Dược Tông tọa lạc nơi rừng sâu núi thẳm, địa linh nhân kiệt.
Gia thế của Nhạc Chính gia toàn là thánh thủ cứu sống người khỏi cửu tử nhất sinh, ngoại trừ Nhạc Chính Trấm.
Vào ngày tựu trường ở Thiên Diễn học cung năm đó, chẳng biết tại sao Dược Tông đóng chặt kết giới tứ phương bát môn, cuối cùng trực tiếp lánh đời ở ẩn, cắt đứt liên lạc với các đại thế gia, chỉ chừa lại một cổng sinh để trưởng lão trong tông môn chọn giờ ngẫu nhiên để mở cửa chữa trị.
Toàn bộ Thập Tam Châu đều kinh hãi.
Năm đó, Tông chủ Nhạc Chính Trấm của Dược Tông tới Thiên Diễn Cung nhập học, không ít người tới Chư Hành Trai hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhạc Chính Trấm là một tiểu y tiên rất giỏi, mới mười hai tuổi đã đánh bậy đánh bạ thức tỉnh Tương Văn độc vật gọi là ‘Lạc Châm Vũ’, tuổi còn nhỏ mà đã tỏ ra u ám, hoàn toàn khác với khí độ bồ tát của các tiểu y tiên khác trong cùng dòng họ.
Hễ có người tới Chư Hành Trai lân la dò hỏi liền bị cậu ta tức giận mắng chửi, tới một đứa mắng thấy mẹ đứa đó, tới hai đứa mắng cả đôi.
Lâu ngày, không còn ai tới chọc cậu ta chửi nữa.
Ở Cửu Tư Uyển, Nhạc Chính Trấm ngồi trong góc hẻo lánh nhất, đống thảo dược trên bàn chất đống đến độ cao hơn cả cái đầu của cậu ta— Cho dù là tiết dạy của trưởng lão chủ nhiệm hay thậm chí là cả tiết học độc thuật yêu thích của mình, cậu ta cũng không thèm ngẩng đầu lên nghe giảng.
“Nè.” Có người gạt đống thảo dược ra kêu cậu ta.
Nhạc Chính Trấm cúi thấp đầu, cả khuôn mặt đều ẩn vào trong bóng tối, toàn thân tối tăm phảng phất như tỏa ra khí đen, cậu ta lạnh lùng nói: “Đừng làm phiền cha ngươi, có thời gian ra vét sạch bùn bám dưới đáy ao đối diện kia đi, còn dám lải nhải nữa coi chừng ta độc chết cho ngươi xuống dưới ao làm bạn với bùn.”
“…”
Hề Tuyệt nói với vẻ thâm sâu: “Bọn họ đều nói ngươi rất giỏi chửi lộn, ta còn chưa tin, hôm nay được diện kiến quả nhiên danh bất hư truyền.”
Bình thường Nhạc Chính Trấm mắng xong, những người tới làm phiền cậu ta không bị dọa chạy mất dép thì cũng là bị chọc tức đùng đùng bỏ đi, không ai dám nói lại nửa câu với cậu ta.
Nhạc Chính Trấm cau mày ngẩng đầu lên từ trong núi thảo dược, chỉ thấy Hề Tuyệt đã lùa nửa bàn thảo dược xuống đất, đang chống cằm cười he he với cậu ta.
Những người khác ở Chư Hành Trai thoạt nhìn như đang vùi đầu đọc sách, nhưng thật ra là vểnh tai lén lút hóng hớt chuyện của hai người kia.
Phong Duật phấn khích rủ Hoành Ngọc Độ xem náo nhiệt, trên mặt toàn là ‘lải lơ lải lơ’!
Tiểu độc vật họ Nhạc Chính kia ghét nhất là người khác đụng vào thảo dược của mình, còn Hề Tuyệt lại là trùm nợ đòn của Chư Hành Trai, người ở đây đều muốn nhìn tiểu tiên quân này bị xấu hổ mất mặt.
Nhạc Chính Trấm nhíu mày nói: “Ngươi là Hề Tuyệt?”
“Là ta.” Hề Tuyệt nói: “Ta biết ngươi, ngươi tên là Nhạc, Nhạc, Nhạc…”
Nhạc nửa ngày đều nhạc không ra.
