Bởi vì vấn đề quá mức xảo trá, Diệp Thường rất khoẻ mạnh sửng sốt một chút.
Trì Nam nghiêng đầu, để một thoáng luống cuống của hắn vào trong mắt, yên lặng chờ hắn trả lời.
Cùng lắm chỉ nửa giây, Diệp Thường đã khôi phục bình tĩnh, cười khổ: "Độ cận thị quá nặng, tháo kính ra cũng không khác gì người mù, sẽ rất không có cảm giác an toàn, cho nên cho dù ngủ em cũng không thích tháo."
Hắn cố ý nâng giọng ở trên hai chữ mù.
"Nghe Hắc Trà nói, lúc trước mắt anh không nhìn thấy, là thật sao?" Diệp Thường chuyển đề tài hỏi ngược lại.
Trì Nam ngẩn ra, cậu không nghĩ tới Hắc Trà thế mà lại lén nói những lời này với Diệp Thường, chỉ qua loa nói: "Ừm, đổi mắt trong ác mộng."
Diệp Thường bấy giờ mới nhấc mí mắt lên, nhìn Trì Nam thật sâu: "Rất độc đáo, rất hợp với anh."
Trì Nam: "... Cảm ơn."
Trì Nam vừa định nghiêng đầu tiếp tục ngủ bù, Diệp Thường đột nhiên nói: "Chờ một chút, chỗ này..."
Nói xong, hắn liều lĩnh vươn tay ấn lên khóe mắt Trì Nam, "Có một sợi lông mi suýt thì rớt vào trong mắt anh."
Không thể nghi ngờ, bị hắn đụng chạm như vậy, đôi mắt Trì Nam chảy ra nước mắt.
Trì Nam vội quay đầu lau nước mắt.
Ngược lại Diệp Thường sửng sốt một chút, làm vẻ xin lỗi lại không biết làm sao, lát sau thu tay lại: "Xin lỗi, em lại quên mất không thể người khác tùy tiện đụng vào anh."
"Ừm... Lần sau nhớ kỹ." Trì Nam có phần không thể làm gì được đối với cậu trai lặng yên không tiếng động mà ra tay này.
Diệp Thường xin lỗi gật gật đầu, một lát lại nói: "Có điều, em cảm thấy cái chuyện rơi nước mắt này, rất bình thường."
Trì Nam kỳ quái nhìn hắn một cái, không nói gì.
Trong nhận thức của cậu, các cậu trai trong thế giới con người rơi nước mắt, không phải là một cái gì đó dễ tiếp nhận.
Mặc dù cậu không biết nhiều về lý do đằng sau nó, nhưng đó là sự thật.
"Ý em là, sau này anh ở trước mặt em, nếu muốn rơi nước mắt, thì không cần kiêng dè, " Nói xong hắn cười cười, chợt nhắm mắt lại, "Ngủ, buồn ngủ."
Hoàn toàn không cho Trì Nam cơ hội phản bác.
Trì Nam: "..."
Cậu lười phỏng đoán tâm tư người ta, nhắm mắt lại quay đầu ngủ thiếp đi.
Tám giờ sáng, Hắc Trà trước dồn sức gõ cửa một lúc: "Trì Nam! Diệp Thường! Hai cậu không sao chứ?"
Trì Nam tỉnh chậm, vẫn đang dụi mắt, Diệp Thường nhanh chân trả lời: "Đều không sao, yên tâm."
Hắc Trà ngoài cửa lúc này mới nặng nề thở dài một hơi, trái tim lơ lửng một đêm rốt cuộc thoáng buông xuống.
Trì Nam mở cửa, phát hiện đáy mắt Hắc Trà lại thâm hơn rất nhiều, xem ra đêm qua cũng không ngủ.
Mà so ra, dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ của Trì Nam lại làm cho người ta hâm mộ, giây lát Hắc Trà nhìn thấy cậu, thần kinh căng thẳng thoáng thả lỏng.
"Tối hôm qua có chuyện gì xảy ra không?" Trì Nam hỏi.
