Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 30: 30




Còn một giờ nữa là đến thời gian hẹn.
Ngũ Túc đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Lưng hắn ta thẳng tắp, cổ áo cài nghiêm chỉnh gọn gàng, đồng phục được là thẳng thớm, không có lấy một nếp nhăn hay chút bụi bẩn nào.
Ngũ Túc cúi đầu xem đồng hồ hết lần này đến lần khác, tầm mắt dõi theo mỗi một chuyển động của kim giây, đếm thời gian rút ngắn từng giây một.
Người không biết chuyện nhìn vào cũng có thể nhận ra hắn ta đang căng thẳng và hồi hộp đến nhường nào.
Đổng Quái hả hê nhìn hắn ta, mỉa mai nói: “Anh căng thẳng cái gì? Ai không biết còn tưởng anh chuẩn bị đi gặp thông gia đấy.”
Ngũ Túc hung dữ trợn mắt lườm gã ta: “Liên quan gì đến anh.”
Đổng Quái ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sự yên lặng kéo dài, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ chạy.
Không mấy giây sau, Ngũ Túc không nhịn được nữa, hắn ta do dự một lát rồi quay sang hỏi: “Này, anh với ACE…từng gặp nhau đúng không?”
Đổng Quái: “Chỉ mấy lần thôi.”
“Có thân quen gì không?”
Đổng Quái ra vẻ ngập ngừng gật đầu: “Cũng tàm tạm.”
“Anh thôi đi,” Kha Chinh đứng bên cạnh không nhịn được chen vào: “Anh tưởng chúng tôi không đoán ra lí do anh tự thú thật à?”
Có thể khiến một người chơi không có giới hạn đạo đức cam tâm tình nguyện đưa đầu vào lưới, người uy hiếp gã ta hẳn phải có năng lực vượt ngoài khả năng chống trả của gã.
Ngũ Túc bên cạnh không tập trung cho lắm, hoàn toàn không để tâm đến cuộc đối thoại của hai người nọ.
Sau khi cúi đầu xem đồng hồ lần thứ một trăm lẻ năm, hắn ta quay sang nhìn Đổng Quái, chần chừ một lúc lâu mới ấp úng hỏi:
“ACE…là người thế nào?”
“…”
Kha Chinh không chịu nổi nữa bèn rời mắt.
Đội trưởng của cậu ta cái gì cũng tốt, chẳng qua lúc “đu idol” không được lí trí lắm thôi.
Mà câu hỏi của hắn ta cũng làm khó Đổng Quái.
Dù cho gã luôn ỷ lại vào mắt nhìn người cực chuẩn của mình, hơn nữa gã cũng đã gặp ACE không chỉ một lần, nhưng nếu bảo gã nêu nhận xét về nhân vật thần bí đứng đầu bảng xếp hạng điểm tích lũy là người như thế nào thì thật sự vẫn rất khó.

