Diệp Ca nhìn ba người hùng hổ trước mặt, anh chầm chậm lùi một bước, ho khan:
“À… tôi… tôi có thể giải thích…”
Lửa âm mãnh liệt phừng lên trong lòng bàn tay BLAST, ngọn lửa tí tách phản chiếu vào mắt cậu ta, mái tóc đỏ rực tung bay trong luồng khí nóng, cậu ta nghiến răng hét lớn: “ACE!!!!”
Diệp Ca nhanh tay lẹ mắt tránh được đòn tấn công của đối phương.
Anh đè cánh tay BLAST lại, ôn hòa nói: “Xin lỗi, chuyện này là tôi sai.”
“Khốn kiếp!!!” Ánh lửa hừng hực sâu trong mắt BLAST, ngọn lửa trong lòng bàn tay cậu ta cũng bắt đầu lan rộng, nhanh chóng đốt lên cánh tay cậu ta.
Diệp Ca vội vàng thả tay, sau đó nhảy sang bên cạnh né đòn tấn công kế tiếp của BLAST.
Do không còn âm khí cố định, mũ trùm trên đầu anh trượt xuống theo gió, phủ lên vai anh.
Gương mặt điển trai của chàng thanh niên được phơi bày, mái tóc nhạt như tiệp màu với ánh trăng phản chiếu trên đó, đôi mắt hổ phách sáng ngời trong bóng đêm, thoạt trông vô cùng chân thành và vô hại:
“Để kéo các cậu ra khỏi những cánh cửa kia, tôi không thể che giấu thân phận được nữa…”
Nhưng chàng thanh niên còn chưa nói xong, BLAST đã lại đánh tới.
“Ê! Cậu để tôi nói hết đã!” Diệp Ca tiếp tục né tránh đòn tấn công của BLAST, sau đó lách người trốn sau lưng Trần Thanh Dã.
BLAST e dè đám sâu bọ của Trần Thanh Dã, tốc độ của cậu ta lập tức chậm lại.
Diệp Ca nhân cơ hội nói tiếp:
“Nhưng dù gì lúc ấy chúng ta cũng chỉ mới quen, nên tôi mới phải dùng hạ sách này…”
BLAST nhìn chòng chọc chàng thanh niên trước mặt, giận dữ nói: “Ông là cái đồ lừa đảo!!! Tui đách tin ông nữa!!!!”
Diệp Ca thở dài: “Sao cậu lại nghĩ tôi như vậy chứ?”
Đường nét gương mặt vốn dịu dàng của chàng thanh niên dưới ánh trăng trông cực kì dễ lừa, nhất là khi anh hơi cau mày lại càng thêm vẻ vô tội, cộng thêm chút man mác buồn khiến người ta thương tiếc.
BLAST lập tức dao động.
Trần Thanh Dã đang đưa lưng về phía Diệp Ca lẳng lặng bước sang một bên mở đường.
Diệp Ca: “…”
Đệt á.
Quả nhiên, không còn đám sâu bọ đe dọa, BLAST lập tức quên đi sự mềm lòng chớp nhoáng trước đó của mình, tiếp tục tấn công Diệp Ca.
Diệp Ca thở dài, bắt đầu tiếp tục đợt né tránh mới.
Công kích của BLAST vốn là hình thức tiêu hao, sao có thể bì kịp Diệp Ca vốn chưa từng có ý định ra tay, chỉ xấu xa dẫn BLAST chạy vòng quanh, nên chẳng mấy chốc cậu ta đã mệt đến thở dốc, dựa vào tường thở phì phì, hét: “Ông… ông đừng có chạy!”
Diệp Ca dừng bước, tốt bụng hỏi: “Có muốn nghỉ giải lao chút không?”
BLAST: “…”
Thằng chó!!! Đồ lừa đảo chết tiệt!!!
Chết đi cho ông!!!!
Nhưng cậu ta mệt đến nỗi chỉ có thể gập người thở hổn hển, chờ thể lực khôi phục.
Tốt rồi, tạm thời giải quyết được một tên.
Diệp Ca quay sang nhìn Vệ Nguyệt Sơ, chân thành xin lỗi:
“Xin lỗi, chủ yếu lúc đó nỏ đã lên đà, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là hùa theo lời cô nói… Tôi xin lỗi.”
Anh vốn là người ưa nhìn, ngũ quan tuấn tú trông cực kỳ vô hại, khiến người ta vô thức cảm thấy gần gũi và tin phục. Dưới ánh trăng, đôi mắt màu hổ phách lập lóe sự dịu dàng, giờ phút này đang chân thành và chăm chú nhìn thẳng một người, khiến người ta dễ có cảm giác mình được tôn trọng.
