Sau Khi Nương Qua Đời, Ta Treo Bảng Bán Thân Ở Thanh Lâu

Chương 43: 43




Ta nhìn Lôi Thú Tuyết đang dùng lá cỏ trêu chọc đàn kiến với vẻ mặt phức tạp, trong lòng thầm bổ sung phần tiếp theo của câu chuyện cho Minh Thiều.

Vương Tải Vi nhíu mày quan sát Lôi Thú Tuyết hồi lâu: "Chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo lại với Bệ hạ.

"
Nàng ta là tâm phúc của Lý Túy Vãn, và tội mà Lôi gia phạm phải lại là tội mưu phản nghiêm trọng.

Việc tường thuật lại sự thật rằng Lôi Thú Tuyết vẫn còn sống sau khi về cung là điều đương nhiên, cũng nằm trong phạm vi chức trách.

"Giúp ta nhắn với Bệ hạ một câu.

" Ta bỗng mở miệng.

Vương Tải Vi tất nhiên hiểu ý của ta: "Lôi gia đối xử với ngươi như vậy, ngươi vẫn muốn bảo vệ nàng ta sao?"
Ta cam tâm tình nguyện, không được sao?
Ta mím chặt môi, không trả lời câu nói của Vương Tải Vi, mà nhắc lại: "Giúp ta nhắn với Bệ hạ một câu.

"
Vương Tải Vi miễn cưỡng gật đầu: "Nhất định sẽ chuyển lời.

"
"Tuy rằng người đời vẫn nói, kẻ làm nên đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng nếu ngay cả tiểu tiết cũng không câu nệ, thì đại sự tất khó thành.

"
Ta cúi mắt xuống, không nhìn bất kỳ ai, chỉ khẽ mở miệng:
"Mong Bệ hạ xem như còn nợ ta một đoạn tình ý, đừng so đo với kẻ điên.


"
Nói xong, ta lấy kim bài miễn tử từ trong tay áo, đưa cho Minh Thiều.

Kẻ ngu ngốc không thể ngồi vững trên ngôi vị Nữ Đế.

Lý Túy Vãn hẳn sẽ hiểu ta có ý gì.

Có câu nói này, có tấm bài này.

Dù thế nào đi nữa, Lôi Thú Tuyết cũng có thể sống sót.

Minh Thiều thở dài, đưa tay nhận lấy tấm bài, chậm rãi trình bày một sự thật: "Nếu Bệ hạ không yên tâm, cứ việc phái ngự y trong cung đến kiểm tra, nàng ấy sẽ không tỉnh táo lại đâu.

"
Vương Tải Vi nhảy lên ngựa rời đi.

Ngay khi nàng ta vừa đi khỏi, ta lập tức quay đầu chất vấn Minh Thiều, giọng nói mang theo sự cay đắng mà chính bản thân cũng không nhận ra: "Ngươi tự tin vào y thuật của mình như vậy, tại sao không chữa khỏi cho nàng ta?"
"Ta cứu được mạng, nhưng ta cứu được tâm sao?" Minh Thiều suýt nữa cởi hộp thuốc ném vào đầu ta: "Nàng ta là người thế nào, vì sao mà phát điên, người ngoài không rõ, nhưng ngươi không rõ sao?"
Phải.

Ta hiểu rõ Lôi Thú Tuyết là người như thế nào.

Cũng hiểu rõ một đạo lý.

Điều gì con người quan tâm nhất trong đời này, thì sẽ bị điều đó ràng buộc mãi mãi, cho đến bị phá hủy hoặc cuối cùng tự phá hủy bản thân đến tan vỡ.

Minh Thiều có thể cứu được sự tổn thương về thể xác, nhưng không thể cứu được sự sụp đổ bên trong tâm hồn.

Nhưng mà, nhưng mà.

Lôi Thú Tuyết thấy vẻ mặt Minh Thiều không vui, tưởng nàng ấy bị ta bắt nạt, lập tức tức giận nhặt một cục đất dưới đất, ném vào vạt áo của ta.

"Không được bắt nạt muội muội của ta! "
Cục đất vỡ tung, làm bẩn chiếc váy lụa.

Hơi thở ta ngưng lại, bỗng nhiên mất hết sức lực để so đo với bất kỳ ai.

