Dường như Lương Dịch đã được Hoàng Như Vũ cảm hóa, ánh mắt hung ác dần trở nên dịu dàng, tựa như một tờ giấy trắng bị vò lại rồi mở ra, nhưng những nếp nhăn đó vẫn luôn tồn tại.
“Tôi là… Lương Dịch…”
Lương Dịch chậm rãi mở miệng, đôi mắt anh ta không nhìn sang Giang Dật Triều và Mạnh Thu Nhiên trong góc, mà chỉ dừng trên người Hoàng Như Vũ.
Hoàng Như Vũ nói: “Tôi vẫn luôn tìm anh, để anh dẫn tôi đi tìm chị, chị em chúng tôi phải được đoàn tụ.”
Mạnh Thu Nhiên biết chấp niệm của Hoàng Như Vũ là điều kiện tất yếu để hoàn thành nhiệm vụ, cô hỏi: “Làm thế nào mới có thể đoàn tụ?”
Hoàng Như Vũ lắc đầu: “Em không biết, nhưng em muốn dùng phương pháp của Lương Cung Chính để hồi sinh chị em. Ông ta có thể hồi sinh cả trấn Trương Gia này, chắc chắn sẽ có cách đưa em và chị về nhà.”
Lương Dịch đứng bên cạnh Mạnh Thu Nhiên như một pho tượng, mùi hôi thối khắp cơ thể anh ta chui vào mũi cô.
Anh ta cứ đứng như thế, đứng một lát rồi chợt hỏi: “Chúng ta sắp đi gặp Oanh Ca, đúng không…”
Hoàng Như Vũ đáp: “Đúng vậy, nghi thức ngày mai, tôi muốn hồi sinh chị.”
“Ừ.” Lương Dịch cúi đầu, tựa như đang suy ngẫm gì đó. Thế nhưng, tư duy bình thường của anh ta không kéo dài được lâu, hơi nóng từ ngọn nến khiến toàn thân anh ta khó chịu.
Thoáng chốc, trong đầu anh ta như xuất hiện hàng trăm hàng nghìn bé gái, chúng lải nhải gì đó với anh ta. Anh ta nghe không rõ lời các cô bé ấy nói, nhưng đầu óc anh ta ngày một trở nên hỗn loạn hơn, cứ như toàn bộ trứng trùng trong cơ thể đều biến thành sâu lông và bươm bướm. Chúng nó đồng loạt kêu vang, lỗ tai anh ta nghe được vô số âm thanh từ trong ra ngoài, xuất phát từ sâu bên trong cơ thể.
Những âm khí đó, những nạn nhân đã mất mạng đó, đều bị anh ta nuốt xuống, trở thành một phần trong cơ thể anh ta.
Lương Dịch ngày càng mất kiểm soát, hơi thở dữ tợn toát ra từ người anh ta khiến Mạnh Thu Nhiên hoảng sợ.
“Mau, lùi ra sau, rời khỏi nơi này nhanh!” Mạnh Thu Nhiên nói: “Chắc chắn anh ta đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chúng ta đi thôi!”
Xương khớp khắp người Lương Dịch bắt đầu vang lên từng tiếng răng rắc, đôi mắt vốn đang ngơ ngác và bình tĩnh lại đột nhiên xuất hiện sát khí như muốn lao vào con mồi. Hoàng Như Vũ bị Giang Dật Triều lôi ra ngoài, ba người nhanh chóng khóa trái cửa phòng.
So với trong phòng, bên ngoài càng an toàn hơn.
Bóng tối lạnh lẽo.
Hoàng Như Vũ nhìn ngọn nến đã châm ngoài cửa nội viện, ánh mắt cô ấy chất chứa thù hận, ngón tay bấu chặt lan can như thể muốn bẻ gãy nó, cô ấy nghiến răng nói: “Đến lúc phải kết thúc mọi chuyện rồi, bọn chúng nên trả giá. Chị em chúng tôi nhất định phải đoàn tụ, nhất định sẽ đoàn tụ!”
“Nhất định, ngày mai.”
Dứt lời, Hoàng Như Vũ bước về phía phòng mình.
Mạnh Thu Nhiên dõi theo bóng lưng cô ấy, trong lòng suy tư một chuyện khác.
