Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Chương 13: Gặp Được



"Giang Tổng, ngài không sao chứ?"

Tại sân bay, trong phòng chờ VIP, sắc mặt Giang Hạc có chút mất tự nhiên, trợ lý Phùng Du quan tâm hỏi.

"Không có việc gì" một sợi tóc xõa xuống trước trán Giang Hạc, đặt chung với khuôn mặt tái nhợt của cậu, lộ ra một chút không có tinh thần, ngay cả khí chất trên người so với dĩ vãng cũng yếu hơn rất nhiều.

Hai tay của cậu tự nhiên mà để trên bụng, lâu lâu lại xoa nhẹ rồi ấn một cái, rõ ràng là bệnh dạ dày cũ lại tái phát.

Sau khi hoàn thành hợp tác với Ngụy Tổng Hồng Vận, mấy ngày sau đều tiệc tùng xuyên đêm, rượu vào không ít, nhất là tối hôm qua bởi vì đau dạ dày, nghỉ ngơi cũng không tốt, khó tránh khỏi hôm nay cơ thể mệt mỏi.

Buổi sáng sau khi uống xong hai viên thuốc, dạ dày cũng không còn đau lợi hại nữa, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến, Giang Hạc lên tiếng hỏi: "Tiểu Du, cô xem còn bao lâu thì phải đi đăng ký, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

“Vẫn còn mười lăm phút nữa,” Phùng Du nâng cổ tay lên liếc mắt nhìn thời gian, cô cũng thấy Giang Hạc khó chịu liền an ủi nói: “Giang Tổng, ngài cứ nghỉ ngơi đi, tí nữa đến giờ đăng ký tôi gọi ngài"

“Ừ.” Giang Hạc không chống lại nổi cơn buồn ngủ, cũng không từ chối, hỗn loạn dựa vào ghế ngồi êm ái, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Cảm giác như đã ngủ rất lâu, hoặc cũng như vừa mới ngủ say, thẳng đến lúc trên người Giang Hạc cảm thấy lạnh, mới từ trong mơ màng tỉnh táo lại, cổ họng cậu có chút phát khô, "Tiểu Du, vẫn chưa đến giờ đăng ký ư? "

Phùng Du người vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh, nghe thấy giọng nói, ngay lập tức trả lời: "Một cơn bão đổ bộ thành phố A, máy bay bị chậm trễ, nhân viên công tác vừa mới đến xin lỗi."

Giang Hạc gật đầu, lại hỏi: "Đã nói cho Hoàng Tổng bên kia chưa?"

Hoàng Tổng, Hoàng Khai Minh, đồng sáng lập và là CEO của ABC, cũng là người khởi xướng triển lãm khoa học kỹ thuật này.

Phùng Du lập tức báo cáo: "Mọi chuyện đã nói qua điện thoại rồi, Hoàng Tổng bày tỏ đã hiểu, hắn đem yến tiệc của ngài cùng vài vị khách phương xa chuyển sang buổi tối."

“Ừ.” Giang Hạc đáp ứng một tiếng, cảm thấy hơi đau đầu. Đêm nay lại là một trận chiến cam go nữa. Cũng may dạ dày cậu quá trâu bò, vừa nghỉ ngơi một chút đã tốt hơn nhiều, sống qua đêm nay hẳn không có vấn đề.

Điều hòa trong phòng chờ bật hơi thấp, lúc ngủ cổ họng Giang Hạc phát khô đến lợi hại, cậu ngồi thẳng người, hai mắt đặt ở bàn đồ uống trước mặt, cuối cùng ánh mắt rơi vào lọ sữa bò nằm trong góc hẻo lánh nhất.

Giang Hạc khẽ mím môi, nhớ tới lần trước uống hết bình sữa ở công ty, dạ dày thật sự rất thoải mái. Mặc dù sản phẩm mềm nhũn từ sữa này không phải là đồ yêu thích của cậu, nhưng xem ra uống nó có thể bồi bổ dạ dày. Thử uống xem, cũng không phải không thể.

