Bàn tay giấu trong tay áo rộng thùng thình của y hơi nắm chặt.
Thịnh Tiêu bình tĩnh chờ y trả lời.
“À, lỗ tai.” Hề Tương Lan nhấc tay tháo hoa tai trợ thính xuống, tỏ vẻ như không có chuyện gì nói: “…Bị điếc một bên, cần dùng đến pháp khí ‘trợ thính nghe vạn vật’, nhưng đồ chơi này có vẻ bị đụng hư, Thịnh tông chủ có biết sửa không?”
Thiên Diễn Châu trên cổ tay của Thịnh Tiêu khẽ lay động.
Điếc một bên?
Thực tế là bị điếc cả hai bên, không có hoa tai trợ thính, Hề Tương Lan hoàn toàn không nghe được âm thanh xung quanh.
Lúc mới bắt đầu ngay cả nói chuyện y cũng khó có thể kiểm soát được nặng nhẹ, sau đó lừa bịp nhiều người dần dần có kinh nghiệm, bây giờ cho dù không có hoa tai thì y vẫn có thể giao lưu suôn sẻ.
Vẻ mặt của Thịnh Tiêu lạnh đến mức có thể vắt được một xô nước.
“Thịnh tông chủ là muốn sớm ngày về Trung Châu chứ gì, nhưng đợi ta thêm chút nữa đã.” Hề Tương Lan đi tới bên bàn dài lục lọi lấy ra vài món đồ nghề dùng để sửa đồ, y híp mắt hí hoáy sửa chữa hoa tai, thuận miệng nói: “Ta xem thử hoa tai có thể sửa được không, đã dùng quá lâu, gần đây lại thường xuyên dở chứng, luôn phát ra tiếng rè rè nhức cả đầu.”
Thái độ của y quá đỗi tùy ý.
Không giống như là bị điếc, ngược lại càng giống rụng mất một sợi tóc, thong dong đến mức ánh mắt của Thịnh Tiêu cũng phải lay động.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng sang bên cạnh, chỉ để lại một vệt nắng ấm trên bàn dài.
Hề Tương Lan ngồi trong góc tối, rũ mắt điều khiển mười ngón tay thành thạo, ánh mặt trời chiếu hắt lên đôi tay đang sửa chữa hoa tai ngọc xinh đẹp, làm cho mười ngón tay giống như được mài giũa từ ngọc quý.
Động tác vô cùng thành thạo, vừa nhìn là biết y rất am hiểu về chiếc hoa tai này.
Thịnh Tiêu bước tới, thân hình cao lớn che khuất ánh mặt trời, trầm giọng nói: “Hề Tuyệt.”
“Thịnh tông chủ.” Hề Tương Lan không ngẩng đầu, nói: “Ngài vẫn là nên đứng cách xa ta ra đi, kẻo vết thương lại bị vỡ.”
Vết thương do kiếm Xuân Vũ làm bị thương giữa ngón cái và ngón trỏ của Thịnh Tiêu lại vỡ ra, hắn nắm chặt tay lại, máu tươi xuyên qua kẽ tay chảy xuống, trông đỏ tươi dữ tợn.
Mùi máu tanh tràn ngập xung quanh.
Hề Tương Lan đưa miệng tới cắn một viên ngọc thạch trên hoa tai rồi dùng lực kéo mạnh ra, viên ngọc thạch đó tối màu vì đã mất công hiệu rơi qua một bên, vang lên tiếng ‘leng keng’ giòn giã.
Trong lúc y bận rộn bỗng ngẩng đầu liếc nhìn Thịnh Tiêu: “Ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện, vết thương đó… Có từ lúc nào? Sao ta không có chút ấn tượng?”
Thịnh Tiêu mím môi thành đường thẳng, tay khẽ động, vết thương liền theo đó lành lại.
Nhìn hắn như vậy tức là không muốn trả lời.
Hề Tương Lan nhìn ra hắn từ chối đáp lời, nhún vai không hỏi nữa.
