Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 17



Mãi hôm sau Tô Lương mới gặp những người khác.

Là một gã khổng lồ đứng đầu Liên bang Địa cầu, số lượng người được gọi là nhân viên phục vụ mà hàng năm Lục gia cử đến Xà quật thực sự nhiều hơn nhiều so với suy nghĩ của Tô Lương trước đây.

Rửa mặt chải đầu xong, cậu bắt đầu thưởng thức bữa sáng mỹ vị.

Sau đó, Tô Lương đi theo chỉ dẫn xuống lầu, cuối cùng tiến vào một đại sảnh màu trắng để nhận nhiệm vụ.

Đã có không ít người đứng trong phòng, có một vài người Tô Lương thấy khá quen mắt, có lẽ là đã từng gặp ở Lục gia đại trạch.

Cũng có một số người thoạt nhìn có vẻ là từ tinh khu khác tới đây, màu da và cách ăn mặc của họ không giống với người ở tinh khu Trung ương.

Nhưng có thể xác định là hình như khi Lục gia thay gia chủ Lục Thái Phàn chọn lựa nhân viên phục vụ cũng suy xét tới một phương diện nào đó —— vì hiện tại mỗi người đứng trong phòng đều có một đặc điểm chung, đó là bọn họ đều rất trẻ đẹp.

Tuy nhiên, khi Tô Lương bước vào đại sảnh, khuôn mặt xinh đẹp mà những người trẻ tuổi đó tự hào dường như đột nhiên trở nên bình thường.

Đúng vậy, khi Tô Lương nhìn bọn họ, những người này cũng đang cẩn thận quan sát cậu.

“Tên này ở đâu ra thế nhỉ…..”

“Không phải là không cho Omega tới Xà quật sao? Sao ở đây lại có một Omega cao cấp nhỉ?”

“Hay là nhầm rồi?”

Khi các thiếu niên ở các tinh khu khác còn đang khe khẽ nói nhỏ, một giọng nói bén nhọn chợt vang lên.

“Các người không biết cậu ta sao? Là Beta phế vật trứ danh đó. Chính là cái người được mang tới Lục gia hy vọng đào mỏ đấy, vốn cho rằng mình có thể biến thành Omega, kết quả lại phân hoá thành Beta. Đúng rồi, các người đừng bị gương mặt cậu ta lừa, có người lớn lên xinh đẹp nhưng trong lòng lại ghê tởm thật sự luôn đó.”

“Lục gia tốt bụng nuôi dưỡng cậu ta, kết quả cậu ta chỉ một lòng một dạ câu dẫn Lục thiếu gia, muốn làm kẻ thứ ba giữa Lục thiếu gia cùng Ninh thiếu gia đó…… Cái gì? Vì sao đã thông đồng với Lục thiếu gia mà lại phải đến nơi này ấy hả? Ai biết được, có thể là bị ghét bỏ rồi cũng nên……”

……

Nghe thấy mấy cái loại chuyện vừa cũ kỹ vừa nhàm chán này, Tô Lương nhịn không được nhìn kẻ đang nói chuyện nhiều hơn một chút.

Ở giữa một đám Beta có một bóng dáng hơi quen mắt. Cách cả đời, kỳ thật giờ Tô Lương đã không quá nhớ rõ tên người kia, mơ hồ chỉ nhớ đối phương là bạn tốt nào đó của Ninh Gia Dật.

Ninh gia vậy mà cũng cử người đến Xà quật?

Tô Lương chỉ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Đời trước cậu đã gặp quá quá quá nhiều những thứ tương tự như ác ý trong miệng vị “bạn tốt” kia. Đã từng chết một lần, giờ Tô Lương cũng chẳng buồn để ý đến mấy lời châm chọc không đau không ngứa của đám tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé kia nữa.

Tô Lương thu hồi ánh mắt, rất hờ hững tìm một vị trí không quá thu hút rồi dừng lại.

Cậu chỉ muốn yên lặng ở lại một lúc, nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người đi tới.

"Chuyện này hoàn toàn không phải như vậy, Tô học trưởng, anh đừng để ý."

