
Tôi tức đến mất bật cười bởi giọng điệu âm dương quái khí của cậu ta, bước ra khỏi xe.
Cả hai song song bước đi, như thể trở lại cái đêm đến cửa hàng tiện lợi. Bóng hình chúng tôi chồng chéo lên nhau rồi lại tách ra dưới bóng những tán cọ.
Còn chưa đến xe thì đã thấy một nữ nghệ sĩ trẻ mặc váy ngắn màu hồng đứng bên cạnh xe cậu ta, bị muỗi cắn khắp chân.
Cô bé này có vẻ chờ khá lâu rồi.
Cậu ta là hoa à? Sao bên cạnh suốt ngày đều là oanh oanh yến yến, ong mật vây quay không dứt vậy?
Nữ nghệ sĩ nhìn thấy Trần Tứ thì mắt sáng rỡ nhưng khi nhìn thấy tôi lại lập tức ảm đạm xuống.
"Anh Tứ, anh còn nhớ em không? Trước đây mình quay quảng cáo cùng nhau á anh.” Nữ nghệ sĩ vuốt tóc, cười ngọt ngào, "Em có thể thêm Wechat của anh hông?”
“Em ngoan lắm, sẽ hông quấy rầy anh đâu nè.” Khi cô bé nói lời này, ánh mắt nhìn tôi có chút thăm dò.
Trần Tứ không nói gì, nương theo ánh mắt của cô bé kia nhìn về phía tôi.
“Được không chị?” Cậu ta có chút giễu cợt “Đối tác công việc.”
"Đúng vậy chị." Cô bé nghệ sĩ vội vàng nói với tôi, "Chúng em chỉ là quan hệ đối tác thôi à.”
Có gì mà không được chứ.
Nhiều năm như vậy, đừng nói đến việc An Khả Ngưỡng thêm Wechat biết bao người, ngay cả cảnh hôn quay đi quay lại tôi còn có thể nhẫn nhịn kia mà.
An Khả Ngưỡng nói rằng, nếu để ý những việc này thì đó là không chuyên nghiệp.
Vì vậy, tôi nhịn rồi lại nhịn mãi.
Tôi không có cảm giác an toàn trong mối quan hệ này.
"Được chứ."
Tôi với Trần Tứ cũng chỉ là diễn mà thôi..
Dù cậu thêm Wechat một con chó đi chăng nữa cũng không liên quan gì đến tôi.
"Chị thật đúng là giỏi nhịn." Cậu cười tự giễu, mặt lạnh nói với nữ nghệ sĩ: "Nếu đã là đối tác công việc, vui lòng thêm Wechat người đại diện của tôi."
"Dù sao chúng ta cũng chỉ đơn thuần là công việc..."
“......”
“......”
"Còn nói nữa không?"
“...... Không nói nữa."
Mưa tạnh, đêm xuân miên man.
Một bộ phim đen trắng đã cũ đang chiếu trên TV.
Ngoài cửa sổ sát đất, dưới lầu, hàng dương liễu bên đường bị làn gió nhẹ trong cơn mưa phùn cuốn lên.
Trần Tứ không có hứng thú với phim ảnh, đeo kính lên rồi đọc sách.
Tôi mang một tấm chăn nhỏ từ phòng ngủ ra, nhảy lên ghế sofa ngồi, gác chân lên đôi chân dài của anh ấy.
Trần Tứ hít sâu một hơi, ra vẻ ghét bỏ đôi chân lạnh như băng của tôi nhưng cũng không gỡ ra, mặc cho tôi gác.
Trong phòng, ngọn đèn xanh mờ mờ, trên màn hình là tiếng đàn piano của nhân vật chính, bên tai thỉnh thoảng là tiếng sột soạt khi cậu ta lật sách.
"Camera trong xe làm sao bây giờ, hình như hỏng rồi."
"Ngày mai anh đổi cái mới." Trần Tứ không ngẩng đầu lên.
"Tổ tiết mục sẽ không trách chúng ta đấy chứ?"
"Sẽ không." Anh nâng kính, "Bởi vì anh là nhà đầu tư của chương trình. Hơn nữa, người đề xuất làm chương trình này cũng là anh.”
"Cho nên, cũng là anh bảo Đoàn Tiêu tới tìm em?" Tôi đột nhiên thông suốt, "An Khả Ngưỡng cũng là do anh cố tình gài bẫy..."
