Phong cách của bức hoạ này khác với các tác phẩm đẫm máu và đáng sợ trong phòng triển lãm tranh tử vong.
Trong tranh không có thịt miếng hay huyết tương, chỉ có màu lam đậm vô biên rơi vào bóng tối, trung tâm màu lam đậm, là hài cốt của chiếc du thuyền bị chia thành hai nửa.
Cỏ nước¹ dọc theo thân tàu loang lổ điên cuồng lan rộng, bên hông thuyền mơ hồ có thể thấy được tên hiệu 'Hoàng Hôn', ở dưới đáy biển hoang vu lại cô độc vĩnh viễn neo đậu...
¹水草: có thể là bèo, rong nữa
"Cho nên... Năm đó Hoàng Hôn gặp tai nạn trên biển ư?" Tóc đỏ lẩm bẩm tự nói, giọng nói bởi vì sợ hãi mà căng thẳng.
Không ai ở đây có thể trả lời chính xác câu hỏi của hắn, phải nói, câu hỏi này không cần phải được trả lời.
Sự thật nằm trong bức tranh trước mắt.
"Nhìn kìa, phía sau bức tranh có một dòng chữ!"
Tóc gợn sóng kề bật lửa kề sát vào, mọi người lập tức chen tới nhìn, Diệp Thường ung dung bình thản chắn ở bên người Trì Nam, tận lực không để cho người bên ngoài đụng phải thân thể cậu.
"Các vị khách kính mến, hiện tại các người có hai lựa chọn, tựa như nghênh đón địa ngục chờ đợi bão táp trên biển đến, hoặc là vĩnh viễn ngủ say trong giấc mộng đẹp tôi chuẩn bị cho các người."
Tóc gợn sóng nhẹ giọng đọc chữ viết ở mặt sau của bức tranh, thanh âm càng ngày càng thấp, "Nàng để chúng ta tự mình lựa chọn."
"Ý cô là sao?"
"Hoặc là chết vì tai nạn biển, hoặc là vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại khỏi cơn mơ, trở thành một phần của Hoàng Hôn, rất rõ ràng đây." Ngữ điệu tóc gợn sóng bất đắc dĩ, lại phiền não châm một điếu thuốc.
"Mẹ kiếp, để người ta chọn là chọn thế nào?!" Hắc Trà không bình tĩnh, nhìn Diệp Thường bên cạnh hỏi như đang lẩm bẩm, "Cậu nói chúng ta nên làm gì bây giờ..."
Diệp Thường im lặng giây lát, đẩy kính: "Tôi nghe anh Nam."
Vì thế vấn đề đã được ném đến trước mặt Trì Nam.
Cậu đăm chiêu nhìn bức tranh: "Tôi cảm thấy không cần phải chọn, câu trả lời rất rõ ràng."
"Hở??" Hắc Trà lại ngu người.
Trì Nam kỳ quái nhìn hắn: "Chúng ta tới nơi này không phải là vì tìm tranh, mà là làm cho thuyền trưởng nhớ tới nỗi sợ hãi của mình, sau đó lợi dụng đặc điểm hiện thực hóa nỗi sợ hãi của tàu Hoàng Hôn phá giấc mơ à?"
Tóc đỏ chỉ vào bức tranh, ngón tay run rẩy: "... Nhưng bằng cách đó, con tàu sẽ bị một cơn bão đánh chìm, và tất cả chúng ta sẽ bị chết đuối trên biển!"
Bởi vì sợ hãi, hắn bất giác đề cao thanh âm, phút chốc dứt lời trong phòng nghỉ lâm vào phẳng lặng.
Hai con đường hình như đều là con đường chết, một cái chết dữ dội, một cái chết từ từ, tùy thuộc vào các vị khách thích chết kiểu nào...
Mọi người vốn dĩ vất vả lắm mới dấy lên hy vọng, hiện giờ hy vọng tan vỡ, lâm vào im lặng tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
"Nhưng đây là nỗi sợ hãi của thuyền trưởng già, cũng là giấc mộng của ông ta mà thôi." Sự bình tĩnh của Trì Nam có vẻ hơi không hợp.
Con ngươi tóc gợn sóng sáng lên, kích động nói: "Đúng vậy! Xác tàu đắm là giấc mộng của ông ta! Nếu chúng ta chết trong giấc mộng của người khác, đó không phải là thực sự chết!"
Cô nhìn mấy người còn lại vẫn còn hơi ngờ nghệch, tiếp tục giải thích, "Lựa chọn để thuyền trưởng nhớ lại nỗi sợ hãi, hiện thực hóa chính là giấc mộng của ông ấy, dẫu thế có là đắm tàu, chúng ta cũng chỉ chết trong giấc mơ của ông ta, chứ không phải cái gọi là 'hiện thực', đây hẳn là mấu chốt phá giấc mơ, cũng là đáp án của phó bản mộng cảnh này."
