Hừ, ta biết ngay mà.
Rõ ràng bản thân cũng là kỹ nữ, vậy mà ngày nào cũng tỏ ra tốt bụng dạt dào với tất cả mọi người.
Ta đảo mắt: "Lấy áo choàng lông cáo của ta, bảo xa phu đánh xe ngựa.
"
Xe ngựa lắc lư chở ta và A Dung đến tiệm trang sức tốt nhất Đế đô.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa lại lắc lư chạy về Ngọc Kinh lâu.
A Dung ngồi trong xe, ôm bộ trang sức vàng ròng gắn hồng ngọc trong tay, dường như vẫn chưa hoàn hồn.
"Tiện nữ không dám nhận! " Nàng ấy lẩm bẩm.
"Cầm lấy đi.
" Ta rút ra một cây trâm vàng nặng trĩu cài lên đầu A Dung: "Còn hơn hai mươi ngày nữa là bước sang năm mới rồi, có nữ quyến nhà nào mà không cài đồ trang sức vào ngày Tết sao?”
Tua rua vàng ròng rủ xuống, vắt vẻo bên má A Dung, tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ quyến rũ khó tả.
Trong lòng ta chợt rung động, định ôm lấy vai A Dung.
Chưa kịp đưa tay ra, xe ngựa bỗng dưng dừng lại.
Sau khi giữ thăng bằng, ta vén rèm xe, thò đầu ra nhìn.
Phía trước có một cỗ xe ngựa cổ kính chắn ngang đường, rèm xe màu lam đậm đang được xa phu kính cẩn vén lên.
Trong xe là một cụ già râu bạc áo xanh, thân hình gầy cao, bên trong đầy khí chất cao quý, trong đôi mắt ẩn chứa sự thông tuệ.
Sau khi nhìn rõ diện mạo của người này, dù đang khoác áo lông cáo, ta vẫn không khỏi rùng mình.
Quả thật là —
Tách ra tám mảnh xương đỉnh đầu, đổ xuống nửa thùng băng tuyết.
*
(*) Thành ngữ chỉ sự ngạc nhiên quá đỗi
Phu quân của Trần thị, phụ thân của Lôi Thú Tuyết, vị Lôi Tướng quân mà Hoàng đế cực kỳ trọng dụng, người mà tiểu nương nhớ mãi đến chết.
Lôi Trọng Hóa.
Ta nhanh chóng phản ứng lại, giọng điệu vẫn ôn hòa như thường lệ, nhưng lời nói thì chứa đầy ác ý:
"Sao thế, đứa nhỏ đánh không lại tiện nữ, nên thả ông già ra khỏi lồng để cắn người à?"
"Lỡ như Lôi Tướng cũng không g.
i.
ế.
c được một kỹ nữ như tiện nữ đây, vậy nên làm thế nào cho phải bây giờ?"
"Có lẽ có thể đào lão tổ tông từ phần mộ tổ tiên ở Yên Châu lên, rồi đặt trước Ngọc Kinh lâu một lát?"
18
Lôi Trọng Hóa đã ngồi vững tại triều đường nhiều năm.
Rõ ràng là có thể giữ bình tĩnh hơn vị tỷ tỷ hờ Lôi Thú Tuyết của ta nhiều.
Ông ta nghe rõ mồn một những lời khiêu khích của ta, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như mặt nước giếng cổ:
"Ta đã sai người mang quan tài của mẹ ngươi đi khỏi nghĩa trang rồi.
"
Lời nói bình thản, nhưng lọt vào tai ta lại như sấm sét nổ vang.
Sau khi tiểu nương mất, ta thề sẽ lật đổ toàn bộ Lôi gia, dùng m.
á.
u của tất cả mọi người để xoa dịu nỗi oan ức của nàng ấy.
Vì vậy sau khi leo lên được người Trưởng Công chúa, ta đã bỏ ra một khoản tiền lớn đóng cho tiểu nương một cỗ quan tài bằng gỗ trầm hương, gửi đến nghĩa trang đắt nhất Đế đô để cất giữ.
Vốn định đợi đến khi cả Lôi gia sụp đổ, mới cho tiểu nương nhập thổ vi an.
Nào ngờ giờ đây quan tài lại bị Lôi Tướng mang đi!
Những móng tay nhuộm son bị bấm mạnh vào lòng bàn tay, ta cất tiếng với vẻ gần như nghiến răng nghiến lợi:
"Trả mẹ ta lại cho ta!"
"Nàng ấy không chỉ là mẹ ngươi, mà còn là thiếp của lão phu.
" Lôi Tướng ung dung nói.
Tốt, tốt lắm, một thiếp thất.
Tiểu nương bị Trần gia bán vào Ngọc Kinh lâu, trở thành kỹ nữ hạng hai.
Để bảo vệ ta, không biết đã bao nhiêu lần phải quỳ lạy trước mặt quản sự Bích Đào.
Sau khi sinh ta ra, chưa kịp đầy tháng đã bị Bích Đào lấy cớ phải lấy lại vóc dáng, mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa.
Khi nàng ấy quỳ dưới chân quản sự Bích Đào khẩn cầu, ông có nhớ rằng nàng ấy là thiếp của ông không?
Khi nàng ấy đang mang bầu đi tiếp rượu, cười gượng muốn nôn mà không dám nôn, ông có nhớ rằng nàng ấy là thiếp của ông không?
Khi nàng đang ở cữ bị cắt thức ăn, bị buộc phải xuống giường tập múa, m.
á.
u h/uyết chảy từ đùi xuống tận giày thêu.
Lôi Tướng, ông có nhớ rằng nàng ấy là thiếp của ông không?
Ông không nhớ!.