Câu trả lời của chim hoàng yến khiến cho Tạ đại kim chủ cười đến đau cả bụng, cũng chẳng buồn quan tâm tới buổi biểu diễn nữa.
Khi buổi biểu diễn quá nửa thời gian, nhóm mười hai mới bước lên sân khấu. Công nghệ trình chiếu và hiệu ứng cực đỉnh và dễ thương khiến cho các người hâm mộ nhịn không được mà hét to. Còn Tạ đại kim chủ lại ghé lên vai của chim hoàng yến nhỏ giọng mà cười: “đúng vậy, có ước mơ thật là tốt nha.”
Chim hoàng yến cụp mắt xuống, nắm lấy tay của Tạ Lăng, một nụ cười thoáng qua trong mắt của hắn.
Trên sân khấu lần lượt xuất hiện rất nhiều nhân vật hoạt hình có bóng dáng khá giống với các cô gái ở trên sân khấu. Có người muốn vươn tay ra chạm vào nhưng ngón tay lại lướt qua nhân vật như bắt được không khí, người đó liền tiếc nuối nói: “Là giả sao? Không chạm vào được.”
Đột nhiên có một nhân vật hoạt hình ảo được chiếu rơi xuống trái tim liên kết giữa tay của Tạ Lăng và Phó Minh Thành. Người kia lập tức nhíu nhíu mày, lặng lẽ dùng thủ đoạn để né tránh nhân vật hoạt hình nhỏ bé kia.
Nhân vật hoạt hình ít nhiều cũng đã có hỗ trợ hoạt động sẵn, có thể tuỳ thuộc vào người ở gần nó mà làm ra một ít hành động phản hồi lại. Nhân vật hoạt hình thấy Phó Minh Thành kéo hình trái tim ra né tránh mình thì nghiêng nghiêng đầu, sau đó vươn bàn tay bé nhỏ bụ bẫm chạm vào hình trái tim. Sau đó động tác có chút khoa trương nhảy về phía sau một chút sau đó lớn miệng kêu to một tiếng giống như là chưa nhìn thấy thứ nào kỳ lạ như thế này.
Phó Minh Thành đã bị lấy lòng bằng cách đơn giản như vậy luôn.
Nói cho cùng, nhân vật ảo ảnh cũng là cùng công nghệ với thiết kế thú cưng. Chương trình thông minh nhưng không hẳn là tuyệt đối. Nó nhanh chóng từ bỏ chế độ tương tác mà bắt đầu nhảy múa theo động tác của nguyên mẫu trên sân khấu thậm chí còn mở miệng hát.
“Đây có phải nhóm nhạc mới thành lập không? Kỹ năng nhảy không tệ nha.”
“Đội hình chỉnh tề quá đi, kia có phải là đám em gái của Cẩn Cẩn không nhỉ?”
“Hu hu hu tôi cũng muốn có một con thú cưng kiểu dáng như thế này nha! Đáng yêu quá đi.”
Chỉ có một phần nhỏ là người hâm mộ của An Cẩn, nhiều hơn vẫn là bị thu hút bởi khả năng kinh doanh của anh mà tới.
Sau nhiều năm luyện tập, đội mười hai cũng đã có sự hiểu biết vượt xa các nhóm nhảy thông thường rồi. Người hâm mộ của An Cẩn cũng phải công nhận rằng mười hai cô gái này thực sự rất xuất sắc. Nhưng bây giờ phần lớn người hâm mộ đã bị thu hút bởi những nhân vật ảo kia không có quá nhiều để ý tới sân khấu.
Ca khúc dần đi vào cao trào, vô số hình ảnh nhân vật ảo được chiếu ra bỗng nhiên bất ngờ lần lượt nhảy lên sân khấu.
Ngay sau khi đèn sáng trở lại, mười hai cô gái ở trên trung tâm sân khấu nhún vai nhịp nhàng theo điệu nhảy rồi đột ngột cất giọng cao vút thu hút sự chú ý của mọi người.