Qua lời giải thích của cô, lần này tất cả mọi người đều hiểu được.
Nếu họ muốn tìm đường sống trong chỗ chết của "du thuyền Hoàng Hôn", họ nhất định phải chết trước và trải qua tất cả những gì vị thuyền trưởng già từng trải năm đó.
Nếu con tàu không chìm, chào đón họ sẽ là một giấc mơ không bao giờ kết thúc, và họ cũng sẽ trở thành một phần của Hoàng Hôn, giống như bóng ma chết trên biển trong miệng của thuyền trưởng già, vĩnh viễn bị mắc kẹt trong biển không thể lên bờ.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
"Đi thôi, thời gian không còn nhiều."
Hoàng Hôn đã bị đường chân trời nuốt chửng, bóng tối hoàn toàn giáng xuống.
Tóc gợn sóng lưu loát cầm lấy bức tranh, đoàn người theo ánh sáng yếu ớt bước nhanh về phía boong tàu.
Hành lang từ phòng nghỉ của thuyền trưởng đến boong tàu bình thường chỉ có năm phút đi bộ, song có lẽ bởi vì bóng tối, hoặc có lẽ bởi vì sự căng thẳng tràn ngập không khí, hành lang này giống như không có hồi kết, lắc lư trong sóng biển kéo dài vô hạn...
Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng hơi thở và nhịp tim của nhau.
"Mọi người đừng để lạc, mau đuổi theo."
Tựa như là vì phá vỡ sự yên tĩnh kinh khủng, tóc gợn sóng dặn dò, "Xác nhận người bên cạnh tí, xem có ít đi hay không, tốt nhất đều dắt theo."
"Chờ một chút! A Tình biến mất rồi! "Hắc Trà đi ở phía cuối đội bất chợt nói, "Vừa rồi cô ấy vẫn còn ở bên cạnh tôi!".
Bởi vì A Tình là cô gái nhỏ, thẳng nam Hắc Trà cũng ngượng ngùng kéo tay người ta, chỉ có thể thỉnh thoảng dùng ánh mắt xác nhận, nhưng chỉ trong một thoáng, cô gái nhỏ đã biến mất bên người hắn!
"A Tình! A Tình!"
Mặc dù vội vàng, nhưng mọi người vẫn dừng lại, ở hành lang hẹp dài gọi tên A Tình.
"Kìa! Cô ấy ở đó..." Tóc đỏ là người đầu tiên phát hiện ra bóng dáng của cô bé trong bóng tối, bị ánh sáng yếu ớt chiếu rọi, nghiêng nghiêng in trên mặt đất trải thảm đỏ, "A Tình? Cô đang nói chuyện với ai vậy?"
"A Tình? Ai ở đó vậy?"
Mọi người đang đến gần bóng dáng đột nhiên dừng bước, bởi vì bọn họ phát hiện A Tình đứng một mình ở đó dường như đang lẩm bẩm, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách, khanh khách, rất nhẹ, nhẹ đến mức làm cho người ta sởn tóc gáy.
Mà A Tình đưa lưng về phía bọn họ, giống như đang ngẩn ngơ, không nhúc nhích.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vào một nơi nào đó trong hư không, nói chuyện với nó.
"A Tình?" Tóc gợn sóng đi tới, đứng phía sau cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai A Tình, "Em làm sao vậy?"
Thân thể A Tình run lên, hoảng hốt quay đầu nhìn mọi người với vẻ mặt kinh hãi: "En... em vừa thấy A Vũ và A Tuyết."
Cô không nói lời nào còn tốt, vừa nói chuyện mọi người càng cảm thấy khiếp đảm...
Tóc gợn sóng nhìn theo hướng mắt cô gái vừa nhìn, trừ một mảnh đen kịt thì cái gì cũng không có, cô hít sâu giữ chặt tay A Tình: "Đi thôi, em nhìn lầm rồi."
Trong nháy mắt nắm tay, cô cảm giác được nhiệt độ người sống trên người A Tình, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thời gian của chúng ta không còn nhiều, mau đi, " Nhìn A Tình lưu luyến nhìn lại, tóc gợn sóng gia tăng sức lực lôi kéo cô bé rời đi, "Đừng để những thứ trước mắt mê hoặc."
Mọi người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, cũng không dám nói thêm một câu.
Sau khi rời đi, Hắc Trà hạ thấp giọng hỏi Trì Nam: "Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khủng bố thật..."
"Trời tối rồi, có lẽ đã có cái gì đó rục rịch." Trì Nam nói.
Hắc Trà: "..." Hắn run rẩy thật dữ.