Nhạc Chính Trấm: “…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn cau có của Nhạc Chính Trấm lập tức đen thui, tức giận nói: “Xê ra, đừng làm phiền ta.”
“Nhạc Chính Trấm! Ta nhớ tên ngươi mà.” Hề Tuyệt vui vẻ nói: “Nghe nói Dược Tông vang danh diệu thủ hồi xuân khắp Thập Tam Châu, đang êm đẹp như thế sao lại lánh đời ở ẩn vậy?”
Mọi người ở Chư Hành Trai tấm tắc lấy làm lạ kỳ.
Dạo này những người hỏi ra câu đó không bị Nhạc Chính Trấm mắng chửi cho thúi mặt thì cũng bị hạ độc cho kêu cha gọi mẹ, không một ai may mắn thoát khỏi.
Tiểu thiếu gia này không sợ trời không sợ đất có hơi quá.
Phong Duật nói nhỏ với Hoành Ngọc Độ: “Ngươi đoán tiểu độc vật sẽ hạ độc gì cho Hề Tuyệt?”
Hoành Ngọc Độ ôn tồn nói: “Đàm tiếu sau lưng người khác, thật sự là…”
Hoành Ngọc Độ nói: “—Ta đoán là độc làm toàn thân ngứa ngáy.”
“Phụt.” Phong Duật cười lén: “Thế chẳng phải làm khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo như quả trứng của tiểu tiên quân trở nên hốc hác à? Hí hí hí hí ta đoán cậu ta phải vừa gãi như khỉ vừa quỳ xin thuốc giải hé hé hé hé.”
Hoành Ngọc Độ rất không quân tử phì cười ra tiếng, lập tức mím môi nín lại.
Đúng như dự đoán, Nhạc Chính Trấm hết chịu nổi đứng phắt dậy đạp một chân lên bàn, tiện tay tay quơ bừa một cây thảo dược trên bàn nhét vào miệng Hề Tuyệt: “Liên quan đếch gì đến ngươi? Ồn ào! Ngồi im đó! Chờ cha ngươi độc chết ngươi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Tuyệt nhăn lại ngửa nhanh ra sau, eo gầy suýt chút nữa cong thành hình cung, cậu liều mạng đạp chân la hét: “Ta không hỏi nữa, ta không hỏi là được chứ gì! Ca! Tha mạng—”
Nhạc Chính Trấm trừng cậu, lúc này mới thả tay ra.
Hề Tuyệt bị bóp đỏ cả cằm, cậu lấy một linh quả màu đỏ trong nhẫn trữ vật ra bỏ vào miệng nhai cho đỡ sợ, lặng lẽ cụp tai quay về chỗ ngồi của mình.
Cậu ăn quả đắng lớn ở chỗ Nhạc Chính Trấm, những người không ưa cậu và Hề gia trong Chư Hành Trai đều vui vẻ muốn chết, ai nấy nhìn cậu với ánh mắt hả hê.
Chẳng qua Hề Tuyệt còn chưa tới chỗ ngồi thì đột nhiên nhăn mặt bụm chặt ngực, dưới chân lảo đảo không đứng vững, ngay sau đó ngã rạp xuống đất.
‘Phịch’ một tiếng rõ to.
Mọi người đều sững sờ.
Hề Tuyệt ngã ngay vào bên cạnh Thịnh Tiêu, khuôn mặt nhỏ của cậu như tờ giấy trắng, che môi ho dữ dội trông có vẻ đau đớn lắm, từ kẻ tay chảy tràn ra máu tươi.
Thịnh Tiêu theo tiếng ngã nhìn sang, lập tức con ngươi co rụt lại.
Hề Tuyệt trúng độc?
Phong Duật lập tức nhảy cỡn lên, vội vả xông tới đỡ Hề Tuyệt dậy: “Này! Hề Tuyệt!”
Hề Tuyệt ói máu không ngừng, đồng tử giãn ra không tiêu cự, trông giống hệt sắp chết tới nơi.
