Sau Khi Người Chơi Vô Hạn Lưu Về Hưu

Chương 83: “Có phải cậu nên bỏ tay ra rồi không?”



Vệ Nguyệt Sơ: “…”

Từ từ, vụ gì đây?

Hai người cách đấy không xa như đã chú ý đến động tĩnh bên này, đồng loạt nhìn sang.

Nhìn hai cặp mắt đỏ rực giống hệt nhau, Vệ Nguyệt Sơ không khỏi đờ người, cảm giác ớn lạnh vô thức chạy dọc sống lưng, trước ngực như vẫn đau âm ỉ.

Cô chật vật thốt ra một chữ:

“Anh…”

Diệp Ca đứng dậy, đi về phía Vệ Nguyệt Sơ, trên người anh tỏa ra hơi thở rét lạnh cùng cảm giác áp bức mạnh mẽ và chân thật của lệ quỷ cấp cao, anh chỉ cần bước tới gần cũng đủ khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, nỗi sợ rít gào trong xương cốt đang thúc giục cô mau chạy đi.

Thế nhưng, lúc này cơ thể yếu ớt của cô trở nên vô cùng nặng nề, ghìm chặt Vệ Nguyệt Sơ xuống đất không cách nào động đậy.

Con ngươi cô co lại, cô đăm đăm nhìn đối phương rề rà cúi xuống, lưng vã đầy mồ hôi.

Diệp Ca cụp mắt, hỏi:

“Cảm giác thế nào? Còn đau không?”

Vệ Nguyệt Sơ nghiến răng, cô cố ép đôi tay mình ngừng run rẩy, ngực như bị một tảng đá lớn đè lên khiến cô gần như không thở nổi.

Kê Huyền đặt tay lên vai Diệp Ca, bất đắc dĩ thấp giọng nói:

“Anh, anh lại quên rồi.”

“À à.” Bấy giờ Diệp Ca như mới phản ứng kịp, hai mắt mở lớn như vừa tỉnh mộng, sau đó lui về sau một bước.

Giây kế tiếp, Vệ Nguyệt Sơ cảm giác sức nặng đè lên người chợt nhẹ đi, hít thở cũng dễ dàng hơn.

Cô thở hổn hển, cảm giác như vừa được sống lại.

Diệp Ca nghiêng đầu nhìn Kê Huyền, cau mày nói:

“Sao cậu không nhắc tôi sớm chút?”

Kê Huyền: “…Anh có cho em cơ hội đâu.”

Nhìn hai người đang cãi nhau trước mặt, hốc mắt Vệ Nguyệt Sơ ươn ướt, cô dùng sức khịt mũi, đột nhiên rất muốn khóc.

Quả nhiên là diễn, tên lừa gạt này!

Hu hu hu mới nãy đúng là dọa cô chết khiếp mà!!

Người duy nhất qua cửa trò chơi cũng biến thành lệ quỷ… nghe thật sự rất là đáng sợ đó!

Diệp Ca gãi ót, xấu hổ cười với Vệ Nguyệt Sơ:

“Xin lỗi, vừa biến thành quỷ, vẫn chưa quen lắm.”

Vệ Nguyệt Sơ: “…”

Cô trợn mắt há mồm, rề rà lặp lại: “Chờ chút, anh… vừa biến thành quỷ? Là sao?”

Không phải là… ý cô đang nghĩ… đến chứ?

Diệp Ca híp mắt, cong môi:

“Đúng vậy.”

Anh xòe tay, âm khí lạnh lẽo tập trung vào đầu ngón tay anh, cảm giác run sợ khiến da đầu người ta tê dại lại lần nữa ập đến, nhiệt độ xung quanh hạ xuống trong nháy mắt, cả người CÔ như rơi vào hầm băng.

Con ngươi Vệ Nguyệt Sơ run rẩy.

…Không sai, đây tuyệt đối là… lệ quỷ cao cấp thứ thiệt.

Nhưng ngay sau đó đối phương lại đột ngột thu tay về, cảm giác rét lạnh kinh khủng tức khắc rút đi.

