Phi hành khí bay vút lên không trung, khiến người ta cảm giác trọng lượng của nó rất nhẹ.
Chỉ xét riêng từ góc độ trang trí nội thất, phi hành khí quân sự chuyên dụng của Xà quật thực ra không được thoải mái cho lắm, màu đen tuyền, ghế ngồi lạnh lẽo và cả đống vũ khí trang bị xung quanh ghế đều biểu thị rất rõ ràng, lúc này, Tô Lương đang ngồi bên trong một cỗ máy chiến tranh được tạo ra hoàn toàn để giết người.
—— Nói một cách nghiêm khắc thì ngay cả hai người đang ngồi đối diện với cậu cũng có thể coi là cỗ máy chiến tranh trong mắt rất nhiều người.
Không ai có thể quên bầy "độc xà" dưới sự chỉ huy của xà chủ Lục Thái Phàn khủng khiếp như thế nào. Sau khi tàn sát rất nhiều người Canaan, ngay cả những nhân loại bình thường của Liên bang Địa cầu cũng bắt đầu sợ hãi máu trên tay họ.
Trong miệng những người đó, “độc xà” đại diện cho tử vong.
Là đám đồ tể độc ác huyết tinh nhất.
Nhận thức này gần như đã in sâu vào tâm trí mỗi người.
Mà hiện tại, trên phi hành phí vốn có thể chứa được mấy chục người lại trống rỗng lại chỉ có Tô Lương sắc mặt tái chợt cùng hai chiến binh độc xà mặc đồng phục tác chiến đen ngòm.
Nói thật, cho dù đã sống đến hai đời nhưng khi đối mặt với tình huống này, đến giờ Tô Lương vẫn còn đang thất thần chưa hoàn hồn.
Sau đó lại xảy ra một chuyện càng khiến Tô Lương không biết làm sao hơn…..
Cậu thấy chiến binh "độc xà" đang ngồi thẳng lưng trước mặt mình, cả người lạnh giá đột nhiên di chuyển. Anh ta dùng một tay gõ nhẹ vào phía sau chiếc mặt nạ, mặt nạ tác chiến hình giọt nước ngay lập tức được tháo ra, để lộ ra một khuôn mặt còn rất trẻ phía sau.
Đó là một nam thanh niên mặt búp bê, lúc cười rộ lên còn lộ răng khểnh, ánh mắt cong cong như trăng non, khiến ai thấy chắc sẽ không thể liên hệ anh ta với chiến binh độc xà.
Hơn nữa hành động tiếp theo của anh ta đã hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết truyền thống của Tô Lương về nhóm chiến binh độc xà.
“Xin chào nha, bạn học Tô Lương!”
Thanh niên răng khểnh tháo bỏ mũ giáp dày nặng ra, rũ tóc, rồi bước nhanh ra khỏi chỗ ngồi ban đầu, tiến đến ngồi ngay bên cạnh Tô Lương.
Anh ta duỗi tay ra lắc lắc Tô Lương: "Vừa rồi tôi có làm cậu sợ không? Có phải lúc hành động trông bọn tôi hơi dữ tợn không? Haizz, tôi cũng không có cách nào, không cứng rắn với đám giá áo túi cơm kia của Lục gia chút là họ trèo lên đầu nga…... À, đúng rồi, tôi suýt quên giới thiệu bản thân, tôi tên là Tiết Ngân Hoàn, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Hoàn, anh chàng cao to đối diện kia tên Hắc Mạn Ba (phiên âm từ Black Mamba – là tên của rắn Mamba đen, phân bố tại Châu Phi, tôi nghĩ có thể đây là biệt hiệu của anh chàng này), có phải cực kỳ dễ nhớ không? "
Nếu không phải đã biết rõ đối phương xác thực là một chiến binh độc xà, có lẽ giờ Tô Lương đã nghĩ thanh niên răng khểnh đang khoác vai mình này là một tiểu học đệ ngốc bạch ngọt của Đại học Tinh Xuyên cũng nên.
“Oa, giọng cậu nghe cũng rất êm tai nha!” Tiết Ngân Hoàn càng cười tươi, thậm chí còn gọi với sang đồng bạn cao to nãy giờ vẫn im lặng ngồi im tại chỗ kia, “Ê này Mạn Ba, ít nhất anh cũng phải nói một câu chứ, người ta đang chào hỏi anh đó!”
Hắc Mạn Ba vẫn im lặng, nhưng không hiểu sao Tô Lương lại cảm thấy hình như anh ta vừa thở dài một hơi.
Sau đó Hắc Mạn Ba cũng thu hồi mặt nạ bảo hộ, trên mặt anh ta đầy sẹo, nhìn qua có hơi đáng sợ, nhưng ánh mắt lại rất thanh triệt.
Đại hán yên lặng gật đầu với Tô Lương, sau đó làm một động tác.
“Làm ơn đi, hôm nay chỉ tới đón người mà thôi, có phải lên chiến trường giết người Canaan đâu, sao anh cứ bảo thủ không chịu thay đổi cái gì mà khi đang làm nhiệm vụ phải tuyệt đối im miệng không nói……” Tiết Ngân Hoàn không kiên nhẫn phất tay lẩm bẩm, sau đó anh ta quay đầu nhìn Tô Lương giải thích như thể sợ cậu hiểu lầm, “Cậu đừng để ý, cái tên đó bảo thủ như vậy đấy, theo lý thuyết thì bọn tôi tới đón cậu tới Xà Quật cũng là đang làm nhiệm vụ, nên phải giữ im lặng tuyệt đối trong cả hành trình.”
Anh ta làm mặt quỷ.
“Tốt xấu gì anh cũng là người nhà, chẳng hiểu anh ta cứ giữ im lặng làm cái gì không biết.”
“Người nhà?”
Tô Lương ngơ ngác lặp lại lời anh ta.
Sao trước giờ cậu lại không biết “Độc xà” là một đoàn thể nhiệt tình thân thiện rộng rãi như này nhỉ?
“Ôi dào, tuy đây là lần đầu gặp mặt, nhưng người của lão đại cũng chính là người nhà chúng tôi nha, gặp mặt chính là người một nhà, cậu đừng có thẹn thùng!” Dừng một chút, Tiết Ngân Hoàn nhìn nhìn chung quanh, sau đó nói nhỏ hơn chút, “Không phải tôi cố tình dò hỏi tin tức đâu nhé, nhưng mà tôi tò mò lắm, hay cậu kể cho tôi nghe chút……bạn học Tô Lương, cậu quen lão đại bọn tôi lúc nào thế? Mấy năm nay rõ ràng tôi vẫn luôn đóng tại Xà Quật, nhưng sao chưa từng gặp cậu nhỉ?”
“Khụ khụ.”
Tiết Ngân Hoàn nghe thấy Hắc Mạn Ba đang cố tình ho khan.
Tiết Ngân Hoàn cố ý phớt lờ Hắc Mạn Ba. Tất nhiên anh ta biết cái bộ dạng bà tám này của mình có hơi phiền, nhưng mà anh ta thực sự hiếu kỳ muốn chết rồi……
Tiết Ngân Hoàn thực sự rất tò mò, tại sao họ lại nhận được mệnh lệnh như vậy từ Lục Thái Phàn.
Đương nhiên, làm chiến binh độc xà, việc nhận được mệnh lệnh của cấp trên là rất bình thường.
Nhưng vấn đề là ở chỗ nhiệm vụ lần này của bọn họ quá mức bình thường, cũng quá mức an toàn…..Ngay cả bản thân Tiết Ngân Hoàn cũng không nghĩ sẽ có một ngày anh ta cùng Hắc Mạn Ba lại nhận được nhiệm vụ đi đón người tới Xà quật.
Mà Tô Lương nãy giờ vẫn đang câu nệ ngồi trong phi hành khí, nghe anh ta nói cũng vẫn mặt mày ngơ ngác, có điều vì Tiết Ngân Hoàn “hoạt bát rộng rãi” nên cậu cũng thả lỏng ít nhiều.
Tuy nhiên, nếu là người đặc biệt am hiểu thông tin nội bộ của Xà quật, khi trông thấy hai chiến binh độc xà duy nhất trong phi hành khí, chắc chắn họ sẽ ngạc nhiên đến mức tê cả da đầu.
Thực ra cậu thanh niên răng khểnh thiện lương đáng yêu cùng Hắc Mạn Ba trầm ổn đáng tin trong suy nghĩ của Tô Lương hoàn toàn không phải những kẻ vô danh tiểu tốt, đương nhiên, bọn họ cũng không phải là những binh lính bình thường có thể tùy tiện ra ngoài làm những nhiệm vụ nhàm chán như này.
Mặc dù hồ sơ hiện tại của họ ghi “Xuất ngũ”, nhưng sẽ không kẻ nào dám coi thường họ - “Rắn Bạc” và “Rắn Mamba đen”, hai chiến binh đáng sợ nhất dưới trướng Lục Thái Phàn.
Họ là những "độc xà" hàng đầu, đồng thời cũng là hai thuộc hạ thân tín nhất của Lục Thái Phàn.
Những người như vậy lẽ ra phải xuất hiện ở một khu vực xám xịt vô danh nào đó ở rìa Liên bang Địa cầu, chiến đấu trong những cuộc chiến nguy hiểm và đáng sợ nhất. Nhưng giờ, họ lại an nhàn ngồi trên phi hành khí, hộ tống một Beta trẻ tuổi xinh đẹp đáng yêu đi tới Xà quật.
Dọc đường đi, thậm chí họ còn không gặp một quả tên lửa tinh tế nào?!
Tiết Ngân Hoàn cảm thấy chuyện này đơn giản là không thể tin nổi.
Anh ta còn cố gắng tìm hiểu địa vị của Beta trẻ tuổi gọi là “Tô Lương” kia, nhưng khổ nỗi điều tra kiểu gì cũng không có manh mối. (đã có chuyện mịa rùy đâu mà đòi có manh mối =)))))
Xem hồ sơ, Tô Lương chỉ là một thành viên vô cùng bình thường của chi thứ Lục gia, bắn đại bác cũng không thể liên quan tới Lục Thái Phàn. Nhưng một người như vậy lại khiến Lục Thái Phàn chính miệng yêu cầu xà vệ thân tín như mình cùng Hắc Mạn Ba đến hộ tống?