Người đó không dễ nhìn thấu chút nào, ngay cả Đổng Quái cũng không dám tự nói mình hiểu hết những suy tính của anh ta.
Gã cau mày trầm ngâm suy nghĩ, mãi một lúc lâu gã mới chậm chạp nói: “Ừm…rất mạnh”, hơn nữa cũng có lúc rất đáng sợ.
Ngũ Túc và Kha Chinh: “…”
Đây chẳng phải nói thừa à?
“Ầy, thôi bỏ đi, bây giờ anh hỏi cái này có ích gì?” Đổng Quái không tự làm khó mình nữa, gã ta nhún vai rồi thở dài: “Đằng nào lát nữa gặp anh cũng biết thôi.”
Ngũ Túc nhận ra mình không thể moi được thêm tin gì từ Đổng Quái, sự thất vọng thoáng hiện trên gương mặt dưới bộ râu quai nón.
Kha Chinh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi:
“Anh Ngũ, anh căng thẳng lắm hả?”
Ngũ Túc mạnh miệng đáp: “Tôi không hẳn là căng thẳng…”
Đổng Quái bật cười thành tiếng.
Ngũ Túc trợn mắt nhìn gã, sau đó quay sang nhìn Kha Chinh, thở dài nặng nề: “Chẳng qua tôi cảm thấy…thời gian trôi chậm quá.”
Nhắc tới cũng lạ, thường thì những cuộc hẹn với các nhân vật thần bí đều diễn ra vào nửa đêm.
Dù sao đêm khuya vắng vẻ cũng phù hợp với việc bày mưu tính kế hơn.
Thế nhưng ngươi này lại một mình một lối, anh ta hẹn gặp hắn vào lúc sáu giờ mười lăm phút chiều.
…Cụ thể đến từng phút luôn.
Mà điều làm Ngũ Túc nghĩ mãi không hiểu là nơi gặp gỡ của họ không chỉ không phải vùng hoang vu vắng vẻ, cũng không phải địa điểm bí mật nào đó, mà lại là một tiệm trà sữa nhỏ đầu bên kia thành phố.
Đổng Quái còn gửi định vị tiệm trà sữa đó cho Ngũ Túc.
Không nói quá chút nào, khi nhìn thấy hàng địa chỉ không có gì là bí ẩn kia, Ngũ Túc đã “chết trong lòng nhiều chút”.
Đây…đây là sở thích kì quái của sếp lớn à?

Thực tế thì ACE chọn gặp mặt trong tiệm trà sữa là vì…
Anh thích uống trà xanh sữa ở tiệm đó.
Tiệm trà sữa đó rất bình thường, không có gì đặc sắc, bình thường khách đến mua cũng không nhiều, chất lượng đồ uống cũng chỉ bình thường, chỉ riêng món trà xanh sữa là “hết nấc”.
Ngọt mà không ngấy, hương vị thanh mát, dù là vị trà hay vị sữa đều rất đậm, và khi hai thứ đó hòa quyện vào nhau, mùi vị đó thật sự rất gây nghiện.
Nhưng vì tiệm này cách nhà anh quá xa nên Diệp Ca hiếm khi có cơ hội được uống.

Mà sở dĩ anh hẹn lúc sáu giờ mười lăm phút…
Là vì mỗi ngày anh tan làm lúc sáu giờ, dư ra mười lăm phút là để phòng ngừa trường hợp bất ngờ xảy ra chuyện gì đó…Chẳng hạn như bị Lưu Triệu Thừa bất chợt gọi lại kiểm tra công việc dẫn đến không đủ thời gian.
Nói tóm lại, mọi thứ đều được lên kế hoạch một cách hoàn hảo.
Chỉ tiếc là giờ vẫn chưa đến giờ tan làm.
Diệp Ca ngoan ngoãn ngồi trong gian làm việc nhỏ của mình tại phòng Hậu cần, trước mặt chất một chồng tài liệu chưa xử lí, trắng tinh không một chữ nào.
Thế là, anh bắt đầu nghiêm túc ngẩn người, chăm chỉ làm biếng.
Đột nhiên, Diệp Ca bỗng nhận ra…hình như xung quanh anh hơi yên tĩnh quá thì phải?
Lúc này anh mới nhớ ra mình đã quên mất thứ gì.
Anh đưa tay sờ soạng trên vai vài lần.
Sau đó, kéo một cánh tay đen đã mềm oặt xuống.
Hình như nó xỉu mất rồi, màu sắc trên người cũng nhạt đi mấy phần.

