Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 36: 36




Ngay lúc đó, Diệp Ca cảm giác thần kinh khắp cơ thể mình đều đang gào thét.
Nước bọt điên cuồng tiết ra trong miệng, anh nhọc nhằn nuốt nước bọt, ngọn lửa đói khát bỗng chốc lan từ cổ họng xuống dạ dày anh.
Anh đứng phắt dậy.
Diệp Ca nhanh chân bước qua Huyết Cổ Ngư nằm trước mặt mình, đi về phía trước mấy bước.
Huyết Cổ Ngư nằm dưới đất giật mình.
Nó trở mình ngoái đầu sang, chăm chú nhìn người thanh niên phía trước bằng hai hốc mắt đen ngòm đầy ngờ vực, như thể không hiểu vì sao anh tự dưng không vuốt ve mình nữa.
Rời khỏi khu vực tràn ngập hơi thở của Kê Huyền, dạ dày đang quặn lên Diệp Ca dần hồi phục.
Cuối cùng, anh khẽ thở phào, quay lại nhìn về phía mình vừa đi tới.
Kê Huyền thong thả đứng dậy: “Sao thế?”
Diệp Ca dừng lại vài giây, nói: “…Bên kia gió lớn quá.”
Kê Huyền nhướng mày, đôi mắt đỏ sậm nhìn thẳng vào anh, hắn chậm rãi lặp lại: “Gió lớn?”
“…” Diệp Ca cắn răng đáp: “Phải.”
Người đàn ông bước lên một bước: “Giờ thì sao?”
Nhìn đối phương từ từ lại gần, cảm giác đói khát tận sâu trong cơ thể anh lại bắt đầu chộn rộn dâng lên.

Diệp Ca sững người, anh vô thức muốn lùi về phía sau nhưng phải ép mình đứng yên tại chỗ: “Hết, hết rồi.”
Kê Huyền lẳng lặng nhìn anh vài giây, tận sâu trong đôi mắt đỏ sậm là ý cười tăm tối khó dò.
Hắn rời mắt, cúi đầu nhìn quả cầu đen sì trong tay, đổi chủ đề:
“Nhưng nó nhỏ hơn ta tưởng tượng nhiều.”
Diệp Ca: “…”
Đúng vậy, tôi ăn đó.
Huyết Cổ Ngư lại chậm rãi bơi đến cạnh anh, húc cái đầu lâu khổng lồ của mình vào tay Diệp Ca.
Diệp Ca lơ đãng vuốt ve nó.
Anh hỏi: “Vậy ngài mua lại chỗ này là vì âm khí ở đây à?”
“Không hẳn.” Kê Huyền cất quả cầu đen đi, cụp mắt nói: “Âm khí ở đây không thấm vào đâu hết, nhưng vẫn hơn là để nó rơi vào tay người ngoài.”
Giọng hắn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Diệp Ca có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo rùng rợn trong ngữ điệu của hắn.
“Vậy… sau này ngài có kế hoạch gì với chỗ này không?”
Sau khi loại bỏ âm khí, nơi này sẽ biến trở lại thành một căn nhà bình thường, nhưng thời gian dần trôi âm khí sẽ từ từ tụ tập lại lần nữa, mà thời gian để điều này xảy ra lại không hề cố định, thậm chí là rất lâu.

