“Ngay cả trên bàn rượu vẫn gọi tôi là giáo sư, như vậy tôi làm sao dám cho học sinh mình uống rượu được?”
Tựa tiếu phi tiếu cười, lòng Đường Cẩn Du ngày càng gấp rút.
Nàng trước bao nhiêu người không dao động, uống bao nhiêu chén rượu, bồi chuyện với biết bao người xa lạ, vô cùng khôn ngoan hiểu chuyện. Tạo cảm giác vô cùng ấn tượng, khiến đối phương tưởng có thể rút ngắn khoảng cách, nhưng lại chẳng khai thác thêm thông tin gì từ nàng. Nói chuyện uyển chuyển, chủ đề gì cũng có lượng kiến thức đồ sộ khiến người ta phải thán phục.
Vậy mà đứng trước Hứa Tịch Lam, cảm giác giống như bản thân là một hài tử không bao giờ lớn.
Không đợi sự cho phép hay bất cứ lời đáp lại từ đối phương, Đường Cẩn Du đã uống một ngụm rượu đỏ, chất lỏng sánh lại vương bên môi nàng, lấp lánh thuỷ quang, đặc biệt là đôi mắt xanh biếc tựa lam ngọc mơ mơ hồ hồ, giống như trước mắt là sương là ảo. Nàng tự hỏi, sự khác biệt giữa Hứa Tịch Lam và những người kia là gì.
Cô quá xinh đẹp? Quá tài giỏi?
Quá hoàn hảo?
Hứa Tịch Lam nhìn bộ dạng ngà ngà say của Đường Cẩn Du, chăm chú đến đôi môi đỏ nhiễu chút rượu, hương thơm phảng phất. Trên bàn tiệc ngoại trừ Hứa Tịch Lam và Đường đại tiểu thư, tất cả đều đã say, có người bất tỉnh, có người mất nhận thức, có người say lại tỉnh, trong cơn mê man phát ra âm thanh vô nghĩa.
Giống như con rối.
Không ngoại trừ cả Đường Cẩn Du.
Hứa Tịch Lam chẳng quay lại để ý ánh nhìn của Đường Ngôn Hy, cô đặt tay lên vòng eo mảnh mai cơ hồ sắp đứt của thiếu nữ bên cạnh, chỉnh lại tư thế ngồi của nàng ấy, vậy mà người trong lòng không biết do vô tình hay cố ý, đột nhiên nép vào lòng nàng.
Người Hứa Tịch Lam trong thoáng chốc cứng đờ lại. Cô đột nhiên mỉm cười, đưa tay lấy ly rượu từ tay Đường Cẩn Du đặt yên vị lên bàn, sau đó nhìn đến con mèo nhỏ ngoan ngoãn cuộn trong lòng mình, hai mắt ngấn nước, môi đỏ mềm mại, tóc đen tán loạn, chọc cho người khác không ngừng yêu thương nàng.
Hứa Tịch Lam ghé bên tai Đường Cẩn Du: “Nhị tiểu thư, em còn chưa bồi rượu tôi, nhanh như vậy liền say?”
“Không có, hức, c…cô đừng giận, giận. Em…lập tức…” Nói rồi định vươn tay lấy ly rượu trên bàn, nhưng Hứa Tịch Lam đã nhanh hơn một bước, cướp lấy ly rượu vang rồi một ngụm uống hết. Động tác cô vô cùng thanh thoát, đến việc uống rượu cũng giống như là thưởng thức, không nhanh không chậm, chất lỏng sánh đặc toả ra mùi cồn nồng nặc, thế nhưng trên gương mặt đẹp đẽ tựa điêu khắc không có lấy một cái nhíu mày. Đặt chiếc li rỗng xuống bàn, Hứa Tịch Lam quay qua nhìn Đường Ngôn Hy, vẫn như trước ung dung dùng bữa.
Hứa Tịch Lam ánh mắt giống như lưỡi dao, sắc lạnh như kim loại, nếu nói Đường Ngôn Hy nhìn người, nhìn đời bằng nửa con mắt hờ hững lạnh nhạt. Thì Hứa Tịch Lam thâm thuý hơn nhiều, căn bản đối với cô ta, nhìn người chỉ như nhìn sinh thể biết đi.
Tất nhiên là vẫn có ngoại lệ.
Đường Ngôn Hy đón lấy ánh mắt ấy, cũng không vội mà thả dao nĩa xuống, nhìn lướt qua Đường Cẩn Du không đến nỗi thần trí bất minh, chỉ là mơ hồ suy nhược.
“Hứa tiểu thư, mong tiểu thư giúp ta đem em gái về. Nàng đã say, thật sự không nên lưu lại nơi này nữa. Ta vẫn còn có chút việc không tiện.”
Giống như là chỉ đợi câu nói này, Hứa Tịch Lam từ tốn đứng lên, sau đó sắc mặt không đổi bế ngang Đường Cẩn Du bằng lực đạo vô cùng nhẹ, nhưng lại vững chắc. Để Đường Cẩn Du tuỳ ý ôm lấy cổ mình.
Bỏ mặc đám người lổn ngổn phía sau đang say với men rượu và thuốc phiện.
“Vậy, xin phép Đường tổng, buổi tối vui vẻ.”
Ngoại trừ Đường Ngôn Hy ra, Hứa Tịch Lam đáp lại vỏn vẹn một câu, sau đó bước chân ra cầu thang máy bên ngoài.
Đến khi vào thang máy, cánh cửa đóng lại ngăn cách những tạp âm bên ngoài, nhất thời bên trong rơi vào mảng im lặng. Đến khi bước vào Hứa Tịch Lam cũng không bỏ Đường Cẩn Du xuống, bên trong chỉ còn tiếng hít thở đều đều của nhị tiểu thư, giống như là đã thật sự ngủ.
Nhìn nàng ôm lấy cổ mình, hơi thở đầy mùi rượu phả lên cổ thanh mảnh, Hứa Tịch Lam mắc chứng khiết phích nặng, nhưng cũng không ghét bỏ nàng, đối với nàng có một sự dung túng tuỳ tiện.