Y cầm hoa tai loay hoay hồi lâu, đôi mắt khẽ híp, lại không biết y nghĩ ra chủ ý xấu gì, quay đầu nở nụ cười tươi rói với Thịnh Tiêu: “Nếu không thì thế này đi Thịnh tông chủ, ngài cho ta mượn một viên linh châu có thể sử dụng, đổi lại ta sẽ giúp ngài lấy kiếm ý của Xuân Vũ ra, thế nào?” thuyngu.wordpress.com
Thịnh Tiêu nhíu mày nhìn y.
Hề Tương Lan giơ tay chỉ vào hắn, có lý chẳng sợ: “Ta thấy viên Thiên Diễn Châu của ngài rất thích hợp, cho ta mượn dùng tạm. Đợi đến Trung Châu ta sẽ tìm bạn thân của mình… À, tên gì nhỉ, dù sao bạn thân của ta sẽ giúp ta sửa lại pháp khí, sau đó sẽ trả lại cho ngươi.”
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan nói chêm chọc cười, tránh để Thịnh Tiêu tiếp tục gặng hỏi chuyện lỗ tai của mình.
Cũng không biết Thịnh Tiêu phát hiện ra lỗ tai của y có vấn đề khi nào, rõ ràng y đâu có để lộ sơ hở.
Chẳng lẽ ngay từ lúc mới gặp lại?
Thiên Diễn ban cho Thiên Diễn Châu vô cùng trân quý, lúc trước Hề Tương Lan chỉ muốn sờ thử thôi mà đã bị bắn sét giật tê người, huống chi là muốn lấy làm đồ trang sức.
Thịnh Tiêu chắc chắn sẽ tức giận, thậm chí sẽ giáng sét đánh y.
Đúng như dự đoán, Thiên Diễn Châu rè rè bắn ra tia sét nhỏ.
Hề Tương Lan sớm đã quen với chuyện này, tiếp tục rũ mắt sửa chữa hoa tai, đè nén chút chua xót khó chịu trong lòng.
Đột nhiên vang lên tiếng ‘leng keng’.
Một viên Thiên Diễn Châu mang theo lôi văn đã được thu nhỏ khoảng mấy lần rơi vào trên bàn.
Hề Tương Lan sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn.
Thịnh Tiêu rút tay về, con ngươi đen tối bình tĩnh nhìn y, lời ít ý nhiều: “…Dùng.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan nhìn hắn, lại nhìn Thiên Diễn Châu, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Một lát sau, y nâng cằm thản nhiên nói: “Không ngờ ‘Nghe lệnh’ của ‘Hoán Minh Nguyệt’ lại thần hiệu đến vậy, có thể khiến Thiên Đạo đại nhân cho mượn bảo bối Thiên Diễn Châu của mình.”
Thịnh Tiêu hơi nhíu mày.
Hề Tương Lan không bật cười không lý do, vui vẻ duỗi tay chạm vào hạt châu kia.
Nhưng đầu ngón tay của y còn chưa chạm vào thì bàn tay to lớn của Thịnh Tiêu chợt vươn tới hạ xuống, trực tiếp phủ lên năm ngón tay của Hề Tương Lan lẫn viên Thiên Diễn Châu kia.
Hề Tương Lan rũ mắt nhìn bàn tay nóng bỏng của Thịnh Tiêu, lúc này mới thấy rõ năm ngón tay kia đầy vết đỏ giống như bị gặm cắn, thậm chí trên đầu ngón tay còn có dấu răng chưa tan.
“Bị cắn ra nông nỗi này, bộ hắn đi chọc mèo ghẹo chó sao?”
Hề Tương Lan thầm nghĩ trong đầu.
Dù sao cũng chẳng liên quan đến y, cho tới bây giờ Hề Tương Lan không thích bị người khác cường thế giam cầm, y động đậy cái tay, nói với vẻ thâm sâu: “Thịnh tông chủ có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn lật lọng?”
Thịnh Tiêu đứng ngược sáng nhìn y chằm chằm, nói từng câu từng chữ một cách thật chậm để Hề Tương Lan nhìn hiểu khẩu hình của mình.
“Lỗ tai của ngươi, tại sao lại bị thương tổn?”
Hề Tương Lan bỗng sầm mặt, dùng hết sức rút tay của mình ra, không hiểu sao lại nổi giận: “Thịnh tông chủ, nói ra hết thì không có ý nghĩa gì cả.”