Nhưng Diệp Ca không nghĩ Kê Huyền sẽ bỏ mặc nó.
“Ý kiến của người rất hay.” Kê Huyền nói.
Diệp Ca sửng sốt: “?”
Ý kiến của anh…nào cơ?
“Nhà ma, không phải à?” Kê Huyền mỉm cười nhìn anh.
Lúc này Diệp Ca mới nhớ lại những gì Trình Sách Chi nói hôm qua: “…”
“Có con người để mắt đến, đối phương sẽ không dám manh động.” Kê Huyền hờ hững bảo: “Cứ một thời gian ngươi lại dẫn Huyết Cổ Ngư đến đây một lần cho nó ăn.”
Kê Huyền nói: “Yên tâm, nguồn vốn của ta dư dả.”
Diệp Ca: “…”
Sao mà thù dai quá vậy?
Vậy mà hắn vẫn nhớ lời nói dối về nguồn vốn đứt đoạn của Trình Sách Chi hôm qua.
Anh nghĩ, rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn không kìm lại được thắc mắc của mình.
“Vương… khụ, Kê Huyền.” Trước ánh mắt áp bức của đối phương, Diệp Ca miễn cưỡng sửa lại.
Anh cẩn thận chọn lọc câu từ, sau đó dè dặt hỏi: “Sao ngài… có nhiều tài sản ở nhân gian thế?”
“Ngươi nghĩ sao?” Kê Huyền hào hứng hỏi lại.
Diệp Ca chần chừ rồi đáp: “Cướp ngân hàng?”
Kê Huyền: “…”
Dù một con quỷ như hắn đã không cần phải hít thở nữa, nhưng Kê Huyền vẫn không khỏi hít sâu một hơi.
“Không phải.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Diệp Ca cảm giác giọng của đối phương nghe như đang nghiến răng vậy.
Diệp Ca nhanh trí không hỏi tiếp nữa.

Anh bèn chuyển chủ đề: “Phải rồi, ngài có cần tuyển nhân viên cho nhà ma không?”
Kê Huyền nhướng mày: “Ngươi muốn đề cử?”

“Hu hu hu, oe oe oe, không đâu mà!” Hai con ma hù dọa túm hai bên tay Diệp Ca, đau lòng khóc toáng lên: “Tụi tui không muốn đi đâu hu hu hu hu!”
Rõ ràng mới ở nhà anh đẹp trai chưa đến hai ngày mà, sao đã phải đi rồi!
Như sét giữa trời quang!
Thậm chí chúng nó còn chưa kịp nhìn trộm cảnh riêng tư gì của trai đẹp hết á!!
Diệp Ca hai tay lôi hai đứa xuống, kiên nhẫn nói: “Chúng mày không thấy nhà ma có thể phát huy tối đa năng khiếu của bọn mày à?”
Đúng là không có nơi nào hợp với ma hù dọa hơn nhà ma.
Thậm chí không cần phải mua thêm thiết bị máy móc gì, cứ dùng luôn sức mạnh của quỷ là được, không thể tiện hơn được nữa.
Vả lại mỗi lần một khách vào chơi không được chơi quá nửa tiếng, thời gian ngắn như vậy hoàn toàn không đủ để ma hù dọa ảnh hưởng đến sức khỏe khách hàng.
Anh nói: “Hơn nữa bình thường cũng không có mấy ai đến căn nhà hoang đó mà đúng không? Giờ thì khác rồi, chúng mày sẽ được no bụng.”
Hai con ma nghe vậy đều dao động.
Diệp Ca nói phải, từ khi chúng nó vào ngôi nhà kia đã lâu lắm rồi không gặp con người.

Nhưng vì chúng yếu quá, không dám ra ngoài kiếm ăn, đành phải tạo ra ảo giác để dọa vài người xung quanh, chống đói bằng sự sợ hãi ít ỏi của họ.
Được no bụng… Đúng là vô cùng cám dỗ!
Diệp Ca tiếp tục: “Đã thế chúng mày biết không? Chỗ đó là tài sản của Vương, vào đó rồi chúng mày cũng coi là thuộc hạ của Vương, sẽ không còn con quỷ nào dám bắt nạt chúng mày nữa.”
Hai con ma hù dọa nhìn nhau, động lòng.
Nó nũng nịu hỏi: “Vậy, vậy sau này tụi tui có được gặp anh nữa không?”
Diệp Ca đã chuẩn bị sẵn câu này từ trước rồi: “Tất nhiên, thỉnh thoảng tao sẽ đến đó thăm chúng mày.”
…Tiện thể cho Huyết Cổ Ngư ăn.
Hai con ma hù dọa cảm động rưng rưng nước mắt: “Hu hu hu cảm ơn anh, yêu anh quá hu hu hu hu.”
Diệp Ca cười dịu dàng hết nấc, chan chứa tình cảm đáp lại: “Không cần cảm ơn.”
Dù sao Kê Huyền cũng đồng ý chia nửa doanh thu cho anh rồi mà.