Mặc dù đã hôn mê, song nó vẫn níu chặt cổ áo Diệp Ca, như sợ đối phương sẽ hất mình rơi xuống.
Diệp Ca lắc lắc cánh tay đen, cảm giác tội lỗi hiếm hoi dâng lên trong lòng anh.
Anh biết năng lượng từ âm khí mình phóng ra lúc bất tỉnh mạnh đến cỡ nào, mà cánh tay đen cách anh gần nhất chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên bị tấn công.
Gần như lúc đó âm khí đã tấn công thẳng vào cánh tay đen, và từ đó về sau nó vẫn chưa tỉnh lại lần nữa.
Diệp Ca truyền một ít âm khí vào người cánh tay đen.
Dù nó vẫn còn mềm oặt, nhưng ít nhất đã không còn nhợt nhạt như trước nữa.
Vài giây sau, cánh tay đen từ từ tỉnh lại.
Ngay khi nhìn thấy Diệp Ca, nó bật khóc nức nở rồi lên án anh: “Anh…anh là đồ lòng dạ ác độc!”
Diệp Ca: “…Khụ, tao xin lỗi.”
Cánh tay đen ôm bàn tay Diệp Ca, gào khóc om sòm: “Tui còn tưởng là tui chết đến nơi rồi đó!”
Diệp Ca trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, từ tốn nói:
“Nhưng mà, xét theo một nghĩa nào đó…không phải mày đã chết rồi à?”
Cánh tay đen nghẹn một hơi.
Nó tức giận gào lên: “Lúc này rồi mà anh còn bắt bẻ tui nữa! Anh có biết thông cảm không hả?”
Thái độ của Diệp Ca vô cùng tích cực: “Tao sai rồi.”
…Như thể đấm một cú vào bông.
Cánh tay đen không tức không được mà tức cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể giận dỗi “hừ” một tiếng.

Nó không cam lòng nói: “…Chút nữa tui muốn chơi điện thoại!”
Diệp Ca tốt tính gật đầu: “Được.”
“Chơi ba tiếng!”
“Có thể.”
“Tui muốn nạp vàng mua đậu vui vẻ.” Cánh tay đen được voi đòi tiên.
Diệp Ca tốt tính lắc đầu: “Mơ đi.”
“…” Cánh tay đen nghẹn ngào: “Anh…anh, anh…không phải hồi trước anh hứa với tui, cho tui một nửa tiền lương nạp vàng sao!”
Diệp Ca nói: “Đúng vậy.”
Anh lập tức bồi thêm một câu: “Tháng sau.”
Cánh tay đen: “…” Nghĩ kĩ lại, hình như đúng là lúc đó anh ta nói vậy nhỉ?
Thất sách rồi.
Diệp Ca nghĩ một chốc, sau đó lên tiếng bổ sung: “Nếu như tháng sau hiệu suất và tiền thưởng không bị trừ, chắc cũng vẫn được nhận lương cơ bản…nhỉ?”
Cánh tay đen: “…”
Loài người mấy anh đều là đồ tồi!!!
Nó tức giận giãy khỏi lòng bàn tay Diệp Ca, quay đầu lao vào túi của anh, bắt đầu “trầm cảm”.
Diệp Ca khẽ cười, anh có cảm giác tâm trạng tồi tệ do quỷ gương gây ra đã bình thường trở lại.
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trong văn phòng.
Năm giờ năm mươi lăm phút.
Sắp đến giờ tan làm rồi.
Diệp Ca lại càng vui hơn.

