Gương mặt tròn trịa của Điền Hỉ vẫn giữ nụ cười dễ mến, kính cẩn cúi người thật sâu về phía Chung Yến Sanh, giọng nói hơi chói tai, không to không nhỏ nhưng vừa đủ để tất cả mọi người nghe thấy.
“Đương nhiên là ngài rồi, tiểu Điện hạ. Bệ hạ đã tìm ngài nhiều năm, cuối cùng cũng tìm thấy tung tích của ngài, hiện đang rất mong gặp ngài.”
Chung Yến Sanh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người này mặc áo quan do Hoàng thượng ban, không có râu, cầm cây phất trần, rõ ràng là Đại thái giám trong cung… Một người như vậy và một nhóm Cẩm Y Vệ quỳ trước mặt cậu, liên tục gọi cậu là Thập Nhất Hoàng tử…
Cha mẹ ruột luôn tò mò và muốn tìm dường như đang ở ngay trước mắt, nhưng Chung Yến Sanh không những không vui mà còn cảm thấy lo lắng, bất an nhìn Tiêu Lộng: “Ca ca…”
Nụ cười nơi khóe miệng Tiêu Lộng không biết đã biến mất từ khi nào, im lặng nhìn cậu, đôi mắt xanh đậm như hồ băng mùa đông, không thể hiện chút cảm xúc nào.
Chung Yến Sanh vẫn không đáp lời. Điền Hỉ lướt mắt qua vị thống lĩnh Cẩm Y Vệ sau lưng, dẫn theo người bước lên lầu. Vừa định gõ cửa thì cận vệ đứng bên cửa mặt không biểu cảm giơ kiếm ra ngăn họ lại.
Vẻ mặt của thống lĩnh Cẩm Y Vệ lập tức thay đổi, gần như không kìm được mà muốn rút kiếm bên hông ra. Điền Hỉ cười nhẹ thúc cùi chỏ vào người hắn, không tức giận mà chỉ lùi lại vài bước, lại cúi chào vào trong phòng, nhẹ giọng nói: “Cha nuôi của ngài là Hoài An Hầu và các thân vương khác đã nhập cung. Thỉnh tiểu Điện hạ di giá. Bệ hạ vô cùng vui mừng, đang trông ngóng trong cung.”
Nghe nói Hoài An Hầu đã nhập cung, lòng Chung Yến Sanh bỗng nhiên thắt lại, nhìn ra cửa, do dự gật đầu: “Được, được thôi.”
Cậu bước về phía cửa, lại quay đầu nhìn Tiêu Lộng đang im lặng, mím môi, có chút buồn bã mà mở cửa ra.
Trước đó do đứng ở xa, Điền Hỉ đã lớn tuổi, thị lực không tốt lắm nên chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ ngũ quan của cậu. Bây giờ người đã đứng ngay trước mặt, nhìn vào đôi mắt trong trẻo sáng rực đó, lòng không khỏi xúc động, thở dài một tiếng.
Thật sự rất giống, sao Bệ hạ có thể bỏ qua được chứ?
Chung Yến Sanh vừa định bước qua cận vệ đang đứng chắn trước cửa, thì từ phía sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Không thong thả như mọi ngày, tiếng bước chân ấy dừng lại sau lưng cậu, mang theo một áp lực khó diễn tả.
“Khoan đã.” Tiêu Lộng đứng sau lưng Chung Yến Sanh, vẻ mặt lạnh lùng như một con thú dữ đang che chở thứ gì đó, chậm rãi nhìn Điền Hỉ và nhóm Cẩm Y Vệ: “Bổn vương sẽ hộ tống em ấy vào cung.”
Chưa có chiếu lệnh của Bệ hạ mà tự ý vào cung quả là không xem vua ra gì, thái độ kiêu ngạo đến cực điểm. Cẩm Y Vệ trẻ tuổi không kìm được mà bước lên một bước, lại bị Điền Hỉ thúc cùi chỏ lùi ra sau.
Cẩm Y Vệ: “…”
Cái tên thái giám chết tiệt này.
Điền Hỉ vừa cứu hắn ta một mạng, mặt không thay đổi: “Có được Định Vương Điện hạ hộ tống đương nhiên là không thể tốt hơn rồi. Hai vị Điện hạ, mời.”