Phong Duật lạnh lùng nói: “Nhạc Chính Chính… Không, Nhạc Trấm Trấm! Nhạc, Nhạc Chấm Trính… Mợ nó! Tiểu độc vật thúi! Ngươi lòng lang dạ sói, bụng dạ hiểm ác, muốn hại chết cậu ta hả?!”
Nhạc Chính Trấm cũng sợ ngu người: “Ta… Ta không hạ độc!”
Phong Duật tức giận: “Thế tại sao cậu ta lại nôn ra máu?! Ngươi giải thích đi!”
Nhạc Chính Trấm xanh lét cả mặt.
Cậu ta nào giờ chỉ biết chửi người, chứ không biết giải bày.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Hoành Ngọc Độ cũng đẩy xe lăn tới, nhíu mày vươn tay tới dò xét mạch tượng của Hề Tuyệt.
Nhưng cậu ta vừa thò tay tới, Hề Tuyệt vùi mặt trong lòng Phong Duật hấp hối sắp chết bỗng hé một con mắt đá lông nheo với cậu ta.
Hoành Ngọc Độ: “…”
Hoành Ngọc Độ rút tay về.
Phong Duật sốt sắng hỏi: “Còn cứu được không?!”
Hoành Ngọc Độ cúi đầu tỏ vẻ bi thương, nói: “Rất khó.”
Phong Duật thấy Hề Tuyệt mới nãy còn nhảy nhót vui vẻ mà giờ đã thoi thóp sắp ngọc nát hương tan, cậu ta nhe nanh múa vuốt muốn liều mạng với Nhạc Chính Trấm độc ác.
“Tiểu độc vật! Ngươi quả nhiên không hổ danh xứng với thực!”. truyện đam mỹ
Nhạc Chính Trấm cứng đầu đáp trả: “Ta nói không hạ độc là không hạ độc, cho dù ngươi cáo trạng với Chưởng viện ta cũng chỉ trả lời như thế, không chừng tự cậu ta táy máy đụng trúng thảo dược có độc, mắc mớ gì đến ta?!”
Đều là bạn cùng trường, cậu ta đâu đến mức ra tay độc ác như thế chớ?!
Phong Duật tức giận nói: “Vậy ngươi mau tới cứu cậu ta đi! Nếu cậu ta xảy ra chuyện, ngươi nghĩ Dược Tông của ngươi thoát khỏi liên can chắc?!”
Nhạc Chính Trấm cười khẩy: “Ta mới không cứu đấy, có chết cũng đáng đời, là tự cậu ta chủ động tới gần ta, với lại ta cũng đâu có hạ… Á!”
Cậu ta còn chưa nói xong, đột nhiên có bóng đen vụt tới cưỡng ép đè Nhạc Chính Trấm ngã ngửa ra đất, thế tấn công mạnh mẽ làm hất tung cả cái bàn đựng đống thảo dược, khiến chúng rơi vương vãi ra đất.
Mọi người hết hồn nhìn kỹ lại thì không khỏi kinh ngạc.
—Đó là Thịnh Tiêu luôn im lặng nãy giờ.
Thịnh Tiêu ghì chặt Nhạc Chính Trấm xuống đất, trong đôi mắt vô hồn thoáng hiện lên vệt sáng màu vàng của linh lực Thiên Diễn, vừa quỷ dị lại kinh người, mang đến cảm giác áp bách khiến Nhạc Chính Trấm nào giờ không kiêng dè gì phải đổ mồi lạnh. Thịnh Tiêu mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng thử mãi mà không thốt ra được lời nào.
Ngay sau đó, một luồng linh lực được thúc giục gằn ra từng chữ vang vọng khắp Cửu Tư Uyển.
“Thuốc, giải.”
Nhạc Chính Trấm khẽ sửng sốt, giận đến mức đỏ mặt tía tai, cậu ta phản đòn giơ tay bóp lấy cổ Thịnh Tiêu, hai bên giằng co căng thẳng, cậu ta lạnh lùng nói: “Muốn cha ngươi nói bao nhiêu lần nữa mới chịu tin hả! Ta không hạ độc chính là không hạ độc! Ngươi đồ cái thứ nhãi ranh nào dám đánh ta?! Đồ khốn chết đi— Á!”
Lúc này hai người lao vào đánh nhau ngươi chết ta sống.