Hắc Trà lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa thấy nói, hẳn là ——"
Một câu của hắn cũng chưa dứt, mấy nhân viên phục vụ trên thuyền bất chợt xuất hiện ở hành lang, bọn họ nhất trí hành động với vẻ mặt cứng đờ, ngay cả ngũ quan dung mạo cũng tương tự đến mức làm ấn tượng của người ta mơ hồ.
Họ mang theo cái giá đỡ màu trắng, gõ cửa 307...
*
Thi thể trên giá nâng đã bị thiêu đến mức không nhận ra ngũ quan khuôn mặt, chỉ còn lại hình người không rõ có thể phân biệt được.
Gã trung niên hoảng loạn đi ra khỏi 307 cùng với cái cáng.
Phút chốc hắn nhìn thấy Trì Nam và Hắc Trà, đầu tiên là có hơi kinh ngạc vì bọn họ thế mà có thể toàn thân trở ra từ phòng trừng phạt, sau đó nhìn về phía cái cáng, sắc mặt nặng nề lắc đầu: "Người không còn, tự thiêu chết."
Sống với hắn ở 307 là thanh niên xã súc kể câu chuyện mạt chược vào đêm đầu tiên, tên là Quách Huyền.
Căn cứ theo miêu tả của người đàn ông trung niên, hắn vẫn luôn trằn trọc ngủ không được trên giường, cùng Quách Huyền nói chuyện câu được câu chăng để giảm bớt nỗi khiếp sợ cùng lo âu của mỗi người.
"Chắc tầm khoảng ba giờ rưỡi vậy, Quách Huyền hẳn là thật sự quá mệt mỏi, nói xong liền ngủ thiếp đi, tôi thì vẫn không ngủ được, nên quay người đi nhắm mắt dưỡng thần."
"Cứ thế đến bốn giờ, tôi nghe thấy tiếng lách tách phát ra từ giường bên cạnh... Nên là mở mắt ra... Nhìn thấy..." Gã trung niên gian nan nuốt nước miếng, thái dương bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, "Giường của tôi vừa vặn đối diện với gương, trong gương Quách Huyền nằm trên giường đang bốc cháy..."
Hắn không phải người mới, so với Vi Vi đối mặt với tử vong hôm qua càng bình tĩnh hơn rất nhiều: "Lúc ấy tôi lập tức xông vào phòng vệ sinh xả nước, từng thùng từng thùng hắt lên người Quách Huyền, nhưng hoàn toàn vô dụng..."
"Khi đó cậu ta giống như một quả cầu lửa chạy trốn khắp nơi trong phòng, nhưng rất kỳ lạ là, lửa trên người cậu ta lớn như vậy, lại không thể nào châm lửa trong phòng, nước cũng chẳng thể dập tắt ngọn lửa trên người cậu ta..."
"Thật sự giống như cậu ta và ngọn lửa thiêu chết cậu ta... Đã hòa làm một thể..."
Gã trung niên cẩn thận nhớ lại chuyện tối hôm qua, mọi người trầm mặc lắng nghe.
Lúc này đứng ở phòng tiệc chỉ có bảy người sống, mọi người chú ý tới hai chị em sinh ba, còn có cậu người yêu tự tiện đổi phòng không ra khỏi phòng.
Trong thế giới Ác Mộng này, ngoại trừ người không thể cảm nhận được sợ hãi như Trì Nam ra, sẽ không có người thần kinh lớn đến mức đã quá thời gian quy định mà còn ngủ trong phòng, nguyên nhân không xuất hiện thường chỉ có một...
Gặp phải bất trắc.
"Hay là chúng ta gõ cửa 310 và 301?" Nam tóc đỏ đề nghị.
"Đi thôi."
Mọi người đầu tiên đến trước cửa 310 nơi cặp đôi ở, Hắc Trà gõ cửa: "Vi Vi? Anh Hạ? Hai người thế nào rồi?"
Một lúc lâu sau, không có ai trả lời.
Trên mặt mọi người đều có chút tiếc hận trong dự liệu, tóc gợn sóng lặng im một lát nói: "Xác suất lớn là không còn."
Hắc Trà: "Xác nhận trước đi, lỡ như còn được cứu thì sao?"