"Không liên quan đến anh." Vẻ mặt anh ấy hoàn toàn vô tội, "Là người đại diện của hắn quá dễ mắc bẫy, không thể trách anh được."
"Ngày đầu tiên gặp mặt, trong phòng không có gì cả, phòng khách có một cái giường cũng là do anh sắp xếp?"
"Hửm?"
Trần Tứ bắt đầu giả ngu.
“Quả nhiên là vậy! Em còn đang thắc mắc tổ chương trình sao có thể keo kiệt như vậy, hoá ra là anh đã đặt bẫy từ sớm để chờ em nhảy vào.”
"Hửm?"
"Trần Tứ."
Anh ấy ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đầy dịu dàng.
Tôi nói: "Nhìn kìa, khóe miệng anh cũng sắp nhịn không được mà nhếch lên trên trời rồi đấy."
Anh ấy nhướng một bên mày, khiêu khích: "Không được sao?"
18.
Tôi gặp lại An Khả Ngưỡng khi diễn solo mở màn cho một lễ trao giải.
Một bó hoa hồng lớn được gửi trong phòng chờ, tấm thiệp bên trong là tấm tôi viết cho hắn ta năm năm trước.
Lúc đó hắn ta mới chân ướt chân ráo gia nhập đoàn quay phim, bất an và mờ mịt về tương lai. Hắn hy vọng tôi có thể về nước đồng hành cùng nhau.
Tôi trân trọng tài năng diễn xuất ở anh ta, cái mà tôi không có.
Thế nên tôi cược tất cả những gì tôi đang có để về nước kết hôn cùng hắn.
Tôi đã tin rằng dù ngăn sông cách núi thì tình yêu cũng có thể san phẳng mọi thứ.
“Tần Thi, chúng ta gặp nhau đi, có đầu thì cũng nên có cuối.”
Chúng tôi đã hẹn nhau ở cảng, nơi lễ trao giải diễn ra.
Lớp trang điểm sân khấu của tôi vẫn chưa được tẩy trang, tôi bọc mình trong chiếc áo khoác lông vũ trắng dày cộp, nhảy ra khỏi xe bảo mẫu.
Từ xa đã nhìn thấy người đàn ông hút thuốc dưới đèn đường.
Nhiều năm rồi An Khả Ngưỡng không hút thuốc.
Khoảnh khắc anh ta nhìn thấy tôi, anh ta có phần bối rối.
Đây là vẻ mặt mà anh ta chưa bao giờ thể hiện trước mặt tôi, trước hắn vẫn luôn tràn trề tự tin.
Bởi vì tôi là người yêu nhiều hơn nên hắn ta chẳng bao giờ sợ rằng sẽ mất đi tôi.
"Cậu ta đối xử em có tốt không?"
Khi bình tĩnh lại rồi thì hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong mắt là hoài niệm cùng không cam lòng.
“Nếu anh hẹn tôi chỉ để nói cái này thì tôi xin phép rời đi.”
“Lần đầu đứng trên sân khấu em cũng toả sáng thế này.” Hắn ta cười, “Khi đó em nói, em rất thích tôi.”
“Lòng người hay thay đổi, dần làm quen với điều đó đi.”
"Tôi chỉ là," Tàn thuốc lặng lẽ cháy khiến đầu ngón tay bỏng rát, hắn cũng không thèm quan tâm, "Tôi chỉ là muốn em dùng sự nỗ lực của bản thân để tồn tại mà không phải dựa vào tôi.”
“Nếu chúng ta công khai khi em vẫn chưa có tác phẩm để đời nào thì em vĩnh viễn chỉ là vợ của An Khả Ngưỡng mà thôi. Đó không phải là chính em, Tần Thi.”
y chà, người nào đó chỉ yêu có ba phần, nhưng lại diễn đến mức yêu mười phần chết đi sống lại, đủ làm người ta rơm rớm nước mắt.
Trước kia chính vì tin tưởng những lời này nên ở thời điểm vừa debut, tôi bất chấp mọi thứ mà lựa chọn về nước kết hôn với hắn.
“An Khả Ngưỡng, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu ư?” Lòng tôi không chút gợn sóng, “Thứ tôi muốn chưa bao giờ là danh tiếng mà là trọng lượng, trọng lượng của tôi trong lòng anh. Nhưng thực tế thì sao, tận đáy lòng mình, anh không một chút tôn trọng tôi, dù là sự nghiệp của tôi hay chính bản thân tôi. Anh chẳng bao giờ công nhận tôi là một người độc lập cả. Anh luôn cảm thấy tôi chẳng là cái thá gì nếu không có anh.”
