Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 72: Liếc mắt đưa tình



“!” Diệp Ca dựng tóc gáy, tấm lưng cứng đờ.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất nhảy khỏi nơi mình vừa đứng, cao giọng nói: “Cậu đùa đủ chưa?”

Mỹ nữ tóc đen cao gầy nhướng mày, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn vân vê lọn tóc xoăn, đôi mắt đỏ rực híp lại, dáng vẻ đầy mê hoặc. Giọng “cô” hơi trầm, còn có vẻ khàn khàn trung tính: “Người ta chỉ muốn chứng minh cho hắn xem thôi mà…”

Diệp Ca: “…”

Đậu xanh rau má.

Anh nghiến răng nói: “Cậu không thể chọn lúc mà nghịch à?!”

Kê Huyền mở to đôi mắt hẹp dài, trưng ra vẻ mặt vô tội, nói: “Bây giờ có gì không được ạ?”

Sau đó, hắn lại tựa lên vai Diệp Ca như không có xương.

Diệp Ca liên tục lùi vài bước

Anh giận đến mức chân mày giần giật, song vẫn cố đè cảm giác kích động muốn đánh người xuống, tựa như từng chữ đều gằn ra từ cổ họng:

“Cậu biến lại cho tôi!”

Kê Huyền: “Không muốn!”

“Biến về!!”

“Không muốn.”

Đám quỷ bên cạnh: “…”

Thấy hai người họ không xem ai ra gì mà ve vãn nhau, gã giận run người: “Tụi… tụi mày…”

Vô liêm sỉ.

Quá vô liêm sỉ.

Dường như bấy giờ họ mới nhớ đến ổ quỷ bị nhốt bên dưới, đồng loạt quay sang nhìn nó.

Mỹ nữ tóc đen mím môi nở nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng nói:

“Ây da, hóa ra ngươi vẫn ở đây hả, xem kìa, suýt chút thì ta quên khuấy mất.”

Lệ quỷ: “….”

Tức muốn ná thở.

Diệp Ca cũng nhíu mày.

Anh xoay bả vai bước về phía quỷ xương bị nhốt trong ao máu, trên môi treo nụ cười lạnh nhạt:

“Nếu đã nhớ được rồi thì chúng ta vào chuyện chính thôi.”



Kết giới có thể ngăn cách âm khí và ánh sáng, nhưng âm thanh vẫn truyền ra bên ngoài từ lỗ hổng bị phá vỡ ban nãy.

Chưa ai từng được nghe tiếng rít gào thảm thiết đến vậy, tiếng xương gãy cùng tiếng gào thét vang vọng trong đêm đen tối mịt khiến da đầu người ta tê dại.

Bên ngoài kết giới.

Tiểu đội ban Chiến đấu căng thẳng, họ kinh hãi nghe tiếng thét đáng sợ truyền đến từ xa, bỗng chốc họ còn hoài nghi có phải mình đang ở trong địa ngục hay không.

“Đội… đội trưởng…” Một trong số những đội viên chậm rãi nuốt nước bọt, run giọng hỏi: “Chúng… chúng ta có cần…”

Đội trưởng liếc cậu ta: “Cậu cảm thấy chúng ta có thắng được cánh tay xương vừa rồi không?”

Đội viên: “…”

“Ừ đấy.” Đội trưởng rời mắt: “Bất kể thế nào, chúng ta cũng không thể manh động.”

Dù sao trách nhiệm của họ vẫn là bảo vệ người dân.

Dù tiếng kêu thảm thiết đáng sợ này có là do người vừa rồi phát ra, dù mới ban nãy đối phương đã cứu họ thì họ cũng không thể lao vào cứu viện được. Dẫu sao chăng nữa, nếu như có biến cố xảy ra họ sẽ phải cố thủ ở đây đến khi quân tiếp viện đến, đến khi khu dân cư sau lưng được di tản.

Nếu như… tiếng thét kia là do ác quỷ phát ra…

Đội trưởng hít sâu, cảm giác khó mà tưởng tượng nỗi.

…Sao chuyện này có thể xảy ra được?

Nhưng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, hắn ta lại không khỏi mơ tưởng.

Biết đâu đấy?

Không rõ bao lâu sau.

