Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 35



Thoáng cái căng tin im lặng lại, thần sắc vốn khó coi của người mẹ trẻ càng thêm khẩn trương.

Nhụy Nhụy nhét một quả táo lớn vào tay mẹ: "Mẹ đừng sợ, mẹ vẫn còn có con, đâu phải một mình đâu."

Người mẹ trẻ cuối cùng mỉm cười như trút được gánh nặng, nhặt quả táo lên cắn: "Ngọt thật nha."

Lão Vu nhìn bộ đồ tang lễ màu đen trên người đôi mẹ con: "Có thể mạo muội hỏi một chút, trước khi hai người tiến vào thế giới Ác Mộng, bộ đang đi tham gia tang lễ hả?"

Lão có hơi để ý, vì sao Nhụy Nhụy là người mộng du có kinh nghiệm, nhưng mẹ cô bé lại thì là người mới, theo lý thuyết thời gian hai người vào vốn hẳn là không giống nhau mới đúng, nhưng vì sao các cô lại cùng mặc trang phục tang lễ?

Người mẹ trẻ hoảng hốt, lẩm bẩm: "Đúng... Đám tang... Đám tang của ai đang đến... Của ai..."

Nghe vậy, nét mặt mọi người đều trở nên vi diệu, không hẹn mà cùng nhìn về phía người mẹ trẻ hoảng hốt kia.

"Mẹ, không sao đâu." Nhụy Nhụy dùng với khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ mẹ, "Chúng ta rất nhanh có thể đưa ba về nhà."

Lúc này sương mù trong mắt người mẹ trẻ mới tan đi, thay vào đó là nỗi buồn cô đơn: "... Chồng tôi qua đời, tôi và Nhụy Nhụy đến đây là để đổi lấy sự sống của ba con bé, ba người cùng nhau bình an trở về nhà."

"Xin lỗi..." Lão Vu bỗng chốc có chút khó xử, "Nén bi thương, nguyện vọng sẽ thành hiện thực."

Nhụy Nhụy mạnh mẽ hơn mẹ em rất nhiều, giải thích: "Mẹ vì cái chết của cha, tinh thần luôn luôn có hơi hoảng loạn, nhưng con sẽ bảo vệ mẹ thật tốt."

"Vậy nếu có gì cần hỗ trợ, tìm mấy anh chị nói." Ngô Dĩnh thích cô bé, dịu giọng nói.

Nhụy Nhụy lạc quan gật đầu: "Dạ, cảm ơn chị."

Trì Nam rũ mí mắt xuống không nói chuyện, cô bé này giải thích cũng không nói rõ vì sao bọn họ một trước một sau vào phó bản, nhưng đều mặc trang phục tang lễ như vậy?

Song chuyện đã trôi qua xem như chưa từng đề cập, cũng không ai nhắc tới nữa, dẫu sao người qua đời chính là người thân cận nhất của hai mẹ con.

*

Cơm nước xong xuôi, mỗi người đều tản về phòng, Bạch Thuyền bởi vì chuyện hộp rỗng vẫn canh cánh trong lòng, mất hồn mất vía.

Cố Tiêu lo lắng nhìn hắn: "Cậu không sao chứ? Sao thế?"

Bạch Thuyền hơi do dự nói, "Tôi... Luôn cảm thấy không ổn."

Bản thân Cố Tiêu cũng sợ hãi trong lòng, nhưng càng sợ thì người lại càng muốn biểu hiện không thèm để ý, dùng cách thuyết phục mình không nên sợ hãi: "Đừng nghĩ lung tung, ngày mai chúng ta đi hỏi chuyện nữ quản đốc chuyện cái hộp rỗng."

"Nhưng tại sao lại là một cái hộp rỗng? Khi đưa cho tôi cái hộp, nữ quản đốc còn nói gì mà... Việc tổ chức thành công lễ Chúc Nhân không thể tách rời khỏi tôi, có ý gì chứ? Còn những nến người trong nhà trưng bày... Chắc không phải muốn chúng ta chôn cùng chứ?"

Vốn dĩ không nói còn tốt, vừa mở miệng, Bạch Thuyền càng nghĩ đến chỗ khủng khiếp, càng nghĩ càng bất an.

Cố Tiêu dùng không kiên nhẫn che giấu nỗi sợ hãi của mình: "Đừng nói bậy, chú ý giá trị tỉnh táo của cậu, giá trị tỉnh táo cao quá càng đáng sợ hơn chôn cùng nhiều."

Bạch Thuyền gật gật đầu, nhưng không bao lâu sau lại dùng ánh mắt oán giận nhìn về phía Cố Tiêu: "Cậu có kinh nghiệm hơn tôi, sao lúc ấy cậu không nhắc nhở tôi một câu vậy?"

"Ha? Nhắc nhở cái gì?"