Vệ Nguyệt Sơ như rơi vào hỗn loạn, cô nhìn Kê Huyền, rồi lại nhìn Diệp Ca, nghi hoặc hỏi:

“Nhưng mà… anh… từ từ, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Diệp Ca ngồi xếp bằng trước mặt cô, thở dài:

“Nếu muốn lừa được Mẹ, mấy trò diễn xiếc kia chắc chắn không đủ.”

Từ thủ đô trở về, anh và Kê Huyền còn chưa đến gần thành phố M đã cảm nhận được hơi thở đáng sợ từ phía trước truyền tới.

Ngay giây phút đó, Diệp Ca đã biết…

Cửa mở ra rồi.

Ván đã đóng thuyền, không cứu vãn được nữa.

Diệp Ca đứng giữa mảnh đất không một bóng người, ngước mắt nhìn thành phố xa xa bị bao trùm trong máu tanh và âm khí, bàn tay xuôi bên người từ từ siết lại, anh nghiến chặt răng, đôi mắt nhạt màu phản chiếu bầu trời màu máu.

“…Bà ta tới rồi.” Kê Huyền bước đến đứng sóng vai cùng Diệp Ca, hắn đăm đăm nhìn theo hướng đối phương đang nhìn, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh, không mang theo cảm xúc chập chờn.

Hắn quay sang nhìn Diệp Ca.

Tuy Kê Huyền không nói lời nào nhưng Diệp Ca vẫn cảm nhận được ánh mắt nặng nề của đối phương, như đang lặng lẽ hỏi dò…

Sao bây giờ?

Diệp Ca lại nắm chặt bàn tay, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch, anh nhìn về phương xa, bên tai như lại vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, cùng tiếng rên rỉ cầu cứu luôn quanh quẩn những đêm anh tỉnh mộng. Giọng anh như rít ra từ kẽ răng:

“Dù bà ta đã bò ra ngoài, tôi cũng sẽ nhét bà ta ngược về.”

Kê Huyền: “Cho dù có thất bại?”

Nhịp thở của anh có chút bất ổn, song giọng nói lại vô cùng tàn nhẫn cùng kiềm chế: “…Phải.”

Nỗi đau và cái chết của mọi người, sự giãy dụa và khóc than của họ, hết thảy đều do chính con quái vật đó tạo ra…

“Được.”

Diệp Ca ngẩn người, anh quay sang nhìn người đàn ông đứng cạnh mình: “…Cậu không cản tôi lại à?”

Kê Huyền cong môi: “Không.”

Hắn nói: “Em đã từng nói, ác quỷ là sinh vật bị dục vọng và chấp niệm sai khiến.”

Đôi mắt đỏ rực của người đàn ông híp lại, khóe môi cong lên toát lên sự thoải mái vui vẻ:

“Có thể được chôn vùi cùng dục vọng của mình là cái kết mà mọi ác quỷ đều mơ ước.”

Diệp Ca giật mình, anh nhìn chằm chằm bóng mình in sâu trong đôi mắt đỏ rực của đối phương, cùng với bầu trời cũng bị nhuộm thành màu đỏ máu, bỗng chốc không biết nên nói gì.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy ánh sáng xung quanh hơi tối đi.

Diệp Ca ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn bầu trời.

Lệ quỷ hóa thành mây đen kéo đến từ bốn phương tám hướng, tạo thành những đám mây âm u cuồn cuộn che khuất mặt trời trên cao, vô số gương mặt to lớn xấu xí quay cuồng trong đám mây, từng đôi mắt hung bạo lồi ra đầy vẻ phơi phới vui sướng mà tàn khốc. Chúng vừa kêu gào, cười cợt vừa lao đến thành phố M như nước lũ, hướng về phía Mẹ kêu gọi, bay đến bên bà ta.

Lũ con… của Mẹ sao?

Diệp Ca chợt nghĩ đến gì đó.

Sau một thoáng ngẩn người, anh lại nhìn sang Kê Huyền đang đứng trước mặt, mỉm cười:

“Dục vọng và chấp niệm?”