“Anh rõ ràng rất thông minh mà An Khả Ngưỡng. Anh thản nhiên nhìn Ôn Ninh dẫn dắt tôi đến ngõ cụt. Không phải anh không hiểu tâm tư của cô ta, chỉ là anh giả ngu. Anh trơ mắt nhìn chúng tôi cùng nhau tranh giành nhau một cách vô nghĩa. Đối với anh mà nói, tôi chỉ là một kẻ vô tích sự nhưng lại rất nghe lời mà thôi.”
Tâm tư của hắn bị tôi thẳng thừng đâm thủng, biểu tình có chút khó coi.
“Tần Thi......”
Tôi không muốn dây dưa với hắn ta nữa.
Ở lại lâu hơn lỡ như bị chụp được thì rất phiền phức.
Thấy tôi xoay người muốn đi, hắn gắt gao nắm chặt tay tôi, giọng điệu có chút uy hiếp nói: "Em không sợ anh đem quan hệ của chúng ta công khai sao?"
Công khai đã từng là điều mà tôi mong nhất.
Bây giờ điều ấy lại biến thành vũ khí duy nhất hắn có thể níu giữ tôi.
Tiếc ghê, đó chỉ là một con dao giấy mà thôi.
“Mối quan hệ của chúng ta là gì? Chẳng phải là mối quan hệ chồng cũ - vợ trước ư? Khi còn trẻ ai chẳng mắc sai lầm, huống chi anh lại càng không để bản thân mình mắc sai lầm.”
Tôi quá hiểu hắn ta.
Hắn luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu.
Nhưng trước khi, tôi vẫn không nhịn được nói với hắn ta: “Anh biết không. Thực ra hồi đó, người gửi tác phẩm của anh đến Liên hoan phim Tuổi Trẻ, là tôi.”
Cuối cùng, còn lại bên cạnh anh chỉ là một kẻ dối trá vô dụng.
Nhìn vẻ khiếp sợ lộ rõ trên mặt hắn, tôi lên xe, một đi không ngoảnh lại.
Xe bon bon chạy để lại một làn khói sau lưng.
Dù sao thì An Khả Ngưỡng cũng là kẻ đã làm tôi đau khổ biết bao năm.
Còn lâu tôi mới mong hắn ta sống tốt.
Trong tập cuối của chương trình hẹn hò, Trần Tứ công khai quan hệ tình cảm với tôi.
Anh ấy nói anh ấy thấy rất hối hận khi không nắm bắt cơ hội bảy năm trước để được ở bên tôi.
Nhưng sau khi ở bên tôi thì anh ta nhận ra rằng anh ấy của bảy năm trước chưa chắc có thể bảo vệ tốt cho tôi.
Chúng tôi có thể sẽ phải chia tay vì những trở ngại khác nhau.
Lúc đó, chúng tôi đều chưa phải là mảnh ghép thích hợp nhất cho nhau.
Vì vậy, nếu lặp lại một lần nữa thì anh ấy vẫn sẵn sàng chờ đợi.
Chờ cho đến khi tôi cần anh ấy mà anh ấy cũng đã đủ khả năng có thể che chở cho tôi.
19.
Bên ngoài vô cùng hỗn loạn.
Tôi và Trần Tứ tắt điện thoại di động, trốn trong phòng xem phim cùng nhau cả ngày trời.
Thật ra tôi cũng không rõ là đã xem bao lâu. Tôi chỉ áng chừng theo số lượng phim và thời tiết bên ngoài thôi.
Chúng tôi chìm đắm trong các bộ phim từ phong cách này đến phong cách khác, từ tiếng Trung đến tiếng Pháp, từ màu sắc đến trắng đen.
Sắc trời từ màu xanh nhạt đến xanh sẫm, cho đến khi cả căn phòng như đắm chìm trong biển cả xanh thẳm. Gió nâng bóng trăng dịu mát, phản chiếu trên bức tường trắng tạo nên từng đợt sóng dịu dàng êm đềm.
Cả hai như đến một hòn đảo biệt lập, chỉ có nhau.