Tay của Thịnh Tiêu chụp vào khoảng không, viên Thiên Diễn Châu đâm vào lòng bàn tay hắn tạo thành vết lõm sâu.
“Thịnh tông chủ thông minh như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra ta không muốn nói chuyện này với ngài sao?” Hề Tương Lan lạnh lùng nói: “Ngươi cố ý gây khó chịu cho ta phải không? Hay là nói sáu năm qua thân phận của ta và ngươi đổi chỗ cho nhau, ngươi cũng muốn nhìn trò hề của ta giống như những kẻ đó?”
Thịnh Tiêu hơi sửng sốt.
Hắn không có.
Hề Tương Lan không quan tâm hắn có hay không, tiếp tục lạnh mặt lục lọi đồ nghề trong hộp gỗ, nói: “Màng nhĩ của ta thấp hèn lắm, sợ là không xài nổi Thiên Diễn Châu của Thiên Đạo đại nhân, hay là ngài lấy về để phán tội người khác đi.”
Tia sáng mặt trời lại dời sang chỗ khác, Hề Tương Lan lẻ loi ngồi ở đó, thật giống như cả người hòa nhập vào bóng tối.
Thiên Diễn Châu lăn lộc cộc đến mang theo vệt sáng dập dờn tựa như dải sáng lấp lánh trên mặt nước gợn sóng lăn tăn, trong phút chốc thắp sáng cả căn phòng, lộc cà lộc cộc lăn đến bên ngón tay của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan ngẩng đầu nhìn hắn.
Thịnh Tiêu hờ hững nói: “Không hỏi, dùng.”
Hề Tương Lan: “…”
Người này vác cái bản mặt lạnh lùng ‘một tháng sau liền tới lấy mạng chó của ngươi’ cho y mượn bảo vật quý giá như Thiên Diễn Châu này, Hề Tương Lan không tránh khỏi hoài nghi nó.
Có phải đó là pháp khí nguy hiểm có thể phát nổ bất cứ lúc nào khiến y banh xác không?
Nhưng việc đã đến nước này, Hề Tương Lan dù có kinh sợ cũng phải nhe răng cười lạnh một tiếng, cầm hạt châu lên nói: “Dâng tận miệng mà không dùng thì có lỗi quá.”
Linh lực của Thiên Diễn Châu dồi dào đậm đà hơn bất kỳ viên linh châu nào khác ở Thập Tam Châu, Hề Tương Lan khảm hạt châu vào, pháp khí hoa tai trợ thính nghe vạn vật cuối cùng có thể cót két vận hành.
Xem ra là có thể sử dụng.
Đôi mắt của Hề Tương Lan cong như lưỡi liềm, y lại đưa miệng tới dùng răng gỡ Thiên Diễn Châu ra, muốn điều chỉnh lại vị trí cho thích hợp.
Lát nữa còn phải gắn Thiên Diễn Châu vào nên y lười nhả ra, cứ thế vừa dùng môi ngậm nó vừa nghiêm túc hí hoáy gắn chuỗi ngọc lên chỗ cần gắn.
Thịnh Tiêu đứng thẳng người tại chỗ giống như cột đình cao lớn.
Hề Tương Lan chẳng buồn để ý hắn, cũng không nhìn thấy đôi mắt đen chìm kia đang nhìn chằm chằm vào viên Thiên Diễn Châu bị ngậm giữa môi lóe lên tia sáng của lôi văn.
Không lâu sau, Hề Tương Lan đã gắn xong chuỗi ngọc, sau đó đưa tay cầm lấy viên Thiên Diễn Châu bị ngậm đến nóng ran đặt vào chỗ trống, vừa khít không chật cũng không rộng.
Hoa tai được gắn lên vành tai, Hề Tương Lan hơi xoay tròn hạt châu, bỗng chốc âm thanh giống như gió thổi ù ù vào tai y.
—Có lẽ là vì được đổi sang hạt châu vừa mới vừa xịn, âm thanh xung quanh trở nên rõ ràng hơn trước rất nhiều, thậm chí Hề Tương Lan còn nghe thấy tiếng tim đập của Thịnh Tiêu.
