Từ sâu dưới mặt đất nứt nẻ, đống thi thể vặn vẹo vươn lên.
Khối thịt đỏ tươi với bề mặt bóng nhẫy ngọ nguậy dưới màn trời đen kịt.
Dù có bao nhiêu thi thể đã bị chém đứt, hay bị tấn công đến mức nào, chúng vẫn có thể mọc lại nhanh chóng.
Như thể hoàn toàn không cách gì có thể gây thương tổn cho bà ta.
Người phụ nữ lơ lửng giữa không trung, làn da tái nhợt nổi bật giữa không gian xen lẫn tối đen và đỏ tươi, cơ thể bên dưới khiến làn da thùng thình lụp sụp biến dạng, khuôn mặt méo mó cúi xuống cùng giọng nói dịu dàng phát ra khiến người ta rợn tóc gáy:
“Sao các ngươi vẫn chưa chịu hiểu?”
Sau lưng bà ta, xúc tu khổng lồ được sức mạnh to lớn bao bọc, tấn công hai người họ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng rét lạnh, đáp lại nó là các chi gãy lìa.
Tại vết cắt, vô vàn bướu thịt ngọ nguậy mọc ra.
“Các ngươi không thể làm ta bị thương.”
Một tay Diệp Ca nắm chặt chuôi xương dài của lưỡi hái, máu tươi như những con rắn màu đỏ uốn lượn trên da anh, chảy xuống bàn tay anh, thấm vào những đường vân.
Chuôi xương bị máu tươi nhuộm đỏ.
Sắc mặt anh tệ đến đáng sợ, nhợt nhạt đến mức như có thể tan vào màn đêm sau lưng trong chớp mắt, đôi mắt nhạt màu nhìn về phía Mẹ đang lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, bóng tối cuộn trào trong mắt.
Trở lại thành con người đồng nghĩa với việc anh không còn khả năng hồi phục mạnh mẽ.
Tuy thân thể Diệp Ca bền bỉ hơn phần lớn những người bình thường, nhưng vết thương sau khi moi tim cũng không thể lành lại trong thời gian ngắn như vậy, ảnh hưởng đến hành động của anh.
Nhiệt độ không khí xuống thấp đến độ Diệp Ca có thể nhìn thấy hơi nước trắng xóa phả ra từ mũi và miệng mình, sau đó tan nhanh vào không khí.
Tiếng tim đập “thình thịch” gấp gáp, bất an vang lên bên tai anh.
Đối phương cũng không cho họ thời gian để suy tính.
Chẳng mấy chốc, càng có thêm nhiều thi thể vọt đến.
Mẹ đảo đôi mắt đỏ rực, nghĩ ngợi.
Trong lần tế máu vừa rồi, bà ta cũng đã yếu đi khá nhiều, tuy hai chi trưởng trước mặt không nghe lời, nhưng chúng cũng không đáng sợ đến mức nào.
Thứ bà ta cần gấp lúc này là hồi phục.
Sau đó xốc lại tinh thần, trở lại lần nữa, nhưng bất kể thế nào, bà ta cũng cần thời gian.
Mẹ chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấp giọng lầm rầm, giọng bà ta không lớn nhưng đậm tính xuyên thấu, như có thể vượt qua mọi cản trở về không gian mà truyền đi thật xa: “Các con của ta ơi…”
Bầu trời phía xa rung lên như đáp lại.
Mây đen kéo đến từ bốn phương tám hướng, Diệp Ca giật mình, quay đầu nhìn về nơi biến động.
Ba cấp S, ba mươi bốn cấp A, còn cấp B…
Hơi thở của vô số lệ quỷ hòa lẫn vào nhau, nhanh chóng lao đến nơi này.
Vô số gương mặt trắng xanh dữ tợn của lệ quỷ xuất hiện trên mảnh đất hoang vu, ánh mắt tham lam của chúng dán chặt lấy hai người trước mặt, tiếng rít gào và những điệu cười điên dại vang lên.