“Đẹp trai quá!!! A a a a a a a a a a cảnh ngay trước mặt tôi a a a a a a a!!!”
Người hâm mộ vô thức vẫy vẫy gậy sáng theo nhịp điệu của âm nhạc và hét lên một cách điên cuồng.
Những hình chiếu dễ thương đóng vai trò như những vũ công phụ họa ở phía sau sân khấu. Động tác của họ không chính xác cho lắm nhưng cũng đã rất đỉnh rồi.
Thời gian một bài hát rất nhanh đã kết thúc. Mười hai cô gái xinh xắn nhanh chóng rời khỏi sân khấu. An Cẩn kết nối lại, nhiệt huyết của buổi biểu diễn lại tiếp tục bùng nổ, tiếng hò hét của người hâm mộ không ngừng vang lên.
Điều làm Tạ Lăng thấy ngạc nhiên nhất là ngay cả Ôn Tử Nhiên cũng biểu hiện năng lực của mình tốt hơn hẳn bình thường.
“Lần trước cậu ấy đứng cùng sân khấu với An Cẩn là năm năm về trước, khi đó bị đối phương nghiền áp suýt chút nữa đã khóc luôn rồi.” Tạ thiếu gia có chút xúc động.
An Cẩn sinh ra là để đứng trên sân khấu để nhận hoa và những tràng cổ vũ, sức hấp dẫn của cậu ấy chẳng mấy ai trong giới có thể địch lại được. Thật ra trình độ năng lực của Ôn Tử Nhiên cũng không tệ lắm, chẳng qua là cậu phải đứng ở bên cạnh An Cẩn mà thôi. Ra mắt cùng khoảng thời gian hoạt động cùng một lĩnh vực ít nhiều hai người vẫn bị đem ra so sánh.
So với thiên tài, người bình thường sẽ trở nên tầm thường.
“Cậu ấy rất ít khi tham gia trong các buổi hoà nhạc với tư cách là một ca sĩ trong tương lai.” Tạ Lăng lại nói.
Người đại diện của Ôn Tử Nhiên đã đưa cho anh một lộ trình phát triển mới của cậu ấy trong khoảng đầu năm. Sức người chỉ có hạn, Ôn Tử Nhiên phải lựa chọn giữa con đường làm ca sĩ hoặc là diễn viên. Rất khó để cậu mới có thể vượt qua thành tích của An Cẩn trên con đường ca nhạc. Ôn Tử Nhiên luôn nói chỉ muốn làm biếng không muốn vất vả nhưng vẫn thở ra một tiếng tức giận.
Buổi biểu diễn cuối năm này là lời chia tay của cậu với thân phận là ca sĩ tới người hâm mộ. Từ năm sau cậu ấy sẽ phải tập trung hoàn toàn vào sự nghiệp diễn xuất của mình, chắc chắn một số lượng người hâm mộ cũng sẽ thay đổi. Đây chính là sự đổi mới hoàn hảo dành cho cậu.
“Ừm” Phó Minh Thành nhẹ nhàng đáp; cũng không nói những lời không cần thiết.
Tạ Lăng thản nhiên thở dài, lựa chọn là do Ôn Tử Nhiên tự mình chọn. Từ khi Ôn Tử Nhiên bắt đầu tiếp nhận bộ phim đầu tiên có lẽ cậu đã quyết định từ bỏ đi theo con đường mới.
“Chúng ta đi thôi.” Tạ đại kim chủ cẩn thận lắc lắc cổ tay của mình.
Anh tới buổi biểu diễn này chủ yếu vẫn là muốn xem đội mười hai, thứ hai là nghe theo đề nghị của mợ mình đưa chim hoàng yến đến gặp cái người mà hắn nghĩ là bạch nguyệt quang và kích thích chim hoàng yến một chút.
Bây giờ có lẽ đã đạt được một hiệu quả khá tốt rồi. Chim hoàng yến không chỉ học được cách đánh trả mà còn tâm sự với anh. Chim hoàng yến với ước mơ tuyệt vời nha!