Quản Thiên Dật tỉnh lại trong bệnh viện.
Cậu ta mơ màng đờ đẫn nhìn lên trần nhà trắng xám, vừa mới tỉnh, đầu óc cậu ta đặc xịt, bỗng chốc không biết mình đang ở đâu.
Quản Thiên Dật nhíu mày, bắt đầu nhớ lại.
Cậu ta nhớ… Mình và bạn bè có nghe nói về căn nhà ma nổi tiếng ở thành phố M, sau đó cậu ta rủ một nhóm bạn đi thám hiểm, còn gặp hai nhà thám hiểm khác trong căn nhà đó.
Căn nhà có ma thật khiến cả đám họ sợ hết hồn, nhưng cuối cùng họ phát hiện chỉ là do cơ quan trong nhà thôi.
Sau đó nữa…cậu ta nhận ra máy dò mình mua bị rơi mất nên quay lại lấy… Rồi sao nữa?
Quản Thiên Dật nghĩ đau cả đầu vẫn không nghĩ ra sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ta không cố nhớ nữa mà chật vật ngồi dậy, với chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Vừa mở lên điện thoại đã rung ầm ầm, một tin nhắn từ bạn cậu ta hiện lên: “Người anh em, xem hotsearch đi.”
Quản Thiên Dật sửng sốt, sau đó ngờ vực mở Weibo.
Ngay giây sau, cậu ta đã giật mình trước hàng loạt tin tức xuất hiện trên màn hình.
Tăng một trăm nghìn fans trong một đêm, tin nhắn hàng loạt.
Quản Thiên Dật mừng rỡ.
Cậu ta nhanh tay bấm vào hotsearch, thấy tiêu đề hotsearch thứ mười mấy bên dưới là…
#Blogger_thần_bí_thất_bại_tại_chỗ
Tay Quản Thiên Dật run lên.
Cậu ta run rẩy mở hotsearch, phía trên cùng là video quay lại buổi trực tiếp hôm qua của cậu ta.

Quản Thiên Dật không bấm vào video mà weibo tự động chiếu video không âm thanh cho cậu ta… Cậu ta thấy gương mặt sợ hãi và hưng phấn của mình trên màn hình, sau đó… Hai bóng người quen thuộc đi ra từ cánh cổng sau lưng, ai nấy đều bình tĩnh đến đáng ghét.
Quản Thiên Dật: “…”
Cậu ta run tay bấm nhầm vào phần bình luận, hàng loạt câu cười “Ha ha ha ha ha” bên dưới làm cậu ta chóng mặt.
Ngoài ra còn có người xin địa chỉ nhà ma, hy vọng mọi người có thể quyên góp để khởi động lại dự án cực kì có tâm này.
Bình luận nhiều lượt thích nhất là: “Tôi muốn thấy số liên lạc của anh đẹp trai đằng sau trong vòng năm phút.”
Bình luận này còn được blogger làm đẹp “A Liên Liên Liên Liên” chia sẻ lại: “Xin ké *doge*”.