Tóc gợn sóng: "Chắc là khi đêm đến, chúng ta dần dần bị con tàu này đồng hoá trở thành một phần của nó, thế nên chúng ta có thể nhìn thấy một ít thứ mà trước đây không thể nhìn thấy."
Chẳng hạn như những người đã chết trên tàu, chẳng hạn như những linh hồn bị mắc kẹt mãi mãi... Nhưng cho dù to gan như cô, cô vẫn không có dũng khí trực tiếp nói những lời này ra miệng.
"Chị ơi, em có thể ở lại không?"
A Tình đi tới đi tới, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía bóng tối không có gì cả.
Cũng chính là nơi cô vừa dừng lại, hình như có thứ gì đó đứng ở đó chờ cô, vẫy gọi cô.
"Lúc ở trong giấc mơ em đã làm tổn thương A Tuyết và A Vũ, kì thực rất buồn bã, em muốn ở lại bên cạnh các chị ấy." A Tình nhỏ giọng nói, thanh âm lại bình tĩnh lạ thường.
Tóc gợn sóng sốt ruột: "Đừng nói bậy, người em nhìn thấy trong mơ cũng không phải là A Vũ và A Tuyết, làm sao có thể nói là làm tổn thương các cô ấy chứ?"
"Chị ơi, cảm ơn chị," A Tình cười một chút, cười đến có phần thương cảm, "Nhưng các chị ấy đang gọi em."
"Các chị ấy đang chờ em..."
Tóc gợn sóng: "..."
"Em và họ sinh ra đã là một thể chưa từng chia cách, giống như đã được định trước cả đời, bây giờ chỉ còn lại mình em..." Cô mỉm cười xin lỗi, dáng vẻ rất xấu hổ, "Bản thân em... Có lẽ cũng không thể nào tự mình sống sót."
Tức khắc mọi người đều im lặng, tóc gợn sóng rốt cuộc buông tay A Tình ra, quay đầu đi không nhìn cô: "Vậy bản thân em, cẩn thận một chút."
"Vâng, cảm ơn chị gái." A Tình cười cười, rất vui vẻ đi vào sâu trong bóng tối.
"Chú ý an toàn."
"Các chị cũng vậy."
Nhìn cô bé đưa ra lựa chọn của chính mình, tóc gợn sóng cũng không quay lại thở dài, lại một lần nữa tỉnh táo lên nói: "Đi thôi."
*
Trên boong tàu, đường biển đã chìm trong bóng tối, gió biển vốn thoải mái cũng biến mất, hoàng hôn bao gồm cả biển rộng đều tựa như bị buộc phải đứng yên.
Không có gió và sóng, chỉ có bóng tối vắng lặng vô biên lan rộng.
Thuyền trưởng già bị trói vào lan can cũng ngừng giãy giụa, mặc dù hình dạng chật vật, vẫn nở nụ cười quý ông với những vị khách bất thiện, giống như đã được khởi động lại: "Các vị khách kính mến, chẳng bao lâu nữa, các vị có thể hoàn toàn bước vào giấc mơ của tàu Hoàng Hôn, mãi mãi, mãi mãi tận hưởng cuộc hành trình tuyệt vời của Hoàng Hôn."
"Cảm ơn, nhưng có lẽ chúng tôi không tài nào hưởng thụ." Diệp Thường thật sự làm ra vẻ mặt đáng tiếc, bĩu môi, "Bởi vì con tàu này rất nhanh sẽ chìm."
Biểu cảm của thuyền trưởng già cứng đờ giây lát, bóng ma sợ hãi lóe lên từ đôi ngươi của ông: "Thưa ngài, xin vui lòng không nói lời vô nghĩa, Hoàng Hôn là du thuyền vĩ đại nhất trên thế giới, tôi là thuyền trưởng của nàng, không có khả năng để khách khứa và tàu của tôi gặp phải những chuyện khủng khiếp ấy."
Diệp Thường tiếc nuối cong khóe môi: "Thuyền trưởng, xin ngài cẩn thận nhớ lại một tí, nhớ tới đi."
Dứt lời, hắn lấy bức tranh vẫn giấu ở đằng sau ra, thẳng tắp đưa đến trước mặt thuyền trưởng.
Tóc gợn sóng còn sợ thuyền trưởng nhìn không rõ, châm bật lửa đối diện với bức tranh, để đối phương thấy rõ nội dung tranh.
Con tàu bị đứt gãy chìm nghỉm, cửa khoang rỉ sét, cửa sổ sát đất của phòng tiệc bị bao phủ bởi hải tảo cỏ đủ loại động vật nhuyễn thể, bầy cá đi qua trong tàu Hoàng Hôn hoang vắng...