Tạ đại kim chủ thiếu chút nữa đã không nhịn nổi cười.
Tạ Lăng nói muốn đi, chim hoàng yến đương nhiên là gấp tới không chờ nổi. Hắn nắm lấy tay của Tạ Lăng bước chân nện xuống rời đi có chút vội vàng.
“Bọn họ rời đi từ lúc nào vậy??” Tiểu Tuyết nghi hoặc quay sang nhìn hai ghế trống không ở bên cạnh mình; vẻ mặt vô cùng khó tin.
Thế mà lại có người nỡ bỏ dở buổi biểu diễn của Cẩn Cẩn sao? Người này chắc chắn là fan giả rồi ô ô ô trả lại gậy phát sáng cho tôi!!
“Buổi biểu diễn sống động như vậy cũng có thể trở nên nhàm chán sao? Mà họ đi rồi còn có thể làm gì hả?” Đôi mắt của người bạn bên cạnh có chút vui vẻ, vé trong sân khấu thực sự rất tốt, không chỉ có được góc nhìn tốt mà còn được phát cẩu lương miễn phí! Quá tốt rồi còn gì!
Lúc bọn họ rời khỏi địa điểm buổi biểu diễn đã quá mười một giờ, Tạ Lăng vừa lên xe đã cảm thấy hơi buồn ngủ. Để không cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình, anh tìm một chỗ tốt trong lồng ngực của chim hoàng yến ghé vào.
Phó Minh Thành đột nhiên được sủng ái, thì cực kỳ vui vẻ, hắn lập tức cẩn thận điều chỉnh tư thế làm cho Tạ Lăng cảm thấy thoải mái hơn. Hắn ta cởi hình trái tim ra khỏi cổ tay của mình.
Trợ lý Trương đang lái xe thì vô tình nhìn thấy cảnh tượng này từ kính chiếu hậu, khoé mắt hắn giật giật mấy cái, sau đó âm thầm kéo vách ngăn lên.
Ngài không cần phải ngây thơ như vậy đâu, nó thực sự không hề phù hợp với hoàn cảnh một chút nào.
Sau khi gậy phát sáng được tháo ra, Phó Minh Thành có thể ôm Lăng Lăng yêu dấu của mình mà không cần bị một ngăn cản nào. Hắn nhìn gương mặt đang say ngủ của người trong lòng, trong lòng tràn đầy vui sướng và phấn kích.
Lăng Lăng cùng với hắn đi chơi, điều đó có nghĩa cuối cùng hắn cũng có một bị trí ở trong lòng của Lăng Lăng.
Xe chạy chậm, bên trong lại yên tĩnh. Ánh mắt của Phó Minh Thành khẽ dao động, hắn thu hết can đảm, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán của Tạ Lăng một cái.
“Tạ Lăng...”
Nghe thấy Phó Minh Thành ở bên tai gọi tên mình, Tạ thiếu gia đang ở trong giấc ngủ lông mi của anh đột nhiên run lên, như là đang khích lệ.
“Anh thích em.” Hắn thì thầm.
Ban ngày không dám thổ lộ, ban đêm lại thầm thương trộm nhớ tiểu vương tử yêu dấu.
Khi xe vừa dừng lại, Tạ Lăng đang ngủ say nên Phó Minh Thành đã bế anh lên lầu. Vừa ra khỏi thang máy hắn liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm trước cửa nhà.
Tạ Tinh nghe thấy tiếng bước chân liền nghĩ rằng em trai của mình đã trở lại, hắn lập tức đứng lên vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Lăng Lăng, cuối cùng thì... é??”
Người trước mặt không phải đứa em trai yêu dấu của mình mà là ông chủ lớn Phó Minh Thành. Vẻ mặt đau khổ của anh trai Tạ ngay lập tức đã được thu hồi lại, hắn nheo mắt lại và thấy ông chủ Phó cũng đang ôm một ai đó ở trong lòng. Anh trai Tạ lập tức xác nhận đó chính là đứa em trai quý giá của mình. Biểu cảm của Tạ Tinh thay đổi ngay lập tức.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam, mà trong lòng Phó Minh Thành còn mang ý đồ xấu với em trai, đến tận bây giờ mới trở về nhà.... hơn nữa em trai của hắn lại còn bất tỉnh!!