Nếu cần hồi sinh, đầu tiên phải có liễu liền cành, cũng tức là hài cốt của cặp song sinh nữ. Bất luận ra sao, cô cũng không thể thực hiện hành vi cực kỳ bi thảm đó với cặp sinh đôi kia. Hơn nữa, thế giới Thần Ẩn khác trò chơi máy tính, tất cả mọi người đều tồn tại giống hệt người thật.
Họ có máu có thịt, có cuộc sống và câu chuyện của riêng mình, chứ không phải một NPC chỉ biết xoay quanh người chơi. Do đó, muốn cô giết người, chuyện này vốn đã khó, nay còn khó hơn.
Không nằm ở vấn đề lựa chọn đối phương chết hay mình chết, mà sở dĩ con người là con người, chính vì cách chúng ta lựa chọn.
- Có lương tâm có tình cảm, mới có thể gọi là người.
Tuy nhiên, nếu không dùng cặp song sinh nữ thì sẽ không có hài cốt, không thể hồi sinh Oanh ca, nhiệm vụ này cũng không thể hoàn thành.
Nhiệm vụ sẽ không tạo ra cục diện bế tắc như vậy.
Não Mạnh Thu Nhiên hoàn toàn không hoạt động nổi, khắp người cô cứ như bị rót thủy ngân, cơn đau bỏng rát lan đến từng dây thần kinh. Vô số hình ảnh lộn xộn lướt qua trong đầu cô, có Lan Lan, có Giang Dật Triều, và cả bươm bướm.
Giang Dật Triều đỡ Mạnh Thu Nhiên.
Mạnh Thu Nhiên rã rời hất tay anh ta ra: “Đừng chạm vào tôi, đau đầu.”
“Chị.”
Hai người vừa đi vừa bàn chuyện, tới điện thờ Tam Sơn nương nương.
“Không nói mấy chuyện này nữa, việc hồi sinh cần phải có hài cốt, chúng ta tìm đâu ra hài cốt đây?” Tâm trí cô ngày càng rối loạn, não bộ như bột nhão khiến cô khó đưa ra quyết định mấu chốt. Cô gần như sụp đổ, cảm giác sức sống đang dần trôi đi, nhiệt độ cơ thể ngày một thấp hơn.
Nếu không phải Lương Dịch đã ăn no, cô thật sự sợ Lương Dịch sẽ lập tức nhắm tới cô. Mạnh Thu Nhiên nhíu chặt mày, ngắt quãng liệt kê toàn bộ manh mối họ đang nắm giữ, cô chỉ vào Giang Dật Triều: “Tôi đã cứu cậu, nên bây giờ cậu phải suy nghĩ, tìm cách nào có thể giúp chúng ta thoát khỏi tình cảnh hiện tại đi.”
Manh mối hiện có đều rất lộn xộn.
Ổ của lũ bươm bướm nằm trong hang động từ đường.
Ăn xác bướm thì gặp ảo giác, đặc biệt sẽ gặp ảo giác về Oanh Ca. Nhưng Hoàng Như Vũ cũng nhìn thấy cặp sinh đôi đã chết trước Oanh Ca. Nói cách khác, đàn bươm bướm có liên hệ mật thiết với các bé gái đó.
Còn về nghi thức, nghi thức cần có người của Trương gia, cũng tức là cụ già cong vẹo hệt như con nhện kia, cũng cần có đôi song sinh nữ. Sở dĩ chọn bé gái bởi vì âm khí của họ nặng nhất, vừa hợp làm lựa chọn đầu tiên cho nghi thức.
“Không, chị Thu Nhiên, bây giờ chúng ta đang rơi vào một vòng luẩn quẩn. Gợi ý của chị là [Chị em đoàn tụ, một sống một chết]. Còn gợi ý của người còn lại là [Chị ấy ở đâu? Chị ấy ở trong máu]. Chúng ta không nên dính vào câu chuyện bối cảnh, mà hãy tập trung vào đoàn tụ. Tôi đoán, đoàn tụ cũng không hẳn là phải hồi sinh Oanh Ca.” Giang Dật Triều cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạnh Thu Nhiên.