Những tiểu thiếu niên khác vây xem mà trợn mắt há hốc, mãi một lúc lâu sau mới tỉnh hồn lại vội vàng chạy tới can ngăn.
“Đừng đánh nữa! Chưởng viện mà biết được sẽ nổi giận đó, hai người muốn bị phạt hả?!”
‘Đầu têu’ Hề Tuyệt nằm giả chết trong lòng Phong Duật cũng phải trợn tròn mắt, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hình như cậu đã…
Gây họa mất rồi.
***
“Đừng, đừng đánh nữa.”
Hề Tuyệt hiếm khi nằm mơ về mấy chuyện vụn vặt thời niên thiếu, lẩm bẩm nói mớ vài câu, vô thức quơ tay đụng phải cạnh bàn cứng rắn, truyền đến cơn đau khiến y ‘oái’ một tiếng bừng tỉnh lại.
Hương hoa quế thoang thoảng và hơi thở mát lạnh của sương tuyết trên người Thịnh Tiêu giống như hương an thần, mỗi lần Hề Tương Lan ngửi thấy đều thiu thiu muốn ngủ, lúc này được ôm trên tay đạp gió bay đến Dược Tông, cảm giác chới với mất trọng lực ở trên trời cao cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của y.
Hề Tương Lan đều nhắm mắt ngủ suốt dọc đường đi, lúc này nhập nhèm mở mắt ra.
Xung quanh nồng nặc mùi thuốc, cả người y được bọc trong áo bào đen thêu hoa văn Giải Trĩ Tông của Thịnh Tiêu và hiện đang nằm trên giường, bức tường bên cạnh dán đầy toa thuốc kín mít không kẽ hở— Vừa nhìn là biết đây là địa bàn của Nhạc Chính Trấm.
Nhạc Chính Trấm cực kỳ cuồng nhiệt với độc thuật, phòng ở của hắn trong Chư Hành Trai toàn là toa thuốc và sách vở về y học.
Hề Tương Lan định ngủ thêm một giấc nữa nhưng lại sực nhớ hai người họ vì chuyện năm đó mà luôn bất hòa, mỗi lần Nhạc Chính Trấm đụng mặt Thịnh Tiêu đều mở miệng xỉa xói mấy câu mới chịu.
Lần này để tiểu độc vật ra tay chữa trị cho Hề Tương Lan và Hề Minh Hoài, không biết Nhạc Chính Trấm sẽ làm khó dễ thế nào nữa đây.
Hề Tương Lan qua loa vuốt gọn lại mái tóc dài, thong thả mang giày vào rồi ra ngoài.
Lúc y vén màn trúc đi ra, chỉ thấy trên bàn dài ở chính giữa phòng khách có đặt một cái móc câu màu trắng to lớn, giống như là xương hoặc pháp khí nào đó được luyện chế.
Hề Tương Lan có kiến thức rộng rãi, y khẽ nhíu mày đi tới vuốt nhẹ móc câu.
“Câu rắn?”
Vùng nước bao quanh Giải Trĩ Tông có không ít rắn lớn sinh sống, móc câu này là được làm từ xương đuôi của rắn.
Hồi nào đến giờ Nhạc Chính Trấm đều không bước chân ra khỏi cửa chứ đừng nói đi đến đâu đó, hắn ở đâu câu được rắn lớn thế?
Trong khi y vừa vuốt ve vừa suy tư, đột nhiên sau lưng truyền tới giọng nói lạnh băng.
“Bớt sờ mó lung tung đi, coi chừng ta chặt móng heo của ngươi đem đi hầm canh.”
—Vừa nghe liền biết phát ra từ mỏ hỗn của Nhạc Chính Trấm.
Hề Tương Lan cười tủm tỉm quay đầu định ôn chuyện cũ với Nhạc Chính Trấm, nhưng vừa nhìn sang liền tái mét cả mặt.
Năm đó Hề Tương Lan kết anh sớm hơn những người khác trong Chư Hành Trai, từng người một đều cao hơn y nửa cái đầu, thỉnh thoảng có người vô tình vỗ nhẹ vào đầu y, Hề Tuyệt liền tự động cho đó là khiêu khích, lập tức nhe nanh múa vuốt lao tới đánh lộn một trận. Nhạc Chính Trấm thức tỉnh Tương Văn về độc vật hiếm có, bởi vì khắp kinh mạch đều chảy đầy nọc độc nên cũng chậm phát triển chiều cao, thế nên được xem như là người đồng cảnh ngộ duy nhất của Hề Tuyệt hồi đó.