Nửa bên mặt Mẹ sụp xuống trông cực kì dữ tợn, nửa còn lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ con người, bà ta mỉm cười, nói:
“Các con chơi vui nhé.”
Dứt lời, những khối thịt ngọ nguậy bên ngoài bắt đầu co dần vào trong.
Bà ta định rời đi!
Diệp Ca cau mày.
…Không ổn rồi.
Nếu đợi Mẹ hồi phục lại hẳn, họ sẽ không bao giờ có cơ hội tốt thế này nữa.
Mẹ sẽ không mắc vào một cái bẫy hai lần, để đến khi đó có lẽ họ thật sự không thể cứu vãn được nữa.
Cũng may bản thể của Mẹ quá lớn, lại còn đang bị thương, nên không thể mở quỷ vực rời đi.
Diệp Ca siết chặt ngón tay, máu tươi trong lòng bàn tay nhỏ xuống đất, ngay sau đó, cơ thể anh bật lên, lưỡi hái vẽ một vòng cung màu trắng giữa không trung.
Nhưng, vài con lệ quỷ cấp A lập tức tiến lên chặn đường anh.
Lưỡi dao sắc bén sáng ngời, mỗi nhát là một con bỏ mạng, nhưng lại càng có nhiều con khác điền vào chỗ trống, Diệp Ca chỉ có thể trơ mắt nhìn hình bóng Mẹ chầm chậm bay ngang chân trời, càng lúc càng xa.
Lòng anh nóng như lửa đốt.
“…Này.” Giọng nói trầm thấp của Kê Huyền vang lên bên tai anh.
Diệp Ca giật mình ngoái lại.
Thoắt cái, biển máu dâng lên bên cạnh anh, ầm ầm cuốn qua, nuốt chửng và xé nát cả đám lệ quỷ chung quanh chỉ trong thoáng chốc.
Tấm màn máu đỏ tươi dựng lên quanh hai người, vây kín họ bên trong, song vẫn lờ mờ thấy được những đường nét mờ ảo bên ngoài, hoàn toàn ngăn cách những tiếng rít gào gầm thét kia, xung quanh đột nhiên im bặt như họ vừa tiến vào một thế giới cách biệt hoàn toàn.
Diệp Ca giật mình mở to mắt.
Đôi mắt nhạt màu phản chiếu gương mặt đột nhiên xáp đến của đối phương.
Ngón tay hắn vói vào lớp áo bị cắt rách, nhẹ nhàng vuốt dọc theo vết thương rách toạc, cảm giác đau đớn khi thần kinh bị kích thích xen lẫn chút nhột nhạt lan ra, nóng rẫy như lửa đốt.
Nhiệt độ ấm nóng từ máu tươi của con người dính vào ngón tay hắn, da thịt dưới lòng bàn tay nhanh chóng khép lại.
Một tiếng rên đau mềm và nhẹ rỉ ra khỏi cổ họng Diệp Ca, như tiếng thở dốc khó nén.
“Ấm quá.” Kê Huyền khẽ nói.
Giây kế tiếp, con ngươi Diệp Ca co lại.
Anh như nhận ra gì đó, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy tay còn lại của Kê Huyền đã nắm chặt lấy phần lưỡi của lưỡi hái từ lúc nào, lưỡi dao mỏng như ánh sáng cắt sâu vào lòng bàn tay hắn, máu tươi đỏ sẫm tuôn ra ào ào, chảy dọc theo lưỡi dao.
Lưỡi dao tham lam hút máu từ tay Kê Huyền, như một con thú đói đã lâu liếm láp xương cốt con mồi.
Diệp Ca giật mình, vô thức muốn thu hồi lưỡi dao.
Nhưng không biết vì sao, phương thức thu hồi thường ngày như mất đi hiệu lực, bàn tay đối phương vẫn nắm chắc lưỡi dao.
“Cậu làm gì đấy?” Diệp Ca nóng nảy, anh nắm cổ tay Kê Huyền: “Buông ra.”