Anh thu dọn đống tài liệu trên bàn làm việc của mình, sau đó nhìn chăm chăm cánh cửa khép hờ của phòng Hậu cần, như thể đang lặng lẽ chờ đợi một điều gì đó.
Khi kim giây quay đến vạch cuối cùng rồi dừng lại ở con số mười hai, Diệp Ca đứng bật dậy, dùng kỹ thuật di chuyển điêu luyện phải luyện đến hàng nghìn lần phóng thẳng ra cửa, rời khỏi văn phòng chỉ trong nháy mắt.
Lưu Triệu Thừa chỉ cảm giác có một cơn gió lạnh lướt qua đỉnh đầu trọc lóc của mình.
Đợi đến khi ông ta ngẩng lên, chỗ ngồi của Diệp Ca đã trống trơn, ngay cả bóng người cũng đã biến mất khỏi cửa.
Lưu Triệu Thừa: “…”
Tinh thần tích cực tan làm quyết không làm thêm dù chỉ một giây này cùng với kĩ năng biến mất trước khi bị cấp trên phát hiện ra này…
Có thể nói là không có đối thủ.
Dưới tòa nhà Cục quản lí.
Diệp Ca đứng ở trạm chờ xe buýt, một chiếc ôtô đen bóng từ từ chạy ra từ bãi đỗ xe dưới hầm.
Trong xe, Kha Chinh nhanh mắt nhìn thấy anh.
“Này, anh Ngũ, kia hình như là nhân viên phòng Hậu Cần hôm trước từng nhắc nhở chúng ta phải không?
Trông Ngũ Túc còn lo lắng hơn lúc nãy nữa.
Hắn ta nhìn theo hướng Kha Chinh nói, tầm mắt dừng vài giây trên người chàng thanh niên đứng bên trạm xe.
Không biết vì sao, người kia lại khiến cho Ngũ Túc lơ đãng nhìn.
Chàng trai có vóc dáng cao gầy, gương mặt trắng nõn, ráng chiều lưng lửng khiến anh càng thêm nổi bật, không rõ vì lẽ gì mà anh lại có thể khiến những người vô tình quay sang cũng phải chăm chú nhìn anh… Anh ta toát ra một khí chất rất kì lạ, như thể anh và thế giới này hoàn toàn không liên quan đến nhau, đứng trong đám đông như hạc giữa bầy gà.

Ngũ Túc rời mắt, ra hiệu cho lái xe chạy tiếp: “Lần sau gặp cậu ta cảm ơn sau, bây giờ chúng ta có chuyện gấp cần làm.”
…Đi gặp ACE.

Sáu giờ mười phút.
Trước tiệm trà sữa nơi góc phố.
Ngũ Túc mở cửa đi vào, bên trong vô cùng yên tĩnh, ngoài hắn ta thì không còn ai khác.
Hắn ta dừng lại, nhìn một vòng quanh cửa hàng vắng vẻ.
Sau khi xác nhận mình là khách hàng duy nhất trong tiệm, Ngũ Túc nhanh chóng giấu đi vẻ thất vọng vừa lóe lên trong thâm tâm mình, gọi đại một tách cà phê rồi ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Đây cũng là vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
Từ góc này, hắn ta có thể nhìn thấy lối ra vào cách đó không xa, và cả phố xá bên ngoài cánh cửa.
Chỉ cần có xe chạy vào con phố này, hoặc có bất kì ai đi về phía này hắn ta sẽ thấy ngay lập tức.
Mắt Ngũ Túc dán chặt trên cửa, từ đầu đến cuối không dám rời đi chút nào, như thể lo rằng mình sẽ vô tình bỏ quá bóng dáng người kia.
Cơ bắp khắp người hắn gồng lên, cả cơ thể lẫn tinh thần đều cảnh giác cao độ.
Lúc này đây, dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng đủ khiến Ngũ Túc căng thẳng.
Thời gian chầm chậm trôi qua từng chút.
Giờ hẹn càng đến gần, tần suất Ngũ Túc nhìn đồng hồ càng nhiều hơn.