Tiếng thét đột ngột ngưng bặt, thoáng chốc màn đêm đã hoàn toàn tĩnh mịch, mọi người chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập “thình thịch” và tiếng thở rối loạn không kém của đồng đội bên cạnh.

Như sương mù tan đi dưới ánh mặt trời, kết giới trước mặt họ dần dần biến mất.

Mùi máu tanh nồng nặc và âm khí dày đặc nặng nề lập tức tràn ngập, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, thậm chí họ còn có thể nhìn thấy làn khói trắng muốt phả ra từ mũi và miệng mình.

Các thành viên trong đội nghiêm túc nhìn nhau.

Sau khi nghe ngóng hồi lâu, đội trưởng giơ tay, thận trọng ra hiệu cho mọi người đi lên.

Thành viên tiểu đội xếp hàng sát nhau, nắm chặt vũ khí rồi cẩn thận bước từng bước về phía trước.

Khung cảnh xung quanh đã dị hóa do âm khí quá dày, nơi này trông cứ như vừa bị đánh bom vậy: đá vụn lởm chởm, những thanh thép gãy cắm sâu vào lớp đất bùn ẩm mềm, hoàn toàn không thể nhận ra dáng vẻ vốn có mà chỉ còn là cảnh tượng đổ nát suy tàn. Càng đi về phía trước âm khí càng nồng hơn, các chi gãy lìa cụt lủn chất đống trên mặt đất vẫn đang bốc lên từng luồng khí đen, tan vào không khí với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trông cực kì quỷ quái và đáng sợ.

Lúc này, đội trưởng lại đột ngột giơ tay lên.

Toàn đội lập tức ngừng lại.

Đội trưởng chậm rãi bước tới, bùn đất dưới chân phát ra tiếng nhem nhép, kèm theo đó là chất lỏng đỏ tươi chầm chậm rỉ ra dưới lực nén.

Hắn ta ngồi xổm xuống, đưa tay bốc một nắm đất bùn rồi dùng đầu ngón tay vê nhẹ.

Chẳng mấy chốc, một lớp máu tanh đậm đặc đã dính trên ngón tay hắn ta.

Đội trưởng ngẩng đầu nhìn quanh… nếu như hắn ta đoán không nhầm, đây hẳn là trung tâm của chiến trường.

Nhưng… ai thắng?

Đúng lúc này, hắn ta đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên trong đống đổ nát cách đó không xa.

Đội trưởng giật mình.

Tiểu đội đã được huấn luyện nhanh chóng bao vây về phía âm thanh phát ra, chẳng mấy chốc họ đã nhìn thấy một đám quái vật tay chân không lành lặn, đang thoi thóp bị chất đống một cách tùy tiện dưới đất. Vừa nhìn thấy con người, chúng liền kêu rên thê thảm rồi nhanh chóng chạy thục mạng về phía đống đổ nát trong bóng tối. Các đội viên kinh ngạc nhìn nhau, hiển nhiên không ai ngờ mình sẽ thấy cảnh tượng như vậy, tuy nhiên dù sao cũng từng được huấn luyện nên chẳng mấy chốc họ đã tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo, đề phòng chúng thoát khỏi khu vực này và xâm nhập khu dân cư.

Đội trưởng cất khẩu súng vào bao súng bên hông, quay đầu nhìn bầu trời.

Âm khí nồng nặc đang dần dần tan đi, hé lộ trời đêm mênh mông lạnh lẽo phía sau, cùng với những vì sao xa xôi mờ ảo.

Đội trưởng hoang mang chớp mắt vài lần, bỗng cảm thấy chưa thể bình tĩnh lại.

Không ngờ… con người kia đã giành chiến thắng.

Thật sự có người mạnh đến vậy sao?



Cánh cửa nhà kho rộng lớn chất đầy những dãy kệ đột ngột mở ra.

Người điều khiển rối sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía tiếng động vang lên.

Không thể nào…

Nhanh vậy sao?!

Nhưng lần này gã cảm nhận được, ngoài ACE và Kê Huyền còn có hơi thở của một kẻ khác cùng vào.