Tô Lương nghiêng đầu liền phát hiện một Beta xa lạ đang tiến đến.

Về phần Beta này, cậu ta cũng có thể coi là anh tuấn, rất cao lớn, mặt còn hơi trẻ con, đôi mắt tròn xoe như cún con khiến người khác rất muốn thân cận, tuổi có vẻ cũng không lớn.

“Cậu…..”

“Tô học trưởng, tôi cũng không ngờ là có thể gặp anh ở đây.”

Hai mắt Beta cún con rất nhu hòa nhìn Tô Lương.

“Anh không biết tôi đâu, nhưng tôi đã biết anh từ lâu rồi, học trưởng, tôi tên là Lục Hà.”

Thiếu niên cười tủm tỉm nói với cậu.

“Tôi cũng học ở Đại học Tinh Xuyên, nhưng năm nay mới là năm thứ nhất. Lần trước tôi đã thấy anh đại biểu cho những sinh viên ưu tú lên diễn thuyết, anh thực sự rất giỏi!”

“À, chào cậu, Lục Hà.”

Tô Lương đáp.

Cậu không quá thoải mái, liền kéo ra một chút khoảng cách với Lục Hà.

Tân sinh năm nhất của Đại học Tinh Xuyên ư……có người này sao?

Tô Lương đăm chiêu suy nghĩ.

Và Lục Hà lại lên tiếng: "Thật ra, cho tới bây giờ tôi vẫn biết anh không phải loại người như những kẻ đó nói. Tôi rất tin tưởng anh, nên anh đừng phiền muộn vì những chuyện này."

Có vẻ như cậu ta có ấn tượng rất tốt với Tô Lương, sau khi nói những lời động viên chân thành và ấm áp đó liền đưa tay ra bắt tay Tô Lương, nhưng Tô Lương lại vô thức tránh đi.

Cảnh tượng hơi xấu hổ.

“Xin lỗi, tôi không thích tiếp xúc với người khác cho lắm.” Tô Lương hoàn hồn, giọng điệu nói chuyện với Lục Hà cũng hơi ngại ngùng. "Ngoài ra, tôi cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn nhàm chán của bất kỳ ai, nhưng dù sao cũng rất cảm ơn cậu."

Nghe được giọng điệu xa cách của Tô Lương, Lục Hà cúi thấp đầu như thể vừa phải chịu đả kích.

“Học trưởng, có phải tôi quá đường đột hay không…… Thực ra là vì tôi hơi khẩn trương, mọi người đều nói nơi này rất đáng sợ, vừa tới đây, ta có cảm giác như mình sắp không thở nổi, cho nên vừa thấy người quen liền không nhịn được tới nói chuyện.”

Lục Hà dường như không nhận thấy mình đang nói chuyện, lại bắt đầu lại gần Tô Lương.

Tô Lương không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục lùi về phía sau, cho tới lúc cậu sắp lùi vào tận góc tường.

Nhưng cho dù là Lục Hà hay Tô Lương thì phạm vi di chuyển của họ cũng quá lớn. Chính vì thế mà dù có rất nhiều người đang chú ý đến hai người trong góc nhưng cũng không nhận ra một số tương tác kỳ lạ giữa hai người.

Thay vào đó, họ càng quan tâm đến việc Beta đẹp trai kia cứ muốn gần gũi với Tô Lương. Đối với họ, đây mới là điều khó chịu nhất, một số người còn khinh thường cười lạnh.

"Mặt mày chỉ ưa nhìn chút thôi mà lại có thể làm cho tên kia la liếm như vậy, cái thứ quê mùa ở đâu ra thế?"

"Đừng nói lung tung, người ta nào phải là một Beta bình thường, mà là một cao thủ có thể dễ dàng thu phục cả một Alpha, lừa một thằng nhóc chưa trải sự đời có gì khó chứ....."

……

Có người ha ha nở nụ cười, có người ồn ào, có người thờ ơ lạnh nhạt.

Nhưng nhìn từ góc độ nào thì khung cảnh đó vẫn vô cùng bình thường.