Nhưng Kê Huyền đã thừa cơ bước tới, ôm chặt đối phương vào lòng.
Dòng máu chảy ra từ lòng bàn tay như bị sức mạnh vô hình nào đó hấp dẫn, lan tràn đan xen trên lưỡi dao trắng như mạng nhện, từ từ nhuộm nó thành màu đỏ thắm nhức mắt, như được tạo thành từ máu tươi ngưng tụ.
Gương mặt vốn đã tái nhợt của Kê Huyền càng thêm trắng bệch, như đang hòa tan từng chút vào khoảng không sau lưng.
Diệp Ca nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu nóng rát, giọng nói nặng nề đè nén cơn giận:
“Cậu muốn chết đến vậy sao?”
Anh lạnh lùng nói:
“Buông tay.”
“Sẽ xong ngay thôi.” Kê Huyền nhẹ giọng nói bên tai anh, bàn tay càng siết chặt hơn, lưỡi dao sắc bén chạm “cộp” đến xương bàn tay.
Dường như sự giãy dụa và những đòn tấn công vì giận dữ của chàng thanh niên trong ngực hắn đều là vô nghĩa, hoàn toàn bị phá giải trong cái ôm và vòng tay của hắn.
Lưỡi dao tham lam hút máu, cho đến khi bị nhuộm thành màu đỏ tươi đẹp.
Diệp Ca đứng tại chỗ, lồng ngực phập phồng dữ dội; dưới lớp vải, làn da trước ngực bị lưỡi dao rạch rách đã trở nên trơn nhẵn nguyên vẹn, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt nắm chặt chuôi xương, đầu ngón tay tái đi do dùng sức, gần như phải dùng đến ngoại lực mới có thể đẩy ra.
Kê Huyền từ từ buông tay, ngón tay dính máu như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay đối phương.
“Giờ anh đã có thể khiến bà ta bị thương rồi.”
Ngón tay Diệp Ca giật nhẹ, anh nghiêng đầu nhìn kê Huyền, giọng khàn đặc:
“Cậu đã làm gì?”
Nếu việc này khả thi ngay từ đầu, anh không tin Kê Huyền sẽ giữ lại đến giờ.
Kê Huyền giơ tay đầu hàng.
Một bàn tay dính máu Diệp Ca, tay còn lại là vết dao sâu thấu xương vẫn đang chậm rãi nhỏ máu: “Ấy, đừng nhìn em như vậy… lần này em không làm gì hết mà.”
“…Cậu!” Diệp Ca bước tới, túm chặt cổ áo đối phương.
Kê Huyền thấp giọng cười.
Hắn để mặc đối phương nắm cổ áo mình, cúi đầu cọ nhẹ chóp mũi lên trán anh:
“Bây giờ, em đặt cược hết thảy vào anh.”
Kê Huyền nhấc bàn tay bị thương lên, chầm chậm đẩy bàn tay đang níu cổ áo mình của đối phương ra, cố chấp đan những ngón tay dính đầy máu của mình vào tay Diệp Ca.
Máu tươi loang ra trong đôi bàn tay dán chặt của họ.
Kê Huyền như không hề sợ đau, hắn càng nắm càng chặt, nói nhỏ: “Cơ hội để em hi sinh chính mình, chỉ có một lần.”
Hắn đăm đăm nhìn Diệp Ca, giọng rất nhẹ, nét cười trên môi mỏng manh như có thể bị gió thổi đi ngay lập tức.
“Anh phải biết rằng, lần này là anh đưa tay kéo em lại, vậy nên anh không được phép hối hận.”
“Đừng thua nhé,” Giọng Kê Huyền mang ý cười, như tình nhân rù rì bên gối song lại tàn nhẫn đến mức khiến người ta rợn tóc gáy:
“Nếu không, em sẽ chôn toàn bộ thế giới thực mà anh yêu thích này cùng anh.”
Diệp Ca giật mình.
Anh ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt đối phương.