Ngay cả khi trải qua một phó bản tử vong, Hắc Trà vẫn giống như một người mới, tràn đầy kính sợ sinh mạng.
"Tôi phá cửa đây." Hắc Trà lui về phía sau một bước, đương muốn nhấc chân đạp về phía cửa, Trì Nam tức khắc gọi hắn lại.
"Không cần."
"A?"
Trì Nam nhìn về phía nhân viên phục vụ đứng ở cuối hành lang: "Xin hỏi, có thể giúp chúng tôi mở cửa phòng 310 không?"
Nhân viên phục vụ cứng ngắc gật đầu: "Không thành vấn đề, ngài vui lòng chờ một chút."
Nói xong, hắn cầm chìa khóa đi về phía 310.
Hắc Trà: "... Ồ."
Nửa phút sau, cánh cửa mở ra.
Ánh tà dương nghiêng nghiêng khắp phòng, trong đó nếp gấp chăn trên giường chứng tỏ tối hôm qua quả thật từng có người ngủ ở đấy.
Nhưng trong phòng trống không không có một bóng người, chỉ có tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm truyền đến.
Tựa như ai đó quên tắt nước, để nước trong bồn tắm tràn ra...
Trì Nam nhìn về phía phòng tắm, phía sau cánh cửa khép hờ ngâm một vũng nước lớn.
Tức thì, trong lòng mọi người đều có suy đoán.
Ngày hôm qua phòng tắm vừa ngâm chết A Vũ trong ba chị em sinh ba, bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm đường chết đến phòng tắm tắm rửa, có động tĩnh chỉ có một khả năng...
Người đầu tiên đi vào phòng tắm là Diệp Thường và Hắc Trà, Trì Nam theo sát phía sau.
Trong khoảnh khắc cửa đẩy ra, mọi người hít một hơi lạnh.
Nước trong bồn tắm đầy, từng lớp từng lớp chảy ra ngoài, gạch men màu trắng bị nước bao trùm, trong nước dường như còn trôi nổi rất nhiều sợi tóc vừa đen vừa dài, ở trong ánh hoàng hôn đỏ như máu xoắn xuýt quấn quanh một chỗ.
Mà trong bồn tắm chỉ có thể chứa được một người, lại nổi lên hai cái thi thể, bọn họ giống như cặp sinh đôi còn đang ở trong bụng mẹ, thân thể tay chân quấn chặt, ở trong môi trường lỏng chìm nổi, không rời không bỏ.
Đó là cặp đôi yêu nhau... Cả hai chết đuối trong bồn tắm, trông giống như chết vì tình vậy.
"Xem ra hậu quả của việc vi phạm quy tắc đổi phòng, chính là lặp lại cái chết của một khách đã ở trước." Tóc gợn sóng nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, phiền não móc ra điếu thuốc cắn trong miệng, "Vậy nên mới nói những cặp tình nhân này đúng là... Phiền phức, vốn một người trong bọn họ có thể sống sót, hiện tại..."
Cô nhún nhún vai, cúi đầu che giấu sự ảm đạm trong mắt.
"Đi thôi, lại đi nhìn một chút."
Bầu không khí u ám, không ai muốn dán mắt nhìn vào thi thể đôi tình nhân ngâm mình trong bồn tắm lâu dài.
Hắc Trà làm động tác tay cầu nguyện, Trì Nam rũ mắt xuống, chỉ có đôi mắt Diệp Thường ẩn sau tròng kính phản chiếu, nhìn không ra giờ khắc này hắn suy nghĩ điều gì.
Mọi người vừa rời khỏi 301, cáng trắng nâng thi thể đã chờ ở ngoài cửa, nhân viên phục vụ nhìn thấy bọn họ đi ra còn mỉm cười, lễ phép cúi đầu: "Các vị khách, chào buổi sáng."
Mọi người: "..."
"Phiền mấy cậu lại giúp tôi mở cửa 301, cảm ơn." Trì Nam nói.
Người phục vụ cung kính gật đầu: "Vâng thưa ngài, vui lòng chờ một lát."