Vệ Nguyệt Sơ bắt đầu chao đảo.
Thật ra… giờ nghĩ lại thì đúng là lúc ấy cô hỏi câu đó trước, mà hình như khi đó đối phương cũng chỉ trả lời xuôi theo câu hỏi của cô thôi, dù gì cũng đang lúc nguy cấp, nói nhiều chỉ tổ phí thời gian…
Cô bắt đầu âm thầm bào chữa cho đối phương.
Tiếng thở dốc của BLAST vang lên phía xa: “Bà… bà! Đừng có…”
Đừng có bị tên đàn ông xấu xa đó lừa!
Nhưng cậu ta thật sự quá mệt, thở còn chẳng liền hơi chứ đừng nói chi đến việc nói hoàn chỉnh một câu, mà đứng xa nghe cũng không rõ.
Vệ Nguyệt Sơ ngước mắt nhìn chàng thanh niên.
Ánh mắt đối phương dịu dàng, thái độ chân thành, dường như đang thực tâm hối lỗi.
Cô ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Uầy, không sao cả, giờ nghĩ lại thì thật ra tôi cũng có chỗ sai. Lúc đó tôi không nên hỏi anh câu khó trả lời như vậy, đẩy anh vào tình huống đó… Thật ra tôi cũng có lỗi mà…”
BLAST: “…”
Đau đớn hết sức.
Tên đàn ông này khéo lừa người khác quá đi!!!
Giải quyết xong tên thứ hai.
Diệp Ca đến bên cạnh Trần Thanh Dã, hỏi: “Dạo này Tiểu Tiểu Bạch sao rồi?”
Thứ khiến Trần Thanh Dã khó chống đỡ nhất là khi có người hỏi về đám sâu của anh ta.
Anh ta do dự một lát, cuối cùng vẫn thuận theo mong muốn dốc bầu tâm sự của mình. Anh ta ngửa bàn tay lên, một con sâu trắng nõn lớn cỡ ngón cái chậm rãi chui ra từ cổ tay áo rồi dừng lại trên bàn tay anh ta, cơ thể nó mềm mềm mập mạp, dưới ánh trăng trông nó nửa trong suốt mà nhẵn nhụi, lúc này còn đang ngẩng cái đầu nhỏ xíu lên, tò mò nhìn khung cảnh xung quanh.
Trần Thanh Dã “bật máy hát”: “Dạo này em ấy ăn nhiều lắm, chắc là đang lúc cơ thể phát triển, nhưng tôi lo em ấy ăn tham quá sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, em ấy cũng rất hòa đồng với những bạn nhỏ khác, nhất là A Trường…”
Anh ta chợt ngừng lại.
Chàng thanh niên trước mặt nhẹ nhàng duỗi ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đến trước mặt Tiểu Tiểu Bạch, mà dường như Tiểu Tiểu Bạch vẫn nhớ đến hơi thở quen thuộc từng ở bên cạnh nó lúc trước nên từ từ nhích đến, ôm lấy đầu ngón tay đối phương bằng mấy cái chân nhỏ xíu trong suốt, còn thân thiết cọ lên.
Diệp Ca cười tươi hơn.
Anh ngước mắt nhìn Trần Thanh Dã, cười nói: “Cậu chăm sóc em ấy rất tốt.”
Gã đàn ông này giỏi mua chuộc lòng người quá vậy!!!!!!!!
Cuối cùng cậu ta cũng bình ổn lại hơi thở, tuy vẫn còn hơi yếu những vẫn duy trì được khí thế hung hăng lúc trước vọt về phía Diệp Ca.
Trần Thanh Dã và Vệ Nguyệt Sơ đã bị anh chinh phục đón đầu cậu ta, hai người họ níu BLAST lại, một trái một phải khuyên lơn:
“Diệp Ca cũng biết lỗi rồi mà…”
“Đúng vậy đúng vậy…”. truyện tiên hiệp hay
BLAST nhìn Diệp Ca qua vai hai người họ, chỉ thấy đối phương híp mắt nở nụ cười xinh đẹp nhìn lại cậu ta, trông thế nào cũng giống một con cáo già vừa đạt được gian kế.
BLAST: “…!!!”
Tức chết tui mà!
Nhưng cuối cùng BLAST vẫn không thể lay chuyển được hai người còn lại… nhất là tên biến thái thích chơi với sâu bọ kia, vậy nên cậu ta đành từ bỏ ý định công kích Diệp Ca, xụ mặt đi qua.