Đôi mắt đỏ rực không tránh không né nhìn lại anh, vọng tưởng và chấp niệm sâu trong đáy mắt nồng đậm như hóa thành thực thể, mãnh liệt đến mức có thể nuốt chửng anh.
Giây kế tiếp, màn máu xung quanh biến mất ngay khi Kê Huyền vừa dứt lời.
Bên ngoài màn máu là vô số lệ quỷ, con nào con nấy mặt mũi dữ tợn.
Mây đen trên đầu mỗi lúc một dày đặc, có thể thấy bóng lưng Mẹ đang chậm rãi rời đi cách đó không xa.
“Đi nhanh đi.” Kê Huyền nhấc tay, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay nhuốm máu của đối phương, nở nụ cười vui vẻ và thanh thản.
Diệp Ca quay lại nhìn vào mắt Kê Huyền: “Nói rồi đấy nhé.”
Kê Huyền cong môi: “Được.”
Hắn giơ tay, biển máu dâng lên cuốn về phía đám lệ quỷ đang cản trước mặt Diệp Ca, dọn đường cho anh trong chớp mắt.
Hắn đăm đăm nhìn thân hình đối phương dần biến mất trước mặt mình.
Kê Huyền híp mắt, đặt tay phải dính máu Diệp Ca lên tay trái bị thương thấu xương của mình.
Máu ngừng chảy.
Nhưng vết thương khổng lồ vẫn lưu lại trên tay hắn, da thịt nứt tróc như một cái miệng đang ngoác ra.
Kê Huyền ngắm nghía vết thương, chăm chú nhìn máu của hai người hòa vào nhau, đông thành một dòng máu đặc quánh.
Nụ cười trên môi hắn càng sâu, hắn đưa tay lên môi, liếm thật nhẹ.
Đầu lưỡi đỏ tươi cuốn lấy dòng máu, vị rỉ sét lan ra trong cổ họng.
Xương máu anh và em hòa vào nhau, không ai có thể tách rời.
Dù là cái chết.
…
Mẹ chỉnh lại cái xác của mình từng chút một.
Lớp da sụp xuống và xương cốt rời rạc được đẩy lại về chỗ cũ, những cục thịt vặn vẹo từ từ rụt về dưới da, ảnh hưởng dội lại từ lần tế máu vừa rồi đáng sợ đến không tưởng, khiến bà ta gần như không thể duy trì được cái xác đang chứa đựng cơ thể này… chết tiệt.
Khuôn mặt đang dần dần phục hồi như cũ méo mó vì ác ý cùng giận dữ.
Từ khi có trí nhớ đến nay, đây là lần đầu tiên bà ta chịu thua thiệt lớn đến vậy… thậm chí còn buộc phải tạm thời rời đi, tìm nơi nghỉ ngơi lấy sức.
Chờ bà ta hồi phục lại…
Đột nhiên, Mẹ trợn tròn mắt.
Bà ta quay đầu nhìn ra sau.
Chàng thanh niên với khuôn mặt tái nhợt đã áp sát từ lúc nào, vẻ mặt anh lạnh lùng, bình tĩnh đến hờ hững, đôi mắt nhạt màu phản chiếu ánh dao đỏ rực, tuy không nói không cười nhưng vẫn mang vẻ tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi.
Nó như lưỡi dao sắc bén kề sát cổ họng, thoắt cái đã khiến bà ta vô thức cảm nhận được cơn ớn lạnh chết người đến từ đối phương.
Mẹ vội vàng lui ra sau.
“Vút…”Tiếng lưỡi dao bén nhọn xé gió vang lên, “xoẹt” một tiếng, khối thịt khổng lồ đang ngọ nguậy trong không khí đã bị cắt thành hai nửa. Ngay khi vừa bị chém đứt, toàn bộ các chi đều tái đi, trở nên khô héo xám xịt và rời rạc, sau đó bị gió mạnh thổi tan.
…Cái gì?!
Con ngươi của Mẹ co lại.