Nhưng ở một nơi khác trong Xà quật, một kẻ nào đó đang mở cuộc họp lại khiến cả bầy độc xà choáng váng hơn hẳn lúc thường.

Tinh thần lực bên ngoài không ngừng tràn ra khiến Lục Thái Phàn rất khó khống chế được phạm vi tra xét của tinh thần lực của chính anh, dù anh chưa từng nghĩ tới việc cố ý nhìn trộm, nhưng tất cả những việc phát sinh trong tòa biệt viện này vẫn không chịu khống chế mà dũng mãnh lao vào trong đầu anh.

Đó là lý do khiến anh mệt mỏi tới mức gần như sắp hỏng mất.

Cũng vì anh có khả năng cảm nhận được sự việc trong phạm vi quá rộng, tin tức có thể tra xét cũng quá tạp nên mới khiến biển tinh thần của anh phải chịu gánh nặng vô cùng trầm trọng.

Tất nhiên, Lục Thái Phàn từ lâu cũng đã quen với việc lọc bớt những tin rác khỏi não mình. Nhưng những tin tức này vẫn ngày ngày tích tụ trong biển tinh thần của anh, nhưng may mà có dược vật hỗ trợ nên ít nhất, chúng sẽ không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống hàng ngày.

Chỉ có điều hình như hôm nay cơ chế lọc mạnh mẽ của anh đã bị lỗi.

Ở bên kia hòn đảo, cách phòng họp tác chiến rất xa, những lời nói cùng những hành động tránh né của Beta trẻ tuổi trong đại sảnh kia, thậm chí ngay cả những hành động mà chính Tô Lương cũng không nhận biết được lại đột nhiên trở nên cực kỳ rõ nét trong ý thức của Lục Thái Phàn

Các ngón tay của Lục Thái Phàn run lên.

Không chút do dự, anh trực tiếp yêu cầu các hình ảnh giám sát chi tiết từ các hướng trong toàn bộ đại sảnh.

Màn hình dần hiện tin tức và thân phận của thiếu niên tên Lục Hà.

Xác thực là hậu duệ của chi thứ Lục gia.

Cũng xác thực là tân sinh của Đại học Tinh Xuyên.

Cho dù nhìn từ góc độ nào, hồ sơ của Lục Hà đều sạch sẽ và an toàn, nếu không "quản gia" đã không xếp Tô Lương vào chung với nhóm người này. Đúng vậy, tuy nhóm này toàn những kẻ kiêu ngạo và không có đầu óc, nhưng "thân phận" của họ rất trong sạch.

Ít nhất thì cũng không phải là gián điệp hay sát thủ của một tổ chức nào đó có động cơ kín đáo gửi tới.

Nhưng một bản hồ sơ sạch sẽ như vậy vẫn khiến Lục Thái Phàn hơi nhíu mày.

Lục Thái Phàn không thích Lục Hà. Anh cứ cảm thấy trên người Lục Hà có cảm giác cổ quái rất khác thường.

Mà nói đúng ra thì trước nay anh chưa từng thích bất cứ kẻ nào của Lục gia.

Nỗi chán ghét này không chừa kẻ nào hết.

Hồ sơ do “quản gia” gửi cho thấy Lục Hà không hề liên quan gì đến các thế lực và tập đoàn khác. Lẽ ra anh không cần để ý đến vẻ gần gũi của cậu ta đối với Tô Lương nữa.

Bởi xét cho cùng, theo dữ liệu, Tô Lương cũng có không ít người ngưỡng mộ ở Đại học Tinh Xuyên.

Một thiếu niên xinh đẹp như cậu, cho dù không có tin tức tố hấp dẫn thì vẫn có không ít người ái mộ.

Lục gia gia chủ cường hãn lãnh khốc lại trăm công nghìn việc Lục Thái Phàn, không cần cũng không có lý do gì phải đi xử lý một nhân loại bình thường không hề có chứng cứ chứng minh cậu ta là tai họa ngầm, chỉ vì cậu ta cứ đến gần Tô Lương được.