“Phó Minh Thành!! Tôi khuyên cậu không được phạm tội!!” Vẻ mặt của anh trai Tạ đột nhiên trở nên kinh hãi, sau đó hắn đột ngột lao tới ý đồ muốn cướp lại em trai mình.
Phó Minh thành nhanh chóng tránh được có lẽ do di chuyển quá mạnh người ở trong tay của hắn lập tức bị đánh thức. Tạ thiếu gia không kiên nhẫn rầm rì hai tiếng, Phó Minh Thành chạy nhanh nhưng vẫn thấp giọng dỗ Tạ Lăng ngủ tiếp.
Sau khi dỗ dành tiểu vương tử ngủ say, Phó Minh Thành nhìn anh trai Tạ bằng một gương mặt vô cùng hung dữ, hắn gằn giọng: “Tạ Tinh!!”
Thấy vậy, Tạ Tinh cũng biết là mình đã hiểu lầm nên hạ giọng: “A, xin lỗi xin lỗi, tôi còn tưởng cậu muốn mê gian... à không, cũng không phải tôi nghi ngờ nhân phẩm của cậu, chỉ là sợ cậu nghẹn lâu rồi lại nảy ra ý nghĩ kinh khủng. Này, ông chủ, ôm lâu như vậy rồi có lẽ cánh tay có chút mỏi phải không? Hay là cậu đưa em trai của tôi ôm cho một lát?”
Anh trai Tạ lo lắng chẳng thể nói chắc được Phó Minh Thành rốt cuộc có cái loại suy nghĩ kia hay không nhưng nhỡ đâu hắn ta thật sự có tâm tư đó thì sao? Mà Phó Minh Thành vì quá si mê em trai của hắn thậm chí còn lừa hôn em trai hắn!!
Mà hắn ta cũng yêu Lăng Lăng rất nhiều nhưng Lăng Lăng không có thích hắn a! Nếu hắn ta nghĩ nhiều quá mà mắc bệnh tâm thần thì sao? Hắn nhất định phải bảo vệ em trai nhỏ của mình!
Mí mắt của Phó Minh Thành giật giật, trong lòng tâm niệm mấy lần đây là anh họ của Lăng Lăng mới nguôi ngoai được giận dữ. Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tạ Tinh: “Không phải tôi kêu cậu cứ đứng nơi này mà đợi đâu.”
Phó Minh Thành hỏi tới thì Tạ Tinh vô cùng phấn khích lại hỏi: “Tôi muốn nói thêm!! Ông chủ, tôi cam đoan sẽ không lại gần trước mắt của Lăng Lăng nữa, vì vậy tôi đã chuyển tới sống bên cạnh Ôn Tử Nhiên... nhưng mà sao hôm nay cậu và Lăng Lăng ngay cả Ôn Tử Nhiên cũng đều không có ở nhà hả! Tôi không có chìa khoá cũng không có nơi nào để đi, thế nên tôi mới phải ở lại đây đợi các người về. Chẳng lẽ các người đêm nay cũng không định trở về nhà ngủ sao?”
Anh trai Tạ tưởng mình lại bị người nhốt ở ngoài thì cực kỳ tức giận!
Tạ Tinh không ngừng lảm nhảm, ngay cả Tạ Lăng đang ngủ cũng có cảm giác như có con ruồi đang không ngừng vo ve bên tai của mình vậy. Anh vùi đầu vào cổ của chim hoàng yến mà cọ cọ, nhưng con ruồi lớn vẫn cứ bay ở bên tai của anh. Tạ thiếu gia thật sự không thể chịu nổi liền ngẩng đầu tìm con ruồi đang không ngừng kêu.
Ánh mắt của anh vẫn còn mê man, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, “Câm miệng!!”