Bà ta thu các chi lại, nhanh chóng rời khỏi phạm vi tấn công của Diệp Ca, kinh ngạc nhìn chàng thanh niên cách đó không xa.
Mình… bị thương thật sao?!
Sao có thể?
Tất cả những món quà Mẹ ban tặng đều là hạt giống có độc… nó có thể ban cho sức mạnh khủng khiếp đến đáng sợ, nhưng cũng sẽ mang đến những ràng buộc vô hình.
Không một đứa con nào có thể làm bà ta bị thương… trừ khi…
Vẻ mặt Mẹ trở nên khó coi.
Dưới đất.
Đám ác quỷ ngạc nhiên nhận ra biển máu hung mãnh dữ tợn vừa rồi không biết đã trở nên mỏng manh từ lúc nào, sau đó tan biến trong không khí từng chút một, sự uy hiếp vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Vài con quỷ thoát ra và bay về phía Diệp Ca, nhưng chưa đi được bao xa đã bị kéo lại.
Kê Huyền híp mắt: “Ta ở đây mà.”
Hắn dồn lực vào tay, cơ thể con quỷ bị chia năm xẻ bảy chỉ trong chớp mắt.
Máu còn sót lại từ những mảnh cơ thể đứt văng tung tóe, vương trên gò má tái nhợt của người đàn ông rồi chầm chậm chảy xuống, giọng hắn lạnh lùng ngạo mạn, xen lẫn chút tàn nhẫn bất cần:
“Các ngươi còn muốn đi đâu?”
Trên mặt đất, đám lệ quỷ đông nghịt nhìn nhau, sau đó rít gào lao về phía Kê Huyền đang đứng một mình.
Thân hình mảnh khảnh của người đàn ông như một cơn gió qua lại như con thoi giữa đám lệ quỷ, đi tới đâu máu bắn tung tóe đến đó, tuy nhiên biển máu lại không dâng lên lần nữa.
Lại thêm hai con quỷ cấp A bị xé nát.
Đằng sau cái xác, một con quỷ cấp S gian xảo ẩn nấp đã lâu lao ra khỏi mặt đất, thanh kiếm máu bắn ra với khí thế kinh hồn, đột ngột đâm xuyên bả vai Kê Huyền.
Kê Huyền không kêu rên gì, song cơ thể hắn thoáng khựng lại vài giây.
“Há há há há há há há há!!!” Con quỷ cấp S điên cuồng cười lớn: “Kê Huyền… Quỷ Vương trong truyền thuyết, chi trưởng yêu quý của Mẹ, ngươi cũng có ngày hôm nay!!”
Nó cho rằng mình đã nhìn thấu bộ dạng yếu ớt mà cố ra vẻ của đối phương, vậy nên nó thôi không co đầu rụt cổ dè chừng nữa mà liều lĩnh tấn công Kê Huyền.
“Xoẹt…”
Tay chân bị xé rời một cách bạo lực kéo theo nội tạng và máu tươi ào ào rơi xuống đất.
Đằng sau phần còn lại của thi thể, người đàn ông cao lớn như sát thần bò ra từ địa ngục đứng giữa biển máu, đôi mắt đỏ rực híp lại, con ngươi nhỏ hẹp như động vật máu lạnh mang đến cảm giác áp bức khủng khiếp mỗi khi liếc qua chúng.
“Tiếp tục.”
Đám quỷ vẫn luôn chờ cơ hội tấn công xung quanh cũng sợ hãi, bỗng quên mất phải xông lên.
Cho đến khi một trong số chúng nham hiểm rít lên, nó gằn giọng: “…Hê hê, nhìn đi, nhìn vết thương trên người hắn đi, đừng sợ, chúng ta sắp thắng rồi.”
Lúc này, đám lệ quỷ khác mới nhận ra, quần áo trên người Kê Huyền đã sũng máu không biết từ đâu chảy ra, dưới vạt áo rách tươm loáng thoáng những vết thương nhỏ.