Xa cách sáu năm, không hẹn gặp lại.
Nhạc Chính Trấm đã là một nam nhân trưởng thành, thân hình cao lớn đĩnh đạc, mặt mũi lạnh lùng tuấn mỹ, nơi gò má có độc văn đen đỏ bện vào nhau, trông tà ngôi quỷ quyệt, lại xinh đẹp một cách đặc biệt, hào hoa ngời ngời.
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan không cảm xúc nhìn hắn.
Nhạc Chính Trấm nở nụ cười âm lãnh với y, sau đó trước ánh mắt soi mói của Hề Tương Lan, từ từ nâng tay lên…
Vỗ một phát ngay đỉnh đầu của y.
—Trông hắn như thể mong chờ làm chuyện này lâu lắm rồi.
Có điều móc câu trông thì nhẹ nhưng lại rất nặng, Hề Tương Lan chỉ là tiện tay cầm lên nhưng bị sức nặng của nó ghì xuống, suýt chút nữa vồ ếch.
Nhạc Chính Trấm không tỏ ra lạnh lùng u ám nữa, há miệng cười phá lên.
Hắn bước tới dễ dàng cầm lấy móc câu khiến Hề Tương Lan nặng không ngóc đầu lên được đặt lại trên bàn, sau đó nhìn y từ đầu đến chân với ánh mắt chê bai: “Khi Thịnh Tiêu đưa ngươi ra ngoài, ta còn tưởng ngươi chết rồi, suýt chút nữa chuẩn bị sẵn quan tài cho ngươi.”
Hề Tương Lan lườm hắn, vỗ mạnh lên móc câu, nói: “Thứ này ở đâu ra?”
“Năm đó ngươi bị bắt đến Giải Trĩ Tông không phải sao? Trừ Nhượng Trần đang bị hôn mê sâu và Hoành Ngọc Độ không tiện đi lại, những người còn lại trong số chúng ta đều tự tiện xông vào Giải Trĩ Tông.”
Tính tình của Nhạc Chính Trấm thấy đỡ hơn hồi còn ở Chư Hành Trai, độc văn yêu dị trên mặt hắn còn biết cử động, nó bò lên đến khóe mắt rồi yên vị ở đó.
“Thế nhưng Khúc… Khúc gì nhỉ, dù sao tên họ Khúc đó là đồ khốn kiếp, cố ý nhử chúng ta vào thủy đạo chữ tử, dẫn rắn rết thủy quái đến ăn thịt chúng ta.”
Hề Tương Lan sửng sốt.
“Cũng may lúc đó Liễu Điều Điều có mang theo kiếm, nếu không chúng ta đã bỏ mạng trước khi vào Giải Trĩ Tông.” Nhạc Chính Trấm vừa xuất quan chưa bao lâu, toàn thân nghi ngút khói độc, trò chuyện được một lát phải nhét mấy viên thuốc giải vào miệng Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan không hiểu sao cảm thấy trong lòng ấm áp, y ngậm nhai thuốc giải mỉm cười với hắn: “Không ngờ các ngươi vẫn còn lương tâm, không uổng công cha ngươi thương yêu các ngươi nhiều năm.”
Nhạc Chính Trấm nói với vẻ thâm sâu: “Mới nãy ta có để lẫn một viên thuốc độc trong đó.”
Hề Tương Lan: “…”
Lương tâm cái quần.
Hề Tương Lan nuốt thuốc giải xuống, vừa vuốt ve móc câu vừa làm bộ vô tình nói tới: “Tại sao chỉ có ba người các ngươi đi? E hèm, ý ta là, không phải nhiều người sẽ thêm nhiều trợ lực sao?”
Nhạc Chính Trấm: “À phải, ta suýt chút quên mất, là bốn người mới đúng.”
Hề Tương Lan nhẹ nhàng nhếch môi.