“Ý cậu là?”
“Ý tôi là, chị suy nghĩ quá phức tạp rồi. Có khi không cần phải hồi sinh Oanh Ca đâu.” Giang Dật Triều không biết vì sao mình lại nói những lời chắc nịch như thế, nhưng anh ta lờ mờ nhận thấy việc này đã có cách giải quyết.
Mạnh Thu Nhiên nhìn anh ta, sửng sốt một chốc rồi chậm rãi gật đầu: “Có lẽ cậu nói đúng, tôi tin cậu.”
“Em còn chưa nói gì hết mà.” Giang Dật Triều nói.
Mạnh Thu Nhiên vươn tay ra: “Trói tôi lại trước đi, tôi sợ lát nữa mình sẽ cắn người lung tung giống Đinh Văn, đến lúc đó không chừng tôi không quay về được nữa, có thể sẽ mắc kẹt ở thế giới này mãi mãi.”
Nếu bản thân thật sự làm chuyện tàn nhẫn nào đó, vậy cũng không còn xưng là “người” được nữa, không biết nhiệm vụ còn cho mình quay về hay không. Thông tin về thế giới Thần Ẩn không nhiều, họ vẫn phải lần mò thêm từng chút một.
Giang Dật Triều nhanh chóng tìm một sợi dây lụa màu vàng, trói tay Mạnh Thu Nhiên: “Chị, không đau chứ? Chị ngủ trước nhé, tôi ở đây gác đêm.”
“Ừ.”
Giang Dật Triều chưa kịp nói thêm gì, Mạnh Thu Nhiên đã thiếp đi rồi.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng mở cửa.
Việc đầu tiên Lý Dương làm là ló đầu nhìn xem Triệu Nhân Tài đã chết chưa, sau khi nhìn thấy thi thể anh ta mới lớn tiếng kêu la. Người bình thường gặp xác chết đều sẽ sợ hãi, nhưng Lý Dương hiểu rõ, nếu tối qua người chết không phải Triệu Nhân Tài thì chính là mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ khi chứng kiến Đinh Văn phát bệnh, anh ta đã biết có khả năng nó liên quan đến âm khí. Nếu vậy, dựa theo quy tắc tử vong và thứ tự tử vong trong nhiệm vụ, âm khí nặng nhất sẽ chết trước. Lúc ấy anh ta khó chịu khắp người, hơn nữa triệu chứng cực kỳ giống Đinh Văn, Đinh Văn chết rồi thì tiếp theo sẽ tới lượt anh ta. Anh ta chắc chắn không để chuyện này xảy ra được!
Ban đầu anh ta nhắm tới Hoàng Như Vũ và Tưởng Anh, nhưng khi Hoàng Như Vũ uống nước trứng trùng mà anh ta đưa xong, cô ấy không hề phản ứng gì, trái lại Triệu Nhân Tài nôn mửa tiêu chảy một hồi, sau đó bắt đầu lạnh run.
Đêm qua Lý Dương bất an. Anh ta không biết mình có thành công không, đến tận khi nghe thấy tiếng kêu gào tuyệt vọng kia, anh ta mới yên lòng. Tuy nhiên, chỉ có một người chết vẫn chưa đủ, sớm muộn gì tiếp theo cũng đến lượt anh ta. Thế nên, anh ta phải tìm được một kẻ lót đường, nếu không tới lúc con quái vật kia phát điên, ăn mình thì sao? Anh ta không muốn chết, chỉ cần không chết, mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển.
Mạnh Thu Nhiên tiếp tục ngủ li bì, Giang Dật Triều đang quan sát bức tranh trên tường bên cạnh tượng thờ Tam Sơn nương nương.
Lý Dương đứng trước cửa ho khan hai tiếng, đẩy cửa ra, ngang nhiên nói: “Hôm qua các người mệt mỏi lắm nhỉ, tôi nghe còn thấy mệt mà. Tôi đun ít nước ấm, bưng tới đây cho các người. Mạnh Thu Nhiên muốn uống nước không? Âm khí nặng thì phải dựa vào yếu tố bên ngoài, một là mặt trời, hai là thức ăn mang tính dương, chẳng hạn như gừng tươi, ngũ cốc. Đêm qua trời lạnh, các người mau dọn dẹp một chút đi.”