Hắn chăm chăm nhìn kim giây nhích từng vạch trên mặt đồng hồ, chờ đợi trong đau khổ.
Còn ba phút nữa.
Trên đường không một bóng người.
Còn hai phút.
Một chiếc lá bị gió cuốn bay đi, bay là là trên mặt đất.
Tâm trạng Ngũ Túc dần chùng xuống.
Vô số suy đoán xuất hiện trong lòng hắn ta…Có thể Đổng Quái đã đưa nhầm thông tin, cũng có thể người nọ đã thay đổi ý định, hoặc đến muốn do có chuyện ngoài ý muốn, thậm chí…cũng có thể đây chỉ là một âm mưu quấy nhiễu họ của người chơi lừa đảo kia…
Còn một phút.
Ngũ Túc chậm rãi thở dài rồi rời mắt.
Có lẽ người kia sẽ không đến đúng giờ, dù sao hắn ta cũng đã chuẩn bị tinh thần chờ ở đây ít nhất ba tiếng.
Nói gì đi nữa, đó cũng là người chơi duy nhất từng vượt qua trò chơi.
Từng là một người chơi, Ngũ Túc hiểu rất rõ sự kinh khủng của các phó bản cùng lũ quỷ quái trong đó, hắn không thể tin nổi lại có người chơi có thể qua cửa và trở lại thế giới thật… Chuyện đó còn khó hơn cả lên trời, hắn ta không sao tưởng tượng nổi người đạt được thứ thành tựu đó sẽ mạnh mẽ và đáng sợ đến mức nào.
Quan trọng hơn cả là…
Bây giờ Quỷ Môn đã mở, toàn bộ ác quỷ và quái vật từng bị nhốt bên trong đều được thả ra ngoài, gây hại cho thế giới này.

Có được sự trợ giúp từ ACE là hy vọng chiến thắng lớn nhất.
Đúng lúc này, nhân viên tiệm trà sữa bưng tách cà phê vừa pha xong, cẩn thận đi về phía hắn ta.
Cà phê trong tách hơi đầy, sóng sánh theo từng bước chân của nhân viên, nước cà phê màu nâu chậm rãi chảy dọc thành cốc, hương cà phê đăng đắng nồng nàn lan tỏa trong không gian trống trải.

Ngũ Túc gật đầu với cô nhân viên nọ, chỉ lên bàn: “Đặt ở đây đi…”
Lời còn chưa dứt, một cánh tay duỗi đến từ bên cạnh, đốt ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, đầu ngón tay mảnh mai mà khỏe khoắn, nhẹ nhàng đỡ lấy cổ tay hơi chao đảo của cô nhân viên: “Cẩn thận…”
Giọng người nọ hơi lạnh, trầm thấp mà mát lạnh tựa như dòng suối băng mới tan đầu xuân.
Nhưng trong âm điệu lại xen lẫn ý cười, nghe vô cùng dịu dàng, lịch sự: “Tôi cầm cho.”
Ngũ Túc trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn sang.
Chỉ thấy cánh tay kia nhanh nhẹn nhận lấy tách cà phê trong tay người nhân viên, sau đó đặt xuống bàn.
Đáy cốc chạm vào mặt bàn, vang lên một tiếng “cạch” nho nhỏ.
Cùng lúc đó, kim phút trên đồng hồ treo tường nằm ngay ngắn trên số mười lăm.
Ngay lúc này, Ngũ Túc cảm thấy mình gần như ngạt thở.
Bước chân cậu thanh niên lặng lẽ như mèo, nhẹ nhàng như một cái bóng đi ra từ điểm mù trong tầm mắt Ngũ Túc, nhanh chóng không một tiếng động di chuyển sang vị trí đối diện, ngồi xuống một cách tao nhã.
Anh bâng quơ nói:
“Trà xanh sữa của tiệm này ngon hơn cà phê nhiều, lần sau anh thử xem sao.”
Ngũ Túc cảm thấy nhịp tim mình tăng vọt lên hai trăm, hắn ta có thể nghe tiếng tim nảy thình thịch bên tai, ồn ào đập thẳng vào màng nhĩ.
Đầu óc hắn hỗn loạn đến mức không thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ có mấy chữ tuần hoàn tới lui mỗi lúc một to dần:
Là ACE là ACE là ACE…
Aaaaaaaaaaa!!!
Ngũ Túc hắng giọng, giọng hắn có hơi khàn khàn, nghèn nghẹn: “Vừa nãy, sắp đến giờ rồi, mà chưa thấy anh tới, tôi còn tưởng…”
Hắn ta cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vì căng thẳng trật tự câu cú nghe có vẻ lộn xộn.
“Tôi thích đúng giờ.” Chàng thanh niên cười khẽ.
Ở anh có một sức hút rất kì lạ, tựa như anh có thể khiến người đang trò chuyện với mình nhanh chóng thả lỏng.
Ngũ Túc chậm rãi hít sâu, sau đó chăm chú quan sát ACE đang ngồi đối diện mình.
Trang phục của anh đơn giản bình dị, nhưng lại tôn rõ đôi chân thon dài và dáng người cao thẳng, vành mũ trùm không quá thấp nhưng cái bóng của nó lại vừa khớp che đi đường nét gương mặt anh, chỉ lộ ra dáng môi xinh đẹp cùng chiếc cằm thon nhọn trắng nõn.
Không cần nghĩ nhiều Ngũ Túc cũng biết nhất định anh đã dùng biện pháp đặc biệt nào đó để giấu đi khuôn mặt thật của mình.
Thật ra thì ngay từ đầu hắn ta cũng chưa từng mong đợi người này sẽ đến gặp mình với bộ dáng thật.
Dù sao Ngũ Túc cũng từng nghe về bảng thù hận rồi.
Không nói đến vô vàn những lệ quỷ và quái vật hung ác tàn độc muốn tìm được anh để đổi lấy phần thưởng, mà phần lớn người chơi thoát ra từ trò chơi cũng không phải tốt lành gì, đôi khi còn nguy hiểm, khó lường hơn cả quỷ quái.
Với Ngũ Túc mà nói, ACE bằng lòng gặp hắn đã là miếng bánh từ trên trời rơi xuống rồi.
Rơi trúng làm hắn ta suýt váng đầu.
Thậm chí đến tận lúc này Ngũ Túc vẫn không dám tin mình và ACE đang ngồi đối mặt, nói chuyện trong tiệm trà sữa.
Diệp Ca gọi một cốc trà xanh sữa.
Tiếng giày cao gót của nhân viên phục vụ xa dần.