"Súng bắn chim đầu đàn, chúng ta bây giờ không phải là chim đầu đàn sao, có phải những người mộng du cũ lúc làm nến cố ý lừa gạt, muốn dùng chúng ta thử quy tắc?"

Là người mới, giá trị tỉnh táo của Bạch Thuyền đã tăng đến 84, giọng điệu cũng trở nên vừa khó chịu vừa không thân thiện.

Cố Tiêu nhìn bạn cùng phòng giận dỗi lung tung, trong lòng nghĩ mẹ nó lúc ấy là ai tranh làm? Là ai tự mình đa tình ngay cả phần của tôi cũng tranh nhau hoàn thành? Lại là ai nóng lòng muốn lấy được phần thưởng kéo cũng không kéo được? Lúc này thấy bất thường thì bắt đầu trách cứ người khác à?

Nhưng cuối cùng hắn nhịn xuống mắng chửi, tận lực bình thản nói: "Được được được, trách tôi, nhưng trách tôi cũng vô dụng, chúng ta là hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, trước cứ bình an vượt qua đêm nay rồi nói sau."

Bạch Thuyền đột nhiên ngẩng đầu lên: "Không thì chúng ta trở lại xưởng chế tác xem một chút? Có phải thứ trong hộp rơi ở đó không?"

Cố Tiêu trợn trắng mắt trong lòng, ngữ điệu tận tình kiên nhẫn khuyên bảo: "Cậu nên nghe tôi khuyên một câu, ngoan ngoãn đợi đến hừng đông hẵng đi hỏi, ban đêm ở trong thế giới Ác Mộng thường đại biểu cho cái chết."

Dưới sự khuyên bảo cực lực của Cố Tiêu, Bạch Thuyền cuối cùng cũng tạm thời buông tha các loại ý nghĩ nguy hiểm.

Hai người sau khi vào phòng kiểm tra các ngóc ngách trong phòng một lần, lại khóa chặt cửa phòng và cửa sổ, thậm chí ngay cả lỗ thông gió cũng không hạ xuống.

Sau khi bận rộn một phen, Cố Tiêu nói: "Chắc là không còn vấn đề gì, chúng ta đi ngủ trước đi, giấc ngủ cũng sẽ ảnh hưởng đến giá trị tỉnh táo."

Bạch Thuyền hết cách, đành phải gật đầu: "Tôi luôn ngủ rất sâu, tối nay tôi cố gắng cảnh giác một chút."

Nhưng sự thật chứng minh hắn đánh giá quá cao năng lực thích ứng của mình, giấc ngủ luôn luôn rất ngon của Bạch Thuyền, đêm nay thế nào cũng không ngủ được.

Thân thể rất mệt mỏi, nhưng thần kinh lại giống như bị một sợi dây nhỏ vô hình treo lơ lửng, siết rất chặt, mắt thấy sắp chìm vào giấc ngủ lại bị kéo trở về, ý thức một mực tỉnh táo cùng mộng cảnh bồi hồi khó vào giấc.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn dường như còn nghe được tiếng nói chuyện sột soạt sột soạt, rất nhẹ rất nhẹ, tựa như âm thanh lây lan từ đáy giường dọc theo ván gỗ, lướt qua lỗ tai chui thẳng vào trong đầu hắn.



Ồn ào, còn ồn ào hơn bất kỳ nơi náo nhiệt nào hắn thấy.

Bạch Thuyền bị tiếng vang không thể diễn tả khiến trong lòng sợ hãi, hắn dứt khoát buông tha cho giấc ngủ định đứng lên bật đèn ngủ, nhưng ngay trong nháy mắt hắn mở mắt, chợt bị chùm ánh sáng mãnh liệt lay động đâm đến nỗi mắt hắn đau nhức, Bạch Thuyền giãy giụa vài cái mới thuận lợi mở mắt ra.

Hắn dùng tay che ở phía trên mắt lấy lại bình tĩnh, phát hiện thứ lay lay vừa nãy trên mặt hắn, là ánh nến ngoài cửa sổ chiếu vào.

Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy độ sáng của ánh sáng mãnh liệt hơn lúc hắn ngủ rất nhiều.

"Cậu cũng không ngủ được sao?" Cố Tiêu giường đối diện xoay người, mở to mắt nhìn lại.

Bạch Thuyền lúc này đã thích ứng với ánh sáng, gật đầu: "Vẫn luôn có tiếng nói chuyện, quá ồn ào."

Nghe vậy, Cố Tiêu vốn đã thuyết phục mình không nên sợ hãi run rẩy cả người, lông tơ toàn thân dựng đứng: "Tiếng nói chuyện? Tôi... không nghe thấy gì cả... Không phải căn phòng này vẫn luôn im ắng sao... Lấy đâu ra tiếng nói chuyện."

Hắn không khỏi liên tưởng đến buổi sáng Nhụy Nhụy cũng từng nói, dưới gầm giường trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện kì lạ...

Cố Tiêu bất giác nhìn đáy giường ẩn trong bóng tối, lại nhanh chóng dời mắt, giọng điệu run rẩy nói: "Có phải cậu đang ngủ mơ không... Nghe lầm chăng?"

Hắn thật sự muốn nghe được một câu trả lời khẳng định từ Bạch Thuyền.

Tuy nhiên, Bạch Thuyền chỉ lắc đầu, sắc mặt nhợt nhạt cùng đáy mắt xanh xanh: "Tôi không biết, âm thanh đó giống như truyền đến từ tâm trí tôi."

"Hả? Ý cậu là sao? "Cố Tiêu vừa sợ vừa hoang mang.

Ánh mắt Bạch Thuyền đờ đẫn một thoáng: "Thì là... Không giống như những ồn ào thông thường... Ngày thường tất cả âm thanh đổ vào tai chúng ta... Nhưng vừa rồi tôi nghe thấy... Âm thanh hình như chảy ra từ trông cơ thể tôi... Vừa ầm ĩ vừa khó chịu..."

Cố Tiêu càng nghe càng không khoẻ, nhịn không được run rẩy một chút: "Cậu đừng dọa người."

Môi Bạch Thuyền giật giật, nhưng rốt cuộc không nói ra một chữ, chỉ ngồi bên cạnh tường, hơi ngửa đầu nghiêng nghiêng nhìn cửa sổ phía trên, một lúc lâu sau: "Cố Tiêu, anh có cảm thấy ánh sáng bên ngoài cửa sổ đêm nay sáng cực kì không?"

Cố Tiêu theo tầm mắt hắn nhìn cửa sổ: "Cậu nói vậy cũng đúng, nhưng hình như bên cậu sáng hơn tôi rất nhiều."

"Ừm, có lẽ là ánh sáng này quấy nhiễu giấc ngủ của tôi."

Sắc mặt Cố Tiêu khẽ đổi: "Chờ đã, trong phó bản xuất hiện dị thường nói không chừng là manh mối quan trọng gì, nào, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Hắn vừa dứt lời, Bạch Thuyền lập tức đứng trên giường kiễng mũi chân nhìn ra ngoài, nhất thời sắc mặt trắng bệch: "Tôi... Bên ngoài cửa sổ của tôi... Thắp một ngọn nến..."

Ánh nến lập loè nhảy lên, xuyên thấu qua thủy tinh cực sáng chiếu lên mặt hắn, soi rõ nỗi sợ hãi trên mặt hắn.

Dù sao nửa đêm ở ngoài cửa sổ của mình nhìn thấy một ngọn nến thắp sáng, ánh lửa sâu thẳm giống như đuổi theo mộ phần, bằng vào ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái...

Cố Tiêu tuy rằng sợ đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhưng hắn cho rằng mình tốt xấu gì cũng từng là người mộng du đã qua một phó bản, vì thế miễn cưỡng cắn răng cũng tới thăm dò đến cuối cùng.

Khi hắn nhìn thấy ngọn nến thắp sáng trên ngưỡng cửa sổ, hô hấp kẹt lại, mẹ nó là một ngọn nến hình người! Chất sáp còn hết sức kỳ quái, tơ đỏ trong màu vàng hoà lẫn với máu người...

"Cái này không ổn! Hoàn toàn không ổn!" Thanh âm Cố Tiêu phát run, khẩn trương nhìn về phía Bạch Thuyền, "Có phải cậu đã làm cái gì không? Kích hoạt cơ chế tử vong hoặc bất kỳ tình trạng nguy hiểm nào khác!"

Dây thần kinh Bạch Thuyền cũng căng đến cực hạn: "Tôi không có mà! Tôi luôn ở bên mọi người! Không có gì đặc biệt..."

Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, trợn tròn mắt: "Phần thưởng tình nguyện viên xuất sắc còn có... Cái hộp rỗng mà nữ quản đốc đưa cho..."

Hai người hoảng sợ nhìn nhau trong ánh lửa đang nhảy, hô hấp nặng nề.

Cố Tiêu là một người khá có kinh nghiệm hít sâu, thuyết phục bản thân có thể bình tĩnh lại: "Trước đừng hoảng hốt, tôi đi tìm bọn lão Vu."

"Tôi đi cùng anh!" Bạch Thuyền lập tức đuổi theo, hắn cũng không muốn một mình ở trong ánh nến u ám.

Nhưng điều khủng khiếp hơn đã xảy ra, khi hai người nhảy ra khỏi giường và cố gắng đi về phía cửa, họ phát hiện cánh cửa đã biến mất...

Vị trí cửa ban đầu biến thành một bức tường, kín không kẽ hở, bao quanh cả ký túc xá thành không gian kín mít.

Bọn họ theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện ngay cả cửa sổ cũng biến mất, cây nến hình người quái lạ kia tựa như cái chân dài quá cỡ, giờ phút này đang cắm ở trên gối của Bạch Thuyền!

"Cái này... Làm sao có thể như vậy..." Bạch Thuyền nhịn không được lui về phía sau một bước, chân cong hơi cong đụng phải mép giường Cố Tiêu, hắn phản xạ có điều kiện ngã ngồi trên giường, đối diện với ánh nến kì dị.

Tiếng của Cố Tiêu kẹt ở trong cổ họng, trên người nổi da gà rậm rạp, một lát sau mới khàn khàn nói: "Hai chúng ta... Có thể là nhóm đầu tiên bị chọn trở thành... Nến người..."

Nến người... Nến người... Vậy nên bọn họ sẽ giống như những người nến trong viện triển lãm... Được đặt trong một khu nghĩa địa kỳ lạ cho nhóm tình nguyện viên tiếp theo đến tham quan sao?!

"Cái hộp... Tôi đi xem cái hộp...!" Bản năng muốn sống làm cho Bạch Thuyền ở trên giường nhảy dựng lên, điên cuồng tìm kiếm hộp giấy rỗng vốn cất vào trong túi ra, hắn run tay xốc nắp hộp lên, theo đó nét mặt cứng đờ, trong hộp lẽ ra trống rỗng, xuất hiện thêm một tờ giấy nhỏ.

Tờ giấy viết: "Ngài là tình nguyện viên ưu tú nhất trong đêm đầu tiên, chúng tôi sẽ dâng lên lễ vật tốt nhất đại diện thị trấn Chúc Nhân để cảm ơn, tin rằng ngài đã nhận được món quà khi nhìn thấy tờ giấy này, chân thành hy vọng ngài, và bạn cùng phòng của ngài có thể có một đêm tươi sáng và tốt đẹp."

Đêm tươi sáng và tốt đẹp, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía nến người lập loè ở đầu giường, lông tơ dựng ngược.

Không thể ngồi chờ chết... Phải làm cái gì đó... Làm cái gì đó...

"Nước! Mang ấm đun nước đến đây!" Cố Tiêu gân cổ lên run rẩy la hét, không phải chính hắn không muốn động đậy, mà là hắn đã sợ tới mức hai chân nhũn ra, ngay cả di chuyển bước chân lấy bình nước trên bàn cũng không làm được.

Bạch Thuyền tuy rằng là một người mới thuần khiết, nhưng giờ phút này có lẽ do sợ hãi quá mức, ngược lại có chút dũng cảm phản chiếu, hắn nhanh chóng cầm lấy bình nước, vừa lúc, trong bình còn có hơn phân nửa nước sôi.

Lửa sợ nhất là nước, nếu như dập tắt nến người quái dị này, nói không chừng...!

Bạch Thuyền nhanh chóng mở nắp bình lên, đổ nước lạnh xuống nến người, ngay trong khoảnh khắc hai người vừa định thở phào nhẹ nhõm, ngọn nến nhìn như sắp bị dập tắt lại một lần nữa bùng sáng, ánh lửa nhảy lên thậm chí có xu hướng càng ngày càng cháy mạnh hơn...

Lần này hai người thật sự bị dọa đến hồn vía lên mây, ngọn nến không cách nào bị nước dập tắt đã vượt qua thường thức và nhận thức của bọn họ...

Bạch Thuyền khó khăn nuốt nước bọt: "Làm sao có thể như vậy... Sao có thể..."

Thần kinh Cố Tiêu đã căng đến cực hạn nghe được tiếng động quái dị truyền đến từ phía sau Bạch Thuyền, hắn quay đầu lại, dưới ánh nến đang nhảy lên mở to hai mắt, cổ họng lại giống như bị cái gì đó bóp nghẹt không phát ra được tí âm thanh nào ——

Tại thời điểm này, cái bóng chiếu trên tường của Bạch Thuyền từng chút, từng chút đến gần họ, như thể sự tồn tại của nó đã thoát khỏi bản thân Bạch Thuyền, trở thành một cá thể tồn tại độc lập.

"Sao, làm sao vậy?!" Bạch Thuyền nhìn Cố Tiêu dán mắt nhìn phía sau hắn, sắc mặt tái nhợt lên tiếng, có dự cảm không tốt.

Song bởi vì quá sợ hãi, bấy giờ hắn căn bản chẳng dám quay đầu lại xác nhận một chút...

"Bóng, cái bóng..." Cố Tiêu hao hết chừng tất cả sức mạnh tinh thần mới nói ra ba chữ ấy, lúc đó cái bóng càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng khổng lồ, giống như một vũng nước chết màu đen lan tràn trên sàn nhà...