Gã trung niên bỗng nhiên nói: "Thật ra không cần phải khách khí với những người phục vụ này, bọn họ cũng đâu có tư tưởng tình cảm, chẳng qua chỉ là NPC được một chuỗi số liệu xây dựng, chỉ biết dựa theo trình tự quy định của người tạo giấc mơ làm việc."
"Tôi biết, cho nên cảm thấy bọn họ rất vất vả, có lẽ ngay cả ngủ cũng không thể nào ngủ." Trì Nam trả lời.
Gã trung niên: "..."
Nhóm người rất nhanh đi tới trước cửa 301, ngay khi nhân viên phục vụ lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, trong phòng truyền đến một tiếng rắc rắc, khóa cửa vặn vẹo ngược chiều kim đồng hồ, trong nháy mắt tất cả mọi người đều khẩn trương nín thở.
"Cạch cạch cạch" —— khóa trong cửa hình như bị kẹt lại, thế nào cũng không mở được.
Bởi vì không xác định tên vặn khóa cửa là người hay là cái gì khác, tức thì không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Bên trong là ai?" Tóc gợn sóng mở miệng hỏi.
Động tác vặn tay nắm cửa lại càng thêm nóng nảy, theo đó còn có tiếng đập cửa rầm rầm.
"Là A Tuyết và A Tình sao?" Mọi người bên ngoài cửa cố gắng xác nhận với người mở cửa.
Nhưng ngoại trừ tiếng ma sát sắt nặng nề của tay nắm cửa và tiếng gõ cửa, thì không có tiếng nói nào.
"Mở cửa đi." Trì Nam nhìn về phía phục vụ.
Gã trung niên nóng nảy: "Nhưng, làm sao cậu biết đằng sau cánh cửa là thứ gì?"
"Thứ gì, hẳn chúng ta đều có thể ứng phó được." Là Diệp Thường trả lời hắn.
Gã trung niên hoảng sợ nhìn về phía nhân viên phục vụ đã cắm chìa khóa vào lỗ: "Đừng mở, này tao bảo mày...!"
Nhưng nhân viên phục vụ này lại làm ngơ, hoặc là, hắn không thích vị khách lúc trước bất lịch sự với hắn, bây giờ lại hô to gọi nhỏ.
Theo tiếng "lách cách" vang lên, cửa mở ra.
A Tình tóc đuôi ngựa trong ba chị em sinh ba vọt ra, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người trên hành lang, chân cô mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Tóc gợn sóng thoạt nhìn tim lạnh phổi lạnh, lúc này tay chân ngược lại rất nhanh, một tay ôm cô gái nhỏ không để cô ngã đau: "Làm sao vậy?"
Cả người A Tình run rẩy không thôi, nhưng khôn,g biết là bởi vì bị kinh hãi hay là cái gì, hình như cô không phát ra được tiếng nào, cứng cổ mở to hai mắt đỏ bừng chỉ vào trong phòng khách, môi im lặng động đậy, giống như đang nói một cái tên ——
A Tuyết.
Trong nháy mắt mọi người vọt vào trong phòng, trong phòng cũng không có bóng người, chỉ có radio trên tủ đầu giường đang tuần hoàn phát ra bài hát đồng dao trốn tìm quái dị.
"Em ở đâu? Em ở đâu? Đừng trốn, tôi nghe thấy hơi thở của em, nghe thấy nhịp tim của em, em lại trốn trong tủ quần áo ư? Mùi máu của em gần trong gang tấc, tôi sẽ nhanh tìm thấy em."
Mọi người theo tiếng hát, nhìn về phía tủ quần áo gỗ khổng lồ ở góc phòng khách...
Rầm, rầm, rầm.
Giống như có thứ gì, từng chút, từng chút... Nhịp nhàng gõ cửa tủ khép hờ.
Bài nhạc sởn gai ốc kết hợp với tiếng gõ kì dị, có thể dễ dàng đánh tan phòng tuyến tâm lý của mọi người.
Đến cuối cùng trong tủ cất giấu thứ gì...?
Khủng khiếp hơn sự thật là trí tưởng tượng không kiểm soát được, tùy tiện lây lan...
Ngay cả mấy người mộng du cũ có kinh nghiệm đối mặt với tử vong, giờ phút này đều có chút sợ hãi, trên người nổi lên mồ hôi trắng.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chúng ta có cần phải hay không..."