Lửa giận hừng hực trong đôi mắt nhạt màu bị kềm xuống, chỉ còn lại vẻ trong veo tĩnh lặng, như khi trong mỗi phó bản của trò chơi, bất kể đang đối mặt với tình huống tuyệt vọng đến đâu, gặp phải lệ quỷ mạnh mẽ đến thế nào chăng nữa anh vẫn sẽ luôn nhanh chóng tỉnh táo lại, tìm được đường sống duy nhất giữa cơ hội sinh tồn mỏng manh và nhỏ bé nhất.

Diệp Ca chậm rãi nói: “Sự tồn tại càng mạnh, sẽ càng bị giam cầm trong dục vọng của chính mình.”

Anh ngước mắt nhìn mây đen trên bầu trời, trầm ngâm nói:

“Vậy dục vọng của Mẹ là gì?”

Kê Huyền: “Anh nghĩ ra gì à?”

Diệp Ca suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn Kê Huyền, đôi mắt nhạt màu như bầu trời giăng kín sương, thoạt trông xa xôi mà điềm tĩnh:

“Kê Huyền, giờ là lúc cậu nên hoàn thành nhiệm vụ ban đầu của mình.”



“…Tóm lại là như vậy.”

Diệp Ca nhún vai, nói với Vệ Nguyệt Sơ đang trợn mắt há mồm.

“Hiện tại Mẹ đang chiếm ưu thế tuyệt đối, bà ta không chỉ mạnh đến đáng sợ, mà còn sở hữu đội quân thuộc hạ với hàng ngàn hàng vạn lệ quỷ, loài người không có thực lực lấy cứng đối cứng với bà ta, càng không thể gánh nổi hậu quả của việc ấy. Vì vậy, tôi quyết định thử suy xét vấn đề từ một góc độ khác…”

“…Bằng cách… biến thành lệ quỷ?” Vệ Nguyệt Sơ nuốt nước bọt, khó khăn nói.

Diệp Ca: “Bingo!”

Vệ Nguyệt Sơ: “…”

…Muốn đấm quá.

Diệp Ca thở dài, nói: “Chẳng qua mọi thứ xảy ra quá đột ngột, bọn tôi cũng không đủ thời gian chứng minh độ tin cậy của giả thuyết này, đành đánh cược một lần.”

Vệ Nguyệt Sơ: “…Giả thuyết gì?”

Diệp Ca: “Biến người thành lệ quỷ, vẫn có thể giữ lại ý thức cá nhân.”

Vệ Nguyệt Sơ: “Nếu như thất bại…”

Diệp Ca khoát tay: “Vậy vừa rồi có lẽ không phải là diễn nữa.”

Vệ Nguyệt Sơ: “…”

Cô chầm chậm hít sâu vài hơi song vẫn không thể kềm được lửa giận đang dâng trào trong đầu, cô giơ tay giáng cho chàng thanh niên trước mặt một cú vào đầu: “Anh không thể để mọi người yên tâm chút được sao!”

Vệ Nguyệt Sơ gầm lên: “Lỡ như thất bại thì sao! Thì sao hả!”

Diệp Ca che trán, anh lặng lẽ lui về sau, định rời khỏi phạm vi nổi khùng của đối phương.

Cô giận dữ hét: “Còn nữa, anh có dám chắc Mẹ sẽ tin không? Không lẽ biểu hiện của mỗi người sau khi biến thành lệ quỷ đều giống nhau?”

Diệp Ca hít sâu, nói: “Thật ra thì…”

Anh tóm tắt ngắn gọn sự thật rằng con quỷ tấn công họ ngày đó là VISION bị biến đổi, kể cả tin tức anh lấy được từ Cục trưởng Tổng cục.

Trên mặt Vệ Nguyệt Sơ đầy vẻ khiếp sợ.

Cô cúi đầu nhìn xuống tay mình: “Không lẽ…”

Diệp Ca gật đầu, thở dài: “Đúng vậy, danh hiệu người chơi đạt được, đều là quà tặng từ Mẹ.”

Sở dĩ những người chơi đứng đầu bảng xếp hạng điểm tích lũy đều có năng lực riêng, dù là dị năng, điều khiển côn trùng hay khống chế lửa, kì thực đều là Mẹ đang âm thầm ở sau lưng bồi dưỡng họ.