Ý chí hừng hực dấy lên sâu trong mắt đám lệ quỷ.
Đúng vậy, chính xác.
Hắn từng là một Quỷ Vương không bao giờ để một lệ quỷ bình thường đến gần mình, chứ đừng nói lại bị lưu lại bất kì vết thương nào.
Lần này, chúng đang có lợi thế.
“Tốt lắm,” Kê Huyền cười khẽ, hắn thong thả quệt đi vết máu trên mặt, nói: “Cái ta muốn chính là tinh thần này đây.”
Hắn híp đôi mắt đỏ tươi, hờ hững nói:
“Vậy các ngươi tới thử chút xem.”
Xem ai có thể tự tay giết chết Quỷ Vương đương nhiệm.
Trong lúc chém giết, Kê Huyền ngước mắt liếc nhanh về phía chân trời, cách đó không xa, nơi mây đen và các khối thịt đan xen vào nhau, hắn có thể gắng gượng thấy được bóng người nho nhỏ đáng đứng sừng sững trước con quái vật khổng lồ.
Hắn lẳng lặng cong môi.
Lần này, chiến trường thực sự là ở trên đó, không phải nơi này.
…
Tiếng “leng keng” phát ra từ lưỡi dao vang vọng giữa đám mây đen, những cơ thể xấu xí khổng lồ bị chém phải đều biến thành bột phấn khô héo trong chớp mắt, bị cướp đi toàn bộ sức sống, hóa thành tro bụi bay đi, hòa lẫn vào giữa đám mây đen đang cuộn trào.
Đôi mắt Diệp Ca ánh lên vẻ rét lạnh, như ngọn lửa u ám hừng hừng thiêu đốt nơi sâu nhất dưới vực thẳm.
Lưỡi dao nhuộm đỏ mang theo máu tươi văng tung tóe, hung hăn xé gió khiến những giọt máu bắn lên má anh, toát lên vẻ xinh đẹp mà chết chóc đáng sợ.
Vũ khí rung lên trong tay anh, cắn nuốt sức mạnh của đối phương, anh có thể cảm nhận được mình đang trở nên mạnh mẽ một cách thần tốc.
Ngoài ra, mức độ linh hoạt của tay chân và các khớp xương hay sức mạnh anh có thể phát huy, sự thành thạo và độ hoàn mỹ của các kĩ năng đều lên đến mức cao nhất.
Toàn bộ những kĩ năng học được từ trong trò chơi, dù là mạnh mẽ tấn công hay chiến thuật tàn nhẫn, tất cả đều được anh vận dụng và phát huy triệt để.
Việc né tránh của Mẹ dần trở nên chật vật.
Tốc độ sinh trưởng của cơ thể bà ta không bù kịp tốc độ bị phá hủy, bà ta có thể cảm nhận được, mỗi đòn tấn công của Diệp Ca càng lúc càng gần với bản thể của mình, rất gần…
Mẹ nghiến răng.
Bà ta cố tình để lộ một bên tay, lợi dụng khe hở lúc đối phương tấn công để bất chợt đánh về phía lưng chàng thanh niên bằng các chi còn lại, khối thịt ngọ nguậy, tàn nhẫn kéo về phía đối phương, tham lam há to miệng…
“Bộp…”
Chi của Mẹ đập vào màn máu vừa dâng lên.
Sóng máu quen thuộc che chắn lưng anh như một tấm khiên bền chắc, bảo vệ anh kín kẽ.
Diệp Ca ngây ra.
Bởi vì anh biết rõ… nó là do chính anh thả ra.
Chẳng qua vừa rồi chỉ là… bản năng chiến đấu thôi.
Con ngươi đỏ rực của Mẹ chuyển động, bà ta nhìn nét mặt Diệp Ca, tham lam dò xét dáng vẻ bất ngờ của đối phương, sau đó cong môi mỉm cười, nói: “À… hóa ra là vậy.”
Bà ta thưởng thức biểu cảm của Diệp Ca: “Xem ra ngươi cũng không biết.”