“Còn có Phục Man.” Nhạc Chính Trấm suy nghĩ hồi lâu rồi nói thêm: “Chậc, sao ta cứ quên hắn hoài vậy, cảm giác tồn tại của hắn quá yếu, lúc đó chúng ta đều rơi xuống nước, Liễu Điều Điều suýt quên vớt hắn lên.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan không nghe được cái tên mình muốn nghe, bỗng chốc cụp đuôi rũ tai.
“Đừng nói chuyện cũ nữa.” Nhạc Chính Trấm nói: “Nói về chuyện bệnh nặng của ngươi trước đi, mới nãy Bất Thuật lải nhải điếc cả tai, nói cái gì mà nếu ngươi không chữa trị là sẽ không còn sống được bao lâu nữa.”
Hề Tương Lan nghẹn một bụng khó chịu, giọng điệu cũng lạnh nhạt đôi phần: “Hề… Huynh trưởng của ta sao rồi?”
“Mẹ ta đang chữa— Bớt nói nhảm đi, ngồi vào đây.”
Hề Tương Lan bị hắn dắt ngồi lên ghế lót nệm mềm, y vừa đưa cổ tay tới cho hắn bắt mạch vừa hàn huyên: “Phong Duật nói khoảng thời gian trước ngươi đóng cửa bế quan nghiên cứu ra nhiều thứ hay ho?”
“Ừ.” Nhạc Chính Trấm từ từ rót linh lực vào kinh mạch của Hề Tương Lan, thuận miệng nói: “Trong sách cổ có ghi chép, vật kịch độc có khả năng giống như linh vật, hàng năm hấp thu tích tụ mà thức tỉnh linh thức.”
Hề Tương Lan sửng sốt: “Linh thức?”
“Ừ, tạm thời hiện tại toàn bộ Thập Tam Châu chưa phát hiện ra loại độc nào có thể thức tỉnh linh thức, nhưng nó lại đứng hàng thứ nhất trong ‘Vô Hữu Kỳ’ nên chắc chắn rất có tiềm lực, có điều quá khó tìm.”
Hề Tương Lan mím môi, sắc mặt hơi tái.
Lúc này, mèo mun chui ra từ sau gáy rồi lặng lẽ nằm trên vai y, vừa liếm móng vừa thắc mắc nói: “Đây cũng là chỗ cũ hả?”
Hề Tương Lan không nói.
Bất thình lình, Nhạc Chính Trấm không biết cảm nhận được gì mà con ngươi khẽ co rút lại, bàn tay giống như lưỡi kiếm sắc bén đánh mạnh về phía cổ của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan không chút phòng bị với người Chư Hành Trai, thế nên bỗng chốc không phản ứng kịp.
“Ầm—”
Toàn thân Nhạc Chính Trấm tỏa ra khí độc đen tím lẫn lộn, mặt mũi thấm đượm sương tuyết, năm ngón tay như kiềm sắt bấu thật chặt vào cổ của mèo mun, dùng sức nện mạnh nó lên tường.
Sức lực cực lớn làm bức tường dán chằng chịt toa thuốc bị lõm xuống kèm theo vô số vết nứt tựa mạng nhện, giấy tờ rơi loạn xạ đầy đất.
Mèo mun bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, há miệng khạc ra búng máu rồi kêu thảm một tiếng ngắn.
Hề Tương Lan ngơ ngẩn.
Nhạc Chính Trấm dùng sức rất lớn khiến năm đầu ngón tay đều trắng bệch, vô số độc vật giống như mạng lưới rộng lớn chen nhau chui vào trong mi tâm của mèo mun, hắn nghe nó gào thét càng thảm thiết, nụ cười trên môi hắn càng lớn.
Hề Tương Lan ngồi một mình tại chỗ, rũ mắt như thể không đành lòng chứng kiến.
“Chà chà, hèn gì quẻ tượng hôm nay lại tốt đến vậy.” Nhạc Chính Trấm gần như sắp bóp gãy cổ của mèo mun, độc văn phủ đầy hơn nửa khuôn mặt của hắn, lạnh lùng nói: “Quẻ tượng nói sẽ có một độc vật thức tỉnh linh thức tự dâng đến cửa, hoàn toàn không uổng công ngồi đợi đến bây giờ.”