Nam tóc đỏ không nói hết một câu, bài nhạc đã dừng, mọi người quay đầu lại, thì ra là Trì Nam thuận tay tắt radio...
Trước sự ngạc nhiên của nhiều người, Trì Nam lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tôi không thích loại nhạc này."
Hình như Diệp Thường nhẹ nhàng cười một chút.
Mọi người: "..."
Bầu không khí khủng bố bỗng chốc phai nhạt đi không ít.
"Vậy ai... Đi mở cửa tủ ra kiểm tra?" Gã trung niên thử nhìn về phía mọi người, chính gã đứng rất xa, đã không định tiến lên tìm tòi.
Mọi người vốn thoáng thả lòng lại lần nữa khẩn trương lên, cảnh tượng trong tủ cũng dần dà bại lộ trong ánh hoàng hôn đỏ...
Trì Nam vừa tiến lên một bước, cửa vốn khép hờ chợt phát ra tiếng 'kẽo kẹt kẽo kẹt', bởi vì tiếng nhạc đồng dao ngừng, tiếng động liền có vẻ vô cùng đột ngột.
A Tuyết tóc ngắn giống như một con rối dây, treo cổ trong tủ quần áo.
Dải vải màu hồng đang treo cổ cô một mực xoay quanh, thi thể của cô cũng lắc lư trước sau, giống như chơi xích đu, mũi chân mang giày da màu đỏ từng chút từng chút, vừa quy luật vừa kiềm chế va chạm vào cửa tủ.
Vốn radio đã bị tắt lại lần nữa vang lên, giai điệu lặp đi lặp lại: đừng trốn nữa, tôi nghe thấy hơi thở của em, nghe thấy nhịp tim của em, em lại trốn trong tủ quần áo ư?
Người mới duy nhất còn lại - tóc tomboy che miệng, vọt tới thùng rác bên cạnh nôn ra.
A Tuyết treo cổ trong tủ quần áo tuy không tính là máu tanh, nhưng hình ảnh kì dị khiến người ta sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
Mọi người nhớ lại ngày hôm qua A Tình có nói, trong giấc mơ khi ba chị em sinh ba chơi trốn tìm... A Tuyết thật sự đã bị bắt đi.
Không phát ra bất kỳ âm thanh nào A Tình quỳ gối ngoài cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng đột nhiên không tiếng động khóc lên, tóc gợn sóng đi qua dùng khăn giấy che mắt cô.
"Đừng nhìn, ài."
*
Trong phòng tiệc, lại có thêm bốn thi thể.
Trong tám người sống còn lại, người mới thuần túy chỉ có Diệp Thường, tóc tomboy và A Tình lại hôn mê.
"Kính thưa các vị, bởi vì càng ngày càng nhiều khách lựa chọn ở lại vĩnh viễn trên Hoàng Hôn, cho nên mời các vị khách còn lại tranh thủ thời gian, sớm đưa ra lựa chọn sáng suốt, " Thuyền trưởng già thần thái sáng sủa nhìn về phía mọi người trong bầu không khí trầm lắng, "Bởi vì nhân số giảm mạnh, buổi kể chuyện đêm nay, mời mỗi vị khách chuẩn bị hai câu chuyện, cảm ơn đã phối hợp."
Mọi người chửi mẹ nó trong lòng, ánh mắt sắc bén của thuyền trưởng lại chuyển hướng về phía Trì Nam và Diệp Thường: "Đặc biệt là hai vị khách này, xin hãy chuẩn bị trước."
Diệp Thường khách sáo cười: "Phiền ông trước hãy quét dọn "phòng đặc biệt" cho sạch sẽ, thuận tiện cho tôi và quý ngài này tiếp tục ở lại tối nay."
Thuyền trưởng già: "..."
Có lẽ bởi vì NPC chưa từng gặp vị khách nào càn quấy như vậy, thuyền trưởng già nghèo từ¹, lễ phép kiêu ngạo không nói một lời với hắn luôn.
¹词穷: đuối lý nên không nói được gì.