Hề Tương Lan nghi ngờ quay đầu nhìn sang, còn tưởng hắn bị gì.
Thịnh Tiêu vẫn đeo bản mặt quan tài như bao ngày, thấy y ngẩng đầu lên thì lạnh nhạt nói: “Đi?”
Hề Tương Lan chỉ nghĩ hoa tai vẫn chưa điều chỉnh xong, lại xoay hạt châu thêm mấy lần, tiếng tim đập kỳ quái kia rốt cuộc cũng biến mất.
Y thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng tốt hẳn ra, thản nhiên vươn tay với hắn: “Để ta giúp Thịnh tông chủ lấy kiếm ý của Xuân Vũ ra.”
Có vẻ Thịnh Tiêu bị một tiếng Thịnh tông chủ hai tiếng cũng Thịnh tông chủ của y làm cho phiền não, lạnh lùng nhìn y không nói tiếng nào.
Hề Tương Lan: “…”
Giúp ngươi chữa thương ngươi còn tức giận?
Sáu năm trôi qua, Thịnh Tiêu khiến y càng nhìn càng không hiểu nổi.
Nếu hắn thích bị thương như vậy thì Hề Tương Lan cũng không rảnh hơi xin chữa trị cho hắn— Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, chính là y vốn không biết cách để lấy kiếm ý của Xuân Vũ ra ngoài.
Nếu thật sự cần dùng biện pháp mạnh thì phải có linh lực mới dùng được.
Thịnh Tiêu tỏ ý không muốn y chữa, Hề Tương Lan tính toán chờ quay về Trung Châu tìm được Xuân Vũ rồi nói sau.
“Là tự ngươi không muốn chữa trị đó nha, không liên quan đến ta đâu.” Y thành thạo rũ bỏ trách nhiệm, hừ nói: “—Đi thôi.”
Hề Tương Lan nói xong liền cất bước đi ra ngoài, trông vô cùng tùy ý giống như vào cửa hàng bánh ngọt mua bánh rồi thong thả đi ra vậy.
Thịnh Tiêu nhíu mày.
Hề Tương Lan mở cửa ra, nhác thấy Thịnh Tiêu còn đứng ở đó: “Còn chờ gì nữa?”
Thịnh Tiêu: “Đồ?”
“Không có gì cần thu dọn.” Thịnh Tiêu chỉ nói một hai chữ mỗi lần giống như sợ mệt cái miệng tôn quý của mình, Hề Tương Lan cũng không chê hắn nói ít, thuận miệng nói: “Bốn bể đều là nhà của ta, nơi này chỉ là chỗ tạm dừng chân. Đi thôi.” thuyngu.wordpress.com
Tiểu thiếu gia trước kia ngay cả đi học đều phải dẫn theo mấy cỗ xe chở đầy hành lý tư trang, thế mà lúc này lại một thân một mình, không có vướng bận.
Không chỗ là nhà.
Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu, trong đôi mắt vô cảm tựa như hiện lên vệt sáng lấp lánh dập dờn.
***
Từ Bắc Cảnh đến Trung Châu hơn mười ngàn dặm đi đường, cho dù ngồi phi thuyền thì cũng phải mất một ngày một đêm mới đến.
Ở Vô Ngân Thành không có phi thuyền, do đó phải ngồi đò xuôi theo dòng Ngọc Xuyên khoảng nửa khắc đồng hồ đến thành trì khác của Bắc Cảnh.
Hề Tương Lan rất quen thuộc Bắc Cảnh, một đường đi bộ dẫn theo Thịnh Tiêu ngồi đò vào thành, lại mua thêm hai tấm ngọc lệnh để vào phi thuyền bay thẳng đến Trung Châu, toàn bộ hành trình Thịnh Tiêu đều yên tĩnh đi theo sau lưng y.
—Ai không biết còn tưởng Hề Tương Lan là người của Giải Trĩ Tông chấp lệnh ra ngoài bắt người, còn Thịnh Tiêu mới là phạm nhân bị áp giải về.
Hề Tương Lan không có miếng linh thạch nào trong túi, nhưng lại đòi hỏi muốn mua phi thuyền thượng hạng có hai gian phòng lớn, có lý chẳng sợ kêu Thịnh Tiêu móc linh thạch ra trả.
“Mau, ta muốn rộng rãi thoáng đãng.”
Thịnh Tiêu im lặng lấy ra năm viên linh thạch— Hai nam nhân trưởng thành cao lớn mà chỉ mua một phi thuyền nhỏ kín đáo, người bán hàng cũng phải nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.
Cũng may nếu ngồi gần cửa sổ sẽ không thấy quá bực bội.
Hề Tương Lan đánh giá không gian chật hẹp bên trong thuyền, cực kỳ không vui nói: “Ngươi là Tông chủ của Giải Trĩ Tông mà, ít ra phải có một tòa nhà chứa đầy linh thạch chứ? Phong Duật còn nói với ta hiện nay Trung Châu Tam Cảnh đều là của ngươi, sao có thể ngồi trên con thuyền nhỏ xíu chật chội như vậy được? Chỗ này không thoải mái, ta không thích, không duỗi thẳng chân ra được.”
Thịnh Tiêu ngó lơ không nghe, ngồi xếp bằng trên đệm cối cạnh cửa sổ, bắt đầu nhập thiền.
Hề Tương Lan đi dạo quanh gian thuyền hai vòng, lại co giò leo lên chấn song cửa sổ làm bằng ngà voi rồi mở phanh cửa ra.
Phi thuyền đã bay vào tầng mây trên cao.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, biển mây như núi non trùng trùng điệp điệp trông chẳng khác gì tiên cảnh, gió trên trời quá lớn, cửa sổ vừa mở là cuồng phong gào thét thổi vào, thổi lọn tóc dài trước ngực của Thịnh Tiêu ngồi thiền bên cạnh bay phấp phới.
Còn Hề Tương Lan bị thổi tạt vào mặt không kịp trở tay làm té ngửa ra phía sau, ngã vào đầu gối của Thịnh Tiêu, cái ót bị đầu gối cứng như đá của Thịnh Tiêu đập cho đau điếng.
Rõ ràng Hề Tương Lan tự làm tự chịu, nhưng y ôm cái gáy bị đụng đau ngớ người nửa ngày, đột nhiên nổi quạu co giò đạp một cú vào đầu gối của Thịnh Tiêu. thuyngu.wordpress.com
Thịnh Tiêu ngồi im bất động, ngay cả mắt cũng không mở ra.
Hề Tương Lan đành phải tự mình tìm trò vui để giết thời gian một ngày một đêm.
Y giống như con mèo mới tới một nơi lạ lẫm, nhìn xung quanh có cái gì cũng phải sờ mó hai lần, nhưng cái nào cũng không thể thỏa mãn y, chê bai đến nỗi hai hàng lông mày muốn dính vào với nhau.
Tự mình chơi một hồi, Hề Tương Lan cảm thấy không thú vị, dứt khoát ngồi xuống đối diện với Thịnh Tiêu, kề sát hai đầu gối chạm song song với hai đầu gối hắn.
“Thịnh tông chủ?”
“Thiên Đạo đại nhân?”
“Thịnh Tiêu?”
“Thịnh Kiều Kiều?”
Thịnh Tiêu đều không phản ứng y.
Hề Tương Lan suy nghĩ hồi lâu, tung ra đòn sát thủ.
“Thịnh Vô Chước.”
Cũng chẳng biết ba chữ này có sức mạnh gì, Thịnh Tiêu bịt tai giả điếc nãy giờ khẽ rung rung hàng mi, rốt cuộc chịu mở mắt ra.
“…Làm gì?”
Ánh mắt của Thịnh Tiêu toát ra ý lạnh xâm lược cực mạnh.
Hề Tương Lan cách hắn quá gần, ngay trực diện với ánh mắt trong veo lạnh lùng của hắn, chẳng biết tại sao eo hông mềm oặt, mất tự nhiên lùi ra sau.