Quản Thiên Dật đanh mặt chuyển sang mục tin nhắn.
Tin nhắn đầu tiên là: “Blogger có biết tài khoản weibo của anh đẹp trai đi ra từ nhà ma không? Xin đấy, người tốt bình an cả đời!”
“…” Quản Thiên Dật siết chặt chiếc điện thoại.
Mọe!!!
Phòng Hậu cần Cục quản lý hiện tượng siêu nhiên.
Trình Sách Chi cầm điện thoại sáp lại, lén lút cho Diệp Ca xem: “Anh Diệp, anh hot rồi này.”
Diệp Ca: “…”
Đây đã là người thứ năm nói với anh câu này trong hôm nay rồi.
Trình Sách Chi lướt xuống bình luận, ai oán thở dài: “Lạ thật đấy, anh nói xem từ cấp hai lên đại học em cũng thuộc tầm hotboy trường học cơ mà, sao không ai khen em nhỉ?”
Cậu ta cúi xuống nhéo cái bụng mỡ nho nhỏ vì ngồi làm văn phòng của mình, buồn bã nói:
“Xem ra em phải đến phòng gym thôi.”
Diệp Ca hít sâu, bình tĩnh hỏi: “Cậu làm việc xong chưa?”
Trình Sách Chi: “???”
Cậu ta im lặng hồi lâu mới đáp: “Anh Diệp, lần đầu em thấy anh nhiệt tình với công việc như vậy đấy, anh thay đổi rồi, em sợ lắm.”
Diệp Ca: “…”
Thấy đối phương sắp bùng nổ, Trình Sách Chi nhanh trí chạy trước: “Em về viết báo cáo đây! Hẹn gặp lại anh Diệp sau nhé!”
Nhìn theo bóng lưng Trình Sách Chi, Diệp Ca nhức đầu day trán.
Mạng internet… Đúng là phiền thật!
Anh cúi đầu nhìn xuống gầm bàn, khẽ hỏi: “Liên lạc xong chưa?”
Dưới gầm bàn tối om có một chiếc màn hình đang phát sáng, cánh tay đen gõ thoăn thoắt trên màn hình.
Nó trả lời: “Ngay đây, ngay đây.”
Giải quyết xong chuyện ma hù dọa, Diệp Ca đã đến bệnh viện.

Sau khi áp dụng vài “thủ đoạn” thì anh đã có được thông tin về chỗ bán đạo cụ Quản Thiên Dật mua.
Nhưng chuyện duy nhất khiến Diệp Ca phải đau đầu là…
Chợ đen đó giao dịch qua mạng.
…Dính đúng điểm mù của anh rồi.
Thế nên cánh tay đen đã oai phong ra trận, bắt tay làm việc.
Từ giả địa chỉ IP đến tham gia chợ đen, rồi trao đổi với người bán, cả quá trình vô cùng trôi chảy, chuyên nghiệp lạ thường, Diệp Ca nhìn mà trợn mắt há miệng, hoa cả mắt… Nó cũng thành thạo quá rồi đó?
Năm phút sau, cánh tay đen dưới gầm bàn ngẩng lên, kiêu ngạo trả điện thoại cho Diệp Ca: “Xong rồi!”
Diệp Ca lặp lại: “Xong rồi?”
“Đúng vậy.” Cánh tay đen trả lời: “Đây là giao dịch offline, địa chỉ trên màn hình.”
Diệp Ca nhận điện thoại xem thử.
Địa chỉ rất cụ thể, có cả biển số nhà, trên đó còn ghi cả thời gian giao dịch là mười hai giờ đêm nay.
Diệp Ca: “…” Dữ dằn.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cánh tay đen, hào phóng bảo: “Hôm nay thưởng cho mày một skin.”
Cánh tay đen ôm chân Diệp Ca, mừng rỡ khóc ra tiếng: “Hu hu hu hu cảm ơn ông chủ!”
Thời gian làm việc luôn đằng đẵng khiến khoảnh khắc tan làm trở nên vui vẻ vô cùng.
Mấy hôm nay Lưu Triệu Thừa rất ít khi đến văn phòng.
Diệp Ca không rõ lắm, chỉ biết chung chung là ông ta đang hợp tác với tiểu đội của Ngũ Túc, nhưng tình hình cụ thể thì anh không biết.
Nhưng dù sao thì dạo gần đây Lưu Triệu Thừa cũng lơi là việc quản lý phòng Hậu cần hơn nhiều, cả những nhân viên khác cũng bắt đầu lười làm hơn.
Mà với Diệp Ca thì đây là chuyện tốt.
Ít nhất anh không cần phải nhanh chóng chạy khỏi Cục quản lý như bị ma đuổi giống hồi trước nữa.
Diệp Ca đi mua trà sữa rồi thong thả về căn hộ của mình.
Sắc trời từ từ tối đi, nền trời chuyển từ màu xanh nhạt sang xanh đậm, cuối cùng thì đen kịt như mực.
Diệp Ca quay sang nhìn trời.
Anh duỗi người đứng thẳng dậy, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ.