"Đúng rồi, tối hôm qua hai người ở trong căn phòng quỷ gì đó, có gặp phải trừng phạt gì không?" Tóc đỏ cực kì tò mò hỏi, cũng hỏi ra tiếng lòng của mọi người ngoài Hắc Trà.
Không kể chuyện hẳn là một chuyện vi phạm rất nghiêm trọng, buổi sáng bọn họ nhìn thấy Trì Nam và Diệp Thường nguyên vẹn đi ra khỏi phòng, vô cùng bất ngờ.
Vì thế Trì Nam nói hết phát hiện đêm qua cho mọi người biết, mọi người nghe xong sởn tóc gáy: "Cho nên nói Hoàng Hôn lấy nỗi sợ hãi của chúng ta làm thức ăn, lấy đó coi như chiến lược² mà làm sao...?"
²行动力
"Còn có thể hiện thực hoá nỗi sợ hãi, sau đó dùng nỗi sợ hãi giết người." Trì Nam bổ sung.
Phòng tiệc thổn thức không thôi, tóc gợn sóng như có điều suy nghĩ: "Nhưng ai cũng có nỗi sợ hãi, tại sao vào ban đêm một số người thì chết, một số người thì không sao? Có phải còn thiếu điều kiện kích hoạt nào không?"
Hắc Trà: "Có thể ai càng sợ hãi, sẽ càng dễ bị chọn?"
Tóc gợn sóng trầm ngâm một lát: "Sợ hãi nhất định là điều kiện tiên quyết, nhưng căn cứ vào giá trị trên tem tử vong, giá trị sợ hãi của người bị chọn có lớn có nhỏ, rốt cuộc là vì sao..."
Ngay khi mọi người hết đường xoay sở, A Tình ngất xỉu ngắn ngủi rốt cuộc cũng tỉnh lại, cô ấy hơi tỉnh táo một chút liền bắt đầu khóc, nước mắt khiến người ta đau lòng lại bất đắc dĩ.
"A Tình, tối hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Ngay cả khi đau lòng, tóc gợn sóng vẫn sẽ nắm bắt tất thảy cơ hội để tìm manh mối.
Giọng A Tình đã khàn khàn: "Giấc mơ... Vẫn là một giấc mơ... Bọn em chơi trốn tìm trong Tứ Hợp Viện, mắt A Vũ bị vải trắng bịt kín, chị ấy đang tìm em và A Tuyết, em trốn sau vườn hoa, A Tuyết chui vào tủ quần áo trong phòng."
"A Vũ vẫn gọi tên hai tụi em, lặp đi lặp lại, giọng nói của chị ấy rất kỳ lạ, nghe rất khó chịu... Giống như... Giống như truyền đến từ trong nước, trên người cũng ướt sũng, dọc theo đường đi không ngừng chảy nước..."
"Lúc ấy em trốn sau cánh đồng hoa len lén nhìn, trong lòng không hiểu sao bất an... Dường như quên mất điều gì đó rất quan trọng..."
"Ngay khi A Vũ càng ngày càng đến gần em, em nhớ ra! Nhớ tất cả mọi thứ! A Vũ chết rồi... Chết đuối trong bồn tắm..."
"Lúc đó rất yên tĩnh, em rất sợ... Hoàn toàn không dám thở... A Vũ đang ngày càng đến gần em... Em cho rằng lúc ấy mình sắp bị phát hiện, thì A Tuyết trong tủ quần áo không cẩn thận phát ra tiếng động, A Vũ lập tức đổi hướng, đi về phía tủ quần áo..."
"A Vũ tìm được A Tuyết... Chị ấy tìm thấy A Tuyết trong tủ quần áo... Tìm thấy A Tuyết rồi..."
"Bên kia tủ quần áo truyền đến tiếng động kịch liệt... Rầm rầm rầm, rầm rầm rầm! Tựa như ai đó bị mắc kẹt đang đấu tranh dữ dội bên trong... Em muốn giúp A Tuyết... Em thực sự muốn... Nhưng cơ thể hoàn toàn không nhúc nhích được... Giống như chơi trò chơi người gỗ³..."
³木头人. Giống trò trong Squid game, nhỏ quay đầu lại là phải đứng yên í.