Phùng Du nhìn ra Giang Hạc có ý tứ, vội vàng hỏi: "Giang Tổng muốn uống cà phê sao?"

"Không cần," Giang Hạc vẫy vẫy tay, từ trong đống đồ uống lôi ra một bình sữa bò không dễ chú ý "Tôi uống cái này được rồi."

Phùng Du có chút kinh ngạc nhìn Giang Hạc cầm bình sữa bò chưa bao giờ uống, tuy là khó hiểu nhưng vẫn sáng suốt không có lắm miệng, chỉ lẩm bẩm trong lòng, hình như ông chủ đang muốn thử một thứ nước mà cậu trước đây chưa từng thử. Cũng không biết điều đó là tốt hay xấu.

Dòng sữa mượt mà lướt qua cổ họng khô khốc, chảy xuống bụng, tẩm bổ cái dạ dày mỏng manh, cái bụng nhỏ khó chịu cả buổi sáng cũng dần dần an tĩnh lại, sắc mặt khó coi của Giang Hạc cũng trở lại bình thường, bất quá hai đầu lông mày vẫn đem theo chút mệt mỏi

Đúng lúc này, loa trong phòng chờ phát thông báo đăng ký, Giang Hạc lên máy bay dưới sự dẫn dắt của nhân viên sân bay.

Trong khoảng thời gian bay này vừa vặn cậu có thể nghỉ ngơi một lát.

Kết quả, vừa ngồi xuống, người ngồi bên cạnh đột nhiên duỗi tay chào hỏi, khá kinh ngạc nói: "Giang Tổng."

Giang Hạc hướng vị trí tay nhìn lên, nhướng mắt nhìn một người xa lạ hoàn toàn không quen biết trước mặt, nghi hoặc nói: "Anh là?"

"Thực xin lỗi, thấy ngài nên quá kích động," người tới thu tay lại, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Giang Hạc, "Quên mất tự giới thiệu, kính xin ngài bỏ qua cho."

"CEO của khoa học kỹ thuật y tế Bác Việt, Từ Lạp."

Giang Hạc cầm lấy danh thiếp nhìn lướt qua, nhã nhặn lịch sự gật đầu: "Từ Tổng."

"Một cái công ty nhỏ, đảm đương không nổi Giang Tổng khách khí như vậy," Từ Lạp liên tục khoát tay, "Giang Tổng gọi tên tôi là được rồi. Không ngờ có thể gặp ngài trên máy bay. Thật là một vinh dự."

Giang Hạc khách khí lắc đầu.

"Giang Tổng đây là cũng đang đi tham dự triển lãm khoa học kỹ thuật ở thành phố A nhỉ" Từ Lạp là một người rất nhiệt tình, nói lời chào xong, lời nói kẹt lại liền giam không được: "Đúng lúc tôi cũng đem theo đoàn của công ty tham gia. Lần này chúng tôi sẽ trưng bày công nghệ y sinh mới nhất của mình tại triển lãm khoa học kỹ thuật... "

Thấy hắn ta có xu hướng tiếp tục thao thao bất tuyệt, Phùng Du vốn để ý thấy Giang Hạc không thoải mái từ lúc lên máy bay, vội vàng ngắt lời hắn ta: "Thật xin lỗi, Giang Tổng của chúng tôi thân..."

"Tiểu Du, không sao đâu," Giang Hạc giơ tay ngăn Phùng Du định nói những lời tiếp theo. "Hiếm khi được gặp Từ Tổng. Tôi cũng vừa vặn muốn nghe khái niệm khoa học kỹ thuật của công ty Từ Tổng."

Khoa học kỹ thuật Hạc Thành của Giang Hạc chủ yếu hoạt động kinh doanh trên nền tảng mạng lưới Internet, đối mặt với các ngành sản xuất khác cậu vốn rất tò mò, hiếm khi gặp được người chuyên nghiên cứu về công nghệ kỹ thuật y tế. Cậu không khỏi sinh ra nồng đặc hứng thú.