"Cố Tiêu! Đằng sau cậu...!"

Bạch Thuyền cũng nhìn thấy tình cảnh giống y đúc ở đằng sau Cố Tiêu!

Nhưng ngay phút giây hắn hô to thành tiếng, hai cái bóng nhanh chóng bao trùm lên họ, bao vây hai người trẻ tuổi đã sớm sợ tới mức chân mềm nhũn vào trong bóng tối, dùng thân thể chúng nó vất vả lắm mới khôi phục tự do, từng chút ăn mòn, nuốt chửng thân thể chủ nhân...

Từ đầu ngón tay, gót chân, lan tràn lên tay chân thân thể, hai chàng trai hoàn toàn không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn thân thể nhau từng chút một biến thành trạng thái nửa sáp trong suốt, sáp trộn lẫn tơ máu đỏ tràn qua trái tim, vĩnh viễn ngưng đọng biểu cảm kinh ngạc hãi hùng của bọn họ.

Chưa đến ba giây đồng hồ, trong phòng hoàn toàn an tĩnh lại, cửa biến mất một lần nữa xuất hiện trên tường, cửa sổ nghiêng phía trên cũng yên lành xuất hiện lại, phía sau thủy tinh sáng bóng là một cụm nến đang nhảy, chợt lóe lên, một mình bốc cháy trong bóng đêm câm lặng.

*

Ngày hôm sau mọi người tụ tập ở căng tin ăn bữa sáng, mãi đến gần tám giờ rưỡi vẫn chẳng đợi được Bạch Thuyền và Cố Tiêu.

"Sao lại thế này? Không phải là hai đứa trẻ đó ngủ quên chứ?" Người mẹ trẻ nhìn vào cửa căng tin trống rỗng, nói, "Có cần đi gọi mấy cậu ấy một tiếng không? Chín giờ nữ quản đốc sẽ điểm danh, đã nói không thể đến trễ."

Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người vẫn không xuất hiện, nét mặt mấy người mộng du cũ sớm đã sa sầm.

"Ừ, đến phòng bọn họ xem một chút đi." Lão Vu uống sạch sẽ hết cháo trong bát, buông bát xuống nói.



Tám giờ rưỡi, đoàn người từ căng tin trở về ký túc xá, đi tới phòng 107 nơi Cố Tiêu và Bạch Thuyền ở.

Cửa phòng 107 khép hờ, từ khe cửa hé ra lộ một mảnh tĩnh mịch.

Lão Vu đầu tiên nhẹ nhàng gõ cửa: "Cố Tiêu, Bạch Thuyền, hai cậu có ở trong đó không?"

Như dự kiến không ai trả lời.

Lão Vu lại gõ: "Nếu không có ai trả lời, chúng tôi sẽ tiến vào đấy."

Vừa dứt lời, lão đã không khách sáo đẩy cửa ra.

Khi một đám người mộng du cũ thấy rõ tình hình trong phòng, nhịn không được "xít" một tiếng.

Trong phòng không có người sống, cũng không có cảnh thi thể đẫm máu đáng sợ như dự đoán, tất thảy đều rất thông thường hiện ra trước mắt, nếp gấp trên ga giường rõ ràng là dấu vết có người ngủ, điện thoại di động cũng cắm sạc đặt ở đầu giường, ấm đun nước hình như bị người ta không cẩn thận đá ngã lăn xuống đất.

Nhưng người trong phòng lại biến mất vô cớ, quần áo treo trên móc phơi quần áo không lấy đi, vali¹ cũng không mang đi, thật giống như trống rỗng bốc hơi khỏi căn phòng.

¹行李箱: thùng đựng hành lí. Theo một giải thích nào đó thì hình như đây là vali vì vali có thể đựng hành lí còn hành lí thì không. 😀

Chuyện này thậm chí còn đáng sợ hơn là nhìn thấy những cảnh xác chết đẫm máu.

Người mẹ tân binh nhìn thấy cảnh tượng này vẫn còn ngây thơ hỏi: "Hai đứa trẻ này đi đâu quên nói cho chúng ta biết."

"Bạch Thuyền tôi không quen, nhưng Cố Tiêu tuyệt đối không phải là người làm người khác không yên lòng như vậy." Hạ Duy nhíu chặt mi tâm nói.

"Vậy chuyện gì đang xảy ra đây?"

"Điều này cũng thật kỳ lạ..."

Trì Nam sau khi vào phòng đã ngửi được một cái mùi "cháy", không hoàn toàn là mùi khét của đồ vật, giống như là lửa trong phòng cháy quá lớn, để lại nhiệt độ và mùi riêng biệt của thứ bị cháy.

"Mấy người có ngửi thấy không?" Y hỏi, "Trong phòng có mùi lạ."

Mọi người nghe vậy đều lắc đầu, chỉ có Diệp Thường gật đầu: "Như là mùi vị sau khi thắp nến để lại."

"Cái này cậu cũng ngửi được!?" Hạ Duy có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thường.

Diệp Thường đẩy kính nói: "Mắt không tốt, khứu giác và thính giác tương đối nhạy bén hơn một chút."

Trì Nam theo bản năng nhìn cậu một cái, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng vậy."

Mọi người lại ở trong phòng tìm một vòng, xác định Cố Tiêu và Bạch Thuyền không bị giấu xác trong tủ hoặc dưới đáy giường mới thở phào nhẹ nhõm.

Không tìm được thi thể, chứng tỏ vẫn còn một tia hy vọng sống, tuy rằng hy vọng điều này trong thế giới Ác Mộng có thể không đáng nói.

"Trong phòng không có gì dị thường, nhưng hai đứa nhỏ đã biến mất." Lão Vu phiền não cắn điếu thuốc, lắc đầu.

Tầm mắt Trì Nam từ ba lô Bạch Thuyền quét đến bàn rồi đến giường: "Vừa rồi mấy người có thấy cái hộp giấy kia không? Cái nữ quản đốc thưởng cho cậu ta đó."

Nét mặt Lão Vu khựng lại: "Tôi không thấy."

Tiếp theo y nhìn mọi người ở đây, tất cả mọi người lắc đầu, sau cùng dời tầm mắt đến ba lô nửa mở của Bạch Thuyền.

Hạ Duy: "Đã đến lúc này, mọi người cũng không cần để ý cái gì riêng tư không riêng tư nữa, nên lục túi tìm manh mối rồi trở mình, tôi nghĩ Bạch Thuyền và Cố Tiêu cũng sẽ không trách chúng ta."

Hắn cắn môi, "Nếu họ còn sống..."

Nói rồi, hắn dẫn đầu kéo túi Bạch Thuyền ra, để tất cả vật phẩm trong túi rơi hết xuống giường, những người còn lại cũng đi lục lọi vật dụng cá nhân trong phòng, nhưng tìm một vòng, vẫn không tìm được tung tích của cái hộp giấy nhỏ màu trắng kia.

"Xem ra cái hộp giấy kia cũng đột nhiên biến mất cùng hai người bọn họ."

Sắc mặt của người mẹ trẻ phút chốc trở nên nhợt nhạt, cô theo bản năng ôm Nhụy Nhụy: "Vậy bây giờ... Chúng ta phải làm sao đây?"

"Đi thôi," Lão Vu nhìn đồng hồ, "Đã 8 giờ 55 phút rồi, trước tiên đến xưởng chế tác."

Lúc mọi người chạy tới xưởng, nữ quản đốc ngày hôm qua dạy bọn họ làm nến đã chuẩn bị sẵn sàng các vật phẩm như khối sáp, gương, dao khắc chờ bọn họ.

Hôm nay tâm trạng của ả dường như cực kì tốt, đôi mắt tối tăm loé ánh sáng khác thường: "Chào buổi sáng."

Mọi người: "..." Chào em gái mày.

"Sắc mặt các vị thoạt nhìn không tốt lắm, do tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?" Tầm mắt nữ quản đốc đảo qua mọi người, qua lại nhiều lần, "Xem ra, đã có tình nguyện viên vì lễ Chúc Nhân của chúng ta làm ra cống hiến to lớn."

Lão Vu vừa nghe lời này, liền ngửi được mùi manh mối bất thường: "Nghĩa là sao?"

Nữ quản đốc cười cứng đơ: "Nghĩa là cảm ơn mọi người."

Mọi người: "..."

Trì Nam: "Sáng nay hai tình nguyện viên của 107 đã biến mất, xin hỏi cô có biết bọn họ đã đi đâu không?"

Nữ quản đốc nhún nhún vai: "Trong thị trấn Chúc Nhân của chúng tôi, đã có tình nguyện viên cũ mất tích mà không có lý do, có điều đừng lo lắng, ở những nơi chúng ta không thể nhìn thấy, bây giờ họ nhất định rất hạnh phúc cũng rất an toàn."

Trong lòng mọi người chửi mẹ bà, con mẹ nó nói cái cớt gì nghe sởn tóc gáy vậy?!

Diệp Thường: "Sự mất tích của bọn họ có liên quan gì đến những cống hiến mà cô vừa nói không?"

Nữ quản đốc đảo mắt, cuối cùng cứng ngắc nhìn lại như một con rối: "Xin lỗi, trí nhớ của tôi không được tốt lắm, thường xuyên quên những gì đã nói từ hai phút trước."

"..." Thiết lập giả ngu thô ráp này nhất định là người tạo giấc mơ trộm ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đúng không?

Nữ quản đốc lại nhìn bọn họ một cái, sau đó khóe môi nhếch lên nụ cười cứng đờ: "Chậm trễ không ít thời gian, chúng ta bắt đầu công việc hôm nay đi, vẫn là nội dung giống như ngày hôm qua, lấy khuôn mặt của mình làm nguyên mẫu chế tác người nến, càng giống điểm số chúng tôi đưa ra càng cao, phân xét cuối cùng vẫn lấy tổ làm đơn vị."

"Phần thưởng cũng giống như ngày hôm qua, nhóm ký túc xá của tình nguyện viên xuất sắc sẽ nhận được quà tặng đặc biệt."

Hôm qua mọi người bởi vì lời này mà cảm thấy hưng phấn cùng chờ mong, nhưng hôm nay những lời này lại làm cho bọn họ lo âu bất an, rất dễ nhận thấy, hai chàng trai mất tích ở phòng 107 tuyệt đối có liên quan đến "tình nguyện viên xuất sắc".

"Làm sao bây giờ? Rốt cuộc chúng ta có nên làm không..." Người mẹ trẻ nhìn tấm gương trước mặt mình, trước kia cô thích soi gương nhất, nhưng hôm nay nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương đã nổi da gà.

Mọi người vẻ mặt vi diệu bạn nhìn mình, mình nhìn bạn, nếu như không làm sẽ có trừng phạt chây lười tiêu cực, cụ thể trừng phạt là cái gì hiện tại vẫn không rõ, nói không chừng so với mất tích càng nguy hiểm hơn...

Nhưng nếu kiên trì làm, kết cục của Bạch Thuyền và Cố Tiêu bọn họ đã nhìn thấy...

Lão Vu cau mày, lộ ra rối rắm chưa từng có, "Chúng ta cuối cùng phải làm sao bây giờ... Để có thể tránh tạo ra "tình nguyện viên xuất sắc" tiếp theo?"

Mọi người khẩn trương im lặng.

Trì Nam bỗng dưng nghiêm túc đặt câu hỏi như một học sinh ngoan: "Nếu chúng ta đình công tập thể, hình phạt sẽ được tính như thế nào? 'Tình nguyện viên xuất sắc' đánh giá kiểu gì?"

Thay vì suy đoán không đâu, chẳng bằng dùng hết khả năng hỏi rõ ràng với NPC tuyên bố quy tắc, ả có thể trả lời hay không lại là một chuyện khác.

Nữ quản đốc dường như chưa bao giờ gặp phải một tình nguyện viên trực tiếp như vậy, tắt máy giây lát mới phản ứng lại: "Như vậy, chúng tôi sẽ ngẫu nhiên chọn một người may mắn trở thành "tình nguyện viên xuất sắc", những người còn lại sẽ bị trừng phạt tập thể."

Mọi người: "..." Xong rồi, đây là hàm ý tập thể tặng đầu người.

Nữ quản đốc tiếp tục nói những lời mơ hồ, lại làm mọi người sơn tóc gáy: "Thị trấn Chúc Nhân của chúng tôi luôn hiếu khách, sẽ không để các tình nguyện viên trải qua một đêm dài trong bóng tối với sự thất vọng."

"Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ, đường đình công tập thể không thể thực hiện được."



"Thật là mẹ nó làm cũng không được, không làm cũng không được, không thể giải quyết à..."

"Cũng không biết hai cậu nhóc kia bây giờ ra sao..."

Mắt thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua, lo âu cùng sợ hãi của mọi người cũng tăng lên gấp bội, chồng chất lên nhau, nữ quản đốc đương mỉm cười thưởng thức nỗi sợ hãi của mọi người, dường như hết sức vui vẻ.

Ở cái thời điểm này, không ai dám đứng ra nói gì đó, sau cùng cho dù không lo lắng sống chết của bản thân, cũng phải lo lắng cho bạn cùng phòng, tử vong đợt này lấy ký túc xá làm đơn vị...

Trì Nam nghe nữ quản đốc đưa ra quy tắc, đầu tiên nghĩ đến Diệp Thường bị hệ thống cưỡng ép tăng 90% tỷ lệ tử vong.

Nếu thật sự ngẫu nhiên, Diệp Thường nhất định sẽ trở thành người hy sinh trước, cơ hồ là phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng nếu lấy ký túc xá làm đơn vị, mình rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể vì Diệp Thường tránh được rủi ro đây?

Lúc Trì Nam đang suy nghĩ, Diệp Thường không một tiếng động nhìn y, đôi mắt ẩn giấu phía sau tròng kính tràn ngập chờ mong, cứ như chờ đợi bất ngờ vui vẻ gì đấy sắp tới.

Cuối cùng, suy nghĩ rõ ràng, Trì Nam nói với mọi người: "Tôi sẽ lấy 'tình nguyện viên xuất sắc'."

Nghe vậy, mọi người kinh ngạc mười phần nhìn lại, chỉ có Diệp Thường, cùng với lão Vu đã quen với hành vi Trì Nam.