Tiếng bước chân đều đều vang lên từ xa đến gần, chàng thanh niên mảnh khảnh dần dần bước ra từ trong bóng tối, tay anh còn lôi theo một con quỷ lớn hơn anh gấp đôi, bộ giáp bằng xương của nó đã bị phá vỡ, tả tơi treo trên người một cách thảm hại, để lộ nội tạng đen kịt thối rữa bên trong, sau lưng là vệt máu kéo dài trông vô cùng đáng sợ.

Diệp Ca hất tay, quẳng cơ thể nặng nề trong tay xuống đất, mặt đất rung chuyển khiến những chồng sách chất trong kho xiêu vẹo theo.

Người điều khiển rối nhảy dựng lên, gã vội vàng đỡ chồng sách sắp rơi xuống gáy mình, hét lớn: “Ngươi làm cái gì đấy?!”

Diệp Ca nói ngắn gọn:

“Tao muốn biết nó để thứ đó ở đâu.”

Người điều khiển rối híp mắt, ác ý lóe lên sâu trong đôi mắt đen kịt, gã “hừ” một tiếng: “Sao ta biết được?”

Diệp Ca: “Cần tao nhắc mày không? Bây giờ chúng ta đang ngồi chung thuyền rồi đấy.”

Người điều khiển rối: “…”

Đúng là không cần nhắc thật.

Nhưng gã không muốn để tên nhân loại đáng ghét trước mặt này dễ dàng được như ý.

Mà có vẻ Diệp Ca đã sớm đoán được phản ứng của gã.

Anh mỉm cười: “Tao không quan tâm đến biện pháp, chỉ cần câu trả lời.”

Người điều khiển rối hơi động lòng.

Gã cúi đầu nhìn con quỷ bị đánh đến không bò dậy nổi đang nằm trên đất, hơi dao động… gã đã bị nhốt trong nhà kho này quá lâu, dù cho gã có cực kì yêu thích những món đồ sưu tập của mình thì mỗi ngày quanh quẩn cùng một chỗ với chúng cũng rất nhàm chán, nhất là trước đó gã còn bị hành hạ nhiều như vậy, nén giận đến đầy bụng rồi, nếu có thứ gì đó để giải trí… có vẻ cũng không tệ.

Hơn nữa, lâu lắm rồi gã cũng không có đồ sưu tập mới.

Quỷ xương rề rà ngẩng đầu, trên khuôn mặt bị tàn phá hoàn toàn, đôi mắt màu xanh đậm lóe lên sự thù hằn, nó khàn giọng mắng:

“Tên phản bội!”

Trên đầu gã, Diệp Ca lạnh lùng bổ sung: “Cách gì cũng được.”

Đôi mắt người điệu khiển rối chậm rãi sáng lên.

Gã đột nhiên nhận ra đã đến lúc cho một con quỷ khác nếm trải sự đau khổ của địa ngục mà gã từng nếm trải!!! Cảm giác này tuyệt vời đến mức chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến gã rùng mình, thậm chí sẵn sàng bỏ qua sự hiện diện của ACE.

Con quỷ trong bộ dạng trẻ con ngẩng đầu, nở nụ cười sảng khoái mà ác độc:

“Được.”

Diệp Ca hài lòng cười, sau đó xoay người rời đi:

“Tao chờ tin tốt của mày.”

Anh rời khỏi kho hàng.

Cảnh tượng trước mắt nhanh chóng thay đổi, nhà kho tối tăm lạnh lẽo biến thành tầng cao nhất trên một tòa nhà.

Trên đầu là bầu trời đen kịt gần trong gang tấc, gió đêm hiu hiu cuốn theo mùi máu tanh nhàn nhạt. Kê Huyền dựa vào lan can, hai tay đút túi, đôi mắt đỏ rực chăm chăm nhìn Diệp Ca.

Diệp Ca: “…”

Anh hít thật sâu: “Sao cậu còn chưa biến lại?”

“Hóa ra anh thích dáng vẻ kia hơn à?” Kê Huyền nghiêng đầu đứng dậy từ lan can, thân hình của hắn nhanh chóng cao lên, đôi vai cũng rộng và vững chãi hơn. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi hắn đã trở về hình hài nam giới trưởng thành, cho người ta một cảm giác áp lực vô hình.

Diệp Ca lườm hắn, nhưng không ngờ anh lại không so đo với ẩn ý trong câu nói của Kê Huyền.