Họ đều là nhân tài được Mẹ tuyển chọn, điểm khác biệt duy nhất là mức độ bị “ăn mòn” mà thôi.

Diệp Ca cụp mắt, chầm chậm nói: “Năng lực của tôi là cắn nuốt, mà lưỡi hái là “răng” của tôi.”

Anh đã đến rất gần ranh giới giữa con người và lệ quỷ, chẳng qua chỉ cần một cú hích nhẹ mà thôi.

“Tuy nhiên, cho tới bây giờ Mẹ vẫn luôn ưu ái chi trưởng.” Kê Huyền lên tiếng.

Vệ Nguyệt Sơ sững sờ: “Là thế nào?”

“Đối với người chơi bình thường, chỉ cần một bộ phận nhỏ trên cơ thể Mẹ là đủ.” Kê Huyền chậm rãi nói: “Nhưng chi trưởng lại cần một bộ phận quan trọng hơn từ cơ thể Mẹ.”

Ánh mắt Diệp Ca thoáng thay đổi.

Ngay từ khi bắt đầu, anh đã được xác định là chi trưởng.

Có lẽ bởi vì tiềm lực của anh, có lẽ vì… huyết thống của anh.

Nhưng bất kể thế nào, nó mang lại cho họ một lợi thế nhất định.

Sự biến đổi của người chơi bình thường quá lắm chỉ xem như “tạo ra một binh lính sai đâu đánh đó”, một cỗ máy giết người thuần túy, nhiều nhất cũng chỉ như VISION vậy: có một chút ý thức của nhân loại trong hình dạng một lệ quỷ, tuy cực kì yếu ớt, cơ hội để thoát ra dưới tình huống sức mạnh của Mẹ chiếm ưu thế là rất nhỏ.

Nhưng đối với chi trưởng thì khác.

Sức mạnh từ bộ phận đó của mẹ cực kì mạnh mẽ và tinh khiết, thậm chí có thể ô nhiễm linh hồn của con người, từ bộ phận cốt yếu nhất biến người đó thành một thứ phi nhân tính, sau khi cải tạo thành công lại vẫn giữ được ý thức của mình, nhưng tuyệt đối sẽ có ác niệm như lệ quỷ.

Song, quá trình này lại không hề đơn giản.

Vậy nên Diệp Ca mới cần hấp thụ đầy đủ âm khí, chỉ có như vậy mới đảm bảo được quả trình diễn ra thuận lợi.

Vệ Nguyệt Sơ cau mày, nhìn chằm chằm Diệp Ca: “Vậy… hiện tại anh… biến thành lệ quỷ thật rồi à?”

“Đúng vậy.” Diệp Ca gật đầu: “Không bỏ con săn sắt sao bắt được cá rô?”

Không hi sinh chút gì sao có thể làm Mẹ tin tưởng?

Diệp Ca như nghĩ đến gì đó, nói: “Nhắc tới thì, khoảng thời gian này cô tạm thời chỉ có thể ở đây.”

Vệ Nguyệt Sơ: “Nhưng mà…”

“Không được.” Diệp Ca lập tức từ chối: “Hiện tại, bên phía con người cho rằng cô đã chết, còn coi tôi là kẻ thù… chỉ có như vậy, Mẹ mới có thể hoàn toàn tin tưởng tôi đã phản bội.”

Vệ Nguyệt Sơ tỉnh táo lại, cô gật đầu: “Tôi hiểu.”

Dẫu sao muốn gạt được kẻ địch, bước đầu tiên chính là phải gạt được quân mình.

Cô bất đắc dĩ thở dài:

“Anh thích lừa gạt người khác thật đấy.”

Diệp Ca: “…Tôi nào có!”

Kê Huyền: “Thật ra thì…”

Diệp Ca nghiêng sang: “Cậu im mồm.”

Kê Huyền ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Há há há há há há há há há.” Vệ Nguyệt Sơ không nhịn được bật cười: “Được rồi được rồi, nếu vậy thì lần này tôi đành ngang nhiên ngồi lười vậy.”