Sắp đến giờ hẹn rồi.
Diệp Ca vẫn ngụy trang cho mình như mọi lần.

Truyện Khác
Vì lần này không biết chắc đối phương là người hay quỷ nên Diệp Ca chuẩn bị cả hai, anh không chỉ che khuất mặt mình mà còn ngụy trang cho cả hơi thở, cố gắng để mình không có gì khác biệt với người bình thường.
Không lâu sau anh đã đến địa điểm được cung cấp.
Nơi này là một khu dân cư trông rất bình thường.
Đèn đường rọi xuống xua tan bóng tối, ánh sáng màu vàng sậm bao trùm con đường không rộng không hẹp phía trước.

Khu dân cư tràn ngập hơi thở của cuộc sống, ánh đèn đủ màu sắc sáng lên trên những tòa nhà không cao, anh còn có thể nhìn thấy những chiếc bóng lờ mờ in lên cửa sổ.
Diệp Ca dừng lại trong bóng tối, cảm nhận không khí xung quanh.
Không như anh dự đoán, khu nhà này không có dao động năng lượng khác thường nào cả.
Diệp Ca đăm chiêu híp mắt.
Anh đi tới biển số nhà được chú thích trong địa chỉ rồi ấn chuông, một giọng nói lười nhác hơi khàn vang lên: “Ơi? Người mua đồ đó hả? Vào đi.”
Người trong nhà dừng một lát: “Đúng rồi, thang máy hỏng rồi, chắc anh phải đi bộ lên đấy.”
Nói xong, không đợi Diệp Ca trả lời lại thì cổng nhà đã mở ra sau một tiếng “píp”.
Diệp Ca: “…”
Giao dịch kiểu này không giống anh tưởng tượng lắm.
Anh hít sâu, kéo cửa vào nhà.
Đây là một tòa nhà đã có tuổi, mùi khói dầu, bụi bặm và rác rưởi hòa trộn thành một mùi hương khó chịu, lan tỏa khắp hành lang.
Thang máy xập xệ, nút bấm tối đen, đúng là đã hỏng rồi.
Diệp Ca nhìn thoáng qua thang máy, sau đó bước về phía cầu thang bộ.
Đèn hành lang đã hỏng, chỉ có đèn đường rọi vào từ cửa sổ chiếu lên từng bậc thang, như thể tô cho chúng một màu vàng nhàn nhạt.
Nhưng bóng tối không làm Diệp Ca e ngại.
Anh đi đến nửa chừng thì bỗng dừng lại, sau đó túm cánh tay đen trên vai nhét vội vào túi áo mình…
Ngay vừa rồi, anh cảm nhận được có nguôn năng lượng kỳ lạ nào đó lướt nhanh qua người anh, như thể đang thăm dò, ước chừng, nhưng không có ác ý.
Đằng trước là một cánh cửa khép hờ, mà hiển nhiên năng lượng này phát ra từ trong đó.
Diệp Ca bình tĩnh kéo cửa, trong nhà là một gã đàn ông trung niên luộm thuộm mặc đồ cộc, gã lười nhác nhìn về phía anh: “Muốn mua gì đấy nhỉ?”
“Máy dò.” Diệp Ca nói: “Nghe nói máy dò của các anh chuẩn lắm à?”
Gã ta gãi bụng rồi đứng dậy xách chiếc hộp đen dưới sô pha lên, đi về phía Diệp Ca: “Chứ còn gì nữa.”
Sau đó, gã chỉ vào mã QR dính đầy vết bẩn trên bàn: “Bốn mươi nghìn tệ, quét xong là được.”
Mắt Diệp Ca sắc như dao, nhanh nhẹn nhìn khắp toàn thân đối phương như đang đánh giá điều gì đó.
…Không phải người chơi, không phải quỷ, chỉ là một người bình thường.
Dù gã là một mắt xích trong chuỗi giao dịch thì cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì cho cam.
Chắc hẳn chỉ là người bán bình thường thôi.
Diệp Ca cụp mắt quét mã QR trên bàn.
Sau một tiếng “ting” tiền đã được chuyển qua.
Gã đàn ông trung niên nhìn màn hình điện thoại, con số hiển thị trên đó khiến gã bỗng sững người.
Gã nhận được thông báo: Bốn mươi lăm nghìn đã chuyển vào tài khoản.
Gã ta nghi ngờ nhìn người thanh niên trước mắt: “Cậu…”
“Hôm nay lúc liên lạc với anh, chắc anh cũng biết rồi, tôi là người cuồng nhiệt với những chuyện thần bí.”
Khuôn mặt đối phương bị bóng đêm che khuất khiến gã không nhìn rõ, nhưng khí chất kiêu ngạo kia thì không sao che giấu được, gã nghe thấy đối phương cười, bảo:
“Nếu còn thứ tốt thế này nữa nhớ liên lạc với tôi, giá cả không thành vấn đề.”
Dứt lời, người thành niên cũng không dừng lại mà quay người định đi.
Ngay giây sau, giọng nói khàn đặc của gã đàn ông vang lên sau lưng anh: “Này, này, đợi đã, cậu đừng đi vội.”
Diệp Ca ngoái đầu nhìn gã, ra vẻ ngờ vực hỏi:
“Sao?”
“Bây giờ chỗ tôi chỉ có một món này thôi.” Gã ta gãi đầu, chần chừ bảo: “Nhưng nếu cậu không ngại thì tôi có thể đưa cậu đến chỗ khác.