Người mẹ trẻ không nhịn được kinh ngạc nói: "Nhưng... Cứ như vậy hai người các cậu sẽ..."

Cô quay đầu lại nhìn bạn cùng phòng Diệp Thường của Trì Nam.

Diệp Thường cười ôn hòa như trước đây: "Tôi không có vấn đề gì."

Trì Nam lại nhìn cậu nói: "Không cần, buổi tối cậu đến 107 ở, dù sao 107 bấy giờ không có ai."

Mày Diệp Thường nhíu lại nhỏ đến mức khó mà phát hiện.

Ngô Dĩnh nghi ngờ: "Nhưng quy tắc không thể đổi bạn cùng phòng, các cậu như vậy sẽ vi phạm..."

Đầu Trì Nam nghiêng nghiêng: "Tôi vẫn còn ở ký túc xá ban đầu, cũng chả làm nhóm với bạn cùng phòng mới, chỉ là tạm thời tách biệt với Diệp Thường mà thôi, sao có thể tính là trái quy định đổi bạn cùng phòng chứ?"

Mặc dù nữ quản đốc nhấn mạnh nhiều lần là theo nhóm tiến hành chấm điểm, nhưng trên thực tế chỉ có một cái hộp, ký túc xá lấy được hộp sẽ gặp phải bất trắc.

Cho nên quy tắc tử vong xác suất lớn là lấy ký túc xá làm đơn vị tiến hành, nếu như nói là lấy người làm đơn vị, vậy hẳn là sẽ phân ra mỗi người một cái hộp mới đúng, chất liệu nom cũng chả đắt.

Dựa theo logic này, nếu như hai người tách ra ở, trong đó một người cầm hộp ở trong ký túc xá ban đầu, người kia rời đi rồi đến ký túc xá trống khác, nói không chừng có thể tránh được nguy hiểm.

Mặc dù không xác định 100% nhưng tuyệt đối cao hơn xác suất để Diệp Thường sống sót trong tình huống ngẫu nhiên chọn.

Lão Vu phản ứng trước: "Đúng, như vậy chỉ có thể tính là bạn cùng phòng tạm thời rời khỏi ký túc xá mà thôi, không tính là thay đổi bạn cùng phòng."

Ngay khi mọi người cảm thấy khá có lý lẽ, Diệp Thường hốt nhiên không nhanh không chậm nói đùa: "Anh muốn tạm thời ra riêng sao? Em không đồng ý."

Trì Nam: "...?"

Hạ Duy ở một bên hí hí, hai người này tuyệt đối không hợp ý nhau là mấy...

"Không muốn chơi với nhau sao? Giống như lúc ở 'phòng đặc biệt' trong tàu Hoàng Hôn."

Trì Nam cho tới bây giờ chưa từng gặp qua ai, sẽ vừa dịu dàng vừa nghiêm túc mời đối phương như vậy, để đối phương dẫn cậu đi chịu chết.

Trì Nam bình tĩnh nhìn cậu, lại dường như luôn không nhìn rõ biểu cảm của cậu: "Cậu đã quên cậu là người châu Phi à, đừng có đùa."

Diệp Thường cười cầm lấy dao khắc, tiếp tục mẫu còn dang dở ngày hôm qua: "Hôm qua trong phòng triển lãm, không phải em đáp ứng với anh, có cơ hội sẽ tặng một cái người nến cho anh sao?"

Trì Nam tự dưng có hơi phiền não, ngay cả chính y cũng không phát hiện, lông mày của y bất giác nhíu lại: "Cho nên, hiện giờ cậu muốn tự tay làm cho tôi sao?"

"Ừm, em nghĩ, " Diệp Thường đẩy kính, trời yên biển lặng nói, "Thực ra có anh ở đây, bất kể quy tắc tử vong là gì, hình như em đều có thể tìm được biện pháp đối phó."

Trì Nam: "Hả?"

Diệp Thường: "Chỉ cần anh... Tin tưởng em." Cậu nuốt câu "rơi nước mắt" xuống.

Trì Nam lần nữa xác nhận: "Cậu thật sự nghĩ ra cách rồi sao?"

Diệp Thường nhún nhún vai: "Chẳng nắm chắc trăm phần trăm, nhưng đáng để thử một lần, nói không chừng còn có thể tìm được manh mối mấu chốt, em không muốn bỏ qua cơ hội như thế, hơn nữa phải hai chúng ta cùng nhau mới được."

Đối mắt của cậu xuyên qua tròng kính nhìn qua, phát ra lời mời với Trì Nam: "Anh Nam, để em ở chung đi, em thật sự không muốn ra riêng."

Trì Nam: "..." Y có hơi dao động.

"Có là tạm thời, cũng không muốn." Diệp Thường chắc chắn nói.