Chỉ có mấy tên giờ đang ở Cục quản lý kia chắc sẽ bị chơi một vố đâu điếng lắm đây.

Nghĩ đến đây, Vệ Nguyệt Sơ không khỏi cười hả hê.

Không ngờ… trở thành người duy nhất biết chân tướng lại…

Sướng tới vậy!

“Nói chứ…” Vệ Nguyệt Sơ chợt nhớ ra gì đó, cô nghiêng đầu nhìn quanh, nghi hoặc cất tiếng hỏi: “Hiện tại tôi đang ở đâu?”

Vệ Nguyệt Sơ cẩn thận quan sát nơi mình đang ở.

Chỗ này trông như một kho hàng tối tăm, diện tích rất lớn, xung quanh âm u gần như không nhìn thấy điểm cuối, bên trong có rất nhiều dãy kệ được xếp ngay ngắn chất đầy những con rối kì lạ…

“Hi.” Giọng nói lười biếng của một đứa trẻ vang lên sau lưng Vệ Nguyệt Sơ.

“Á!” Vệ Nguyệt Sơ giật mình nhảy dựng, suýt chút nữa thì bay lên.

Cô quay lại nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy không xa sau lưng có một đống sách vở như một một ngọn núi nhỏ, được chồng lên nhau một cách xiêu vẹo, xếp thành hình dạng một tòa lâu đài, đứa bé ngồi xếp bằng trước chồng sách, trong lòng ôm một con rối bằng xương lớn cỡ bàn tay.

Thoạt trông đứa bé chỉ tầm bảy, tám tuổi, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn xinh xắn, trông rất đáng yêu.

Trẻ… trẻ con?

Không lẽ…?

Vệ Nguyệt Sơ hoảng sợ quay sang nhìn Diệp Ca: “Không lẽ đây là… con riêng…?

“Ê! Ả đàn bà kia! Mở to mắt ra nhìn cho rõ một chút! “Đứa bé kia thẹn quá hóa giận hét: “Ngươi nhìn kĩ xem ông đây là gì?!”

Diệp Ca nắm tay che miệng ho nhẹ: “Khụ, đây là người điểu khiển rối.”

“Người điều khiển rối????” Vệ Nguyệt Sơ trợn trừng mắt: “Là… cái tên lệ quỷ cấp S đó hả?”

Người điều khiển rối đắc ý ưỡn ngực: “Không sai, chính là ông…”

“Cái đứa con nít ranh này á?” Vệ Nguyệt Sơ khó tin nhìn đối phương: “Có khi nào anh nhận nhầm không?”

Người điều khiển rối: “…”

Gã giận dữ nhảy dựng lên: “Ta giết ngươi!!!!”

Diệp Ca vô cảm cầm một con rối trên kệ ném ra xa.

Người điều khiển rối sợ tái mặt, vội vàng nhoài người theo, trước khi con rối chạm đất đã tiếp được nó ôm vào lòng, sau đó mặt đầy lên án nhìn Diệp Ca: “Chẳng phải ngươi đã hứa sẽ không làm vậy sao?”

Diệp Ca mỉm cười, nói: “Trẻ con phải lễ phép.”

Người điều khiển rối: “Ngươi…!”

Thấy Diệp Ca duỗi tay về phía một con rối khác, người điều khiển rối vội im lặng, uất ức ngồi xuống tại chỗ.

Diệp Ca hài lòng rút tay về.

Anh chỉ vào người điều khiển rối đang hờn dỗi bên cạnh, giới thiệu với Vệ Nguyệt Sơ: “Tên này xem như… nhân chứng của chúng ta, nếu chạy ra ngoài hẳn là Mẹ sẽ làm thịt gã, vậy nên bọn tôi đành để gã ở lại đây.”

Vệ Nguyệt Sơ trầm ngâm gật đầu: “À, ra vậy.”

Cô quay sang, nở một nụ cười cực kì rạng rỡ với người điều khiển rối: “Chào bạn cùng phòng nhé.”

Người điều khiển rối sầm mặt nhìn chằm chằm cô: “…Má”



Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Vệ Nguyệt Sơ, Diệp Ca và Kê Huyền rời khỏi quỷ vực.

