Đợi đến khi tiễn ngự y đi, nàng ấy đưa tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt ta.
Ta biết nàng ấy muốn làm gì, khàn giọng khuyên: "Đừng đi gây rắc rối với Phò mã.
"
Cơn giận trên mặt Lý Túy Vãn bùng lên dữ dội, hơi thở quyến rũ như đào lý đang độ xuân thì ập đến.
Không hổ danh là huyết thống hoàng gia.
Khi nổi giận, trông cũng oai phong như long nữ vậy.
Một nữ tử xinh đẹp như vậy, dù gương mặt có vẻ dữ tợn lại đang phẫn nộ, cũng có một vẻ đẹp riêng động lòng người.
"Tại sao?" Một lúc lâu sau, Lý Túy Vãn mím môi, hạ giọng hỏi.
"Vương đại nhân đã gửi thư đến, lúc này không nên gây thêm chuyện, tránh đánh động nhà họ Trần.
"
Ta cụp mắt, nhìn đôi tay mình bị băng bó chặt chẽ, nở một nụ cười lạnh.
"Vậy còn nỗi oan ức ngươi phải chịu?" Lý Túy Vãn rất bất mãn: "Lẽ nào cứ thế mà bỏ qua?"
Tất nhiên là không.
Nếu không thể báo thù, nếu không thể dùng m.
á.
u của nhà họ Lôi và họ Trần để tế lễ ngọn lửa trong lòng ta.
Thì việc nhẫn nhục này chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Chờ đến khi Vương đại nhân từ Giang Nam trở về rồi hãy ra tay.
" Ánh mắt ta lạnh lẽo.
"Nếu mọi việc suôn sẻ, xin điện hạ giao Phò mã cho thần xử lý.
"
Lý Túy Vãn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay, khéo léo đặt ta nằm xuống giường.
"Mọi việc nghe theo ngươi.
" Nàng ấy nói.
"Nhưng phải dưỡng thương cho khỏi đã.
" Nàng ấy lại nói.
"Ta sẽ trông chừng, ngủ đi.
" Cuối cùng, nàng ấy lại nói thêm.
Ngay khi rèm giường được buông xuống, ánh nến chợt tối đi.
Bóng người bên giường nặng nề đè lên người ta chăn.
Trong ánh sáng mờ ảo, vị Trưởng Công chúa cao quý và ca kỹ bị người đời chà đạp, hiện lên một sự hài hòa kỳ lạ.
Cả hai trở thành một thể, một bí mật không thể nói ra.
Duy chỉ có hơi thở của Lý Túy Vãn vọng lại từ xa qua tấm rèm, như dòng suối tĩnh lặng giữa bóng đêm.
Vì vậy, ta từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ dưới dòng suối ấy.
Chìm vào giấc ngủ mang theo nỗi đau âm ỉ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã không còn thấy bóng dáng Lý Túy Vãn đâu, ngoài cửa sổ chỉ còn vài đóa hồng leo nở rộ.
A Dung bưng thuốc vào, thấy vẻ mặt ngơ ngác của ta, lập tức giải thích:
"Trưởng Công chúa trông nom ngươi suốt đêm, thật sự là không thể thoát thân được mới bị nữ quan bên cạnh thúc giục dẫn đi.
"
"Nghe nói là Thánh thượng lấy cớ giải nhiệt, mở gia yến trong hành cung.
"
Đó quả thật là việc quan trọng, không thể thoát thân.
Nhưng trong lòng ta vẫn không kiềm chế được cảm giác chua xót dâng lên.
Có lẽ người ta khi đau ốm đều trở nên đa cảm và yếu đuối hơn chăng.
Rồi cảm giác chua xót ấy bị thứ thuốc đắng trong tay A Dung xua tan.
Ta không nhớ mình có gì đáng để ngự y nhớ đến cơ chứ!
Sao lại dùng thứ này công khai hãm hại người ta thế?!
A Dung đưa tay, kịp thời nhét một viên mơ xanh ngâm mật vào miệng ta.
"Thuốc đắng dã tật, cố chịu một chút đi.
"
Có lẽ vẻ mặt khó chịu của ta quá rõ ràng, A Dung thở dài.
Nàng ấy ngồi bên giường, nhẹ nhàng tránh đôi tay ta, nửa ôm ta vào lòng.
Ngón tay dịu dàng luồn qua mái tóc xõa sau lưng ta, vỗ về sống lưng ta.
"Đợi khỏi hẳn rồi, Tiểu Xuân sẽ không phải uống thuốc đắng nữa.
"
Ta co ro trong lòng A Dung, như co mình trong một cái kén khổng lồ và an toàn, ngẩn ngơ rơi lệ.
Cho đến khi nước mắt thấm ướt vạt áo quanh eo A Dung, nàng ấy mới nhận ra.
A Dung hơi lúng túng, nhưng giọng vẫn dịu dàng.
"Cứ tưởng Tiểu Xuân nhà ta ngang ngược kiêu ngạo tàn nhẫn, không cam chịu rơi lệ chứ.
"
Giọng ta trầm trầm vọng ra từ người A Dung: "Đó là đối với người ngoài.
"
Trong muôn vàn người trên đời, ta chỉ muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt nàng ấy.
Không liên quan đến tình ái, chỉ là sự tín nhiệm.
A Dung không nói gì, chỉ siết chặt cánh tay đang ôm lấy ta thêm lần nữa.
Trong phút giây mơ hồ, ta quên đi cơn đau nơi lòng bàn tay.
Ngay cả thân thể cũng hòa vào vòng tay ấm áp của nàng ấy, trở thành một phần của vòng ôm ấy.
Chợt nhận ra.
Hóa ra bao nhiêu năm qua, A Dung chưa từng rời xa ta.
Dù là chịu đựng hay ban phát, dù là làm điều thiện hay ác.
Trên con đường cô đơn bước về phía trước trong thế giới đen tối và méo mó này, ít nhất chúng ta vẫn có nhau, tâm ý tương thông.
Thế là đủ rồi.
.