Ngón tay trắng nõn của bà ta đặt trên môi, vẻ mặt cực kì thích thú, song giọng nói vẫn dịu dàng trìu mến như cũ: “Quà tặng nào cũng có giá của nó, nhưng giờ xem ra…”
“Các ngươi một người nhận quà.”
Bà ta giơ ngón tay thứ hai: “Người còn lại trả giá.”
Mẹ cúi xuống, đôi mắt đỏ rực phản chiếu gương mặt run rẩy của đối phương, giọng nói không cách nào giấu được sự nham hiểm: “Vậy thì, ai trong các ngươi diễn vai gì đây?”
Diệp Ca siết chặt bàn tay, xương ngón tay “răng rắc” cọ xát vào nhau.
“Con muốn cứu hắn không?” Mẹ chìa tay về phía anh, cười nói: “Vậy quay lại bên cạnh ta đi, ta đảm bảo, chỉ cần…”
Bà ta còn chưa nói xong.
Lưỡi dao nhuộm đỏ đã xẹt qua bằng tốc độ kinh người, như cơn gió nhẹ lặng lẽ mà nhanh chóng xẹt qua, lẳng lặng chạm vào.
Mẹ sửng sốt trợn tròn mắt.
Vết máu cực mảnh xuất hiện trên cổ tay trắng như tuyết, ngay sau đó bàn tay mảnh khảnh rơi xuống, lộ ra các chi ngọ nguậy dưới lớp da.
Tiếng thét đau đớn thảm thiết vang lên muộn màng, vẻ mặt bà ta bỗng trở nên dữ tợn, xấu xí và độc ác đến mức khiến người khác kinh hồn bạt vía, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm chàng thanh niên trước mặt, bà ta quát lên: “Ngươi dám… ngươi dám! Làm ta bị thương thật!”
Bàn tay bị chém sát gốc cổ tay chậm rãi rơi xuống, hóa thành tro bụi giữa không trung.
Diệp Ca gác chuôi lưỡi hái trên vai, đối diện với đối phương, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng, toát lên sự bình tĩnh và ý chí sắt đá không cách nào suy suyển.
“Tao chấp nhận đánh cuộc.”
Anh nhấc tay, mũi hái đỏ thắm chĩa thẳng vào đối phương:
“Hơn nữa, tao tin cậu ấy.”
Kê Huyền.
Con quỷ có chấp niệm sâu nặng, trước giờ luôn tuân theo ý muốn và dục vọng của bản thân.
Lòng tham và đòi hỏi của hắn không có giới hạn, sự thỏa mãn ngắn ngủi chỉ càng tăng thêm lòng tham của hắn.
Diệp Ca dùng đủ mọi cách, hao tốn nhiều năm, bất kể là ẩn nấp, mắng chửi, đánh nhau hay thậm chí tự mình tìm đến cái chết đều không thể đẩy bàn tay đang nắm chặt mình ra.
Đôi mắt đỏ rực đầy cố chấp và điên cuồng của đối phương thoáng hiện ra trước mắt anh.
Lệ quỷ một khi nếm được sự thỏa mãn từ dục vọng sẽ như mắc vào cơn nghiện không cách nào cai được.
Sau khi mất rồi tìm lại, muốn đối phương chủ động từ bỏ là chuyện không thể.
Hy sinh? Đó đã không còn là một lựa chọn nữa.
Diệp Ca chăm chú nhìn gương mặt vặn vẹo của Mẹ, anh chầm chậm cong môi, nở nụ cười thật khẽ:
“Xem ra, phá hủy cái xác của mày cũng là một cách nhỉ.”
Đôi mắt anh phản chiếu lưỡi dao sắc bén, vẻ mặt lạnh băng mà xa cách mang theo cảm giác ác bức khủng khiếp cùng sự tự tin đến kiêu ngạo, giọng anh bình tĩnh vững vàng, như đang đưa ra quyết định cho số mệnh của mình: