Hạnh Nhi đặt hộp thức ăn kế bên bức tường bên ngoài điện thờ Tam Sơn Nương Nương.
Nơi đó là một cánh cửa bí mật, mở cửa ra chỉ thấy trước mắt tối om, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Vẻ mặt Hạnh Nhi ưu sầu, cô ta nhìn cửa hông một lát, khẽ than thở: “Tôi chỉ giúp anh được bấy nhiêu thôi, về sau anh đừng gây chuyện nữa. Tôi biết anh thấy tôi không xứng với anh, nhưng tôi vẫn thích anh.” Cô ta sụt sùi hai tiếng, nghe có người gọi tên mình bèn vội vàng rời đi.
Mạnh Thu Nhiên và Giang Dật Triều theo dõi Hạnh Nhi từ ban nãy, giờ đang đứng trước cửa “hang”.
Hiển nhiên nơi này có thể cho một người bình thường chui qua, chắc hẳn đây là tầng hầm hoặc phòng tối bí mật.
Chẳng lẽ con quái vật kia sống trong đó?
Mạnh Thu Nhiên gảy gảy thịt trong hộp thức ăn: “Có lẽ thứ này không ăn thịt mà chỉ hút âm khí. Bướm phát triển sẽ sản sinh âm khí, người bị tra tấn đến chết cũng mang âm khí, trên người chúng ta cũng thế. Bọn họ nuôi dưỡng thứ này, thậm chí khi Lương Cung Chính bị thương cũng không định giết nó, tôi đoán nó là đồ tốt.”
“Tốt thế nào được chứ?” Giang Dật Triều chắn trước mặt Mạnh Thu Nhiên, khi nãy anh ta đã tiện tay cầm theo một ngọn đèn dầu từ nơi ở của Lương Cung Chính, vừa đủ để chiếu sáng.
“Chàng trai tốt.” Mạnh Thu Nhiên cười: “Chúng ta có nên đi gặp nó không?”
“Chị nói chủ động xuất kích luôn tốt hơn bị động, để tôi đi đằng trước.” Giang Dật Triều chui nửa người vào trong.
Lối ngầm này có cầu thang dốc, thoạt nhìn dùng để ẩn náu khi xảy ra chiến tranh hoặc tai họa, hai bên tường gắn giá cắm nến, giá cắm nến lâu năm không sử dụng nên đọng đầy hơi nước, sờ lên cảm thấy lạnh lẽo khiến người ta khó chịu.
Mạnh Thu Nhiên nói nhỏ: “Cậu cẩn thận chút, đừng đụng vào thứ đó.”
“Đụng vào thì phải làm sao?” Giang Dật Triều hỏi.
“Hai người ắt đánh thắng một người, có thể tạo ra vết thương vật lý thì chắc là con người hoặc quái vật. Hai ta không cần sợ nó, hơn nữa nếu hôm qua gã muốn giết cậu thì đã giết luôn trong phòng rồi, còn đợi tới bây giờ làm gì?” Mạnh Thu Nhiên trấn an.
“Vâng, vậy lúc đó hai chúng ta cứ mỗi người túm một chân thôi!” Giang Dật Triều cười.
Bây giờ họ có hai người, ban đêm chỉ còn một người, ưu thế của chủ động tấn công nằm ở việc họ nhiều người hơn, cơ hội chiến thắng cao.
Nơi này quả thực giống một cung điện ngầm, tuy không có phòng, nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi như bàn ghế và giường, trên tường phủ đầy bướm đen say ngủ. Nơi đây như một chiếc hộp hình vuông khổng lồ, căn phòng trơ trụi trống trải tương ứng với điện thờ trên đầu, còn phía xa là vô số hành lang hình ống dẫn chật hẹp thông ra bốn phương tám hướng tựa mạng nhện, nối liền với dãy phòng ở hai bên trái phải.
Giang Dật Triều chọn bừa một ống dẫn, chống tay leo lên phía trước, anh ta leo được một nửa thì thấy một khe hở thông gió, anh ta lặng lẽ quan sát, không ngờ phát hiện ra từ khe hở này có thể thấy rõ nhất cử nhất động của người trong phòng.
Nói cách khác, bất kể ở tường hay ván giường rỗng, cả cây cột lớn sừng sững chính giữa phòng, toàn bộ đều là nơi quái vật ẩn nấp và rình xem.
Bọn họ giống hệt những món ngon bị nhốt trong lồng sắt, mặc cho người ta lựa chọn như ở tiệc buffet, bị quái vật thoải mái chơi đùa.
Đêm đầu tiên Giang Dật Triều còn tưởng đó là ảo giác, hoặc di chứng sau khi ăn trứng trùng, nhưng hiện giờ anh ta đã nhận ra, quả thực đã có một con quỷ háo sắc mò mẫm quanh mình.
Vậy chẳng phải chị Thu Nhiên cũng bị đối phương quan sát rồi ư?
Giang Dật Triều: …
Giang Dật Triều muốn nói đành thôi.
Mạnh Thu Nhiên bảo: “Tôi ngủ có mặc quần áo.”
Giang Dật Triều đáp: “Ồ.”
Nhìn chung, ống dẫn trong ngôi nhà hai tầng có thể giúp nó tiến đến bất cứ đâu.
Giang Dật Triều rời khỏi ống dẫn, tiếp tục khám phá căn phòng tối bí ẩn.
Mạnh Thu Nhiên nhìn quanh bốn phía, cô cảm thấy sau lưng lành lạnh: “Có thứ gì đang nhìn chúng ta đúng không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chắc là bươm bướm hoặc Minh Nữ?” Giang Dật Triều hỏi.
Mạnh Thu Nhiên lắc đầu.
Giữa một nơi âm u lạnh lẽo thế này, dường như không chỉ có một đôi mắt đang quan sát bọn họ, mà cứ như trong vách tường ẩn giấu vô số đôi mắt vậy.
Mạnh Thu Nhiên chà chà cánh tay: “Chắc chắn âm khí ở đây rất nặng, có lẽ…” Cô chạm tay vào vách tường, bỗng cảm thấy vách tường này mềm mềm, gần như ngón tay cô có thể chọc lõm xuống.
Như thể không phải họ đang ở trong phòng tối mà đang ở trong bụng Tam Sơn Nương Nương, ống dẫn quanh co uốn khúc là đường ruột của bà ta, vị trí bọn họ đứng là tử cung của nương nương, nơi đang tạo ra sinh mệnh.
“Cứng.” Mạnh Thu Nhiên chạm vào một chỗ cứng nhô lên.
Vách tường màu đen giống hệt đồ chơi bằng keo nhựa của trẻ con, cô rút một vật thể chất keo màu đen sền sệt ra, rốt cuộc cũng thấy rõ thứ nhô lên là gì.
Xương người.
Xem ra, ắt hẳn đây là một ngôi đền bằng xương người.
“Ồ, mấy thứ này là gì vậy?” Giang Dật Triều thọc tay vào vách tường, cố gắng kéo xương người ra.
Mạnh Thu Nhiên phát hiện, đây là xương cốt của bé gái, có lẽ những bộ hài cốt không hoàn chỉnh trong mộ đều trở thành nguồn dinh dưỡng. Nhưng trên xương người nhô lên từng vết lồi màu đen, chắc hẳn là trứng trùng bị mất nước. Chúng nó bám chặt vào sườn trong của xương cốt hệt như nham thạch.
Vậy nên, con bướm màu đen được sinh ra từ xương cốt của bé gái.
Đây cũng là thứ ban đầu Lương Dịch tới lấy.
Cái chết của cặp song sinh có thể bảo đảm sự trường sinh của thị trấn sông nước.
Hài cốt của cặp song sinh tạo ra bươm bướm, đó là nhân tố không thể thiếu để tái sinh.
Mạnh Thu Nhiên cảm thấy hình như cô hiểu rồi.
Bướm nở ra trong âm khí, trở thành hiện thân của âm khí, khi họ bị ép nuốt nó vào, bọn họ sẽ trở thành [Âm thể].