Tiết Ngân Hoàn cảm thấy lão đại của mình cùng thiếu niên mỹ mạo trước mắt này có một mối quan hệ gì đó cực kỳ bí ẩn, bí ẩn đến mức anh ta không thể tra ra đó là quan hệ gì.
Điều này khiến Tiết Ngân Hoàn như muốn bùng cháy, rõ ràng anh ta đã mơ hồ ngửi thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết chi tiết sự việc.
Tò mò quá đi mất!
Vì thế, sau khi nhìn thấy Tô Lương, đối diện với ánh mắt thuần lương của nhóc Beta xinh đẹp, rốt cuộc Tiết Ngân Hoàn cũng không nhịn được mở miệng hỏi về quan hệ giữa đối phương và lão đại của mình.
Nhưng, biểu hiện của Tô Lương hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tiết Ngân Hoàn.
"Tôi, tôi chỉ là rất ngưỡng mộ gia chủ Lục Thái Phàn mà thôi. Tôi không có quan hệ gì đặc biệt với anh ấy cả."
Dưới đủ kiểu dụ dỗ của Tiết Ngân Hoàn, Tô Lương chỉ khô cằn giải thích.
Hơn nữa Tiết Ngân Hoàn còn có thể nhận ra, đối phương cũng đang nói thật.
"Sao có thể như vậy được? Lão đại của bọn tôi rất bận, cực kỳ bận, anh ấy chính là tên đầu gỗ trăm công nghìn việc bận đến mức chân không chạm đất, nhưng vẫn rất chú ý đến tình hình của cậu bên này—-"
Sao cậu có thể không có quan hệ gì với anh ấy chứ?
Ngay lúc Tiết Ngân Hoàn còn đang lải nhải cố gặng hỏi, bên tai anh ta bỗng nhiên truyền đến một loạt mật mã âm thanh có tiết tấu cực nhỏ.
Xà vệ siêu cấp lợi hại, siêu cấp cường đại Tiết Ngân Hoàn, nháy mắt im bặt.
Anh ta trợn tròn mắt, gần như không thể tin vào tai mình.
—— Ngay vừa rồi, anh ta đã trực tiếp nhận được mệnh lệnh.
Mệnh lệnh rất đơn giản: [Tiếp tục giữ im lặng khi đang làm nhiệm vụ].
Anh ta nhìn sang Hắc Mạn Ba bên kia, hiển nhiên đối phương cũng đã nhận được mệnh lệnh, người đàn ông cao lớn ấy bất đắc dĩ nhìn Tiết Ngân Hoàn, sau đó liền thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn sang Tô Lương: “Tiết Ngân Hoàn vừa nhận được nhiệm vụ im miệng không nói, không thể tiếp tục giao lưu với cậu nữa, xin thứ lỗi.”
Anh ta nói từng câu từng chữ, có vẻ hơi cố sức để giải thích cho Tô Lương.
"Cậu ấy sẽ không làm phiền cậu nữa. Hãy yên tâm nghỉ ngơi và đợi tới lúc đến nơi."
……
Cùng lúc đó, trong Xà Quật, “quản gia” quay đầu, ý vị thâm trường mà liếc Lục Thái Phàn một cái.
“Hê……đã bao năm nay Tiết Ngân Hoàn không bị cưỡng chế chấp hành nhiệm vụ im miệng không nói rồi nhỉ? Mười năm có phải không? Không phải trước đây ngài vẫn luôn mặc kệ cậu ta sao?”
Lục Thái Phàn nhàn nhạt nhìn thoáng qua màn hình, ở trên màn hình, khoảng cách của phi hành khí được đánh dấu đỏ kia đã cách biệt viện rất gần.
Anh bình tĩnh cất màn hình dữ liệu, rồi đi về phía cửa.
"Hôm nay ta sẽ đi điều trị tĩnh tâm. Về phần công việc cụ thể cho nhân viên phục vụ do Lục gia cử tới sẽ do ngươi sắp xếp."
Anh bình thản giao việc cho “quản gia”.
Thái độ của anh vẫn giống hệt như trước, chỉ có điều, khi đi ngang qua mô hình “quản gia”, bước chân Lục Thái Phàn hơi dừng lại, phá lệ nói nhiều thêm một câu: “Tính kỷ luật của Rắn Bạc quá tệ, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tăng mạnh rèn luyện ở lĩnh vực này lên cho cậu ta.”
“Khụ khụ…..đã biết.”
Quản gia kéo dài thanh âm, ánh mắt lập loè đáp lại.
Cùng lúc đó, một bài đăng ẩn danh xuất hiện trên một diễn đàn nội bộ mà ngay cả Lục Thái Phàn cũng không biết, nhưng nơi mà tất cả "độc xà" sẽ đăng nhập mỗi ngày—