Nỗi sợ hãi của thuyền trưởng bị phóng đại gấp bội trong ánh lửa lập loè, từ trong con ngươi của ông ta, mọi người có thể thấy rõ ràng có cái gì nhất định đã sụp đổ trong giây phút ấy.
Thoáng chốc, sự tự tin của một con thuyền lớn, quang vinh, xán lạn của một con tàu đã bị rút đi, thay vào đó là nỗi tuyệt vọng sâu không thấy đáy trong đôi ngươi...
Thuyền trưởng giống như một người chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, không thể ngừng run rẩy, từ cổ họng phát ra tiếng nức nở không thành tiếng...
Ký ức quá xa xôi, xa xôi đến mức hình như đã bị ông ta cố ý xóa bỏ.
Nhưng nỗi đau theo kí ức sống lại từng chút từng chút chui lên khỏi mặt đất, điên cuồng sinh trưởng trong linh hồn ông... Những điều tốt đẹp và yên bình mà ông đã xây dựng cho chính mình bấy lâu nay đã hoàn toàn sụp đổ.
Tàu Hoàng Hôn, trong một trận bão lớn từ trăm năm trước sớm đã, vĩnh viễn chìm trong biển rộng.
Cùng với hàng ngàn vị khách và hàng trăm nhân viên trên tàu, đã cùng được chôn cất sâu trong làn nước chưa biết, không còn cơ hội đến bến cảng để đoàn tụ với những người thương nhớ.
Thuyền trưởng già nhớ rõ hoàng hôn trước cơn bão lớn, trên mặt biển gió êm sóng lặng dị thường, một vầng hoàng hôn treo trên đường chân trời.
Ông nhìn từ xa, nhớ tới bến cảng quê hương, lúc ấy hoàng hôn rất đẹp, cách đó không xa có tiếng chuông vang lên, có đàn chim biển xẹt qua đỉnh đầu, mây đỏ nhuộm hồng cả bến cảng...
Đáng tiếc ông ta không còn cơ hội, cập bờ lúc hoàng hôn.
Linh hồn bị mắc kẹt trên biển đã rất lâu rất lâu, cuối cùng ông đã dệt nên giấc mơ cho các linh hồn trên biển.
Chỉ cần lên tàu Hoàng Hôn mãi mãi sẽ luôn trên đường trở về nhà vào lúc hoàng hôn...
Giấc mơ yên tĩnh và thanh thản, giấc mơ không bao giờ kết thúc, mặc dù không có cách nào để thực sự trở về nhà, mặc dù trên đường đi trải qua nỗi sợ hãi vô tận và cái chết, nhưng hy vọng sẽ mãi trường tồn.
Và tàu Hoàng Hôn này cũng lấy nỗi sợ hãi của hành khách trên biển làm thức ăn, như là động lực để nàng tiến về phía trước, khi "giá trị sợ hãi trong biển" cạn kiệt, mặt trời sẽ dần dần chìm xuống đường thẳng...
Thuyền trưởng phát ra tiếng nức nở đứt quãng, mọi người tuy rằng cảm thấy buồn bã và đồng tình vì ông ta, nhưng thời gian để lại cho bọn họ thật sự không nhiều lắm, rất nhanh, bọn họ sẽ bị giấc mộng vĩnh viễn không bao giờ ngừng hoàn toàn đồng hóa, trở thành một trong rất nhiều linh hồn bị nhốt trên biển.
"Phải làm gì đây? Nỗi sợ hãi của thuyền trưởng là sợ hãi, nhưng bây giờ ông ta không có dấu hiệu ngủ? Sự hiện diện của nỗi sợ hãi không phải là đạt được thông qua giấc ngủ à...".
Tóc đỏ sốt ruột, nhìn thuyền trưởng vẫn luôn đau đớn run rẩy cũng không phải là cách, bọn họ cũng không có biện pháp đi ra khỏi cơn ác mộng
Diệp Thường xắn tay áo lên, bẻ bẻ nắm đấm: "Cái này đơn giản."
Đơn giản kiểu gì? Một người sỡ hãi bi thương cùng cực có thể tự dưng thiếp đi?
Ngay khi mọi người vô cùng hoang mang, Diệp Thường nói một câu "Mơ đẹp" bên tai thuyền trưởng già, theo đó "Rắc" một tiếng trầm bằng, hắn giơ cánh tay chuẩn xác đánh về phía gáy thuyền trưởng già, thân thể thuyền trưởng già theo bản năng run rẩy, theo đó trợn trắng mắt, mất đi ý thức...
"Để ông ta ngất đi là được rồi."
Diệp Thường xoa xoa tay vừa rồi đánh người, cười cười lịch sự nhã nhặn với Trì Nam Tư, thật giống như đứa nhỏ đạt điểm tối đa muốn anh trai khen ngợi...