Giang Dật Triều quay đầu nhìn anh ta.
Vào hôm qua, hai người họ hoài nghi Lý Dương dính líu tới cái chết của Triệu Nhân Tài.
Giang Dật Triều càng không muốn nhiều lời với anh ta.
Hơi lạnh trên người Lý Dương bay lại gần Mạnh Thu Nhiên, khiến cô chợt tỉnh giấc. Lý Dương bưng một tách trà nhỏ chậm rãi bước tới, tay kia cầm ấm nước nhỏ: “Cô uống chút nhé, tốt cho cơ thể.”
Lý Dương đến gần mới phát hiện tay của Mạnh Thu Nhiên đã bị trói. Vậy nếu mình bóp miệng cô ta rồi đổ xuống thì sẽ rất dễ dàng, dù sao nước ấm cũng đã xuống bụng, Giang Dật Triều còn có thể nói gì chứ?
Nào ngờ, khi thấy anh ta đến gần, Mạnh Thu Nhiên nhíu mày, yếu ớt hô lên: “Giang Dật Triều.”
Giang Dật Triều không đợi anh ta mở miệng, đã nhanh chân chạy tới.
“Choảng!”
Tách trà vỡ nát.
Lý Dương hoảng hốt, có tật giật mình: “Anh anh anh anh làm gì vậy!”
Giang Dật Triều xách Lý Dương lên như bắt gà: “Mày hại chết Triệu Nhân Tài còn chưa đủ à? Mày nghĩ rằng mình không thể chết trước, nên mới ra tay đúng không?”
Sắc mặt Lý Dương thay đổi, anh ta lập tức phủ nhận: “Không, không phải tôi làm!”
Giang Dật Triều thở dài, anh ta mới chỉ thử một chút, nhưng thấy được biểu cảm này của Lý Dương thì cũng đoán ra đại khái. Anh ta ngoảnh lại hỏi Mạnh Thu Nhiên: “Chị, làm sao đây?”
“Tôi không sát sinh.” Mạnh Thu Nhiên đáp: “Tự sinh tự diệt đi.”
Mạnh Thu Nhiên đã kiệt sức, thấy Giang Dật Triều bước tới, cơn mệt mỏi đó tiếp tục dâng lên, cô đành nhắm mắt dựa vào tượng thờ.
“Cũng hợp lý.” Giang Dật Triều cười khẩy, bẻ tay Lý Dương ra sau, tròng dây thừng vào rồi nhanh nhẹn dứt khoát trói chặt.
Lý Dương không thể phản kháng, hình xăm thanh long bạch hổ trên phần thịt mỡ thoắt ẩn thoắt hiện: “Có chuyện gì từ từ nói! Tôi không cố ý, các người thả tôi ra đi, cần bao nhiêu tiền tôi cũng đưa!”
Mạnh Thu Nhiên chỉ muốn giơ tay che tai lại, cô ngáp một cái.
Lý Dương hoàn toàn không địch lại được Giang Dật Triều, anh ta bị người đàn ông ném vào cung điện ngầm. Còn về phần có bị âm khí ăn mòn không, có gặp phải Lương Dịch không, đành trông chờ vào số phận của anh ta thôi.
Mạnh Thu Nhiên không chịu nổi mấy kẻ liên tục hại người này.
Khi Giang Dật Triều trở về, cô đã thiếp đi.
Mạnh Thu Nhiên nghỉ ngơi thêm mười lăm phút, sau đó bị Giang Dật Triều lay tỉnh: “Chị Thu Nhiên, em cảm thấy đã tới lúc. Dù sao tình trạng cơ thể chị vẫn ổn, cũng không cắn người lung tung, hơn nữa âm khí của trấn đã đủ.”
“Sao cậu biết đã đủ?”
“Chị còn nhớ khi nãy trời sáng rồi không? Nhưng bây giờ trời lại âm u, hôm qua buổi chiều mà đã tối mịt.”
Mạnh Thu Nhiên nhìn ra ngoài, quả nhiên cả vùng tối như mực.
Thế nhưng, cô thoáng nghe thấy bên trong Lương trạch vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt của vô số người, có vẻ đã đến ngày lễ trọng đại nào đó.