"Sau đó... Cảm giác đã qua rất lâu... A Vũ và A Tuyết cùng nhau đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đó trên tay A Vũ quấn một dải vải màu hồng, đầu kia... Buộc quanh cổ A Tuyết... Siết đến da tím tái cả..."
A Tình lại không khống chế được mà khóc nức nở, run rẩy không ngừng: "Em biết các chị ấy đã không còn là người nữa... Hai người họ tay trong tay đi về phía vườn hoa... Vì vậy em... Em..."
"Em cầm xẻng liều mạng đập vào đầu các chị ấy, đập đến chết... Đập họ thành một bãi thịt nát... Em mới chạy ra... Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi... Em không phải cố ý muốn thương tổn hai người..."
Mọi người im lặng lắng nghe, một lúc lâu sau, tóc gợn són vỗ vỗ bả vai A Tình: "Cho nên, tối hôm qua em và A Tuyết đều nằm mơ ư?"
A Tình gật đầu: "Chúng em từ nhỏ đã thường xuyên mơ cùng một giấc mơ..."
"Ý tôi là, hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao hai người có thể ngủ được? Còn là cùng lúc?" Tóc gợn sóng nhạy cảm đặt câu hỏi.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây đều dựng thẳng lỗ tai lên, phát hiện vấn đề.
Dưới tình huống ban ngày chết ba người, tối hôm qua gần như tất cả mọi người đều mất ngủ, tại sao hai chị em sinh ba này với Quách Huyền lại có thể ngủ?
Lẽ dĩ nhiên, sự tồn tại đặc biệt của giá trị tỉnh táo của Trì Nam vẫn luôn duy trì ở trạng thái 0 bị loại trừ.
A Tình cũng giật mình một chút, sau đó nâng đôi mắt sưng húp nhìn về phía gã trung niên: "Chú đó cho bọn em thuốc ngủ, em và A Tuyết đều uống, rất nhanh có thể ngủ được."
Lập tức, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía gã trung niên.
Sắc mặt gã nhất thời tái xanh, hoảng sợ bất an đáp lại tầm mắt mọi người: "Tôi cũng là hảo tâm, tôi sợ hai cô bé bởi vì sợ hãi không ngủ được, dẫn đến ban đêm giá trị tỉnh táo tăng cao, nên muốn cho mấy cô bé thuốc ngủ trợ giúp ổn định cảm xúc..."
Tóc gợn sóng cười lạnh một tiếng: "Cho nên ông cũng cho Quách Huyền ở cùng phòng?"
Ánh mắt gã trung niên lung lay: "Đúng... Cậu ta cũng là người mới, tâm lý kém, dùng thuốc ngủ giúp điều hòa giấc ngủ có thể giúp duy trì cảm xúc ổn định."
"Ông bịa, tiếp tục bịa đi, " Tóc gợn sóng sắc bén nhìn qua, tầm mắt giống như con dao rạch lên mặt đối phương, "Ông dùng bọn họ thăm dò quy tắc kích hoạt tử vong đúng không? Hả?"
Gã trung niên bị vạch trần sắc mặt tái nhợt, môi giật giật, đối mặt với bốn thi thể tươi mới ở góc, trước sau không thể nói ra một chữ.
"Ông chú kia chia thuốc ngủ cho người mới, dùng để kiểm tra giấc ngủ có phải là một trong những điều kiện kích hoạt tử vong hay không."
Hắc Trà sững người giây lát mới hiểu được: "Đệt, thứ chó."
"Đã nói đến nước này, ông vẫn nên thừa nhận đi." Tóc gợn sóng từng bước ép tới.
Gã trung niên cắn cắn môi, cuối cùng quay đầu cười lạnh: "Bây giờ biết rồi, giấc ngủ cũng là một trong những điều kiện kích hoạt tử vong rất quan trọng, nếu không phải tôi làm bài kiểm tra này, các người cũng sẽ không nắm giữ manh mối quan trọng như vậy đâu? Có quyền quái gì ——"
Lời nói của gã chợt bị một tiếng tát thanh thúy cắt đứt, trên mặt dầu mỡ lập tức hiện lên dấu tay đỏ sậm.