Tạ Tinh nhận ra mình đã đánh thức em trai dậy liền ngay lập tức im miệng. Ngừng lại một lúc nhưng trong lòng của Tạ Tinh không khỏi nghĩ thầm - em trai hắn tỉnh dậy thì âm mưu kia của Phó Minh Thành sẽ không thể thực hiện được.
Mình đúng thật là một người anh trai tốt a!
Tạ Lăng hoãn lại một lúc lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Anh liếc mắt nhìn anh họ của mình sau đó lại nhìn chim hoàng yến bỗng nhiên ý thức được một việc.
Ngày hôm đó mang anh họ tới đây, hình như hắn có lỡ miệng nói ra ba chữ “Phó Vân Thành.”
Nói một cách khác, chắc chắn anh họ của anh có quen biết với Phó Minh Thành mà bây giờ hai người họ lại tỏ ra không hề quen biết nhau!
Tạ Lăng kéo kéo dây mũ của Phó Minh Thành, “Tôi sẽ cho anh một cơ hội để nói thật.”
“Anh xin lỗi Lăng Lăng.” Chim hoành yến họ Phó thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình, hắn cho rằng Tạ Tinh là một người không đáng tin.
“Anh và anh họ em đã quen biết nhau từ lâu rồi, nhưng hình như anh ấy không thích anh cho lắm”.
Phó Minh Thành cụp mắt xuống, bộ dạng vô cùng cô đơn. “Có lẽ do anh làm chưa tốt, để cho anh vợ không hài lòng.”
Anh trai Tạ: “?”
Cậu đang nói về cái quái gì vậy, ông chủ? Tôi cực kỳ hài lòng với cậu!
“Ngày hôm đó Lăng Lăng đi đón anh vợ, anh vợ đã giả vờ không quen biết anh cho nên anh chỉ có thể...” hàng lông mi dài của Phó Minh Thành khẽ run run, cánh tay của hắn hơi siết lại nhìn Tạ Lăng bằng ánh mắt ẩn ý - là bất bình!
Biểu tình trên gương mặt của Tạ đại kim chủ thực sự rất phức tạp, anh vỗ nhẹ cánh tay của chim hoàng yến rồi nhẹ nhàng đứng xuống.
Anh không nói lời nào, nhẹ nhàng mở cửa rồi đi vào phòng, Phó Minh Thành cũng nhanh chóng đi theo, “Thật xin lỗi Lăng Lăng, anh không nên giấu diếm chuyện này với Lăng Lăng, tất cả đều là lỗi của anh.”
Tạ Tinh cuối cùng cũng vào phòng và đóng cửa lại, chứng kiến bộ dạng ông chủ cúi đầu nhận lỗi cũng khẽ thở dài.
Aiii, hình như là Lăng Lăng đã nhìn thấu diễn xuất vụng về của Phó Minh Thành, thế mà vẫn còn muốn diễn sao? Không phải nói là cho cậu cơ hội sao? Không ngờ hắn lại có một đứa em rể ngu ngốc tới như vậy nha! Anh Tạ quả thực vô cùng tức giận!
Tạ Lăng nghiêng đầu hỏi: “Thành Thành.”
Trái tim của Phó Minh Thành run lên, yết hầu vô thức động động.
“Chỉ những đứa trẻ hư mới thích nói dối.” Tạ Lăng đưa tay ôm eo chim hoàng yến, anh cố ý hạ giọng xuống một chút.
Bàn tay của tiểu vương tử tự do di chuyển trên eo của Phó Minh Thành khiến trái tim của hắn rối tung lên.
Tạ Lăng chạm vào thứ mình muốn, trầm giọng nói: “Những đứa trẻ hư sẽ bị phạt.”
Vừa dứt lời, anh nhanh chóng rút tay về, ánh mắt vô cùng hung dữ.
Chim hoàng yến nhìn kỹ hơn và phát hiện ra thứ mà Lăng Lăng lấy ra trái chính là trái tim mà hắn đã cẩn thận giấu đi.