Một đám người có thâm thù đại hận lại bằng mặt không bằng lòng, tụ tập lại để tổ chức gia yến.
Cũng mệt cho nàng ta nghĩ ra được.
Lôi Thú Tuyết tự tay múc một bát canh, đẩy đến trước mặt ta: "Tiểu Xuân, nếm thử bát vi cá này đi.
"
Ta còn chưa kịp cầm lấy bát canh hoa sen bằng gốm màu xanh trước mặt, Trần thị đã không nhịn được ném đôi đũa trong tay xuống giữa bàn ăn.
Đôi đũa gỗ mun nạm ngà voi vàng nặng nề đập vỡ ngay tại chỗ hai đĩa đựng bát trân*.
(*Tám vị dược liệu dùng để hầm canh.
)
Lôi Thú Tuyết kịp thời giơ tay áo lên, che chắn trước mặt ta.
Mảnh sứ vỡ không b.
ắ.
n vào người ta, nhưng lại làm bị thương bàn tay trắng nõn của nàng ta.
Máu từ mu bàn tay Lôi Thú Tuyết thấm ra.
Nàng ta bình tĩnh lấy khăn tay ra ấn lên vết thương, nhướng mày dài:
"Nếu mẫu thân mệt mỏi không muốn tham gia gia yến, vậy thì hãy về tiểu Phật đường tiếp tục lễ Phật đi.
"
Sắc mặt Trần thị biến đổi, như thể sắp buông lời chửi mắng nữ nhi mình.
Lôi Tướng xoa xoa mi tâm, giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn: "Chẳng lẽ phải có một tờ hưu thư, ngươi mới chịu ngoan ngoãn sao?"
Trần thị lặng người, bị các nha hoàn khách khí mời xuống.
Bàn ăn nhanh chóng được dọn dẹp gọn gàng, sơn hào hải vị như dòng nước liên tục được bày lên, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lôi Tướng ăn qua loa vài miếng rồi cũng trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
"Rất buồn cười phải không?" Lôi Thú Tuyết từ từ uống một ngụm canh vi cá màu trắng đặc sánh: “Môn đăng hộ đối, hai họ liên hôn.
Công tử thế gia và tiểu thư khuê các, vì lợi ích gia tộc mà liên hôn, bề ngoài kim tôn ngọc quý mà vẻ vang nửa đời.
Sự thật thì sao? Hai kẻ chẳng hiểu tình yêu là gì, sinh ra một nữ nhi mà chẳng ai yêu thương, còn bắt ép nữ nhi phải trở nên giống như bọn họ, sống cuộc đời cân nhắc lợi và hại để kéo dài vinh quang cho gia tộc.
"
Ta im lặng cầm đũa chung, gắp một miếng thịt hươu nướng đặt vào đĩa trước mặt Lôi Thú Tuyết.
Lôi Thú Tuyết gắp miếng thịt hươu nướng bỏ vào miệng, nuốt xong mới lên tiếng hỏi ta:
"Uống rượu không?"
Theo quy tắc, vào đêm giao thừa không nên uống rượu, nhưng Lôi Tướng và Trần thị đều không có mặt.
Hơn nữa ta cũng muốn uống.
Lôi Thú Tuyết cho người mang lên một ít rượu trái cây.
Tâm trạng của ta và nàng ta đều không tốt lắm, vì vậy cứ thế ngồi đối diện nhau uống từng ly từng ly.
Không ngờ rượu trái cây này ban đầu ngọt ngào, dần dần hơi men xộc lên đầu mặt.
Men say chảy theo dòng m.
á.
u lan tỏa khắp thân thể và tứ chi, đôi mắt trong trẻo của Lôi Thú Tuyết cũng dần trở nên mơ hồ.
Nàng ta ngả nghiêng tựa vào vai ta, ôm lấy ta không buông:
"Tiểu Xuân! May mà có ngươi.
"
Nước mắt chảy dài trên gò má, khiến Lôi Thú Tuyết trông như một cây hoa ướt đẫm sau cơn mưa.
Tỷ tỷ à tỷ tỷ.
Rõ ràng ngươi là một kẻ điên.
Sao khi say lại khóc như một người tốt vậy?
Ta giơ tay lên, vốn định đẩy Lôi Thú Tuyết ra.
Cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, từ từ đặt năm ngón tay lên mu bàn tay nàng ta.
Ai cũng có lúc không lý trí.
Ta cũng vậy.
Thỉnh thoảng chiều lòng một kẻ điên ngã lòng, cũng chẳng sao đâu nhỉ.
Đúng lúc ta định gọi Thúy Vi đến, bảo nàng ấy đỡ Lôi Thú Tuyết về phòng ngủ, thì từ xa bỗng vọng lại tiếng chuông trầm đục.
Tổng cộng chín hồi.
Chín là con số tôn quý nhất.
Chín tiếng chuông tang tượng trưng cho!
Vị Hoàng đế đã nắm quyền thiên hạ gần bốn mươi năm, uy nghiêm tích lũy sâu dày ấy, đêm nay đã băng hà.
Mà ở bên ngoài Lôi phủ, loáng thoáng vang lên những tiếng ồn ào và tiếng binh lính xông vào.
Thúy Vi hoảng loạn chạy vào phòng khách, ta đứng dậy, đẩy Lôi Thú Tuyết đang nửa tỉnh nửa say vào lòng nàng ấy.
Ngay sau đó, Vương Tải Vi trong quân trang xuất hiện ở cửa phòng khách.
"Ồ," Ta biết mọi chuyện đã đến hồi kết, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc: “Vương đại nhân chưa c.
h.
ế.
t à.
"
Vai trái của Vương Tải Vi rõ ràng chưa lành, nàng ta nhìn ta, giơ tay phải rút đao.
Sau tiếng kêu giòn tan, xiềng xích trên chân ta đứt làm đôi.
"Chưa chuộc được ngươi ra khỏi Ngọc Kinh lâu, làm sao dám chết?"
Đầu tiên Vương Tải Vi đùa cợt với ta một câu, rồi mới ngẩng đầu lên nói lớn:
"Phụng mệnh Trưởng Công chúa, ngươi được tự do rồi, Tiểu Xuân.
".