"Ừ, không có quyền trách ông, nhưng cũng không cản trở tôi đánh ông đấy." Tóc gợn sóng dùng khăn ướt lau tay, chuyển hướng A Tình, "Không ấy em cũng đến đánh một cái đi? Tôi sẽ đè gã lại cho em."
A Tình vẫn chưa kịp phản ứng, gã trung niên vội hốt hoảng ôm mặt chạy về phía sau, giống như con chuột chạy qua đường.
Tón gợn sóng cười lạnh không ngừng.
"Mặc kệ là thật hay giả, nhằm để an toàn, đêm nay đừng ai ngủ." Diệp Thường nói xong chuyển hướng Trì Nam, "Có thể trừ anh ra."
Trì Nam quay lại, cậu thản nhiên liếc mắt một cái, sau đó ngáp một cái.
Hắc Trà rất muốn tiến lên đấm gã trung niên thêm một cái, nhưng rốt cuộc nhịn xuống, hắn xoay qua theo bản năng hỏi Trì Nam: "Tiếp theo cậu có suy nghĩ gì?"
Trì Nam cầm hộp tem tử vong lớn trong tay: "Đi đến phòng triển lãm tranh đối chiếu với tem, xem rốt cuộc thiếu bức tranh nào."
"Đi, mau đi."
Gã trung niên muốn đi với bọn họ, nhưng vẫn chưa kịp đi ra khỏi phòng tiệc, đã bị tóc gợn sóng một chân đạp vào trong phòng tiệc.
Trì Nam thuận tay khóa cửa cho cô...
*
Trải qua hai ngày hai đêm sợ hãi tử vong, sức đề kháng của mọi người đối với tranh kinh dị hơi nâng cao một chút.
Ít nhất hôm nay không ai nôn mửa nữa.
Mọi người đối chiếu tem được chia trong tay với tranh, nhìn hết nửa tiếng, nhưng vẫn không tìm được manh mối bức tranh biến mất.
Tranh không có, tem cũng vậy.
Trong khung tranh này, rốt cuộc thì cảnh chết chóc được miêu tả như thế nào?
"Làm sao bây giờ? Lại là ngõ cụt..."
Trì Nam trầm ngâm một lát, tự dưng không nói một tiếng cạy một bức tranh trong tay, im lặng đi ra khỏi phòng triển lãm tranh.
Mọi người lập tức không kịp phản ứng, nhưng cũng theo sát phía sau, Hắc Trà vừa đi vừa hỏi: "Cậu có phát hiện mới gì sao? Bức tranh này có vấn đề gì?"
"Không có, có lẽ cũng chẳng có vấn đề gì." Trì Nam thành thật trả lời.
Hắc Trà ngây ngốc: "... Vậy cậu vội vã cầm nó đi làm gì?"
Trì Nam: "Làm một thí nghiệm."
Mọi người không hiểu ra sao đi theo cậu đến boong tàu, chỉ có đôi mắt của Diệp Thường sau mắt kính tràn ngập chờ mong cùng sung sướng.
Chỉ thấy Trì Nam đứng bên cạnh hàng rào, bỗng giơ bức tranh trong tay lên, cho nó một động tác rơi tự do...
"Tùm tùm" một tiếng, bức tranh chìm vào mặt biển tĩnh lặng, nhấc lên bọt sóng nhỏ.
Một lát sau mặt biển khôi phục yên bình, chỉ còn sóng lấp lánh gợn nhịp, bức tranh hoàn toàn bị nước biển nuốt chửng.
Mọi người giật mình, tóc đỏ hét lên: "Này! Cậu đang làm gì vậy?"
Động tác của Trì Nam quá đột ngột quá nhanh, không có ai kịp thời tiến lên ngăn cản.
Trì Nam bình tĩnh nói: "Xem tranh ở đây có thể tiêu hủy hay không."
Mọi người vẫn còn rất ngờ nghệch: "... Hả?"
Diệp Thường hiểu rõ nhìn Trì Nam một cái: "Đi thôi, quay lại phòng triển lãm xem một chút, nói không chừng nó đang im hơi lặng tiếng treo về vị trí cũ."