Chỗ đó nhiều hàng hơn.”
Diệp Ca cười tươi rói, giọng nói nghe vừa chân thành vừa thật thà:
“Thật không? Vậy thì tốt quá.”

Tiếng micro bị cọ loạt soạt vang lên.
“Thưa các bạn, tôi bảo đảm, mỗi, mỗi một chữ tôi nói ra sau đây đều là sự thật.”
Giọng chàng trai trẻ hơi run, như thể cậu ta đang đè nén thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó, nghe qua màn hình lại có vẻ không chân thật.
Sau đó, ống kính lắc lư.
Một tòa nhà âm u xuất hiện.

“Chính này nơi đây, một căn nhà tại ngoại ô thành phố M…”
Khi chàng trai kia đang mải nói không ngừng, có hai người bước ra từ trong cánh cổng rộng mở của căn biệt thự.
Giữa âm khí dày đặc khắp xung quanh, người thanh niên đi phía sau lại hút mắt vô cùng.
Anh có vóc dáng cao ráo, ngay thẳng, dù hơi gầy nhưng bước chân lại vững vàng khoan khoái, hình thể xinh đẹp tựa như bước từ tranh ra.
Da anh rất trắng, trắng như đang phát sáng giữa màn đêm, đôi mắt thờ ơ cụp xuống.

Anh mang theo thứ khí chất vô cùng thu hút người khác, nhã nhặn và lạnh lùng, còn xen lẫn cả chút lười biếng, cả màn hình mờ căm của điện thoại cũng không sao che lấp được vẻ tuấn tú của anh.