Môi mấp máy nửa ngày, cuối cùng vẫn không mở miệng giải thích gì với Lôi Thú Tuyết.

Minh Thiều lấy những món đồ lặt vặt trong hộp thuốc, nhét vào tay Lôi Thú Tuyết cho nàng ta chơi, cuối cùng cũng dỗ dành được nàng ta im lặng.

Đáng tiếc là chưa được bao lâu, Lôi Thú Tuyết lại đòi cây trâm hoa trên đầu A Dung.

A Dung không để tâm đến chuyện Lôi Thú Tuyết từng muốn g.

i.

ế.


c mình.

Ngược lại còn tốt bụng tháo cây trâm hoa xuống, dỗ dành Lôi Thú Tuyết chơi.

"Chuyện ở Đế đô truyền đến đây, ta cũng nghe được đôi chút…" Minh Thiều lắc đầu, nhìn Lôi Thú Tuyết đang chơi đùa vui vẻ với A Dung: "Nàng ấy phát điên cũng tốt, phát điên rồi! thì không phải đối mặt với sự thật rằng Lôi gia đã sụp đổ.

"
Ta không mở miệng nói gì, chỉ cảm thấy vạn vật thật mơ hồ.

Lúc này trời đã tối, Lôi Thú Tuyết chơi mệt rồi, kéo Minh Thiều đòi đi: "Muội muội, muội muội, ta đói rồi.


Trước khi chia tay, A Dung không do dự nhét vào lòng Minh Thiều vài tờ ngân phiếu mệnh giá lớn.

Minh Thiều một tay bị Lôi Thú Tuyết nửa kéo nửa lôi đi về, thấy vậy quay đầu lại.

Thấy ta không phản đối, Minh Thiều cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của A Dung, nhận lấy ngân phiếu.

Hoàng hôn buông xuống, bóng dáng mảnh mai của hai người nữ nhân nhanh chóng bị nuốt chửng ở cuối con đường.

Ta đặt tay phải lên n.

g.

ự.

c áo, nắm chặt không buông.

Như thể làm vậy, trái tim sẽ không trống rỗng.

A Dung khẽ kéo tay áo ta, ta mới hoàn hồn, ánh mắt trở nên tỉnh táo, mở miệng nói:
"Đi thôi.

"
Xe ngựa quay đầu, phóng nhanh về hướng ngược lại.


Tựa vào vai A Dung, ta chăm chú nhìn khuôn mặt ngọc của nàng ấy chìm trong bóng hoàng hôn, ánh mắt chuyên chú: "Ta muốn cưới nàng.

"
Tay A Dung đang lau hộp tro cốt của tiểu nương run lên mạnh.

Rồi, nàng ấy như không thể tin được, thì thào:
"Thiếp thân đã từng gả cho người khác, đã sinh con, làm kỹ nữ, hầu hạ khách qua đường, lại lớn hơn Tiểu Xuân tròn mười bảy tuổi! "
Ta đột ngột ngắt lời nàng ấy: "Nhưng rồi sao nào?"
Nàng ấy lớn hơn ta mười bảy tuổi thì sao chứ?
Nàng ấy đã từng gả cho người khác thì sao chứ?
Nàng ấy đã sinh con thì sao chứ?
Nàng ấy đã làm kỹ nữ, hầu hạ khách qua đường thì sao chứ?
Tình ý có thể bị lay chuyển bởi xuất thân, tuổi tác, trinh tiết, năng lực, thậm chí nhân phẩm sao?
Những thứ đó, có đáng để quan tâm không?
Lôi Kinh Xuân đương nhiên biết tất cả, nhưng Lôi Kinh Xuân vẫn muốn cưới nàng ấy.

Trong đôi mắt trong trẻo của A Dung hiện lên vẻ phức tạp, có chút thê lương, có chút thấu hiểu.

Tuy nhiên, dù đã ra khỏi Ngọc Kinh Lâu, nàng ấy vẫn theo thói quen nuông chiều ta một lần nữa:
"Được.

"
Màn xe bị gió đêm thổi bay lên, vầng trăng lộ ra nửa mảnh, rửa sạch những phiến đá xanh như ngọc, hai con hạc từ bụi lau bay vút lên, lướt qua mây, không biết bay về đâu, quấn quýt bên nhau.

Hết truyện.