Gương mặt anh không có biểu cảm gì, vẻ mặt bình thản như một tờ giấy trắng, hệt như được bọc một lớp vỏ dày mà dù có dùng bất kì thứ công cụ sắc bén nào cũng không thể xuyên thủng, cạy ra chút nào.

Diệp Ca bước tới lan can, cụp mắt chăm chú nhìn thành phố tối đen bên dưới.

Những mảng sáng tối lạnh lẽo chồng chéo nhau, những nóc nhà đen kịt nối tiếp nhau san sát như đang xếp hàng, đường phố sáng đèn trông như tấm lưới trong bóng đêm với vài chiếc xe lác đác chạy ngang qua… vừa rộng lớn vừa xa xôi hệt như một con thú khổng lồ đang say ngủ, khiến người ta như có thể cảm thấy hơi thở phập phồng của nó.

Anh bình thản nói: “Người điều khiển rối đã đồng ý hợp tác, nhưng tính chênh lệch thời gian giữa hai nơi thì có lẽ chúng ta vẫn phải ở lại thủ đô thêm ít lâu nữa.”

Đôi mắt nhạt màu của chàng thanh niên phản chiếu đốm sáng từ những ánh đèn xa xa, thoạt trông vừa hờ hững vừa xa cách, như thể chỉ cần chớp mắt sẽ tan biến trong màn đêm lạnh buốt.

Kê Huyền chăm chăm nhìn anh.

Hắn đột nhiên mở lời: “Này.”

Nghe tiếng, Diệp Ca quay sang nhìn hắn.

Anh nói: “Yên tâm, tôi sẽ trả đủ thù lao.”

Nói xong anh rời mắt, đưa mắt nhìn thành phố đang chìm trong bóng đêm, anh nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu đi trước đi, có tin tức thì báo tôi.”

Ánh mắt Kê Huyền sầm xuống, giọng nói trầm thấp như hòa vào màn đêm:

“Được.”

Bóng dáng hắn dần dần biến mất trong bóng tối.

Chỉ còn lại mình Diệp Ca trên sân thượng.

Xung quanh cực kì yên tĩnh.

Toàn bộ thành phố đang chìm trong giấc ngủ say, chỉ mình anh còn tỉnh.

Những âm thanh không tài nào phân rõ vang vọng bên tai anh.

Tiếng la hét, chửi bới, cười nhạo, châm chọc, van nài,… lẫn lộn thành thứ âm thanh huyên náo quẩn quanh bên tai anh, ngay cả gió đêm lạnh thấu xương cũng không thể thổi tan được.

Anh đứng bất động tại chỗ, thân hình mảnh khảnh cao ngất thẳng tắp như một hình cắt,sâu thẳm và dày đặc, như hòa làm một với bóng đêm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Bóng tối phía chân trời dần nhạt đi, một quầng sáng trắng mờ ảo từ từ tản ra phía đường chân trời, khắc họa đường nét của những tòa nhà cao thấp không đều thành một đường viền màu đen, nắng sớm lan ra từ nơi giao nhau giữa bầu trời và đất liền, bao trùm cả thành phố trong thứ ánh sáng lờ mờ lạnh lẽo.

Diệp Ca ngước mắt nhìn về phía Đông.

Mặt trời đỏ như máu dần dần ló dạng xua tan bóng tối, bầu trời đen kịt chuyển sang màu xanh nhạt, nắng sớm lan tràn khắp trời.

Đôi mắt nhạt màu của Diệp Ca sáng lên, như phản chiếu lại màu máu đỏ tươi.

Đồng đội, lệ quỷ…

Còn có gương mặt vô hồn của người phụ nữ khi ánh chớp lóe lên, bên dưới là vũng máu lạnh lẽo đang từ từ lan rộng.

Anh cụp mắt đút hai bàn tay lạnh cứng như đá vào túi, sau đó xoay người đi xuống.

Lúc này anh không muốn mở quỷ vực.

Diệp Ca đi từng bước xuống cầu thang thoát hiểm, cơ thể tỏa ra hơi lạnh tiến về phía cửa.

“Anh.” Giọng nói quen thuộc vang lên gần đó.

Diệp Ca ngạc nhiên ngước mắt, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Chỉ thấy Kê Huyền đang đứng bên dưới, đôi mắt đỏ rực híp lại nhìn về phía anh.