Lúc xuống lầu, tất cả các công tử vui đùa trong lầu đều đã bị Cẩm Y Vệ lôi ra ngoài. Tất cả đều bị đẩy xuống đài, bao gồm cả những người trước đó ở gian phòng bên cạnh Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng.
Mấy tiếng đồng hồ trước, những người này còn chơi đùa không biết kiêng nể gì, cuồng loạn ném tiền lên sân khấu. Lúc này người nào người nấy đều ngoan ngoãn, lặng lẽ đứng chung một chỗ. Biểu cảm từ sợ hãi khi gây đại họa, đến lúc này là ngỡ ngàng chấn động, không phân biệt được là cảm xúc nào nhiều hơn.
Nhưng khi nhìn Định Vương Điện hạ mà ai cũng sợ hãi không thôi, họ như bị ác mộng bao trùm, cùng với công công Điền Hỉ mà cả ông bà nội cũng phải đối đãi khách khí. Lúc tất cả vây quanh Chung Yến Sanh đi xuống, mọi người vẫn có cảm giác như đang mơ.
Một người mà họ đã chế giễu bao lâu, một tên Thế tử giả bị phủ Hoài An Hầu vứt bỏ… lại là Hoàng tử?
Phái Quốc Công cũng chết lặng.
Những năm gần đây, phủ Phái Quốc Công nhìn bề ngoài thì tráng lệ rực rỡ, nhưng thực chất đang ngày càng suy tàn.
Tình cảm của anh cả Mạnh Kỳ Bình với công chúa không tốt, mỗi người đều nuôi người trong tư gia. Dì của Mạnh Kỳ Bình trong cung cũng không được coi trọng, lần trước Mạnh Kỳ Bình bị đứt ngón tay, đã ba lần tìm đến Bệ hạ khóc lóc than phiền, khiến lão bắt đầu cảm thấy chán ghét.
Trước khi Điền Hỉ xuất hiện, ông còn có thể nghĩ cách để Định Vương và Chung Yến Sanh trả giá cho tình cảnh thảm hại của cháu mình. Nhưng sau khi Điền Hỉ xuất hiện, ông lập tức hiểu rằng điều đó là không thể.
Thực tế đúng là như vậy, Điền Hỉ không thèm nhìn Phái Quốc Công, dẫn người theo sau Tiêu Lộng và Chung Yến Sanh ra ngoài.
Thống lĩnh Cẩm Y Vệ chậm lại một bước, liếc đám công tử bột ăn không ngồi rồi chỉ biết gây họa này, giơ tay ra lệnh: “Giải hết đi!”
Lúc vào cung là ngồi xe ngựa phủ Định Vương.
Dù sao Điền Hỉ cũng là người thân cận bên cạnh Hoàng đế, rất biết điều mà đi theo phía sau, không dám chen vào xe ngựa của Tiêu Lộng, vì vậy trong xe ngựa vẫn chỉ có Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng.
Bầu không khí không giống khi ra ngoài.
Chung Yến Sanh nhạy cảm nhận thấy có điều khác lạ. Cậu lặng lẽ ngồi ở một góc xe ngựa, lén nhìn vẻ mặt khó đoán của Tiêu Lộng, cắn môi, thấp giọng gọi: “Ca ca, anh đang giận ạ?”
Tiêu Lộng cúi đầu nhìn đôi mắt lo lắng của cậu, muốn đưa tay xoa mái tóc mềm mại đó. Nhưng sau một lúc, hắn vẫn không đưa tay ra, giọng điệu bình thản: “Vào cung rồi nói.”
Có vẻ như Tiêu Lộng không muốn nói chuyện, Chung Yến Sanh đành phải nuốt lại lời muốn nói.
Thật ra Chung Yến Sanh cũng không muốn nói chuyện lắm, trong lòng cậu vẫn còn bối rối, hết sức mơ hồ.
Từ khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, biết rằng mình không phải con ruột của cha mẹ, cậu như một con chim vô định, không có nơi để bay về. Khó khăn lắm mới có một chỗ đậu tạm thời ở phủ Định Vương, giờ lại không biết phải đi về đâu.
May mà dù Tiêu Lộng không nói gì, nhưng cậu vẫn còn ở trong phạm vi không gian có Tiêu Lộng, được cảm giác quen thuộc bao vây vẫn khiến cậu cảm thấy yên tâm.
Chung Yến Sanh đè nén nỗi lo lắng trong lòng, cố gắng bình tĩnh lại.
Chiếc xe ngựa lắc lư, chẳng bao lâu đã đến trước cổng cung.
Dù là Điền Hỉ, lấy ra thẻ bài vào cổng cung cũng phải tự mình xuống đi bộ, vậy mà xe ngựa của Tiêu Lộng vẫn có thể tiếp tục đi vào trong, không cần phải xuống xe.
Lúc này Chung Yến Sanh mới nhận ra ca ca của mình thật sự rất lợi hại.
Nhưng Tiêu Lộng rõ ràng không muốn để ý đến cậu, suốt chặng đường đều khoanh tay nhắm mắt, dựa vào cửa xe bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
Vì vậy, khi xe ngựa dừng lại, Chung Yến Sanh thấy Tiêu Lộng xuống xe, cậu rụt cổ lại một cái, rồi tự giác xuống xe ngựa.
Động tác cậu chậm rãi, đầu ngón chân thận trọng dò xét mặt đất. Chưa kịp chạm đến mặt đất thì eo đã bị siết lại, cả người nhẹ bỗng, cậu lại bị bế xuống, đặt xuống đất nhẹ nhàng như một món đồ dễ vỡ.
Tiêu Lộng rút tay lại, mặt không biểu cảm, giống như người vừa bế Chung Yến Sanh không phải là hắn vậy.
Điền Hỉ đã trải qua nhiều năm thăng trầm cũng bị hành động của Định Vương Điện hạ làm cho kinh ngạc. Một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình, mỉm cười dẫn đường cho hai người: “Qua cánh cửa này chính là điện Dưỡng Tâm, Bệ hạ đang đợi ngài.”
Điền Hỉ cười tươi như hoa, không giống những thái giám luôn bày vẻ âm trầm. Chung Yến Sanh cảm thấy đỡ căng thẳng một chút, nhỏ nhẹ đáp lại.
Lúc đi về phía điện Dưỡng Tâm, Điền Hỉ khom lưng, cười tươi nói: “Mười tám năm trước, Kinh thành xảy ra hỗn loạn, liên lụy đến trong cung. Trang phi nương nương bị động thai sinh ra ngài. Không may đêm đó, thị vệ và Cẩm Y Vệ trong cung đều được điều động đến cổng cung và điện Dưỡng Tâm, mới dẫn đến việc ngài bị phản tặc loạn đảng bắt đi. Đã nhiều năm trôi qua, Bệ hạ luôn nhớ thương tiểu Điện hạ, cử người đi tìm ngài khắp nơi.”
Tuy Chung Yến Sanh có hơi chậm chạp, nhưng không có nghĩa là cậu không có đầu óc.
Nếu cậu thật sự là Thập Nhất Hoàng tử, nếu Bệ hạ thật sự nhớ thương coi trọng cậu, thì nghe giọng điệu của Điền Hỉ, tại sao trong lúc cung đình hỗn loạn, lại không có thị vệ bảo vệ cho mẫu phi cậu khi sinh?
Hoặc là Điền Hỉ đang lừa cậu, Bệ hạ thật ra chẳng quan tâm cậu lắm, hoặc là vì lý do gì khác.
Chung Yến Sanh chớp mắt, nhìn Điền Hỉ không nói gì, đôi mắt trong veo sạch sẽ.
Đối diện với đôi mắt ấy, Điền Hỉ suýt cắn vào lưỡi, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên nói tiếp.
“Năm đó, bọn cướp bắt ngài đi, chạy ra ngoài thành. Lúc thấy truy binh sắp đuổi kịp, chúng lại cưỡng bắt Hoài An Hầu phu nhân, trong lúc hỗn loạn vô tình ôm nhầm đứa nhỏ. Quả là một sự tình cờ, may mà bà mụ đỡ đẻ cho ngài nhớ rằng trên cổ ngài có một vết bớt hình cánh hoa, mới tìm lại được ngài về đây.”
Vết bớt?
Chung Yến Sanh theo phản xạ sờ sau gáy mình.
Ánh mắt Tiêu Lộng cũng lướt qua chiếc gáy của thiếu niên bên cạnh. Đoạn cổ trắng mịn bị mái tóc đen che phủ, nhưng hắn đã từng chạm vào, thậm chí từng hôn lên phần da thịt đó nên rõ ràng hơn ai hết ở đó thật sự có một vết bớt.
Điền Hỉ lại luyên thuyên về việc Bệ hạ nhớ con trai út thế nào, biết được tin thì vui mừng ra sao. Chung Yến Sanh nghe một lúc, thấy không đáng tin lắm.
Cung đình không như phủ Hầu gia, khắp nơi đều là những gương mặt quen thuộc. Cũng không giống phủ Vương gia rộng rãi, đi đâu cũng có cận vệ chào hỏi.
Ở đây, mọi thứ đều nghiêm trang và chỉnh tề. Những mái nhà bay cao nối tiếp nhau, cung nhân đi qua đều cúi đầu, bước đi vội vàng, một bầu không khí tĩnh mịch.
Càng đến gần điện Dưỡng Tâm, Chung Yến Sanh càng cảm thấy lo lắng, sắp hít thở không thông. Cậu như chìm vào cơn ác mộng hồi nhỏ, cứ bị thứ đáng sợ nào đó đuổi theo.
Cho đến khi bước vào điện Dưỡng Tâm.
Kể từ khi tuổi Bệ hạ cao dần, thường xuyên bệnh tật, giao phần lớn triều chính cho Nội các và vài thân vương, đã lâu rồi điện Dưỡng Tâm không náo nhiệt thế này.
Lúc bước vào tẩm điện, mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, khác với mùi thuốc đắng nhẹ trên người Tiêu Lộng, thứ mùi này nồng nặc đến mức ngạt thở.
Có mùi của sự chết chóc.
Đi tiếp vào trong, Chung Yến Sanh nhìn thấy rất nhiều người đang chờ, có Đức Vương Bùi Vĩnh từng gặp một lần ở vườn Cảnh Hoa, Cảnh Vương Bùi Hoằng đã lâu không gặp, và một người rất xa lạ, mặc áo bào thân vương, có lẽ là An Vương Điện hạ ít được nhắc đến.
Nghe nói lúc ra đời An Vương Điện hạ còn thấp kém hơn cả Cảnh Vương Điện hạ, mẫu phi chỉ là một cung nữ nhỏ bé, không có chỗ dựa, nên mấy năm nay sống rất khiêm tốn.
Ngay sau đó, Chung Yến Sanh chú ý đến Hoài An Hầu đã mấy ngày không gặp.
Vẻ mặt Hoài An Hầu vẫn nghiêm nghị như thường lệ, nhưng Chung Yến Sanh rất quen thuộc với Hoài An Hầu, cảm thấy vẻ mặt của cha cậu hình như rất tệ. Khi nghe tiếng bước chân, ông quay lại nhìn, trong mắt dường như lóe lên nỗi phẫn nộ và bất bình, không biết làm sao.
Như một gợn sóng đột ngột rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết.
Chung Yến Sanh còn đang ngẩn ngơ, thì nghe thấy một giọng nói già nua: “Khụ… Điền Hỉ, có phải là Tiểu Thập Nhất của trẫm đến rồi không?”
Lúc này Chung Yến Sanh mới chú ý đến ông lão nằm trên giường, nhận ra đó là đương kim Hoàng đế của Đại Ung.
Hoàng đế Bệ hạ đã tại vị gần năm mươi năm, tuổi đã gần bảy mươi, mái tóc hoa râm, gầy guộc như một khúc gỗ khô. Lão lặng lẽ tựa vào đầu giường như một ngọn nến sắp tàn, dung mạo hiền hòa, thoạt nhìn trông giống như bác Vương dễ gần ở phủ Vương gia vậy.
Nhưng đôi mắt đục ngầu của lão giống như ngọn lửa quỷ quái, khiến Chung Yến Sanh không hiểu vì sao cảm thấy sợ hãi, vô thức lùi lại phía sau Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, không thấy chút cung kính nào, tỉnh bơ dịch sang một bên, giọng nói nhạt nhẽo: “Tiểu Vương tham kiến Bệ hạ.”
Lão Hoàng đế lại ho khan, cười gật đầu, không có ý kiến gì về việc Tiêu Lộng đến mà không báo trước: “Hàm Nguy cũng đến rồi. Cũng đúng, hôm nay là một ngày vui lớn, Bùi – Tiêu là người một nhà, là trẫm già rồi nên hồ đồ.”
Nghe lời lão nói, trong mắt Tiêu Lộng hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng.
Lão Hoàng đế lại nhìn về phía Chung Yến Sanh đang trốn sau lưng Tiêu Lộng, giọng càng thêm dịu dàng: “Tiểu Thập Nhất, đến đây, để trẫm xem nào.”
Chung Yến Sanh chần chừ, không muốn rời khỏi lưng Tiêu Lộng. Điền Hỉ nhìn thấy ánh mắt của lão Hoàng đế, vội vàng nhỏ giọng thúc giục bên cạnh: “Tiểu Điện hạ, Bệ hạ rất nhớ ngài, đừng sợ, hãy đến đi.”
Chung Yến Sanh do dự một lúc, ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Lộng, rồi nhìn sang Hoài An Hầu đang cúi đầu không nói. Cậu cố nén nỗi bất an trong lòng, nghe lời Điền Hỉ, tiến về phía trước giường.
Khi cậu bước ra khỏi sau lưng Tiêu Lộng, Đức Vương đang bày ra vẻ mặt u ám ngay lập tức trở nên kinh ngạc. Ngược lại, mặt mày Cảnh Vương vẫn như thường lệ, còn mỉm cười an ủi Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh không có tâm trạng để ý xem những người khác nghĩ thế nào, cậu chậm rãi đến gần giường, dè dặt gọi: “Tham kiến Bệ hạ…”
Chưa kịp nói hết câu, tay của cậu đã bị lão Hoàng đế nắm chặt.
Ngón tay khô khốc cọ qua làn da non nớt khiến Chung Yến Sanh giật mình, cậu rất muốn hất tay lão ra, quay lại chỗ Tiêu Lộng, để Tiêu Lộng đưa cậu về phủ Định Vương.
Nhưng vừa nhìn thấy Hoài An Hầu, cậu đành phải đè nén sự xúc động đó, mím chặt môi không lên tiếng.
Lão hoàng đế nhìn chằm chằm vào mặt cậu, một lúc sau đột nhiên bật cười lớn. Lão đã già, giọng cười khằng khặc giống như tiếng cười của một con quạ già, càng khiến người ta cảm thấy rợn người.
Lưng Điền Hỉ ướt đẫm mồ hôi, vội vàng vỗ tay: “Nô tài chúc mừng Bệ hạ, trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng tìm lại được tiểu Điện hạ.”
Những người khác cũng lần lượt chúc mừng, chỉ có Hoài An Hầu và Tiêu Lộng nhìn bóng lưng hơi run rẩy của Chung Yến Sanh, không nói gì.
Lão Hoàng đế vẫn nắm chặt cổ tay Chung Yến Sanh, cảm xúc vô cùng kích động, mặt mày đỏ bừng, thở dài: “Trẫm còn nghĩ, trước lúc lâm chung sẽ không gặp lại được Tiểu Thập Nhất của trẫm.”
Điền Hỉ kêu lên: “Bệ hạ nói gì vậy, ngài là thiên tử của Đại Ung, phúc thọ vô cương, nay đã tìm lại được tiểu Điện hạ thì càng thêm phúc vận.”
Thấy lão Hoàng đế vui vẻ như vậy, vẻ mặt Đức Vương càng tệ hơn. Nhưng lúc này nói gì cũng là phạm thượng, chỉ có thể nhịn xuống không nói.
Lão Hoàng đế nắm chặt tay Chung Yến Sanh, cười xong rồi hiền hòa nói chuyện với cậu. Những câu hỏi thật sự giống như một người cha bình thường, ăn uống ra sao, học hành thế nào. Lão hỏi xong lại nhìn sang Hoài An Hầu, thở dài: “Minh Hồ à, tiểu Thập Nhất của trẫm được nuôi dưỡng ở chỗ ngươi không tệ.”
Nghe lời này, Hoài An Hầu nhắm mắt lại, lặng lẽ quỳ xuống: “…Là lỗi của thần.”
“Sao có thể là lỗi của ngươi?” Lão Hoàng đế ôn hòa nói: “Năm đó phản tặc tấn công Kinh thành, Tiểu Thập Nhất bị bọn chúng bắt đi, phu nhân của ngươi cũng bị bắt cóc. Trong hoàn cảnh đó, ôm nhầm con cũng là điều dễ hiểu.”
Hoài An Hầu cúi đầu: “Vâng.”
“Thôi nào, sao lại căng thẳng như vậy?”
Lão Hoàng đế vỗ vỗ tay Chung Yến Sanh, làm cậu suýt nữa ngồi không yên, lại thở dài: “Ngươi thay trẫm nuôi dưỡng Tiểu Thập Nhất bao năm nay, cũng coi như là một nửa người cha của nó.”
Hoài An Hầu khô khốc nói: “Thần… không dám.”
Lão Hoàng đế khen ngợi Hoài An Hầu thêm vài câu thì nét mặt dần lộ vẻ mệt mỏi. Điền Hỉ thấy lão đã nói xong mới bước tới, thì thầm về chuyện của cháu nội Phái Quốc Công.
Thực ra mà nói, dáng vẻ ma không ra ma quỷ không ra quỷ của Mạnh Kỳ Bình bây giờ không phải do Tiêu Lộng trực tiếp làm, mà là do đám tay chân từng theo Mạnh Kỳ Bình gây rối gây nên. Tiêu Lộng chỉ phế bỏ tay phải của Mạnh Kỳ Bình vì gã đã bỏ thuốc Chung Yến Sanh thôi.
Nếu truy cứu vụ này thì sẽ liên lụy đến hơn chục gia tộc lớn, dù sao thì người nào cũng nhúng tay vào mà.
Lão Hoàng đế tựa vào giường, giọng nói lạnh nhạt: “Phái Quốc Công đã lớn tuổi rồi, còn hồ đồ hơn cả trẫm, đi bảo vệ thằng cháu cả ngày hoành hành ngang ngược trong Kinh thành. Nếu Trẫm nhớ không nhầm thì khi xưa đứa thứ ba Mạnh gia cũng gây ra không ít mạng người, còn dám vô lễ với Thập Nhất Hoàng tử. Bây giờ thành ra thế này cũng là trả nợ nghiệp chướng. Trẫm không truy cứu đã là nhân từ rồi.”
Điền Hỉ cung kính lắng nghe ở bên cạnh: “Hiện Phái Quốc Công đang chờ ngoài cổng cung, Bệ hạ xem sao?”
Lão Hoàng đế nhận lấy chén trà thuốc từ tay cung nhân, nhấp một hớp, nhắm mắt lại, vẻ mệt mỏi trên gương mặt càng tăng lên: “Ông ta cũng lớn tuổi rồi, đừng để ông ta chạy tới chạy lui, ban ít thuốc rồi bảo ông ta dẫn cháu về nuôi cho tốt đi.”
Về cách xử lý những người khác, lão Hoàng đế không nói gì, nhưng Điền Hỉ đã theo hầu nhiều năm nên không cần nhiều lời cũng hiểu ý.
Hơn chục gia tộc tuy không lớn nhưng nhiều nên không thể xử lý hết, nếu không sẽ gây náo loạn, chỉ cần giam vài ngày trong ngục là được.
Ông lặng lẽ lui ra, truyền lệnh cho người khác.
Chung Yến Sanh vẫn bị nắm tay, da thịt đỏ rát, nhìn lão Hoàng đế dường như sắp ngủ thì không nhịn được mà rút tay lại.
Ánh mắt lão Hoàng đế nhìn cậu lúc đó không có chút yêu thương nào như đã thể hiện từ trước, mà ngược lại còn có chút âm trầm.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của lão Hoàng đế lại trở nên ôn hòa, như thể đó chỉ là ảo giác của cậu.
Điền Hỉ quay lại phòng ngủ, thấy lão Hoàng đế đang mơ màng muốn ngủ thì nhỏ giọng: “Bệ hạ, ngài đã uống trà thuốc, đến giờ nên đi ngủ rồi.”
Lão Hoàng đế vẫn nắm chặt lấy tay Chung Yến Sanh, mơ màng đáp một tiếng.
Chung Yến Sanh bị lão nắm chặt đến cứng cả người, muốn rút tay ra nhưng không dám, chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngón tay gầy gò đang bấu lấy cổ tay mình, vừa hoảng sợ vừa bất an.
Nhìn ý của Điền Hỉ có lẽ là muốn để những người khác lui ra, vậy chẳng lẽ Hoàng đế Bệ hạ định giữ cậu ở lại đây sao?
Bình thường Chung Yến Sanh rất được lòng các bậc trưởng bối, cũng thích làm nũng với người lớn tuổi. Ở phủ Định Vương vài ngày, cậu rất thích những lúc Tiêu Lộng không có mặt, dẫn theo Đạp Tuyết đi tìm bác Vương, vun xới cây cỏ cùng ông và nghe ông kể chuyện xưa.
Nhưng cậu lại hơi kháng cự khi phải ở một mình với Bệ hạ.
Hoặc nói đúng hơn, là sợ.
Tiêu Lộng quan sát một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng ngủ còn cần người ở bên sao? Hôm qua tiểu Điện hạ ngủ muộn, bây giờ chắc cũng mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
Đôi mắt của lão Hoàng đế hơi nheo lại, vượt qua cậu thiếu niên trẻ tuổi trước mặt nhìn Tiêu Lộng một cái, khàn khàn ho một tiếng: “Trẫm quên mất, Tiểu Thập Nhất còn đang ở phủ Vương gia của Hàm Nguy. Tiểu Thập Nhất, ở phủ Vương gia thế nào?”
Chung Yến Sanh ngửi thấy mùi không ổn một cách rõ ràng, chớp mắt một cái, như có vẻ rất sợ hãi mà rủ hàng mi dài xuống: “Định Vương Điện hạ… đối xử với ta rất tốt.”
Lão Hoàng đế hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tiêu Lộng là một kẻ điên, bị hắn bắt đến phủ Định Vương thì có ngày nào tốt đẹp chứ?
Đức Vương đen mặt nhìn Tiêu Lộng.
Chuyện đã qua nhiều ngày, gã tự nhiên cũng bắt đầu hiểu rõ. Hôm tiệc đấu hoa, Tiêu Lộng cố ý để lộ tin tức cho gã nghe khiến gã lo lắng không yên suốt thời gian dài, cuối cùng mới nhận ra mình bị hắn chôm hàng.
Nhưng lại không thể nói gì làm gã bực bội muốn chết.
Đang bực bội thì lại nhận được tin nói rằng Bệ hạ đã tìm lại được Thập Nhất Điện hạ mất tích đã nhiều năm… Chết tiệt.
Đức Vương càng nghĩ càng bực. Lúc nhìn thấy mặt Chung Yến Sanh lại cảm thấy kỳ lạ, càng nhìn càng thấy sai sai, bèn chủ động nói: “Phụ hoàng, nhi thần còn có chút việc cần xử lý. Nếu đã gặp Thập Nhất đệ rồi, vậy nhi thần xin phép cáo lui trước.”
Lão Hoàng đế vốn rất yêu thương gã cũng không nhìn gã lấy một cái: “Đi đi.”
Đức Vương vừa đi, những người khác cũng nên rời đi. Hoài An Hầu nhìn thoáng qua bóng lưng gầy yếu của Chung Yến Sanh lần cuối, im lặng đối diện với Tiêu Lộng một cái, mới lui ra khỏi tẩm điện.
Hình như Tiêu Lộng cũng đi rồi.
Trong tẩm điện yên tĩnh lại, Chung Yến Sanh cảm thấy hơi khó thở, không biết là do mùi thuốc trong tẩm điện quá nồng hay vì nguyên nhân nào khác.
Lão Hoàng đế nhìn như sắp thiếp đi đột nhiên lại mở mắt: “Tiểu Thập Nhất còn chưa gọi trẫm một tiếng phụ hoàng.”
Phụ hoàng?
Nếu gọi thì chẳng khác nào cậu thừa nhận mình là Thập Nhất Hoàng tử, thừa nhận lão già sắp qua đời này là cha của mình?
Chung Yến Sanh mở miệng, hai chữ kia mắc ở cổ họng, làm thế nào cũng không thể thốt nên lời.
