Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 102: Ngoại truyện 4



Kê Huyền buộc mình phải tỉnh táo lại.

Không được, ít nhất là không phải bây giờ.

Anh vẫn còn chưa nguôi giận sau lần trước đâu.

Hắn cúi người cởi giày Diệp Ca, bàn tay lạnh băng giữ cổ chân mảnh khảnh trắng nõn của chàng thanh niên, nhiệt độ thấp hơn người bình thường khiếp đối phương vô thức rụt về, nhưng lại bị Kê Huyền nắm mắt cá chân kéo lại.

“Lạnh.” Tiếng chàng thanh niên vang lên trên đỉnh đầu hắn.

Giọng anh đều đều, còn hơi chậm rãi.

Kê Huyền ngẩng đầu nhìn đối phương.

Diệp Ca cúi xuống, mái tóc hơi rối, đỉnh tóc màu nâu nhạt bồng bềnh dưới ánh đèn, đối mắt khép hờ đăm đăm nhìn hắn.

Kê Huyền hơi nhích tay lên trên, cách lớp quần nắm bắp chân đối phương.

“Giờ thì sao?”

Diệp Ca nghĩ nghĩ, rồi thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Ngoan quá mức cho phép rồi.

Kê Huyền hỏi dò: “Anh ơi, em là ai?”

“Kê Huyền.” Diệp Ca rề rà trả lời.

“Còn gì nữa?” Kê Huyền nghiêng người tới, ánh đèn trần chiếu xuống thân hình cao lớn, đổ bóng xuống trùm lấy chàng thanh niên hệt như có ý thức và sinh mạng, giọng hắn mang chút dụ dỗ: “Anh còn gọi em là gì?”

Nếu là thường ngày, với tình huống tương tự, có lẽ Diệp Ca đã đẩy hắn ra rồi.

Nhưng lúc này, anh trầm ngâm thoáng chốc rồi chậm rãi nói: “Huyền.”

Yết hầu Kê Huyền lên xuống, đôi mắt đỏ rực sáng ngời, cảm xúc u ám sâu xa nào đó lóe lên sâu trong đôi mắt, cảm giác xâm lược sắc bén như có thể hóa thành thực thể cùng ánh mắt nặng nề liếm láp da thịt đối phương.

Dường như Diệp Ca đã nhận ra có gì đó khác thường, anh ngước mắt nhìn người đàn ông đang chống tay hai bên mình, vô thức cau mày.

Kê Huyền chật vật nhắm mắt, răng nghiến chặt.

Không được, phải nhịn.

Sau hồi lâu, hắn chầm chậm thở dài rồi mở mắt.

Dục vọng cuộn trào sâu trong đôi mắt đỏ rực đã bị đè xuống.

Kê Huyền ngước mắt, đăm đăm nhìn chàng thanh niên đang nhíu mày trước mặt, ngón tay lạnh băng của hắn chạm vào ấn đường đối phương, xoa nhẹ.

“Đừng cau mày.”

Diệp Ca chớp mắt, anh nghiêng đầu đưa gò má đuổi theo bàn tay Kê Huyền.

Kê Huyền giật mình.

Làn da nóng rẫy mịn màng cọ lên mu bàn tay hắn khiến cảm giác rùng mình bốc lên chỉ trong chớp mắt, như ngọn lửa thiêu đốt lan tràn.

“…Lạnh.” Diệp Ca nửa tựa vào tay Kê Huyền, anh nghĩ ngợi vài giây rồi chậm rãi nói.

Nói xong, anh áp trán lên đó.

Tuy thoạt nhìn sắc mặt anh không hề thay đổi, song da anh lại nóng bừng vì say, đối với Kê Huyền mà nói thì đó chẳng khác gì lửa than nóng bỏng.

Diệp Ca cảm thấy món đồ lạnh băng anh đang gối lên chợt bị rút đi.

Anh nghiêng đầu nhìn sang cạnh giường.

Kê Huyền đứng sững tại chỗ, u ám nhìn chằm chằm Diệp Ca.

Một lúc lâu sau, hắn nghiến răng, nói: “…Ngủ đi thôi.”

Diệp Ca thấp giọng “À”, nhưng không nhúc nhích.

Anh ngồi yên vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Kê Huyền, nói: “Chưa đánh răng.”

“…”

Kê Huyền cam chịu bước tới, đỡ Diệp Ca lên.

Vòng eo chàng thanh niên thon thả, bắp thịt dẻo dai căng lên rồi thả lỏng theo từng bước chân, đường cong trên eo rất vừa vặn để nắm trong tay hoặc ôm vào lòng.

Kê Huyền mặt không đổi sắc sờ thêm vài lần.

Dù không thể ăn thật, nhưng thừa cơ sờ thêm vài cái vẫn được mà.

Hắn đỡ Diệp Ca vào phòng vệ sinh.

Diệp Ca ngồi trên thành bồn tắm, mái tóc rối bù được vén ra sau tai để lộ cái trán trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài thẳng để lại trên da cái bóng rõ nét.

Kê Huyền ngồi xổm trước mặt Diệp Ca, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng cầm bàn chải đánh răng.

Hắn bóp kem lên bàn chải, nói: “Há miệng nào.”

Diệp Ca mở miệng.

Môi anh mỏng, tái nhợt không màu, song lúc này lại đang hơi ửng đỏ vì say rượu, niêm mạc môi dưới đỏ tươi, hàm răng trắng tinh ngay ngắn, đầu lưỡi ngoan ngoãn thả lỏng sau răng, trông có vẻ ướt át mà mềm mại.

Kê Huyền cảm thấy hắn đã gần chạm đến cực hạn của sức chịu đựng.

Hắn vội vàng nhét bàn chải vào miệng Diệp Ca: “Anh tự làm đi.”

Diệp Ca chớp chớp mắt, không thèm so đo với thái độ ngang ngược đột xuất của đối phương mà nhấc tay cầm chuôi bàn chải, từ từ đánh răng.

Kê Huyền đứng sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách nhất định.

Hắn ngước mắt.

Trong gương, đôi mắt đỏ rực của người đàn ông đang hừng hực ánh lửa, môi mím chặt, bả vai căng cứng, dường như đang cố kiềm chế thứ gì đó.

Nội tâm Kê Huyền đấu tranh dữ dội.

Hắn có thể nghe thấy tiếng ong ong vang lên trong tai mình, như thể người uống say không phải Diệp Ca mà là chính hắn; từ sâu trong linh hồn, sức nóng không ngừng thiêu đốt và tra tấn hắn, khiến hắn khó lòng bình tĩnh mà suy nghĩ nổi.

Âm thanh khuyên hắn cố nhẫn nhịn càng lúc càng nhỏ dần, nhỏ dần, đến lúc này đã gần sắp không thể nghe thấy nữa.

Bỗng nhiên, một tiếng “Ào…” vang lên.

Tiếng nước chảy ồ ạt đánh vỡ sự yên tĩnh cô đọng trong không gian chật hẹp. Kê Huyền giật mình nhìn sang.

Chỉ thấy Diệp Ca không biết đã đánh răng xong từ lúc nào.

Anh rướn nửa người vào bồn tắm, tay cầm vòi sen đã bật, nước nóng bốc hơi phun ra tưới ướt quá nửa quần áo anh chỉ trong chớp mắt.

Diệp Ca như cảm giác được ánh mắt của Kê Huyền.

Anh chầm chậm nhìn quá, nói:

“Tắm.”

Áo sơmi mỏng tang dính sát vào cơ thể anh, phác họa đường cong bắp thịt săn chắc tinh tế, có thể thấp thoáng thấy được làn da tái nhợt.

Kê Huyền cảm thấy có một sợi dây trong đầu mình vừa đứt phựt.



Giữa trời đất quay cuồng, Diệp Ca cảm giác mình bị đẩy mạnh lên tường, cảm giác lạnh buốt mà cứng rắn lan tỏa từ sau lưng, xuyên qua quần áo ướt sũng đâm thẳng vào thần kinh anh như mũi kim, khiến anh lập tức tỉnh táo lại.

…Chuyện gì vậy?

Bên tai như có tiếng nước ào ào chảy liên tục không ngừng, ánh đèn trên đầu chói lòa nhức mắt, khiến người ta đầu choáng mắt hoa.

Đây là đâu?

Nhưng trước khi Diệp Ca kịp suy nghĩ rõ ràng, cơ thể anh đã bị đè chặt.

Môi bị liếm cắn thô bạo, áp lực nặng nề đè ép trên ngực khiến anh gần như không thể thở được.

Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng dần theo hơi nước, Diệp Ca cảm thấy hai má nóng đến đáng sợ, chỉ có cơ thể trước mặt mang đến cảm giác mát mẻ dễ chịu, kéo anh lún càng lúc càng sâu vào vũng bùn nhớp nháp choáng váng.

Nhưng trong tâm trí anh lại có thứ gì đó đang vùng vẫy gào thét.

Bản năng báo trước cảm giác nguy hiểm đang kêu vang không ngừng trong tiềm thức anh.

Diệp Ca khó nhọc nâng mi mắt nặng trĩu.

Gương mặt đàn ông quen thuộc đang ở rất gần, sống mũi cao cùng hàng mi dày phủ đầy hơi nước khiến hốc mắt hắn như càng lõm sâu, ánh mắt nóng bỏng.

“Buông ra…” Diệp Ca bị giọng mình dọa hết hồn.

Nó khàn đến mức không thể nhận ra âm thanh ban đầu, run khẽ lại gấp gáp, gần như bị tiếng nước ồ ạt nuốt chửng.

Kê Huyền như nhận ra Diệp Ca đã tỉnh, hắn cười khẽ, nói: “Anh ơi, anh tỉnh rồi à.”

Hắn cúi xuống, sống mũi thân mật cạ nhẹ lên chóp mũi đối phương, rì rầm:

“Muộn rồi.”

Diệp Ca mơ màng tựa trong ngực đối phương.

Diệp Ca cảm thấy có thứ gì đó khác lạ dưới lòng bàn tay.

Trong tầm mắt rung lắc, Diệp Ca nhìn thấy trên ngực Kê Huyền phập phồng một vết sẹo lớn dữ tợn, trông cực kì nổi bật trên nền da nhợt nhạt… sau khi việc Kê Huyền giả bệnh bị lộ, ảo ảnh bị rút đi, phơi bày những vết sẹo chồng chết trên người hắn.

Vết thứ nhất là khi Diệp Ca tự tay xé toạc ngực hắn, vết thứ hai là khi hắn cưỡng ép chuyển vết thương trên người anh sang.

Diệp Ca như bị ma xui quỷ khiến, hỏi:

“…Đau không?”

Động tác của người đàn ông chợt khựng lại.

Sau hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói: “Anh sờ đi.”

Kê Huyền cúi đầu, cọ môi Diệp Ca: “Anh sờ một cái em sẽ không đau.”

Cổ họng Diệp Ca như nghẹn lại.

Kê Huyền khàn giọng, hỏi: “Anh ơi, làm nhé?”

Diệp Ca không trả lời.

Anh rút tay khỏi ngực đối phương, cánh tay che đi nửa trên gương mặt.

Nắm tay chàng thanh niên giấu trong khuỷu tay, lỗ tai và cổ lộ ra đã đỏ ửng, ướt át, phát sáng dưới ánh đèn.

Anh mím môi, bối rối gật đầu.



Hai ngày sau đó, Diệp Ca không đi làm.

Tổ trưởng ban Chiến đấu lo lắng muốn gọi thử nhưng bị Vệ Nguyệt Sơ ngăn cản.

Cô nói: “Đừng lo, anh Diệp không sao đâu.”

…Chắc vậy.

Ngày thứ ba.

Quỷ ảnh nhận được mệnh lệnh bí mật từ Vương.

Tra rõ tất cả những loại rượu được đặt vào buổi tụ tập đêm đó của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.

…Sau đó gom hết toàn bộ.