Diệp Ca nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “…Sao cậu lại ở đây?”

Kê Huyền đi tới:

“Anh bảo em đi, cũng đâu có bảo em không được chờ anh dưới này.”

Diệp Ca: “…”

“Để em nghĩ xem nào…” Kê Huyền cong môi: “Bây giờ chắc anh đang nợ em hai mươi bốn tiếng đấy.”

Diệp Ca: “???”

Anh chậm rãi hỏi: “Gì cơ?”

Kê Huyền cụp mắt, đôi mắt màu máu dưới hàng mi dài thấp thoáng ý cười trêu ghẹo: “Em chuyển sang tính công theo giờ rồi, anh không biết à?”

“…” Diệp Ca nhướng mày.

Kê Huyền bắt đầu tính toán sòng phẳng với anh: “Hôm qua đến thủ đô là sau giờ mười lăm tối…”

“…Được.” Diệp Ca lười đôi co với hắn: “Tôi đồng ý, bây giờ cậu đi được chưa.”

Kê Huyền: “Chưa được.”

Hắn bước tới, không nhanh không chậm nói: “Em yêu cầu được thanh toán ngay bây giờ.”

Ngay sau đó, một mỹ nữ tóc đen duyên dáng yêu kiều xuất hiện trước mặt Diệp Ca, “cô” cười dịu dàng kéo tay Diệp Ca, nũng nịu lắc lư:

“Anh à, người ta lần đầu tới thủ đô, anh đi dạo với người ta đi mà.”

Diệp Ca: “…”

Anh lại muốn đỡ trán nữa rồi.

Diệp Ca nghiến răng, nói: “Kê Huyền, con mẹ cậu lại đang làm cái quái gì vậy?!”

Dường như lần này đối phương không có ý nhượng bộ.

Kê Huyền nhướng mày, đổi trở về giọng nam trầm khàn: “Hay… anh thích đi dạo với đàn ông hơn?”

Diệp Ca: “…”



Mặt trời vừa lên, thành phố lại trở nên sống động.

Những hàng điểm tâm sáng tấp nập mở cửa, học sinh và người đi làm tới lui không ngừng, hơi nóng bốc lên hầm hập, không khí tràn ngập hương thơm nồng nàn.

Một cô gái cao gầy, vóc dáng hấp dẫn bước vào cửa hàng.

Gương mặt cô cực kì xinh đẹp, mặt mũi rõ ràng sắc nét, mái tóc xoăn đen dày xõa xuống bờ vai có phần rộng hơn những cô gái bình thường, mắt đen hơi híp lại che bớt vẻ sắc sảo bén nhọn.

Khoảnh khắc cô bước qua ngưỡng cửa, ngay lập tức cửa hàng nhỏ hẹp bỗng trở nên yên tĩnh.

Khuôn mặt như vậy dường như chỉ có thể xuất hiện trên những tấm biển quảng cáo trên cao của thành phố, hoặc trên màn ảnh lớn chứ không nên có mặt ở những nơi đơn sơ eo hẹp, thậm chí hơi chật chội như cửa hàng bán đồ ăn sáng này.

Nhưng đẹp thì đẹp đấy, song cô gái lại có vẻ tà ác khiến người ta không dám nhìn gần, đôi mắt hẹp dài sắc sảo không chỉ lạnh lùng mà còn thoáng vẻ tanh tưởi tàn nhẫn.

Dù cô đã cố tình che giấu đi nhưng vẫn khiến bầu không khí trong cửa hàng nhỏ trở nên ngột ngạt.

Mọi người kinh ngạc nhìn cô gái lạc lõng này, vô thức cảm thấy e dè.

Cô ngước mắt quan sát tấm thực đơn dính đầy dầu mỡ đã hơi bạc màu, bình tĩnh nói:

“Lấy mỗi thứ một phần đi.”

“…Cậu ăn hết không?” Giọng nói lạnh lùng của một thanh niên vang lên từ phía ngoài cửa.

Cô gái mới nãy còn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt bỗng nở nụ cười, nét đẹp vốn hơi tà ác càng trở nên quyến rũ động lòng.

Cô quay người, uyển chuyển đi vài bước về phía cửa rồi kéo tay chàng thanh niên vừa lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Tại người ta không biết anh thích gì mà.”