Gần như ngay khi anh xuất hiện đã khiến người ta bất giác nhìn về phía anh.
Ngón tay trắng bệch lạnh lẽo chạm lên màn hình.
Kê Huyền cụp mắt, đôi mắt màu đỏ sậm phán chiếu khuôn mặt thu nhỏ của đối phương.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng và dịu dàng, tựa như đang vuốt ve gò má thanh niên qua màn hình điện thoại.
Huyết Cổ Ngư xáp đầu dê khổng lồ của nó lại, nghi ngờ cọ mũi lên màn hình, như thể đang thắc mắc vì sao con người nó thích lại bị thu nhỏ lại rồi nhốt trong cái hộp sắt nhỏ xíu này.
Kê Huyền nhẹ nhàng xoa đầu Huyết Cổ Ngư, chỉ vào người trong màn hình, nói:
“Ngươi thích anh ấy lắm đúng không?”
Hắn mỉm cười, giọng nói trầm thấp khàn đặc: “…Ta cũng vậy.”
Thích đến nỗi muốn giấu anh ấy đi, không cho ai nhìn hết.
Móc mắt những kẻ nhìn trộm anh ấy, chặt tay những kẻ lăm le anh ấy rồi cho thú cưng của mình ăn.
Kê Huyên nhìn xuống, kéo video quay lại giây đầu tiên.
… “Thưa các bạn, tôi bảo đảm, mỗi, mỗi câu…”
Chăm chú nhìn hình ảnh lắc lư trên màn hình, dục vọng âm u chợt dâng trào trong mắt Kê Huyền, tối tăm như bầu trời màu máu chẳng bao giờ chào đón bình minh.
Không được.
Phải nhẫn nhịn.
Chiếc điện thoại nứt ra dưới sức nặng khủng khiếp, những vết nứt như mạng nhện lan rộng ra, tiếng điện giật lách tách vang lên.
Màn hình tắt ngóm.
Kê Huyền ném chiếc điện thoại hỏng đi, nhắm mắt lại, bực dọc gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế.
Mãi lâu sau hắn mới mở mắt, nhìn một cuốn sách cách đó không xa.
Bìa sách đã bị xé mất, nhưng ngoài ra thì cuốn sách được giữ rất cẩn thận, có thể thấy được dấu vết đã được mở ra rất nhiều lần.
Kê Huyền dừng một lát rồi ngoắc ngón tay.
Cuốn sách kia tự động bay vào tay hắn, những trang sách tự động giở rào rào như hoa tuyết, chẳng mấy chốc đã lật đến một chương ở giữa quyển:
“Sau khi xác nhận tình cảm, nên thể hiện qua hành động thế nào?
……
9.

Team chó và team mèo: Tạo cơ hội ở chung
Người trong lòng bạn là team chó hay team mèo đây?
Nếu là team mèo thì thử hẹn người ấy tới cafe mèo nhé, không một người yêu mèo nào lại từ chối một cơ hội được vuốt mèo thỏa thích đâu…]
Kê Huyền cau mày nhấc ngón tay.
Cuốn sách lại tự động giở về sau vài trang.
[…Nếu bạn hoặc người ấy có người nuôi chó thì thử gặp người ấy trong lúc dắt chó đi dạo xem sao nhé!
Giữa công viên rực rỡ nắng vàng, gương mặt mừng rỡ của người ấy cùng chú chó vui mừng vẫy đuôi dưới chân, hạt giống tình yêu dần nảy mầm dưới ánh nắng mặt trời xán lạn, có cuộc gặp bất ngờ nào hợp lý hơn thế nữa?]
“Bốp”.
Kê Huyền gập sách lại.
Trước đây khi đọc cuốn sách này, hắn đã chắc chắn rằng… đây là một cuốn sách bỏ đi.
Tiêu đề giật tít thì thôi, chín mươi phần trăm nội dung toàn là rác, lý lẽ thiếu linh hoạt, không có giá trị, hành văn dở tệ lại còn gõ sai chữ.
Nhưng…
Hắn cụp mắt như đang suy nghĩ.
Mãi lâu sau Kê Huyên mới ngẩng đầu nhìn sang Huyết Cổ Ngư đang nằm dưới chân mình, ánh mắt đăm chiêu khó hiểu.
Nếu là chó thì…
…Nhóc này chắc cũng không khác mấy nhỉ?
Huyết Cổ Ngư cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân, nó ngơ ngác nhìn lên, sau đó nghiêng đầu khó hiểu:
“?”
——————–
Tác giả:
Kê Huyền: Sách này dở tệ.
Hai giây sau.
Kê Huyền: Để thử xem sao..