Nhưng mà……

Trong mê mang, hình ảnh thiếu niên Beta ngọt ngào mỉm cười như trút được gánh nặng hôm qua lại hiện lên trong đầu Lục Thái Phàn.

“Nhân viên an ninh tốt bụng?” Tô Lương vốn không hề có bất cứ suy đoán gì với kẻ đột ngột xuất hiện khi ấy – Lục Thái Phàn.

Người khác nói gì cậu ấy cũng tin rất nhanh.

“Xà Quật” ác danh khét tiếng bên ngoài, dù chỉ xuất phát từ ý thức an toàn cơ bản thì cũng nên cảnh giác một chút với người và vật nơi đây. Thế mà cậu ấy lại vẫn quan tâm lo lắng cho một con robot mô phỏng người sống còn chưa tiếp xúc được bao lâu.

Lại còn lo lắng cho vũ khí trí tuệ nhân tạo mạnh nhất Liên bang – Quản gia….. (không ngờ đấy, trông thì rõ phèn =))))))

Rõ ràng đã không còn là thiếu niên mười bốn tuổi lúc trước nữa rồi, nhưng ở phương diện nào đó thì thiên tính này của cậu chẳng thay đổi chút nào. Lúc trước trông thấy một người đầy máu như vậy mà gọi một tiếng thôi cũng ngơ ngác tiến lại gần.

Cậu quả thực giống như một con mèo đi lạc, chẳng có chút kỹ năng nào, không phân biệt được những lời nói dối cùng ác ý, chỉ cần cho chút ngọt ngào đã ngu ngơ lộ ra cái bụng đầy lông cho người khác vuốt ve.

Người như vậy mà vẫn sống yên ổn được ở Lục gia đến giờ sao?

Nghĩ đến điều này, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Lục Thái Phàn càng thêm sâu.

Anh không thích một cậu nhóc ngây thơ, ngốc nghếch, yếu đuối như vậy một chút nào.

Anh nghĩ.

Quá dễ bị người ta gi.ết.

Rất khó để người khác yên tâm.

……

“Khụ khụ, lão đại.”

Lúc định thần lại, Lục Thái Phàn hiện trường buổi họp thương nghị kế hoạch tác chiến ồn ào vô cùng đã lâm vào tĩnh mịch.

Nhóm độc xà khiếp sợ nhìn Lục Thái Phàn, sắc mặt đều hơi ngưng trọng.

“Có phải hàng hóa lần này tên tinh tặc kia vận chuyển đến chợ đen cực kỳ nguy hiểm không? Liệu có phải bên trong là thứ vũ khí gì có thể nổ tung nửa hệ Ngân Hà không…… Nếu vậy có lẽ chúng ta phải áp dụng biện pháp khác càng kín kẽ hơn để tiêu diệt bọn chúng?”

Tiết Ngân Hoàn thật cẩn thận nhìn Lục Thái Phàn đang nhíu mày, giọng nói hơi run rẩy.

Phải biết rằng lần cuối cùng anh ta nhìn thấy Lục Thái Phàn cau mày là vào đêm trước của trận chiến cuối cùng với người Canaan.

Tưởng tượng đến mình sắp phải chấp hành loại nhiệm vụ có thể khiến lão đại lúc nào cũng lạnh lùng như máy móc lộ ra vẻ mặt ngưng trọng như này, dù Tiết Ngân Hoàn bình thường rất nhắng cũng khó tránh khỏi khẩn trương.

Lục Thái Phàn đột nhiên khôi phục gương mặt cứng nhắc nguyên bản, anh lãnh đạm liếc nhìn Tiết Ngân Hoàn.

“Đó chỉ là một nhiệm vụ thường quy.” Lục Thái Phàn nói rõ từng câu từng chữ.

"Cậu cùng Hắc Mạn Ba làm là được."

Nói xong, anh lại cụp mắt xuống nhìn màn hình trước mặt, nhưng trước khi tiếp tục cuộc họp, anh đã bớt chút thời gian gửi một mệnh lệnh.

……

“Nhân viên phục vụ số 017, Lục Hà.”