Giang Dật Triều nói: “Dường như con quái vật kia không thích nơi này.”
“Sao lại nói thế?”
“Không thấy bất cứ dấu vết sinh hoạt nào, gã ghét hài cốt của những cô bé đó sao? Không có phân cũng không có cặn đồ ăn.”
“Có lẽ là vậy.”
Mạnh Thu Nhiên tới tới lui lui, đế giày vang lộc cộc.
“Bên dưới nơi này cũng rỗng à?” Mạnh Thu Nhiên hỏi.
Bọn họ phát hiện sàn nhà căn phòng dưới bức tượng thần còn có một vách ngăn nhỏ. Giang Dật Triều xung phong lần mò một hồi, tìm được một cánh cửa bí mật.
Bên dưới tiếp tục là một đoạn đường hầm dẫn sâu xuống lòng đất, một mùi tanh hôi xộc vào mũi. Mạnh Thu Nhiên không nhịn được mà bịt hết mũi miệng, cô hơi nhíu mày, cúi người theo sau Giang Dật Triều.
Ván cửa sắt của phòng tối vô cùng gồ ghề, không thể khóa lại, chứng tỏ ban đầu nơi đây là sàn nhà, sau đó bị người ta tay không phá ra, biến thành một lối vào.
Vách tường trong đường hầm lồi lõm không đều, cứ như ai đó dùng tay không đào ra một lối đi ngầm. Chẳng lẽ thật sự đúng như lời Giang Dật Triều nói, [Ba Tiên] đó ghét cay ghét đắng hài cốt bé gái phía trên?
Mạnh Thu Nhiên dùng đèn dầu rọi lên vách tường: “Chỗ này hằn vân tay.”
“Không phải được đào ra thật đấy chứ, tay không đó!” Giang Dật Triều sờ thử, chạm vào vách tường thì thấy khá lỏng lẻo, không hề được đắp thêm xi măng hay vữa gạo nếp (*) gì.
(*) Vữa làm từ cơm nếp được trát và lấp những lỗ hổng giữa những viên gạch, khối đá và nhiều vật liệu xây dựng khác, là một tuyệt tác của người Trung Quốc cổ, giúp bảo quản tốt các công trình xây dựng.
Đường hầm này rất ngắn, phía dưới nối với một nơi tựa như một căn phòng nhỏ hơn.
“Ấy, cẩn thận.” Giang Dật Triều kéo lấy tay Mạnh Thu Nhiên, dưới chân bọn họ có một bậc thang cao nửa mét. Đất dưới bậc thang thì chắc chắn hơn một chút, có vẻ [Ba Tiên] kia luôn dựa vào đây ngủ, vải vóc và lông tóc trên gã cọ tới cọ lui, khiến lớp đất tơi xốp trở nên đầm hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Gần như không thể đứng thẳng trong căn phòng này, khom lưng mãi làm cổ Mạnh Thu Nhiên đau nhức.
Mạnh Thu Nhiên ngồi xổm xuống đất, cầm đèn dầu qua, cô phát hiện hoa văn ngang dọc trên tường.
Không phải hình trang trí.
Ắt hẳn ai đó đã viết lên đây.
Liên tục, lặp lại, chi chít chữ viết.
Có lẽ bởi vì cơ bắp người viết chữ bị co rút, hoàn toàn không chịu được động tác viết chữ liên tục trên tường, khiến những dòng chữ này xiêu xiêu vẹo vẹo như giòi bọ leo.
Đối phương viết gì?
[Oanh Ca.]
[Oanh Ca.]
[Oanh Ca.]
[Anh muốn cứu em.]
[Xin lỗi.]
[Hãy tha thứ cho anh.]
[Anh không nên đưa em đi.]
[Anh nhớ em.]
[Oanh Ca.]
[Em ở đâu?]
[Sống sót.]
[Sống sót.]
Tầng tầng lớp lớp chữ viết, hệt như một tấm vải thêu ngang ngang dọc dọc lung tung. Giang Dật Triều nhìn mà sởn tóc gáy: “Tên này có liên quan đến Oanh Ca à? Có phải gã…”
“Lương Dịch.” Mạnh Thu Nhiên nói: “Gã là Lương Dịch, người dẫn Oanh Ca và Oanh Ngữ ra ngoài. Đồng thời gã cũng là con Lương Cung Chính, đây chính là lý do tại sao Lương Cung Chính không nỡ giết gã mà vẫn nuôi ở đây.”
Mạnh Thu Nhiên vuốt nhẹ lên tường, xâu chuỗi câu chuyện và manh mối lại, sắp xếp logic sự việc đã xảy ra vào vài thập niên trước.
Bấy giờ, sau khi Lương Dịch dẫn hai chị em đi, Lương Cung Chính không lấy được hài cốt, không thể tiến hành thuật cải tử hoàn sinh nên vô cùng phẫn nộ. Có thể đoán rằng, Lương gia thực sự đã dùng thuật pháp này để tích lũy số của cải khổng lồ ban đầu, bọn họ chắc chắn không thể cắt đứt nguồn cung cấp hài cốt. Thế nên, Lương Cung Chính buộc phải đưa hai chị em về.
Trên đường đi, Oanh Ca hy sinh bản thân, giúp Oanh Ngữ chạy thoát, từ đó Oanh Ngữ bặt âm vô tín.
Và Oanh Ca chết ở từ đường.
Lúc ấy, âm khí trong cơ thể Oanh Ca không còn cứu nổi những người dân vốn đã mất âm khí, họ không thể duy trì sự sống, cuối cùng phần lớn người dân trong trấn vẫn qua đời sau khi Oanh Ca chết. Đây chính là cơ hội tốt của Lương Cung Chính. Ông ta chỉ biết thuật cải tử hoàn sinh, không biết thuật trường sinh, thế nên ông ta dọn từ trấn Lương Gia đến, chiếm đoạt nhà cũ của Trương gia, hồi sinh những người dân đã chết, rồi chờ đợi nghi thức liễu liền cành tiếp theo.
Chỉ cần ông ta thấy được từng bước chuẩn bị và cử hành ra sao, ông ta có thể kế thừa toàn bộ pháp thuật của Tam Sơn nương nương.
Để duy trì âm khí, ông ta sẽ lừa gạt người từ bên ngoài đến, bịa ra chứng bệnh Bướm Trắng, biến họ thành [Âm thể], sản sinh âm khí. Âm khí không chỉ có thể giúp thị trấn tiếp tục tồn tại, mà nó cũng đóng vai trò rất quan trọng trong nghi thức, đồng thời cũng là thức ăn của [Ba Tiên].
Một hòn đá trúng ba con chim.
Tuy nhiên, Lương Dịch đã phải lòng Oanh Ca, nhưng Oanh Ca lại chết vì anh ta.
Anh ta bị phản bội bởi người thân thiết với mình nhất, còn cô gái mà anh ta thương nhớ thì bị bố ruột tự tay giết chết.
Đây là bi kịch của Lương Dịch.
Trong nỗi đau khổ tột cùng, anh ta mất đi hình dạng người bình thường, biến thành [Ba Tiên], quái vật sống trong đường hầm. Chỉ khi đầu óc tỉnh táo, anh ta mới nhớ rõ tên Oanh Ca. Anh ta không ngừng khắc tên Oanh Ca lên tường, sợ rằng bản thân sẽ lãng quên cô gái mình yêu.
Mạnh Thu Nhiên nói: “Do đó anh ta căm ghét những hài cốt bé gái kia, chỉ khi đói bụng anh ta mới lên lầu, thời gian còn lại sẽ sống trong căn phòng này, ngủ ở nơi đây, kề bên Oanh Ca.”
Giang Dật Triều tìm được hai bức ảnh trong bóng tối.
Chúng được dán lại với nhau, chứ không phải ảnh chụp chung.
Một bên là hai bé gái sinh đôi, gương mặt dịu dàng cười nhìn vào máy ảnh.
Một bên khác là Lương Dịch toát lên vẻ trí thức, trông thẹn thùng hướng nội.