Chàng thanh niên cau mày, gương mặt lạnh lùng, bất đắc dĩ bị kéo vào.

Hai người trai xinh gái đẹp, nhìn qua hết sức xứng đôi.

Chẳng qua người đẹp này có hơi cao quá mức, còn cao hơn chàng thanh niên điển trai kia nửa cái đầu.

Diệp Ca quay đầu nhìn lướt qua đám người đang trợn mắt há mồm, đầu lại bắt đầu đau.

…Đúng là bị ma ám rồi anh mới đồng ý với yêu cầu “cùng em đi dạo phố” của Kê Huyền.

Anh cứ tưởng đi đây đó một ngày vẫn tốt hơn bị ôm ngủ một ngày, nhưng mà…

Anh đã quá ngây thơ rồi.

Diệp Ca hít thật sâu rồi rút tay ra khỏi cái ôm của đối phương, quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh.

Anh quay sang nhìn bà chủ còn đang ngây người, nói:

“Hai tiểu long bao, hai sữa đậu nành, mang đi.”

“À… à, được.” Bà chủ lúc này mới hoàn hồn, chùi tay lên tạp dề rồi xoay người bận bịu.

Kê Huyền tới gần, cười hì hì, nói: “Anh gọi cho cả em ạ.”

Diệp Ca: “…”

Ừm, quên mất tên này không cần ăn.

Anh cao giọng nói: “Đổi hết thành một phần.”

Kê Huyền vội vàng ngăn lại: “Không cần, vậy được rồi.”

Hắn híp mắt, hệt như con cáo trộm được thịt sống, khóe mắt chân mày đều mang ý cười.

…Đây là món quà đầu tiên anh tặng hắn đó.

Diệp Ca: “…”

…Không biết con quỷ này đang điên khùng gì nữa.

Chẳng mấy chốc bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Diệp Ca trả tiền, một tay cầm đồ ăn, một tay nắm Kê Huyền vẫn đang tò mò nhìn Đông ngó Tây kéo ra ngoài.

“Sao chúng ta không ăn trong tiệm?” Kê Huyền đứng trên đường, hỏi.

…Bởi vì quá nổi bật.

Khóe miệng Diệp Ca co rút: “Tại không có chỗ.”

“Chỗ à?” Kê Huyền trầm ngâm híp mắt: “Vậy em có thể…”

“Hơn nữa,” Diệp Ca vội vàng ngắt ngang ý kiến nguy hiểm hắn sắp nói ra: “Không khí bên ngoài tốt hơn.”

“…” Kê Huyền quay sang nhìn chiếc xe đang nhiệt tình nhả khói bên cạnh, bất đắc dĩ chấp nhận lời giải thích của anh: “…Được rồi.”

Hai người đứng giữa đường, nhanh chóng giải quyết hai phần bánh bao và sữa đậu nành.

Diệp Ca quay sang nhìn Kê Huyền, nhíu mày: “Cậu có thể ăn thức ăn của con người thật à?”

Kê Huyền cong môi, cười híp mắt, nói:

“Anh đang quan tâm em ạ?”

Diệp Ca: “…”

Anh mạnh tay vứt rác vào thùng, cười xã giao, nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Sữa đậu nành và bánh bao có tác dụng rất nhanh, ngón tay đông cứng của Diệp Ca lại ấm áp trở lại. Anh nghiêng đầu nhìn Kê Huyền: “Kế tiếp cậu muốn đi đâu.”

Kê Huyền: “Nơi này có thắng cảnh nào không?”

Diệp Ca: “…Không biết.”

“Ồ.” Kê Huyền lấy điện thoại ra: “Để em tìm thử.”

Diệp Ca: “…”

Cậu định đi ngắm cảnh thật đấy à?!

Kê Huyền nhanh chóng tìm được địa điểm hắn muốn đi, sau đó kéo Diệp Ca đang rất không muốn đi đi thẳng đến khu thắng cảnh.

Diệp Ca trả tiền mua vé, sau đó bị kéo thẳng tới khu tham quan với vẻ mặt chán đời.

Còn trông Kê Huyền lại hết sức hưởng thụ.

Hắn giơ điện thoại lên, cười híp mắt hỏi: “Anh, khó khăn lắm mới có dịp đến đây, chụp một tấm đi?”