Khi trời chưa tối, mưa chưa ngừng rơi, anh ấy vân vê đuôi tóc tôi, tôi gối lên tay anh ấy, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Tôi dường như đã mơ một giấc mơ.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu khi ấy tôi không về nước nhỉ?
Chạng vạng, cửa hàng tiện lợi gần nhà ga đại học Hongik.
Tôi luyện nhảy đến gần mười hai giờ, ngồi ở cửa hàng tiện lợi và ăn Oden.
Trên đường không nhiều người, tất cả đều vội vã.
Trận tuyết đầu tiên vừa rơi, mũi tôi đỏ bừng vì lạnh.
Tôi dậm chân tại chỗ, chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu đỏ.
Đôi ủng trắng nhỏ vừa mua bằng đồng lương đầu tiên đã bị giẫm lên nhiều lần đến nỗi có vết hằn.
Quá mệt mỏi.
Tôi rất muốn về nước.
Tôi rất muốn về nhà.
Vừa ăn, vừa không kìm được nước mắt.
Mùi khói lượn lờ xung quanh, không biết từ bao giờ, ai đó đứng bên cạnh tôi hút thuốc.
Bị ép hít khói thuốc, tôi tức giận ngẩng đầu lên, muốn dùng ánh mắt hung hãn nhất trong đời doạ người thiếu văn minh nào đó. Nhưng không ngờ rằng lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc cực phẩm.
"Chị là..." Cậu nhìn đôi mắt ánh nước của tôi, có chút ngoài ý muốn, giống như đang xác nhận, nói, "Tần Thi."
Tôi đứng dậy.
Trần Tứ dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác cách đó không xa: "Xin lỗi, làm chị bị sặc rồi."
Cậu đội mũ lưỡi trai màu đen, trông vô cùng mệt mỏi.
"Vì sao lại khóc?"
"Nhớ nhà."
Cậu mỉm cười: "Lâu rồi tôi không nói tiếng Trung với ai.”
Hai người kề vai nhau dựa vào tường, không ai nói gì.
Trời lại bắt đầu đổ tuyết.
Tiếng ồn ào của mọi người và tiếng nhạc xập xình trong hộp đêm vọng lại từ con phố đằng sau.
"Tần Thi, tôi hát một bài cho chị nghe nhé."
Không đợi tôi trả lời, cậu đã thì thầm hát một mình.
Âm thanh dường như không át được tiếng vọng từ con phố chật hẹp đằng sau.
Nhưng lại bay cao, lan qua từng tầng mái hiên, tản ra giữa bầu trời tuyết bay.
Tôi không biết hát, chỉ ngân nga theo giai điệu của cậu.
Giọng của chúng tôi chồng lên nhau, cứ như đang cộng hưởng.
Âm thanh vấn vít nhau trên không trung rồi ghé vào tai tôi, men theo hơi thở, từng chút một nắm lấy trái tim tôi.
Gió lạnh thổi qua làn váy mỏng manh, khiến tôi không nhịn được rùng mình một cái.
Trần Tứ mặc áo khoác màu đen, kéo khoá một nửa lộ ra bên trong một chiếc áo len màu be.
Cậu đặt tay vào túi của mình và hỏi tôi, "Chị có cần áo khoác không?"
Tôi nhìn vào khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ của cậu.
Không biết dũng khí hay cảm xúc từ đâu tới, tôi thò tay vào chiếc áo khoác ấm áp của cậu, vòng tay qua eo và vùi đầu vào ngực cậu.
Cậu không cử động trong một lúc lâu. Cứ như đang suy ngẫm ý đồ đằng sau động tác bất thình lình này của tôi.
Không biết cậu có nghĩ thông suốt hay không. Dù sao hai tay cậu vẫn đặt ở trong túi, khép áo khoác lại. Đem cả người tôi nhét vào trong áo khoác của cậu.
Bông tuyết dường như rơi trên tóc tôi, có chút ngứa.
Nhắm mắt lại, hô hấp cả hai chậm rãi hoà vào nhau.
Những người yêu nhau sẽ luôn luôn gặp lại nhau.
Trong những ngày tiếp theo, hãy yêu thương bản thân thật tốt.
Bước đi thật tốt trên con đường của riêng mình, vượt núi rồi lại vượt rừng, cuối cùng cũng sẽ về bên nhau.
"Trung khuyển (*) đợi chị, không sợ ướt mưa."
(*) trung khuyển: từ dành để chỉ các em trai yêu đương với các chị gái lớn tuổi hơn