Sau Khi Ngừng Truy, Tôi Liền Bị Nữ Thần Cầm Tù

Chương 32



Hứa Tịch Lam trói hai tay Đường Cẩn Du đẩy lên cao đầu, dùng đầu lưỡi khıêυ khí©h nàng hai bên đầu ngực. Đường Cẩn Du nức nở dâʍ đãиɠ kêu, giờ phút này nàng cái gì cũng không màng tới, trong đầu chỉ còn lại Hứa Tịch Lam.

“Giáo sư…giáo sư…a~~”

Dược tính quá mạnh, Hứa Tịch Lam âm thầm cảm thán.

Nếu không vì sao học sinh ngoan của cô lại thành ra nông nỗi này chứ.

“Đường Cẩn Du, em xem, em ướt hết tay tôi rồi.”

Hứa Tịch Lam đầu ngón tay mới chạm đến *** *** của Đường Cẩn Du, liền bị dòng nước nhớp nháp nơi đó làm cho giật mình.

Cô thích thú vươn đầu ngón tay còn dính d*m thủy ra, tàn nhẫn trực tiếp đút vào miệng Đường Cẩn Du, lạnh lùng ra lệnh: “Liếʍ đi.”

Đường Cẩn Du thế mà thành thật liếʍ mυ"ŧ, đôi mắt tan rã chỉ còn lại du͙© vọиɠ.

Xúc cảm đầu lưỡi nóng rực của Đường Cẩn Du thật sự quá tuyệt vời, Hứa Tịch Lam như kẻ điên si mê hôn lên cơ thể nàng, thế nhưng không để lại dấu vết nào đó quá mạnh bạo.
Hai cơ thể không mảnh vải ôm lấy nhau trên giường, Hứa Tịch Lam thượng trên người nàng, ma sát bộ phận phía dưới của cả hai với nhau.

“Em nhìn xem, phía dưới của chúng ta đang hôn nhau đó.” Cô híp mắt cười, gò má đỏ rực vì động tình, giống như có hoàng hôn phủ lên đó.

Đường Cẩn Du không ngừng rêи ɾỉ, thủy quang rơi đến cằm, ánh mắt tan rã nhìn Hứa Tịch Lam.

“Tiểu Du, em thích tôi không?” Hứa Tịch Lam đột nhiên hỏi, đôi môi mυ"ŧ mạnh lấy xương quai xanh của đối phương.

“A…ha…aa…th…thích… thích cô Hứa…”

Hứa Tịch Lam bật cười, hài lòng nhìn đến vết hôn trên cổ nàng, si mê nhìn Đường Cẩn Du trong trạng thái trầm luân vì du͙© vọиɠ.

“Thích tôi như vậy? Là từ khi nào? Có phải mỗi tối đều mơ thấy tôi cắm em không?”


“C…cô Hứa…em thích cô… Cô để ý đến em đi…” Đường Cẩn Du đột nhiên nức nở, phía dưới cũng đột nhiên siết chặt, hại ngón tay của Hứa Tịch Lam ăn đau.

Đường Cẩn Du lúc này giống như đứa trẻ thích làm nũng, hai má phiếm hồng, bờ môi căng mọng phát ra thanh âm dâʍ đãиɠ.

Bộ dạng này khiến Hứa Tịch Lam vô cùng hài lòng.

Cô thích nhìn Đường Cẩn Du vì mình mà động tình, rêи ɾỉ kêu lớn tên cô, cái nét mặt cao ngạo lạnh lùng thường ngày thay thế bởi kɧoáı ©ảʍ.

Muốn nàng vĩnh viễn thuộc về mình.

“Tiểu Du thật không ngoan, lén đi quán bar tìm trai, còn không phải là muốn tìm người thỏa mãn em?”

Đường Cẩn Du như một đứa trẻ hoang mang lắc đầu, mỗi một lần mở miệng đều là một tên “Giáo sư”, thanh âm thiếu nữ mềm nhẹ, còn xen lẫn vài tia nức nở, Hứa Tịch Lam nghe mà đáy lòng phát run.
“Không được. Phải phạt.”

Hứa Tịch Lam liền dứt khoát rút **** *** của mình ra.

Đường Cẩn Du không được thỏa mãn, vẻ mặt ẩn nhẫn, gấp rút muốn Hứa Tịch Lam *** mình.

“…Giáo sư… em khó chịu lắm…”

“Muốn tôi làm gì, nói rõ ràng tôi mới thỏa mãn em được.”

Đường Cẩn Du gấp đến đỏ bừng khóe mắt, chật vật nửa ngày mới xấu hổ mở miệng.

“…giáo…giáo sư cắm Tiểu Du a…”

Hứa Tịch Lam khóe môi hơi nhếch, dường như vẫn muốn chơi tiếp.

“Cắm? Cắm chỗ nào?”

Đường Cẩn Du như muốn bật khóc: “Phía dưới…cắm t**u h***t em…”



“Ngứa lắm sao?”

Đường Cẩn Du gật đầu, đôi mắt phủ một tầng nước chọc cho người khác yêu thương.

Thế nhưng Hứa Tịch Lam không hề đút vào, vẫn chưa phải lúc. Vì thế cô cúi xuống, đem miệng dưới của Đường Cẩn Du ngậm lấy.

Đường Cẩn Du suýt chút nữa liền lêи đỉиɦ, đầu ngón tay trở nên tê dại.

Đầu lưỡi của Hứa Tịch Lam thật sự rất linh hoạt, chui đầu ở giữa hai chân Đường Cẩn Du, hai tay ôm lấy đùi nàng, đầu lưỡi tiến vào trong bị mép thịt hút lấy.

Mùi vị tanh ngọt xộc vào vị giác cùng khứu giác.

Đường Cẩn Du cảm giác mình sắp chết, lắp bắp gọi tên giáo sư, mờ mịt nhìn người dưới thân đang ở nơi đó liếʍ mυ"ŧ.

Tiếng nước va chạm vang ra khắp phòng.

Hứa Tịch Lam đem nước nuốt vào, dùng đầu lưỡi khıêυ khí©h chân tâm, thi thoảng còn dùng răng gặm cắn.

Đường Cẩn Du ngửa cổ rêи ɾỉ, thần trí tan rã thành từng mảng vỡ vụn.

“Cẩn Du…có thích giáo sư làm như vậy với em không?”

“…ưm…thích…”

Hứa Tịch Lam dùng miệng ra vào nàng, không bao lâu sau bụng dưới Đường Cẩn Du liền có phản ứng, một dòng nước phun ra bắn cả lên mặt Hứa Tịch Lam. Đường Cẩn Du lên cao triều, hô hấp khó nhọc thiếu chút nữa liền ngất đi.

Có lẽ nàng không biết rằng, bản thân mình vừa lêи đỉиɦ trước mặt nữ thân mình tâm tâm niệm niệm.

Hứa Tịch Lam không chán ghét, ngược lại còn dùng đầu lưỡi liếʍ chút tàn dư còn lại trên đầu môi.

“Nước của Tiểu Du thật ngọt…”