Diệp Ca vô cảm: “…Không muốn.”

Kê Huyền vân vê tóc, trưng ra vẻ mặt đáng thương: “Nhưng mà… sáng nay anh hứa với người ta rồi mà.”

Người qua đường xung quanh nhìn Diệp Ca bằng ánh mắt khác thường.

Thái dương Diệp Ca nảy lên, anh nghiến răng nói: “…Được.”

Coi như cậu giỏi.

Kê Huyền đạt được mưu đồ, nụ cười trên môi càng tươi hơn.

Hắn bật camera chĩa về phía Diệp Ca với vẻ mặt cứng ngắc, cực kì kháng cự, và bấm chụp “tách tách”, trên dưới trái phải tất cả góc đều phải chụp vài tấm, khiến Diệp Ca chóng mặt hoa mắt.

Một người qua đường tốt bụng nhìn thấy, nói: “Này cô gái, có cần tôi chụp giúp cô và bạn trai một tấm không?”

Diệp Ca đột nhiên cảnh giác: “Tôi không phải…”

Anh còn chưa kịp nói xong đã bị đôi mắt bất chợt sáng lóa của Kê Huyền cản lại: “Thật không! Cảm ơn nhé!”

Hắn nhét điện thoại vào tay người qua đường.

Sau đó hắn hí hửng chạy về cạnh Diệp Ca, đôi tay tái nhợt lạnh băng như quấn lấy cánh tay đối phương như những con rắn, thân hình cao hơn anh nửa cái đầu lại rúc vào vai anh như chim nhỏ nép vào lòng.

Diệp Ca: “…”

Vẻ mặt anh như không thiết sống nữa.

Ông trời ơi, tôi đã làm gì để ông trừng phạt tôi thế này?

Sau khi chụp xong, Kê Huyền nhận lại điện thoại từ tay người qua đường, cực kì vui vẻ cảm ơn người ta rồi kéo Diệp Ca đang tuyệt vọng tiếp tục đi sâu vào trong khu thắng cảnh.

Đối với Diệp Ca, thời gian trôi qua cực kì chậm chạp.

Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nhiệt độ càng lúc càng tăng lên, ánh nắng bỏng rát chiếu rọi, cuối cùng họ cũng đi xong một vòng khu ngắm cảnh.

Kê Huyền cất chiếc điện thoại chụp đầy ảnh vào, kéo “cái xác” Diệp Ca rời khỏi khu tham quan, dường như vẫn chưa thỏa mãn.

Người xung quanh tốp năm tốp ba tản đi.

Diệp Ca tranh thủ ngó qua di động, suýt thì bất tỉnh tại chỗ.

Sao chỉ mới qua có năm tiếng!!!

Anh cam chịu cất điện thoại vào túi, hỏi: “Kế tiếp thì sao? Buổi chiều cậu muốn đi đâu?”

Kê Huyền ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đi mua sắm đi ạ.”

Diệp Ca: “…Cậu muốn mua cái gì?”

Kê Huyền chớp mắt: “Con gái đi mua sắm không nhất định phải muốn mua gì đâu.”

Gân xanh trên trán Diệp Ca không ngừng nảy lên, anh hít thật sâu, gần như tuyệt vọng, nói:

“Cậu. Không. Phải. Là. Con. Gái!”

Kê Huyền nhướng mày: “Ơ? Anh không tin ạ?”

Hắn kéo tay Diệp Ca đặt lên ngực mình: “Anh thử xem…”

Đậu má!!!!

Diệp Ca sợ hãi nhảy dựng lên, vội rút tay về như phải bỏng:

“Không cần!!!!!!!!!!!!!”

Ánh mắt người qua đường trở nên kì lạ.

…Bất kể thế nào, phải rời khỏi đây trước.

Diệp Ca chậm rãi hít sâu thở đều, sau đó chật vật rặn ra một câu:

“…Cậu muốn đi đâu mua sắm?”

Kê Huyền híp mắt, trên môi nở nụ cười như có như không, tựa như đạt được ý đồ:

“Con gái muốn đi mua sắm thì chắc chắn phải đến trung tâm thương mại rồi.”

———————-

Tác giả:

Diệp Ca lại gục ngã: “Nhưng mẹ nó cậu không phải con gái!!!!!!!!!”