Diệp Ca nghiêm mặt lại, anh kể họ nghe đầu đuôi quá trình mình lấy được cái hộp màu xám nọ.
Vệ Nguyệt Sơ trầm ngâm gật đầu, hỏi: “Vậy bây giờ anh cần bọn tôi làm gì?”
Diệp Ca nói: “Thật ra phương pháp rất đơn giản, lượng máu có thể công kích những vật thể khác có giới hạn, chỉ cần chúng ta có thể thu hút đủ sự chú ý của nó là có thể phân tán số máu đó ra, sau đó có thể thừa cơ cướp cái hộp được vây kín bên trong ra ngoài.”
Trần Thanh Dã đẩy gọng kính: “Không thành vấn đề.”
Diệp Ca mỉm cười nhìn BLAST: “Còn cậu? Tham gia không?”
BLAST “Hừ” một tiếng: “Không thèm.”
Vệ Nguyệt Sơ nhướng mày, giọng điệu dè bỉu: “Không phải mày không dám đấy chứ?”
BLAST lập tức xù lông: “Ai nói tui không dám?!”
Vệ Nguyệt Sơ nở nụ cười đầy ẩn ý với Diệp Ca.
Diệp Ca: “…”
Cảm ơn, đã học được.
Bốn người nhanh chóng đến nơi Diệp Ca mở cái hộp… đây là một công trường bỏ hoang nên rất vắng vẻ và hiếm người qua lại. Trên bãi đất bằng phẳng cách đó không xa, họ nhìn thấy một vũng máu phẳng lặng như gương và chiếc hộp màu xám ở giữa.
“Bên trong có gì?” Vệ Nguyệt Sơ hỏi.
Diệp Ca lắc đầu: “Không biết.”
Lưỡi hãi khổng lồ từ từ xuất hiện trong tay anh, anh cười nhẹ: “Nhưng chốc nữa chúng ta sẽ biết thôi.”
Trần Thanh Dã xòe tay, vô vàn sâu bọ chi chít bay ra từ ống tay áo anh ta thành một mảng đen kịt rồi đồng loạt lao về phía vũng máu, dẫn nó rời xa khỏi cái hộp màu xám. Số máu kia không có trí tuệ, chỉ tuân theo bản năng tấn công bất kì thứ gì tiếp cận nó, vậy nên khi có đủ nhiều thứ tiếp cận nó thì số máu vây quanh cái hộp sẽ nhanh chóng sụt giảm.
Chẳng mấy chốc mặt đất gồ ghề đã hiện ra.
Chớp đúng lúc này, Diệp Ca nhanh chóng vọt về phía cái hộp, lưỡi hái dài linh hoạt hệt như một phần chi kéo dài của anh, mũi dao khéo léo móc lấy bên hông chiếc hộp và khều nó về!
Xong!
Nhưng đúng lúc này, đám côn trùng đang bay lượn cách đó không xa bị vũng máu nuốt chửng.
Bỗng chốc, không còn gì cản trở số máu đó.
Nó mãnh liệt nhào về phía Diệp Ca.
Diệp Ca nghiến răng, anh không lùi lại mà dồn sức vào tay và bắt lấy chiếc hộp.
Số máu cuộn trào gần sát trước mặt anh.
Giây kế tiếp, một cánh tay lạnh băng và cứng rắn xuất hiện bên hông anh, một sức mạnh to lớn kéo mạnh Diệp Ca về phía sau.
Chỉ trong chớp mắt, hai người họ đã tách ra một khoảng thật xa.
Mất đi món đồ quý giá cần bảo vệ, số máu nọ phát ra tiếng thét chói tai rồi bốc hơi một cách nhanh chóng, biến thành vết bẩn đen nhẻm hằn sâu trên mặt đất, trông hệt như nhựa đường khô cứng.
Bầy sâu bọ đang bay lượn giữa không trung quay lại tay áo Trần Thanh Dã.
Vệ Nguyệt Sơ và BLAST cũng đồng thời mất đi đối thủ, cùng lúc nhìn về phía Diệp Ca.
Ba người cùng trầm mặc: “…”
Diệp Ca cúi đầu nhìn cánh tay tái nhợt thon dài đang vững chãi ôm lấy eo mình của người đàn ông, xúc cảm quen thuộc từ lồng ngực của đối phương truyền lại từ phía sau.
Mọi thứ đều rất quen thuộc.
Thậm chí… có hơi… quen thuộc… quá mức.
Đầu óc Diệp Ca lập tức ngừng hoạt động.
Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn ba người đang trợn mắt há mồm, nở nụ cười gượng gạo: