Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 16



Edit: Kegiantra (Nguyệt)

Chương 16 Giấc mơ của Du Ngộ (16)

Hắc Trà thấp thỏm vặn chìa khóa, tiếng "cách cách" vang lên, tảng đá lớn trong lòng mọi người cuối cùng cũng hạ xuống.

Cửa biệt thự lại mở rộng, sương mù dày đặc ngoài cửa tan hết, ánh trăng tái nhợt rọi khắp sân.

Cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc...

Cùng lúc đó, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên,Trình Húc chống người trên sô pha, chào hỏi mọi người: "Mau rời khỏi đây, phỏng chừng giấc mộng này không chống đỡ được bao lâu."

Mọi người trốn chạy khỏi căn phòng, Hắc Trà mở cửa vừa định quay đầu dẫn đường cho Trì Nam, rất hiếm thấy phát hiện lão Vu đang chăm sóc cậu.

"Trì Nam, hỏi cậu một chuyện, coi như tự tôi tò mò, nếu cậu không muốn thì tôi sẽ không nói." Lão Vu vẫn điệu bộ thờ ơ kia, nhàn rỗi mở miệng.

Trì Nam cũng dứt khoát: "Ông hỏi đi."

"Rốt cuộc cậu với cậu chủ nhỏ có quan hệ gì? Trong hiện thực hai người biết nhau?" Thần sắc khó lường nhìn Trì Nam một cái.

Trì Nam trầm mặc một chốc, nghiêng đầu nói: "Đại khái là quan hệ đồng bệnh tương lân."

Nói xong, cậu chỉ chỉ vào mắt mình.

Lão Vu sửng sốt, chợt nhún nhún vai cười: "Được rồi, coi như tôi tin, chúc cậu sớm ngày bình phục."

"Cảm ơn."

Trong nháy mắt khi tất cả bọn họ rời khỏi biệt thự, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng 'ầm ầm', biệt thự không hề có dấu hiệu tự bốc cháy, ánh lửa ngút trời, ngọn lửa đỏ tươi tung bay lay động trong gió đêm, cho dù Trì Nam không nhìn thấy, cũng có thể cảm giác được sóng nhiệt mãnh liệt rõ ràng mà đến.

"Trời... Nếu chúng ta không kịp thời rời đi thì sẽ bị thiêu sống à..." Ngẫm lại liền sợ đến phát run, Hắc Trà may mắn lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn về phía Trì Nam, "Thật tốt, may mà cậu phản ứng nhanh, bằng không đêm nay chúng ta phải chôn chung rồi."

Trì Nam không nói chuyện, cậu rõ ràng không nhìn thấy, lại xoay người đối mặt với biệt thự bị lửa lớn cắn nuốt, đường nét sườn mặt trong ánh lửa nhảy nhót trở nên mơ hồ.

"Trì Nam?" Hắc Trà nhìn vẻ mặt kì lạ của cậu, nghi hoặc gọi cậu một tiếng, "Đi nhanh đi, hình như đằng trước có lối ra."

Trì Nam lại không có động tác, chắc chắn nói: "Cậu đi trước, tôi trở về biệt thự một chuyến."

"Cái gì?" Hắc Trà ngu người, không thể tin điều tai mình vừa nghe được.

Trì Nam: "Các cậu đi trước đi."

"Ấy không phải... Cậu điên rồi à? Vất vả lắm mới thoát ra được, biệt thự đã bị thiêu thành như thế còn quay lại làm gì?" Hắc Trà không thể tưởng tượng nổi nhìn Trì Nam, hắn cũng không màng sợ người ta đụng phải cấm kỵ, cách ống tay áo lôi kéo cậu đi ra ngoài.

Trì Nam hiếm khi dùng sức tránh tay hắn ra: "Tôi có thứ quan trọng vẫn chưa lấy..."

Dừng một chút lại bổ sung, "Còn có điểm thiện cảm chưa lấy hết."

"Tôi thấy đầu óc cậu không tỉnh táo, cái gì quan trọng hơn mạng sống, thiện cảm chưa kiếm hết thì phó bản sau kiếm cũng đâu muộn, bây giờ cậu muốn quay lại đùa kiểu gì vậy!?" Hắc Trà gấp đến độ rống lên.

Trì Nam vừa định giải thích, lão Vu kịp thời tới kéo Hắc Trà ra: "Nhóc streamer à, trong thế giới ác mộng, không nên can thiệp vào lựa chọn của người khác thì tốt hơn."

Hắc Trà không hiểu: "Nhưng bây giờ cậu ấy muốn chết!"

"Rủi ro cao thì lợi nhuận cao, hơn nữa người tạo giấc mơ sẽ không thiết lập một tình huống phải chết," Lão Vu giải thích, "Vẫn nên tôn trọng sự lựa chọn của cá nhân."

Nói xong, lão vỗ vỗ bả vai Trì Nam, "Cậu muốn trở lại thì trở lại đi, tên Hắc Trà này để tôi khuyên bảo là được rồi."

Trì Nam gật đầu, chống gậy mù đi về phía trước.

"Trì Nam!" Hắc Trà cuối cùng hô một tiếng, "Có cần tôi đi cùng cậu không..."

Trì Nam dừng bước chút, lạnh nhạt nói: "Không cần, phỏng chừng rất nhanh tôi sẽ quay về, ở bên ngoài chờ tôi."

Nói xong, cậu lại đi về phía biệt thự nơi ngọn lửa lan rộng.

Bấy giờ là 12 giờ bảy phút, cách 12 giờ 20 khoảng 13 phút...

Đến tột cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì? Du Ngộ nhỏ chết như thế nào? Tại sao bản thân lại chiếm đoạt thân thể của hắn...?

... Đến tột cùng có phải do mình hại chết hắn hay không?



Nhiều năm qua Trì Nam vẫn luôn lo lắng cho chuyện này, cũng luôn tìm cách tìm ra chân tướng cuối cùng.

Bây giờ hết thảy sự thật đều ở trong căn phòng bị ngọn lửa hừng hực bao vây, chỉ có trở về mới có thể tra được manh mối.

Trì Nam vừa bước vào biệt thự, một làn sóng nhiệt rực rỡ quét tới, làn da luôn khô ráo của cậu phủ kín tầng mồ hôi mỏng, hai má cũng bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng.

[Người mộng du 'Trì Nam' tiến vào khu vực cốt lõi của ác mộng, khu vực này sẽ sụp đổ sau mười ba phút, mong Trì Nam nắm chặt thời gian. ]

[Vì khu vực cốt lõi bị lửa thiêu rụi nặng nề, hệ thống quyết định phá lệ bật dịch vụ điều hướng bằng giọng nói cho người mộng du bị suy giảm khả năng vận động.]

[Sau khi trải qua đánh giá quyết định của người tạo giấc mơ, bởi vì sức lửa quá hung dữ, xác suất sinh tồn quá thấp, hệ thống mở dịch vụ làm mát cục bộ cho người mộng du, tự động tiêu hao 5 điểm thiện cảm.]

[Độ thiện cảm của người mộng du Trì Nam hiện tại bị -5. ]

Trì Nam có hơi bất ngờ, sao tự nhiên hệ thống trở nên nhân văn vậy.

"Cảm ơn, xin giúp tôi lập tuyến đường đến phòng ngủ Du Ngộ ở trên tầng hai."

[Tuyến đường đã được lên kế hoạch, xin vui lòng tuân thủ nghiêm ngặt các tuyến đường được hệ thống lên kế hoạch, giảm xác suất tử vong, giúp người tạo giấc mơ hoàn thành tâm nguyện.]

Giúp người tạo giấc mơ hoàn thành tâm nguyện?

Cho nên người tạo giấc mơ sau lưng cũng là chờ mong cậu quay lại, cho nên mới nhân tính cung cấp dịch vụ giọng nói và hạ nhiệt?

Nguyên nhân không quan trọng, kết quả có lợi cho cậu là được.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng lách tách, trong tiếng cuồng hoan của ngọn lửa, Trì Nam loáng thoáng nghe được tiếng nhạc từ phòng ngủ của Du Ngộ nhỏ truyền đến.

Giai điệu tuyệt đẹp và thánh khiết, lại thẩm thấu u ám không thể diễn tả, đánh thẳng vào nơi tối tăm nhất của linh hồn.

Trì Nam đẩy cửa phòng ngủ Du Ngộ ra, tiếng nhạc dừng lại.

"Anh ơi, em đang chờ anh," Du Ngộ nhỏ cười ngây thơ như thiên sứ, "Mặc dù em không chắc anh thật sự sẽ quay lại."

Trì Nam vươn tay về phía hắn: "Đi thôi, nơi này rất nhanh sẽ biến mất."

Tiểu Du Ngộ lại không tiến lên nắm tay cậu, ngược lại hỏi: "Em gặp người mộng du nhiều lần như vậy, chỉ duy anh sẽ quay trở về, cho nên... Anh có thể cho em biết tại sao không?"

Trì Nam suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Đây chẳng lẽ không phải là thứ quan trọng nhất trong phó bản ác mộng, điểm thiện cảm ấy?"

Du Ngộ nhỏ cười: "Anh trai có thể không phải là người đầu tiên ý thức được điều này, nhưng tuyệt đối là người đầu tiên không muốn sống sót trở về."

"Cũng không riêng gì vậy." Trì Nam cực khẽ cong khóe môi, nụ cười hiện lên thay thế vẻ mặt vô cảm trước đây, "Anh muốn dẫn em rời khỏi nhà tù này."

Cậu lại vươn tay về phía Du Ngộ nhỏ.

Vẻ mặt Du Ngộ nhỏ cứng lại giây lát, sau đó tiếp tục mỉm cười khẽ đưa tay để sau lưng: "Không có ai, có thể dẫn em đi."

Dừng một chút, hắn thu lại nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng bay qua, "Ít nhất, lúc còn sống sẽ không."

"Anh ơi, anh là một trong những ác linh năm đó mà mẹ em hiến tế nhỉ, cuối cùng là ngươi nhặt được lợi, lấy đi thân thể của em?"

"Anh muốn chữa khỏi mắt để nhìn thấy em, nhìn thấy bản thân anh sao?"

"Tuy rằng hình như anh đã lựa chọn sai."

Hắn vừa dứt lời, sóng nhiệt nóng rực từ bốn phương tám hướng đánh tới, Trì Nam theo bản năng giơ tay lên che mặt, nhưng cơn nóng mãnh liệt dễ dàng xuyên thấu qua tất cả các giác quan của cậu, thậm chí cậu có thể cảm giác được làn da nóng hổi biến dạng ở nhiệt độ cao, ngũ quan cũng bị sóng nhiệt thiêu nóng đến vặn vẹo...

Ngay khi ý thức dần bốc hơi, sóng nhiệt giống như một con dao nhọn cắt qua mắt cậu, cảnh tượng trong đám cháy dần dần rõ ràng, nhiệt độ cũng dần dần rút đi...

Trì Nam đã lâu không gặp mở mắt ra, phát hiện ngọn lửa vẫn còn lấy thế dễ như trở bàn tay lan rộng, mà cậu thì lấy trạng thái người ngoài cuộc, xuất hiện vào đêm Trung Nguyên mười một năm trước.

Bạch Dĩnh Chi đứng dưới lầu lên tiếng thúc giục: "Thời gian hiến tế sắp đến rồi! Cậu chủ nhỏ vẫn chưa thay xong quần áo sao?"

"Thưa bà! Tệ quá! Trong phòng không có cậu chủ nhỏ, mà có cái này..." Trên tay dì Mai cầm một con búp bê hình người mặc đồ ngủ, lạnh run.

Bạch Dĩnh Chi lập tức xông lên lầu, cướp lấy búp bê nhìn nó, tức muốn hộc máu ngã xuống lầu: "Đi xem camera, trong vòng năm phút phải tìm được nó, nghi thức hiến tế không thể bị kéo dài nửa giây!"

"Nếu không chúng ta đều phải chết!" Dưới lớp trang điểm đậm, ngũ quan bạch Dĩnh Chi bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo khủng bố.

Dì Mai nhanh chóng chạy đến phòng giám sát, Bạch Dĩnh Chi dọc theo hành lang, thay vào đó là một giọng điệu dịu dàng ngọt ngào dỗ dành con trẻ: "Du Ngộ, mau ra ngoài đi, đừng chơi trốn tìm với mẹ nữa, con biết đấy, mẹ thích đứa trẻ nghe lời."



"Mẹ biết con rất ngoan, sẽ không đến trễ, cũng sẽ không cố ý giấu mình đi."

"Mẹ cam đoan, sau đêm nay hết thảy đều sẽ tốt lên, sau này con sẽ không khổ sở, cũng không phải uống thuốc."

"Du Ngộ, có nghe mẹ nói không? Không còn nhiều thời gian."

Trên hành lang vẫn im ắng như trước, không ai đáp lại Bạch Dĩnh Chi, rốt cuộc cô ả không thể làm bộ bình tĩnh, giọng nói trở nên tàn nhẫn hung tợn: "Mày mau cút ra cho tao! Mày trốn ở đây có ích lợi gì! Biết rõ không bao giờ có thể trốn thoát mà!"

"Mày không đi ra, chờ tao tìm được mày thì sẽ không trừng phạt đơn giản vậy đâu!"

Bạch Dĩnh Chi đã từ giọng điệu mềm mại dỗ dành, biến thành uy hiếp trần trụi.

Lúc dì Mai rốt cuộc xem hết camera, thì thầm vài câu bên tai Bạch Dĩnh Chi, sắc mặt Bạch Dĩnh Chi càng ngày càng tệ, cộp cộp cộp đạp giày cao gót đá văng cửa phòng mình.

Ả cũng không nói nhảm, trực tiếp đi tới trước tủ quần áo mở cửa tủ ra, hổn hển tát Du Ngộ nhỏ trốn ở nơi này: "Quả nhiên mày trốn ở đây!"

"Mẹ giận hả?" Trên mặt Du Ngộ nhỏ hiện lên dấu tay màu đỏ, vẻ mặt vẫn vô tội ôm chân ngồi trong tủ quần áo của mẹ.

"Mày biết trong nhà chỉ có phòng của tao không có camera, đúng không?!" Nói xong ả lại tát thêm một cái.

Du Ngộ nhỏ nở nụ cười ngọt ngào ngẩng đầu: "Con chỉ muốn cho mẹ một cái bất ngờ vui vẻ."

Bạch Dĩnh Chi thô bạo kéo tay hắn, lôi hắn ra khỏi tủ quần áo: "Mẹ không thích đứa nhỏ gây sự, đừng phá phách, không có thời gian, con có biết hậu quả đến muộn đáng sợ đến mức nào không?"

Du Ngộ nhỏ bị kéo ra, đầu gối còn bị bên tủ làm bầm da: "Con biết á, cả nhà chúng ta sẽ bị ác linh giết chết đúng không?"

Động tác Bạch Dĩnh Chi bị vạch trần chân tướng cứng đờ, thẹn quá hóa giận nhìn về phía con trai, vẻ mặt ngoan độc đáng sợ: "Câm miệng cho tao, tế phẩm thì phải có tự giác của tế phẩm."

"Mẹ, con yêu mẹ", Du ngộ nhỏ không những không câm miệng, còn cười ngọt ngào tựa thiên sứ, "Cho nên, con muốn mẹ mãi mãi ở cạnh con."

"Mẹ, mãi mãi lận."

Bạch Dĩnh Chi chợt rét run cả người, kinh hãi nhìn về phía đứa con trai ngây thơ: "Mày... Ý mày là sao?"

"Ý là muốn cùng nhau xuống địa ngục, " Du Ngộ nhỏ giữ chặt tay Bạch Dĩnh Chi, "Thì giờ đã đến, không còn kịp nữa rồi."

Hắn vừa dứt lời, đàn thờ chấn động, mặt tường khắc đầy chú văn nứt nẻ sụp đổ, biệt thự không hề có dấu hiệu bị lửa quỷ tràn lan!

Bạch Dĩnh Chi sợ tới mức hoa dung thất sắc: "Dì Mai! Dì Mai! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không thể nào, rõ ràng còn năm phút nữa mới đến giờ..." Bạch Dĩnh Chi theo bản năng nhìn đồng hồ phòng ngủ, chỉ vào 12 giờ 15 phút, "Sao có thể... Là mày đã động tay động chân?!"

Nói xong, ả hung hăng bóp cổ Du Ngộ nhỏ, ngón tay sơn màu đỏ thẫm đâm vào da thịt trắng nõn của cậu bé: "Mày động vào đồng hồ trong nhà?!"

Du Ngộ nhỏ lại như không cảm nhận được nỗi đau bị siết cổ, trong cảm giác nghẹt thở vẫn cong khóe môi: "Mỗi ngày trộm đi vài giây của mẹ... Bất giấc... có thể đưa mẹ rời khỏi thế giới này."

Bạch Dĩnh Chi điên rồi, đôi mắt đỏ bừng: "Bây giờ tao sẽ giết mày... Giết mày!"

"Cùng nhau xuống địa ngục đi, con vẫn yêu mẹ."

Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, Du Ngộ nhỏ nhìn người mẹ muốn đẩy mình vào chỗ chết, cười cười, đồng tử dần dần tan rã...

Đàn thờ cũng theo đó mà sụp đổ, ngọn lửa nhảy lên biến thành dáng dấp ác linh, đói khát hung ác cắn nuốt hai mẹ con trong phòng, cùng với sinh linh trong cả biệt thự...

Cuối cùng, Du Ngộ nhỏ tắt thở trong tay Bạch Dĩnh Chi.

Thi thể của hắn nằm trong biển lửa, vô số oán linh vây quanh hắn, khi Trì Nam đi qua, những ác linh kia tựa như nhìn thấy sự vật gì đáng sợ, kinh hoảng tản đi.

Ác linh cả phòng biến mất, Bạch Dĩnh Chi bị ác linh ăn mòn cũng biến mất, chỉ còn lại thi thể Trì Nam và một mình Du Ngộ nhỏ.

Cấm chế làm người đứng ngoài cuộc của Trì Nam được giải trừ, cậu ngồi xổm xuống, chạm vào chóp mũi Du Ngộ nhỏ, có lẽ bởi vì nhiệt độ trong phòng quá cao, hơn nữa hắn chỉ vừa tắt thở, làn da vẫn mềm mại ấm áp.

Đến chết Du Ngộ nhỏ vẫn cong khoé môi cười như trước.

Trì Nam cũng bởi vì động tác chạm vào, khóe mắt ào ào chảy nước mắt, thế tới so với bất kỳ một lần nào trước đều mãnh liệt hơn nhiều...

Cậu vừa định ôm thi thể Du Ngộ nhỏ lên, nhưng gần như trong nháy mắt hai tay chạm vào đối phương, trời đất quay cuồng, Trì Nam có thể rõ ràng cảm giác được linh hồn mình bị hút vào thân thể Du Ngộ nhỏ!

Đây là đêm kết thúc sinh mạng của Du Ngộ, và cũng là sự khởi đầu cho hết thảy mọi thứ.

Mười một năm sau, Trì Nam cuối cùng cũng biết được chân tướng cái chết của Du Ngộ.