Theo quan điểm của cậu, khoa học kỹ thuật không chỉ nhanh và mang lại tiện ích cho cuộc sống của con người mà còn phải dung nhập vào cuộc sống, ví dụ như việc kết hợp hoàn hảo giữa y tế và khoa học kỹ thuật không chỉ có lợi cho việc nâng cao sự phát triển của ngành y tế mà còn cải thiện cuộc sống của người dân, giảm bớt áp lực chăm sóc bệnh nhân của nhân viên y tế.

Giang Hạc đã có suy nghĩ về phương diện này từ rất lâu trước đây, nhưng tiếc rằng cậu không chuyên nghiệp, đối với lĩnh vực này dốt đặc cán mai, bất đắc dĩ phải từ bỏ.

Phùng Du vẫn có chút lo lắng: "Thế nhưng là, Giang Tổng, thân thể của ngài..."

Giang Hạc lắc đầu: "Không đáng ngại."

Phùng Du không có lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ qua.

Có thể thấy Từ Lạp là một người rất hay nói, công ty của hắn ta làm phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, Giang Hạc tuy không hiểu về y học nhưng vẫn có thể chèn vào đó rất nhiều chủ đề về khoa học kỹ thuật.

Suốt hai tiếng trên máy bay, hai người nói chuyện rất vui vẻ, sau khi máy bay hạ cánh còn có chút chưa thoả mãn, Từ Lạp liền dẫn đầu, tìm một nhà hàng phục vụ tốt ở gần đó để chiêu đãi Giang Hạc.

Bữa cơm này không thể thiếu chuyện uống rượu, tửu lượng của Giang Hạc vốn rất tốt, ai đến cũng không cự tuyệt, tăng thêm Từ Lạp cũng là người uống được, lúc kết thúc, cả hai đều không tránh khỏi uống hơi nhiều.

Không khéo chính là, ngay sau khi rời khỏi nhà hàng, trời lại bắt đầu đổ mưa sau dư chấn cơn bão ở thành phố A. Phùng Du đã mua sẵn vài cái ô để đề phòng trường hợp khẩn cấp, một đoàn người lúc này mới lên ô tô, tiến về phía khách sạn nghỉ ngơi.

Triển lãm này do ABC khởi xướng, đại gia nghiệp ABC làm ăn lớn nên đương nhiên sẽ không bủn xỉn, họ bao hết cả một cái khách sạn cho các công ty tham gia triển lãm trọ. Lúc này, cổng vào khách sạn có rất nhiều xe cộ, hơi kẹt xe một chút.

“Giang Tổng, cảm tạ ngài hôm nay đã nghe tôi lải nhải nhiều như vậy.” hàn huyên lâu như thế, lại trên cùng một bàn cơm uống rượu no say, điểm câu nệ đối với Giang Hạc cũng bị Từ Lạp kéo xuống. Trong thời gian đợi xe thông, vẫn còn sức cảm tạ Giang Hạc một câu.

“Từ Tổng khách khí,” Giang Hạc xác thực uống đến không ít, nhưng đầu óc vẫn một mực bảo trì thanh tỉnh, tăng thêm cậu uống rượu không bị đỏ mặt, người không quen sẽ không biết cậu say hay không say. ”Nói đến cảm tạ, còn không phải là chúng tôi nên cảm tạ anh. Nếu không có sự cố gắng của các anh, nhiều người trên thế giới vẫn đang bị bệnh tật tra tấn."

Sức hấp dẫn của Giang Hạc chính là đây, dù đối mặt với người như thế nào cũng không làm bộ làm tịch, điều đó khiến người nói chuyện cùng cảm thấy thoải mái, bất tri bất giác buông lỏng cảnh giác, rất nguyện ý tin tưởng cậu.

"Công ty nhỏ không đáng nhắc tới", Từ Lạp say rượu, nói chuyện cũng dần dần mất cảnh giác. "Cũng chỉ có nhân vật như Giang Tổng là để ý đến chúng tôi, các công ty lớn khác sẽ không coi trọng chúng tôi. Về sau còn muốn Giang Tổng dẫn..."