Anh nghiêng đầu nhìn Ngũ Túc, giọng nói vững vàng chậm rãi: “Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một cách cởi mở chân thành rồi.”
Ngũ Túc thận trọng ngồi thẳng lưng, hai tay đặt trên đầu gối, trông còn nghiêm túc hơn học sinh tiểu học khi giáo viên đến thăm nhà.
“Vậy, chính xác là chuyện gì đã xảy ra trong trò chơi?” Diệp Ca hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tôi không biết.” Ngũ Túc thành thực lắc đầu: “Giây trước trò chơi vẫn đang phân bố nhiệm vụ cho chúng tôi thì giây sau đã mất phản hồi rồi, người chơi cũng phải tìm tòi mấy ngày mới phát hiện cửa đã mở ra.”
Diệp Ca cũng không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời cho câu hỏi này từ Ngũ Túc.
Anh gật đầu, hỏi tiếp: “Chuyện xảy ra từ khi nào?”
“Khoảng một tháng rưỡi trước.”
Dưới bóng mũ trùm đầu, Diệp Ca lẳng lặng híp mắt.
Đúng rồi, thời gian đã khớp.
Đại khái là từ lúc đó, lượng công việc trong Cục quản lí bất ngờ tăng vọt, truyền thông cũng bắt đầu đưa tin về những vụ án mất tích và các trường hợp tử vong kì lạ.
Anh cầm cốc trà xanh sữa lên.
Diệp Ca nhẹ nhàng miết ngón tay trên thành cốc ấm áp, từ tốn hỏi: “Anh biết gì về Quỷ Vương kia không?”
“Một ít, nhưng không nhiều.” Ngũ Túc thành thực trả lời.
Diệp Ca qua cửa đã được hai năm.