Trong đại sảnh nơi các nhân viên phục vụ đang tập trung, một giọng nói rất máy móc đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy một robot tự động bay ra khỏi lưới điện tối tăm rồi thẳng tiến đến chỗ Lục Hà trong góc.

"Nhiệm vụ của anh đã được phát hành. Tiếp theo, anh sẽ được huấn luyện để chấp hành nhiệm vụ. Bây giờ, lập tức theo tôi rời khỏi đây và đến nơi làm việc."

Robot phát ra những mệnh lệnh như băng.

Lục Hà ngạc nhiên nhìn robot xấu xí đang bay trước mặt.

“Hả?” Cậu ta sửng sốt “Chờ đã, tôi không phải số 17? Gọi tôi đi làm nhiệm vụ có phải sớm quá không?”

Theo hồ sơ huấn luyện trước khi tới đây, tất cả nhiệm vụ đều được phân bố theo số thứ tự, Lục Hà còn thấy ổn vì phải một thời gian nữa cậu ta mới phải rời khỏi đây.

Lục Hà nhìn Tô Lương, bất đắc dĩ lẩm bẩm, muốn thương lượng với robot.

Nhưng robot trước mặt không cho cậu ta bất kỳ cơ hội thương lượng nào cả.

Thân robot đột nhiên vang lên tiếng động ầm ầm như đang bị cưỡng chế cái gì đó, robot hơi kém hơn liền hướng đến tận mặt Lục Hà. Để tránh né đám robot đang không ngừng xoay tròn trên không trung, Lục Hà tức khắc sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

“Khoan đã, có phải thiết lập của robot này có vấn đề rồi không…”

"Xin hãy lập tức rời khỏi đây với tôi và đi đến nơi làm việc."

"Xin hãy lập tức rời khỏi đây với tôi và đi đến nơi làm việc."

Robot chỉ máy móc lặp lại mấy lời lạnh băng rồi đuổi Lục Hà cao to ra khỏi đại sảnh như thể lùa vịt.

Tất nhiên, trước khi hoàn toàn bị đuổi ra ngoài, Lục Hà vẫn chớp lấy cơ hội nhét vào tay Tô Lương một chiếc máy truyền tin.

“Tô học trưởng, rảnh thì chúng ta liên lạc nhé!”

Giọng Lục Hà từ ngoài cửa truyền đến.

Không thể không nói, phương thức đối đãi với nhân viên phục vụ đơn giản thô bạo của Xà Quật khiến sắc mặt đám người ở đây rất xấu, trước có kẻ nói xấu Beta kia cũng nhanh chóng cấm thanh, sợ mình cũng bị robot đuổi ra khỏi đại sảnh như ruồi bọ.

Ngoại trừ Tô Lương.

Sắc mặt Tô Lương cổ quái nhìn nhìn máy truyền tin trong tay, cậu do dự trong chốc lát rồi bỏ máy vào túi.

……

“Ặc….”

Màn hình giao diện số liệu trước mặt Lục Thái Phàn rơi xuống đất vỡ vụn.

Cuộc họp của các chiến binh độc xà lại một lần nữa rơi vào im lặng.

“Lão, lão đại, anh cứ nói thật với em đi…..”

Tiết Ngân Hoàn nói như sắp khóc.

Anh ta nhìn Lục Thái Phàn giờ vẫn đang nhăn chặt mày, vẻ mặt thê lương: “Nói thật, cho dù nhận nhiệm vụ phải chết thì em cũng sẽ cam tâm tình nguyện đi. Tóm lại, cho dù là nhiệm vụ gì, anh cứ nói rõ ràng ra là được. Em hy vọng anh đừng gạt em, ít nhất cứ nói thật mục đích của nhiệm vụ lần này ra đi? Em sẽ về lấy một chút tiền an ủi, đúng rồi, cũng để Hắc Mạn Ba đi theo em, anh ấy cũng vất vả lắm mới nhặt về một mạng, mới tung tăng nhảy nhót được có mấy năm, chẳng lẽ giờ lại phải mạo hiểm……”

Lục Thái Phàn: “……”