Mạnh Thu Nhiên đỡ tường đứng lên hỏi: “Sắp cử hành nghi thức rồi à?”
“Vâng.”
“Chị Thu Nhiên.” Giang Dật Triều nói tiếp: “Vừa nãy em đã suy nghĩ kỹ, chuyện còn lại cứ giao cho em.”
Mạnh Thu Nhiên đã kiệt quệ, đành gật đầu theo anh ta, dù sao cô cũng không còn sức lực.
Giang Dật Triều ra ngoài xử lý, chẳng mấy chốc đã về.
Nửa tiếng sau, Tưởng Anh, Mạnh Thu Nhiên, Hoàng Như Vũ và Giang Dật Triều tập trung ở bàn, bảy người bây giờ chỉ còn bốn. Tưởng Anh sợ run bần bật, không dám ăn cơm ngủ nghỉ gì, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi cơ thể cô ấy gầy sọp hẳn. Mạnh Thu Nhiên chỉ vào canh: “Canh này nhạt thếch vô vị, chứng tỏ sự chú ý của họ quả thực không ở chỗ chúng ta, chúng ta là người cung cấp âm khí, ít nhất hôm nay sẽ không có tác dụng gì. Ăn đi, bổ sung chút năng lượng, lát nữa không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Tưởng Anh không dám ăn, trái lại Mạnh Thu Nhiên đã bắt đầu ăn. Cô bắt gặp Lương Cung Chính vội vàng đi qua cửa chính chỗ bọn họ, ông ta không hề liếc mắt nhìn họ, cô mau chóng buông đũa: “Thôi đừng ăn nữa, đuổi theo ông ta, mấy chuyện tốt này cũng không thèm kêu chúng ta!”
“Lương tiên sinh không chạy được đâu, tôi còn chờ ông ta giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ mà.” Giang Dật Triều nói thầm, anh ta đưa một tay vòng qua dưới cánh tay của Mạnh Thu Nhiên, đỡ người cô lên, để Mạnh Thu Nhiên không cần dùng nhiều sức.
Anh ta nhanh chân đuổi theo, gọi cả Hoàng Như Vũ: “Không phải cô muốn thấy chị mình sao, mau đi thôi!”
Rời khỏi Lương trạch, họ mới biết hóa ra vùng sông nước này có thể tưng bừng như thế!
Đám người không nhìn thấy mặt trời, sống chui rúc trong thị trấn khập khiễng lên núi, bọn họ muốn đến từ đường, muốn xem nghi thức trường sinh cổ xưa. Niềm tin này dường như đã ăn sâu vào xương tủy họ, không thể lay chuyển. Cụ già Trương gia kia luôn đi ở đằng trước, ánh mắt ông ta vô hồn như một con rối bị điều khiển. Giang Dật Triều bỗng nhiên hiểu tại sao Lương Cung Chính lại hồi sinh những người dân không hề liên quan đến ông ta rồi.
Vì nghi thức liễu liền cành.
Khi nhóm Mạnh Thu Nhiên chạy tới, trong ngoài từ đường đã chật kín người. Những người bình thường từng có máu thịt kia đã biến thành bộ dạng khô quắt. Da thịt họ thối rữa, từng khe hở giữa các mô cơ dính liền với những con bướm ngủ say và trứng trùng. Trong lúc hoảng hốt, hình như Mạnh Thu Nhiên nhìn thấy đôi mắt của đám cư dân đó đều xuất hiện bóng người chồng lên nhau, một cô bé đứng trong mắt họ mỉm cười vẫy tay.
Ngọn lửa cháy bừng, dụng cụ tra tấn trên giá sắt chính giữa tế đàn phát ra âm thanh leng keng. Tuy nhiên, đã qua hồi lâu mà cặp song sinh đó vẫn chưa xuất hiện, ngay cả người mẹ kia cũng không rõ tung tích.
Từng có một lần, do liễu liền cành chạy trốn, toàn bộ trấn Trương Gia đã bị âm khí cắn trả và gần như bị diệt chủng. Chẳng lẽ bây giờ chuyện đó sẽ tái diễn sao?
Đám đông bắt đầu trở nên nôn nóng bất an, các cụ già chống gậy xuống đất, nhìn thẳng vào Lương Cung Chính đang ngồi một bên: “Các người, Lương gia các người lại đưa người đi nữa! Các người muốn làm gì!”
“Chúng tôi không làm chuyện đó.” Lương Cung Chính đáp, tuy không phải ông ta làm, nhưng chính ông ta cũng thắc mắc rốt cuộc cặp song sinh kia đâu rồi? Chính xác mà nói, lần này không có nhân vật “Lương Dịch” như năm xưa, cặp song sinh phải bình thường lớn lên, sau đó trở thành phân bón. Bây giờ đáng lẽ cặp song sinh kia sẽ đứng trên tế đàn, nhưng các cô ấy đâu rồi?
Tưởng Anh và Hoàng Như Vũ đứng cạnh Mạnh Thu Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Như Vũ nhìn Lương Cung Chính chằm chặp, hỏi: “Khi nào ông ta có thể chết, khi nào sẽ chết?”
“Ngay bây giờ.” Giang Dật Triều đáp.
Ngay bây giờ?
Mạnh Thu Nhiên cứ cảm giác như mình đã bỏ lỡ gì đó, khi cô quay đầu nhìn về phía người dân lần nữa, bỗng phát hiện trên mặt họ đang nở một nụ cười giống hệt nhau. Một cụ già trong đó đột nhiên lên tiếng: “Âm khí, chúng tôi muốn âm khí, chỉ mỗi âm khí mới có thể giúp chúng tôi bất tử. Lương gia đã phá hỏng nghi thức của chúng ta, bọn họ đáng chết, bọn họ phải bồi thường!”
“Lương Cung Chính cũng xem như tín đồ của Tam Sơn nương nương, dùng ông ta cũng được, ông ta là âm sinh, giống cặp sinh đôi.”
“Lương gia phải trả lại món nợ trước đây!”
“Lương Cung Chính nên chết trên đàn tế này! Ông ta phá hủy một lần rồi, phải dùng ông ta để bù lại!”
Sảnh hiến tế vốn đang yên tĩnh, lúc này ngày càng vang lên nhiều tiếng nói.
“Đúng vậy, tại sao bọn họ không cần phải trả giá chứ?”
“Nhất định là người của Lương gia đã đưa cặp sinh đôi đi, chỉ có họ thôi!”
“Giết hết họ đi! Áp giải Lương Cung Chính lên! Ông ta phải chết, ông ta phải chết!”
Lúc này, đầu Mạnh Thu Nhiên ong ong, như thể đám người đó liên tục nói bên tai cô.
Cô nheo mắt, khó hiểu nhìn Giang Dật Triều: “Cậu làm chuyện này à?”
Giang Dật Triều im lặng, dù kế hoạch của anh ta không khác tình hình hiện tại là bao, nhưng cũng không giống hoàn toàn.
Anh ta cho rằng, nếu phải cần có âm khí, vậy quả thực có thể lấy Lương Cung Chính thay cho hai chị em song sinh. Lương Cung Chính sống lâu đến thế, sớm đã không thể xem như con người, huống hồ ông ta còn sống trong căn phòng không thể nhìn thấy ánh mặt trời kia, không chừng từ lâu đã dùng thứ gì đó để kéo dài mạng sống. Nếu thật sự cần có một người chết, vậy chắc chắn phải là Lương Cung Chính.
Nhưng tại sao Giang Dật Triều chưa nói gì, cũng chưa làm gì, đám người này đã lên tiếng dồn ép Lương Cung Chính trước rồi?
Anh ta còn chưa kịp lên diễn thuyết một bài phát biểu cảm động nữa mà?
“Ông phải đền mạng cho trấn Trương Gia!”
Mấy cụ già còn sót lại của Trương gia tức giận chỉ trích: “Vẫn là âm mưu của Lương gia! Lại là Lương gia! Ông ta hồi sinh chúng ta chỉ để đánh cắp thuật bất tử! Bây giờ lại đổi ý! Lương gia chính là kẻ thù của chúng ta! Bọn chúng muốn mạng của chúng ta, muốn thuật pháp của chúng ta, muốn thị trấn của chúng ta!”
Lương Cung Chính chết trân tại chỗ.
Ông ta vừa định chạy trốn, đã lập tức bị trói lại và ném lên tế đàn.
Âm thanh ồn ào khiến bươm bướm xung quanh bừng tỉnh, chúng kích động cất cánh chao lượn!
Mạnh Thu Nhiên khẽ nói: “Là Oanh Ca.”
“Oanh Ca?”
“Chị của em tới rồi?”
Tuy đang khó chịu, nhưng cô nghe rất rõ, giọng của cả đám người nam lẫn nữ kia đều giống hệt nhau.
Là Oanh Ca.
Những con bướm đó, là Oanh Ca.
Mạnh Thu Nhiên chợt hiểu ra.
Minh Nữ và bướm khác nhau ở điểm nào?
Minh Nữ ra đời từ hài cốt của những cô bé đã chết, khi bay vào thi thể, bọn chúng có thể cải tử hoàn sinh người ta. Đó cũng chính là những người dân bị bướm ký sinh, bọn họ đều được Minh Nữ hồi sinh. Vì Minh Nữ sở hữu một phần linh hồn của những cô bé nên nó có thể nói chuyện, suy nghĩ và hoạt động.
Những người bướm được tạo thành từ Minh Nữ mà ban đầu họ gặp kia, ắt hẳn chúng chỉ muốn dọa bọn họ, để bọn họ rời khỏi trấn Trương Gia.
Do đó, trong đôi mắt của người được Minh Nữ hồi sinh sẽ xuất hiện bóng người chồng lên nhau, bởi vì đôi khi bọn họ sẽ bị chiếm cơ thể.
Tuy nhiên, Minh Nữ chỉ có thể sống mười năm, sống đến nghi thức tiếp theo.
Khi nghi thức mới diễn ra, Minh Nữ cũ sẽ lần lượt rơi xuống, trở thành thi thể khô quắt dưới đất. Nhưng linh hồn của những cô bé vẫn bị nhốt trong đó, thế nên khi Hoàng Như Vũ hít phải phấn bướm, cô ấy đã nhìn thấy cặp sinh đôi đã chết, họ dẫn dắt cô ấy ăn Minh Nữ của “Oanh Ca”, khiến cô ấy dần khôi phục ký ức.
Chị em đoàn tụ.
Thực chất là chờ tới thời khắc này.
Một bóng người khập khiễng bước ra khỏi đám đông ồn ào hôi hám. Thân hình gầy gò như bộ xương của anh ta được bao phủ bởi một chiếc áo choàng trắng.
Là Lương Dịch.
Trên tay anh ta cầm hoa tươi không biết lấy từ nơi nào, anh ta bước về phía Hoàng Như Vũ, hỏi cô ấy: “Chị cô đâu?”
“Chị tôi…” Hoàng Như Vũ nhìn quanh.
Những người dân đó cũng đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
Tất cả mọi âm thanh xôn xao ồn ào lập tức trở nên yên ắng.
Miệng người dân khép khép mở mở: “Oanh Ngữ… Lương Dịch… Hai người đến rồi…”
“Oanh Ngữ…”
“Chị!”
“Oanh Ngữ!”
Bướm đen bay ra từ miệng, mắt, tai, sẹo của cư dân, tụ thành hình dạng của một thiếu nữ. Dáng người mơ hồ, diện mạo cũng không rõ, nhưng Hoàng Như Vũ biết, đây là chị của cô ấy.
Mạnh Thu Nhiên cười.
Cô ấy ở đâu?
Cô ấy trong máu của mỗi người.
Đám cư dân đó hợp thành Oanh Ca, linh hồn cô ấy tách ra và chia nhỏ trong cơ thể Minh Nữ, ký sinh trên từng người trong trấn.
“Chị…”
“Oanh Ngữ, qua đây, dẫn chị về nhà…”
Trong từ đường, Minh Nữ cất tiếng lặp lại: “Hãy dẫn chị về nhà…”
Trời đất quay cuồng, sương trắng mù mịt.
Mạnh Thu Nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, cô vô thức vịn lấy cánh tay Giang Dật Triều, khẽ nói: “Kết thúc rồi.”