Sau khi lùi ra thì Hề Tương Lan mới bất giác nhận ra mình bị kinh sợ, y tằng hắng một tiếng, thành thạo nở nụ cười tươi rói, chồm tới dí sát mũi mình vào mũi của Thịnh Tiêu, cười tủm tỉm nói: “Thịnh tông chủ đây thân phận tôn quý xưa không bằng nay, ở chùa Cô Xướng có thể hét giá sáu chục ngàn linh thạch, cứ nghĩ rằng ngươi sẽ không keo kiệt chi ra mấy chục linh thạch, vậy mà ngươi…”
Chân mày của Thịnh Tiêu giật nhẹ, theo phản xạ nhắm mắt lại. Đam Mỹ Cổ Đại
—Giống như chỉ cần nhắm mắt là không nghe thấy những lời bỡn cợt của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan cười khẽ, chuyển mục tiêu sang bên tai của Thịnh Tiêu, cất giọng trầm ấm, còn nở nụ cười đầu độc ái muội.
“…Đừng nói là muốn ở chung một phòng với ta để tiện thân mật, nên mới mua con thuyền nhỏ hẹp này?”
Thịnh Tiêu: “…”
Sau khi Hề Tương Lan nói xong, nhìn chằm chằm vào mắt của Thịnh Tiêu.
Con ngươi của Thịnh Tiêu không chút biến hóa, thậm chí còn không kinh ngạc co rút lại, nhưng Thiên Diễn Châu trong ống tay áo thì lại tách tách xoay tròn.
Trong khi Hề Tương Lan lờ mờ nhận ra không đúng, nhưng cái thú vui đùa bỡn Thịnh Tiêu cứ quanh quẩn trong tim, vì một vấn đề vụn vặt này mà dùng đến ‘Nghe lệnh, nhận lệnh, hộ lệnh’ của ‘Hoán Minh Nguyệt’ thì không đáng.
“Thịnh tông chủ, trả lời ta được không?”
Giọng nói nũng nịu và dịu ngoan, giống như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Môi của Thịnh Tiêu khẽ mấp máy.
Thịnh tông chủ thủ chính liêm minh, sao có thể bị loại mưu kế nhỏ nhặt này lừa gạt, không cần hỏi cũng thừa biết câu trả lời.
Nhưng Hề Tương Lan lại thấy khó hiểu, chỉ có chờ một câu trả lời thôi mà y lại khẩn trương đến nỗi không dám thở mạnh.
Đột nhiên, trong không gian chật hẹp vang lên tiếng gió gào thét, tiếng hít thở và tiếng tim đập của hai người bỗng tạm ngừng giây lát.
Thịnh Tiêu nhấc tay che mắt của Hề Tương Lan, cường thế đè y lên cửa sổ, giam cầm chặt chẽ trong vòng tay của mình.
Cạch một tiếng.
Cửa sổ khép hờ bị hai người đụng hé ra một khe hở, gió mạnh lại lùa vào làm tóc tai hai người bị thổi quấn quýt vào nhau, không phân biệt của ai với ai. thuyngu.wordpress.com
Tầm nhìn của Hề Tương Lan chìm trong bóng tối, bên tai lặng yên, chỉ có xúc giác bị phóng đại lên vô số lần, cực kỳ nhạy bén, cảm giác lòng bàn tay to lớn che mắt mình rất nóng bỏng, lại dường như có ánh mắt lạnh băng theo đường viền chóp mũi lướt xuống rồi lặng lẽ dừng lại nơi khóe môi khẽ nhếch của y.
Cứ thế khoảng một lúc lâu.
Hề Tương Lan sửng sốt, lồng ngực của y dán chặt vào lồng ngực của hắn hơi rung nhẹ.
…Thịnh Tiêu nói chuyện.
Là ‘Nghe lệnh nhận lệnh’ của ‘Hoán Minh Nguyệt’ khiến hắn nói ra câu trả lời.
Nhưng Hề Tương Lan không nghe được, cũng không thấy được.
Trong khi y đang ngơ ngác thì Thịnh Tiêu đã buông y ra, vô cảm quay về chỗ ngồi, tiếp tục nhắm mắt ngồi thiền như không có chuyện gì xảy ra.
Thiên Diễn Châu khảm trên hoa tai trợ thính dừng hoạt động khoảng chừng ba nhịp thở, sau đó tiếp tục hoạt động bình thường lại.
Hề Tương Lan đần mặt nhìn hắn, hiếm khi tỏ ra ngây dại.