Hắn ta chưa kịp nói xong thì đã bị trợ lý ở một bên ngăn lại.

Giang Hạc giả vờ như không nghe thấy, nhắm hờ mắt, tựa vào cửa sổ xe, nhìn qua cũng là một bộ không tỉnh táo.

Lúc này phương tiện phía trước được khơi thông, bọn họ đã có thể vào cửa khách sạn, trợ lý của Từ Lạp vội vàng đưa ông chủ của họ xuống xe, lịch sự vài câu liền đưa Từ Lạp vào khách sạn nghỉ ngơi.

Lúc này, Giang Hạc mới nửa chống đỡ thân thể, đỡ cửa sổ xe ngồi dậy, Phùng Du bề bộn đưa ô cho cậu: "Giang Tổng, chúng ta cũng đi lên?"

"Ừ," Giang Hạc tiếp nhận ô gật đầu, lại dặn dò cô, "Buổi tối sẽ có tiệc mời khách do Hoàng Tổng tổ chức. Cô đi mua ít thuốc giải rượu trước, cũng chớ ngu ngốc thay tôi cản rượu, đám người bọn hắn đến mời rượu sẽ không ít, cô có thể tránh liền tránh xa chút."

“Được.” Phùng Du đáp ứng, khó tránh khỏi có chút cảm động, Giang Hạc của bọn họ luôn tốt như vậy.

Giang Hạc lảm nhảm vài câu rồi lúc này mới chậm rãi mở ô bước xuống xe, Phùng Du nói rõ cho nhân viên khách sạn lấy hành lý phía sau, cậu tự mình cầm ô đi về phía cửa khách sạn giữa tiếng tí tách mưa.

Không biết có phải do mưa chắn tầm nhìn của cậu hay không, hay nguyên nhân do uống rượu nên bước chân có chút không thật. Chân cậu hơi lảo đảo. Thời điểm Giang Hạc bước lên bậc thang khách sạn, tầm nhìn của cậu bị mờ đi do mưa nhỏ giọt từ viền ô bên cạnh, một nửa bàn chân giẫm lên, nửa còn lại như muốn giẫm lên trời, lơ lơ lửng lửng, mắt thấy chuẩn bị hướng trên mặt đất ngã xuống...

Một bàn tay thon dài hữu lực từ bên hông nắm lấy eo Giang Hạc, ngay lập tức ánh mắt cậu từ dưới làn mưa đang không ngừng rửa sạch trên đất lướt đến bàn tay trắng nõn không tỳ vết ôm eo cậu.

Một bàn tay thật xinh đẹp, như là đã thấy chúng ở đâu đó.

Không đợi Giang Hạc suy nghĩ nhiều, chủ nhân của bàn tay đột nhiên cắt đứt cậu: "Cẩn thận một chút."

Thanh âm thanh thúy dễ nghe, cũng rất quen thuộc.

“Cảm ơn.” Sau khi Giang Hạc đứng vững lại, cậu vô thức ngẩng đầu nhìn diện mạo người đỡ mình kia, nhưng bị mép ô đen cản lại, chỉ thấy âu phục tinh tế cắt may của anh bị mưa xối ướt hơn nửa đầu vai.

“Không cần khách khí.” Người cầm ô lịch sự thu tay khỏi eo cậu, vứt lại một câu rồi bước ra khỏi cửa khách sạn, trông giống như chỉ là một khách qua đường tốt bụng.

Giang Hạc cầm ô nhìn bóng lưng rời đi của anh, híp mắt cố gắng hồi tưởng, thời điểm đứng dậy, cậu giống như nhìn thấy bên tai anh có một vòng ngân quang lập loè, như hào quang chói mắt rạch ngang mây đen.

A... Rất quen thuộc

Giống như thật lâu trước đây đã gặp qua ở chỗ nào rồi, nhưng lại tìm không ra.

-----------

Mình sẽ cố gắng một ngày 2 chương 🥵 Đẩy nhanh tiến độ trước khi bận rộn....

23/8/2021

#NTT