Sau khi đe dọa loài người xong, họ quay về thành phố M, chờ mệnh lệnh kế tiếp của Mẹ.

Giờ đây, thành phố M đã bị phá hủy hoàn toàn, từ những khe nứt tạo thành cửa mọc lên vô số cục thịt dính dớp đỏ tươi, chúng chậm rãi ngọ nguậy dưới ánh mặt trời tù mù, những tòa cao ốc bị lật đổ xiêu vẹo, đường phố không một bóng người; nơi này đã hoàn toàn bị lệ quỷ xâm chiếm, trở thành một một thành phố quỷ danh xứng với thực.

Những căn nhà Kê Huyền chọn đều vừa hay không nằm trong phạm vi bao trùm của “thân thể” Mẹ, rất hiển nhiên khi hắn mua chúng đã cố tình tránh đi tất cả những vị trí có thể nứt ra khe hở.

Diệp Ca quay đầu nhìn bầu trời đã bị biến thành màu của máu, ánh mắt tối sầm.

Tuy bây giờ Mẹ đã có “xác”, nhưng không biết vì sao những cục thịt kia không biến mất khỏi mặt đất mà vẫn vô tri vô giác ngọ nguậy.

May mắn là ý thức của Mẹ nằm trong “xác” nên những thứ “thân thể” đó cũng không có thị giác hay trí khôn, nếu không cả thành phố này sẽ không còn bất kì nơi nào an toàn.

Còn có… thời hạn một tháng kia.

Tại sao phải cho loài người một tháng?

Thể theo sức mạnh hiện tại của Mẹ, trực tiếp hủy hoại con người hoặc thử biến đổi họ đều là chuyện hết sức dễ dàng, cho con người một tháng để giãy dụa có ích gì đâu chứ?

Việc này cùng những “thân thể” ngọ nguậy trong thành phố có liên quan gì không?

Không lẽ… lúc này Mẹ vẫn chưa hoàn toàn tiến vào thế giới thực? Vẫn còn thiếu điều kiện gì đó?

Diệp Ca rơi vào trầm tư.

Bỗng, giọng Kê Huyền vang lên sau lưng anh: “Em có thể cảm thấy Mẹ đã rời khỏi thành phố M.”

Diệp Ca giật mình: “Sao cơ?”

Anh hỏi tới: “Cậu có cảm giác được bà ta đi đâu không?”

Kê Huyền lắc đầu: “Không thể.”

“Nhưng tin tốt là, hiện tại thành phố M không nằm trong sự giám sát của bà ta.” Hắn cụp đôi mắt đỏ rực, nghiêm túc nhìn chàng thanh niên đứng trước mặt mình, sau đó chậm rãi tiến đến, nói: “Để em kiểm tra vết thương của anh.”

…Cơ hội trồng khối thịt vào chỉ có một, họ không có chỗ cho sai phạm, cũng là cơ hội đánh cược duy nhất của họ.

May thay, họ thắng cược.

Nhưng không đồng nghĩa với việc họ không cần lo lắng gì về sau.

Chưa một ai từng thử làm điều này, vậy nên hết thảy đều là bí ẩn, về sau Diệp Ca cần phải giám sát cẩn thận mới có thể đảm bảo trạng thái của anh sẽ không tiếp tục xảy ra dị biến.

Diệp Ca gật đầu: “Được.”

Mãi đến khi hai tay Kê Huyền đặt lên hông anh, anh mới chợt nhận ra có gì đó không ổn: “…Khoan…”

Ngón tay mảnh khảnh lạnh băng của người đàn ông chạm vào cơ bắp căng cứng bên hông chàng thanh niên, hắn vén quần áo anh ra khỏi thắt lưng, đệ lộ eo bụng tái nhợt thon thả.

Kê Huyền khựng lại, liếc anh: “Anh tự làm à?”

Diệp Ca: “…”

Thế này thật sự làm anh rất mất tự nhiên.

Anh hít sâu: “…Thôi, cậu nhanh lên chút.”

Kê Huyền khẽ cười, sau đó vén áo chàng thanh niên lên hông.