Lão Hoàng đế nhìn cậu chăm chú một lúc lâu, không nghe thấy cậu gọi thì hình như hơi thất vọng, nhưng lại không nổi giận, cũng không ép cậu phải gọi, mà chỉ thở dài một tiếng, nói: “Rời đi nhiều năm như vậy, vẫn còn xa lạ với trẫm.”
Câu này rất kỳ quặc, Chung Yến Sanh chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Điền Hỉ đúng lúc mở miệng: “Bệ hạ đừng buồn, tiểu Điện hạ chỉ là còn hoang mang, ở trong cung vài ngày sẽ ổn thôi.”
Chung Yến Sanh đột nhiên ngây người.
Ở trong cung vài ngày? Cậu còn phải ở trong cung?
Dường như lão Hoàng đế được lời của Điền Hỉ an ủi, lại nhắm mắt mơ màng ngủ. Lần này có lẽ thật sự đã ngủ rồi, lực tay nắm lấy Chung Yến Sanh cũng lỏng ra.
Chung Yến Sanh vội vàng rút tay lại, quay đầu nhìn, quả nhiên không thấy Tiêu Lộng đâu.
Cậu vội vàng đứng dậy, đầu hơi choáng một chút nhưng cũng không quan tâm, loạng choạng vài bước chạy ra ngoài. Điền Hỉ không ngờ cậu lại làm vậy, vội vàng huơ huơ cây phất trần đuổi theo, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Điện hạ, ngài muốn làm gì?”
Chung Yến Sanh lao ra khỏi phòng. Bên ngoài trống trải, cung nhân đều bận rộn làm việc, chỉ có Cẩm Y Vệ đang tuần tra ở xa, không có ai chờ cậu cả.
Mắt cậu thoáng chốc đỏ lên, cổ họng nghẹn lại, quay đầu khàn giọng hỏi: “Điền Hỉ công công, Định Vương Điện hạ đâu?”
Điền Hỉ sửng sốt một chút, vội lấy khăn sạch ra, thở dài lau mắt cho cậu: “Ôi chao, tiểu Điện hạ của ta, trước mặt Bệ hạ ngài đừng như vậy. Định Vương Điện hạ không ở trong cung, lại vô chiếu vào cung, không có lời của Bệ hạ thì không thể nán lại lâu, đương nhiên là phải về rồi.”
Trong lòng Chung Yến Sanh chợt dâng lên một nỗi tủi thân vì bị bỏ rơi, mắt càng ướt hơn.
Ca ca về rồi… mà không đợi cậu.
Đột nhiên, cậu nhớ lại ngày bác Vương trở về kể cho cậu nghe một số chuyện bí mật.
Ví dụ như Hoàng thất và phủ Định Vương thật ra không khăng khít như lời đồn. Trẻ con qua năm tuổi sẽ được đưa đến Mạc Bắc, không thì sẽ bị đưa vào cung. Nếu không phải năm đó Mạc Bắc đại loạn, Tiêu gia gần như bị chôn vùi ở đó, thì năm đó lẽ ra Tiêu Văn Lan cũng sẽ đến Mạc Bắc…
Lại ví như năm đó lão Định Vương kiên trì trấn giữ Mạc Bắc, viện binh từ Kinh thành mãi không thấy tới. Đại quân chậm trễ suốt một tháng, đến nơi thì ngay cả việc nhặt xác cũng không kịp.
Còn những hạ nhân trong phủ Định Vương đột nhiên treo cổ tuẫn chủ.
Giọng của bác Vương rất bình thản, nhưng Chung Yến Sanh nghe ra lòng ông không bình tĩnh như vậy.
Tiêu Lộng cũng từng nói với cậu.
Hắn căm ghét người Hoàng thất.
Cảm giác sợ hãi tràn ngập khắp cơ thể, tay chân Chung Yến Sanh cũng lạnh buốt theo.
Hôm nay cậu cũng được tính như là người của Hoàng thất nhỉ.
Vậy bây giờ ca ca rất… ghét cậu sao?
–
Tác giả: Sẽ không giận dỗi lâu đâu, tin tưởng hệ thống tự điều chỉnh cực mạnh của Tiêu ca, bây giờ hắn còn ôm Điều Điều xuống xe ngựa được nữa mà.