Sau khi anh rời đi không lâu, một tên ác quỷ vô cùng thần bí và mạnh mẽ bất chợt nổi lên giữa đám quỷ quái.

Không một người chơi hay lệ quỷ nào biết lai lịch của hắn, cũng không ai biết rốt cuộc hắn là loại quỷ gì, chỉ biết hành tung của hắn cực kì bí hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn, một khi điên lên sẽ chẳng phân biệt địch ta, sau khi hắn xuất hiện không lâu đã tiêu diệt tận gốc một vài chủng tộc.
Quỷ hút máu chính là một trong số đó.
Sau những cuộc tàn sát dã man và ngang ngược, chẳng mấy chốc hắn đã có chỗ đứng trong hàng ngũ lệ quỷ cấp S cao cấp ma giới, không một ai dám gây sự.
Sau đó, thực lực và thế lực của hắn lại tiếp tục mở rộng, hắn không màng điều gì mà chiếm đoạt lãnh thổ của những lệ quỷ cấp S khác.


Sau vài trận chiến đẫm máu, bỗng dưng một ngày trên bảng thù hận của trò chơi hiện lên một dòng chữ màu máu đỏ tươi: Chúc mừng Quỷ Vương ra đời.
Cùng hôm đó, tên của ACE vọt thẳng lên đầu bảng xếp hạng thù hận.
“Nhưng sau khi trở lại hiện thực, tôi lại không mấy được nghe tin về tên Quỷ Vương này nữa.” Ngũ Túc gãi đầu, dường như cũng cảm thấy khó hiểu: “Hiện giờ, phần lớn công việc của chúng tôi là ứng phó với những lệ quỷ cấp A và từ cấp A trở xuống.”
Nghe đối phương giải thích xong, Diệp Ca cúi đầu hút một ngụm trà xanh sữa, vẻ trầm tư thoáng hiện trong đôi mắt cụp xuống.
Đến giờ anh vẫn còn nhớ câu hỏi về thế lực sau lưng nhện mẹ lúc Mi thẩm vấn con quỷ ảnh còn lại kia.
Hiển nhiên, bí mật giữa những lệ quỷ cấp cao phức tạp hơn những gì họ biết rất nhiều.
Diệp Ca đặt cốc trà sữa xuống bàn, ngước mắt nhìn Ngũ Túc phía đối diện, bình thản nói:
“Tôi sẵn lòng giúp các anh.”
Mặt Ngũ Túc hiện rõ vẻ vui mừng khôn xiết.
Diệp Ca: “Nếu như gặp chuyện gì không giải quyết được, hãy liên lạc với tôi qua cái này.”
Anh vừa dứt lời, một cánh tay đen nho nhỏ ló ra từ vai anh, chầm chậm đẩy một xấp giấy qua.
Đây là phương thức truyền đạt thông tin giữa những người chơi với nhau, chỉ cần viết nội dung cần truyền đi lên đó rồi gấp thành hạc giấy đốt đi, hạc giấy sẽ tự khắc trở về trong tay người tạo ra.
Ngũ Túc giật mình nhìn cánh tay đen đột ngột xuất hiện, hắn vô thức siết chặt nắm tay.
Đây là…ngự quỷ.
Là một bí thuật cấm kị và cực kì đáng sợ, có thể sai khiến ác quỷ nghe theo lời mình.
Nhưng nếu người dùng không đủ năng lực rất dễ bị cắn trả, cuối cùng bị chính con quỷ mình nuôi dưỡng cắn nuốt sạch sẽ.
Ngũ Túc từng gặp không ít người chơi ngự quỷ, nhưng có thể làm được như anh…điều khiển quỷ hồn không chút kiêng dè, mà nó còn ngoan ngoãn nghe lời không oán hận câu nào thì đến tận bây giờ hắn ta vẫn chưa từng được thấy.
Hắn ta nhìn chàng trai trước mắt, càng thêm nể phục anh.
Cánh tay đen rụt về níu chặt cổ áo Diệp Ca, thầm nuốt nước mắt vào trong.
Những món đạo cụ trong trò chơi đa phần đều được tạo ra từ âm khí, để ngăn cản người khác có thể lấy được thông tin người chế tạo qua âm khí, Diệp Ca chọn biện pháp đơn giản hơn: Bóc lột cánh tay đen.
Vậy nên, dù mấy món đạo cụ này có rơi vào tay những kẻ có ý đồ thì thông tin họ có được cũng chỉ là về con quỷ hồn yếu xìu này.
Cánh tay đen nhìn thân thể mình lại nhạt màu lần nữa mà nghẹn ngào.
…Đồ tư bản chết tiệt!
“Nhưng sự giúp đỡ này cần hai bên cùng thực hiện.” Diệp Ca thong thả nói: “Ở một vài chuyện khác, hẳn các anh sẽ giúp ích được cho tôi.”
“Không thành vấn đề!” Ngũ Túc nói.
“Đầu tiên là vụ án giết người lột da cách đây không lâu.”
Sau khi chiếc xe buýt ma biến mất, không còn vụ án lột da nào xảy ra nữa.
Mà sự “mai danh ẩn tích” này lại càng khiến người ta không thể nào yên tâm được.
“Chuyện còn lại là hang ổ của nhện mặt quỷ.” Diệp Ca ngừng lại, sau đó chậm rãi nói tiếp: “Xới tung từng tấc hang ổ của nó lên, không được bỏ qua bất cứ đầu mối nào, nếu phát hiện được gì lập tức liên lạc với tôi.”
Chẳng mấy chốc, cuộc trò chuyện giữa hai người đã kết thúc.
Trước khi chia tay, cuối cùng Ngũ Túc cũng không kiềm được sự tò mò mãnh liệt trong lòng nữa, lên tiếng hỏi:
“Đúng rồi…”
Chàng trai dừng bước, quay đầu lại: “Hử?”
“Tin đồn kia…có phải là thật không?” Ngũ Túc dè dặt hỏi.
Diệp Ca nghi hoặc cau mày: “Tin đồn gì?”
“Thì là,” Ngũ Túc hơi xấu hổ, gương mặt bên dưới bộ râu quai nón trông có vẻ ngượng ngùng: “Thì là…anh từng…lừa dối tình cảm của Quỷ Vương…gì gì đó?
Diệp Ca: “………”
Anh chậm rãi hít một hơi thật sâu giúp mình bình tĩnh lại, sau đó gằn từng chữ:
“Bắt quỷ nhiều lên, hóng ít thôi.”
Nói xong, anh xoay người rời đi không quay đầu lại.
Ngũ Túc ngơ ngác đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng cao ngất của anh, gãi đầu.
Không biết có phải ảo giác hay không mà vừa rồi hắn ta có cảm giác người nọ nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Hơn nữa…
Hình như ACE cũng không trả lời câu hỏi đó một cách rõ ràng.
Cảm giác như hắn ta vừa biết được chuyện gì đó ghê gớm lắm.

Diệp Ca sầm mặt đi một quãng thật xa.
Lúc này cánh tay đen mới bò ra từ vai anh, rụt rè hỏi:
“Tui có được chơi điện thoại không á?”
Diệp Ca hít thở thật sâu, đến khi cảm thấy mình đã bình tĩnh trở lại mới lấy điện thoại trong túi ra: “…Này.”
Điện thoại vừa ra khỏi túi, màn hình đã tự động sáng lên.
Vừa lướt mắt qua, động tác của Diệp Ca đã khựng lại.
Anh trân trối nhìn hai mươi lăm cuộc gọi nhỡ và tám mươi hai tin nhắn chưa đọc từ Mi, im lặng thật lâu.
Hôm nay…
Có vẻ…hình như…đại khái…có lẽ…
Là ngày anh gặp Kê Huyền báo cáo công việc?.