Làn da tái nhợt của chàng thanh niên lạnh băng, trông có vẻ sáng bóng dưới ánh sáng màu máu từ bên ngoài rọi vào.

Anh rất gầy, song khi trút bỏ quần áo mới biết được mỗi một đường cong trên cơ thể anh đều mượt mà khỏe khoắn, hệt như một kiệt tác điêu khắc, cơ thể săn chắc mềm dẻo không chút dư thừa như ẩn chứa sức bật mạnh mẽ. Giữa ngực chàng thanh niên có một vết sẹo thật lớn do bị xuyên thủng, tuy đã kéo da nhưng vết sẹo xám xịt trên làn da tái nhợt trông vẫn rất nổi bật, xung quanh vết thương vẫn còn lưu lại vết máu đã khô, nhìn qua có loại cảm giác xinh đẹp khiếm khuyết mà ác nghiệt.

Yết hầu Kê Huyền khẽ động đậy.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay đè lên ngực Diệp Ca.

Lồng ngực dưới lòng bàn tay đã thôi phập phồng, trái tim trong đó đã ngừng đập, chỉ còn lại sự tĩnh mịch lạnh băng.

Kê Huyền nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận.

Khối thịt đỏ tươi lẳng lặng nằm sâu trong lồng ngực đối phương vẫn đang chầm chậm ngọ nguậy, nhưng bao bên ngoài nó là một lớp quỷ khí thật dày vây kín khối thịt vào trong, chỉ để lại vài khe hở để khối thịt có thể vươn ra một vài mạch máu cắm sâu vào lồng ngực đối phương, hai loại sức mạnh cắn xé lẫn nhau, nhưng bằng một cách kì lạ nào đó mà lại giữ được trạng thái gần như cân bằng.

Kê Huyền mở mắt: “Tạm thời chắc là không sao đâu.”

Diệp Ca: “Nó có thể kiên trì được bao lâu?”

Kê Huyền: “Khó nói lắm, nếu có thể thường xuyên củng cố vách chắn thì chắc có thể duy trì được lâu chút.”

Diệp Ca trầm ngâm gật đầu.

…Không cần kiên trì quá lâu, chỉ cần có thể trụ qua một tháng mấu chốt này là được.

Bỗng, anh như nhận ra gì đó mà mở to mắt, nhìn người đàn ông trông có vẻ bình tĩnh và nghiêm túc trước mặt.

“Mà này…” Diệp Ca nghiến răng: “Có phải cậu nên thả tay ra rồi không?”

Hơn nữa… sao còn sờ lung tung vậy hả?

Đột nhiên, cánh cửa sau lưng họ bị một lực mạnh mở tung, một con quỷ trên đầu có bốn năm cái mặt đang lê thân thể như thạch đông chen vào, bốn năm con mắt trên mặt nhìn vào trong phòng.

Nó bối rối.

Cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn ép chặt một chàng thanh niên trên tường, thanh niên bên dưới quần áo xộc xệch, từ chỗ nó nhìn qua có thể lờ mờ nhìn thấy làn da tái nhợt cùng vòng eo thon thả của đối phương. Hai người tay chân quấn quýt, đôi mắt đó sẫm của chàng thanh niên khẽ híp lại nhìn qua vai người đàn ông về phía nó lóe lên sát ý âm u rét lạnh trong bóng tối.

Ngay sau đó, Kê Huyền chợt đưa tay ôm lấy hông chàng thanh niên, kéo đối phương vào sát ngực mình.

Hắn ngoái đầu, đôi mắt đỏ rực u ám lạnh lẽo, cảm giác áp bức chỉ thuộc về lệ quỷ cấp cao nhanh chóng ập về phía đối phương, không chút giấu diếm hung hăng nện thẳng xuống đầu nó, giọng nói trầm thấp mất kiên nhẫn, mang theo máu tanh rét lạnh:

“Cút ra ngoài.”

————————

Tác giả:

Chuyện đầu tiên cần làm sau khi thành quỷ là gì?

Come out trước đã.

————————

Meg: Chúc mọi người năm mới mọi sự như ý.