Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 37



Sau đó, người đàn ông thản nhiên giấu đi hắc ám nơi đáy mắt rồi bắt đầu giảng giải các thao tác cho Tô Lương.

"... Trong hầu hết các trường hợp, phản ứng của cơ giáp trong việc kiểm soát tinh thần lực là nhạy cảm và nhanh chóng nhất, nhưng sự thay đổi của tinh thần lực sẽ khiến độ ổn định tổng thể của cơ giáp bị hạ thấp. Trong trường hợp này, chúng ta cần sử dụng cần điều khiển. Hoạt động vật lý cải thiện độ ổn định chuyển động tổng thể của cơ giáp."

Vì là lần đầu tiên vận hành một cơ giáp, cũng là lần đầu tiên cậu có tinh thần lực đến mức này, thân thể vô cùng hưng phấn, nhịp tim cũng không thể chậm lại.

Rõ ràng đã cố gắng ngồi cho ngay ngắn lại, cách xa khỏi ngực Tị tiên sinh một chút, nhưng Tô Lương vẫn cảm giác lưng mình hơi nóng lên.

Lưng cậu vẫn còn cảm giác nặng nề khi bị người đàn ông ấy ghì chặt.

"... Vũ khí hạng nhẹ được liên kết trực tiếp với mạng lưới tinh thần của cơ giáp, để nó có thể nhanh chóng phản đòn khi bị tấn công. Tuy nhiên, vũ khí hạng nặng chỉ được điều khiển bằng bàn điều khiển để tránh lãng phí đạn dược không cần thiết."

Thân thể hơi nóng.

Tô Lương nghĩ.

Hay bên trong cơ giáp chiến đấu sẽ không thoải mái nhỉ? Hay là cảm biến nhiệt độ có vấn đề gì rồi?

Cậu cảm thấy không khí trong khoang điều khiển nóng lắm, nóng tới mức cậu không thở nổi.

“…..Tuy không quá thu hút, nhưng quy phạm thao tác của một Cơ giáp sư cũng cực kỳ quan trọng…..ta…..sẽ làm mẫu một lần…..”

Tô Lương bỗng cảm giác được hành động của Tị tiên sinh sau lưng mình, cậu không nhịn nổi mà run rẩy một chút.

Sau đó, cậu thẹn tới mức cắn môi.

Người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước để làm mẫu quy phạm thao tác trên cơ giáp, anh vẫn giữ tư thế ôm Tô Lương, một tay ôm eo Beta, tay còn lại nâng lên trực tiếp chạm vào mu bàn tay cậu.

Mười ngón tay đan xen.

“Thình thịch…..”

Tô Lương nghi ngờ tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thật kỳ lạ.

Cơ thể nóng tới mức không còn sức lực, não cũng trở nên choáng váng và hoàn toàn không thể hoạt động được.

Không biết tự khi nào, mùi hương ẩm ướt trên người Tị tiên sinh đã ngào ngạt tới mức khiến người ta hô hấp cũng khó.

Lại càng không biết tự khi nào, giọng trầm khàn giảng giải của người đàn ông cũng đã biến mất.

Rõ ràng chỉ là giải thích những thao tác chuẩn của cơ giáp, nhưng đối phương vẫn giữ nguyên tư thế vô cùng thân mật đó.

Đầu ngón tay ve vuốt đầu ngón tay.

Lòng bàn tay thân mật cùng mu bàn tay.

Vị trí tuyến thể trên gáy Tô Lương đột nhiên bị một vật kim loại băng giá nào đó chạm vào.

Không, không phải kim loại, mà là…..một đầu lưỡi ướt át lạnh như băng.

Tị tiên sinh dịu dàng nhưng cũng lạnh như băng đang liếm cậu qua khe hở của tấm chặn cắn.

“Đừng….”

Tô Lương kinh hô, theo bản năng nghiêng người về phía trước để tránh.

Nhưng chính hành động né tránh theo bản năng như vậy lại khiến người đàn ông phía sau phản ứng rất lớn, anh đột nhiên siết chặt cánh tay, đôi tay mạnh mẽ kia giống như vòng sắt, trực tiếp khóa chặt Tô Lương.

“Đừng nhúc nhích….”

Một tiếng thì thầm khàn khàn bất thường tràn ra từ sâu trong yết hầu Xà chủ.

“Không được nhúc nhích.”

Anh khẽ thì thào, mép cắn kim loại không ngừng cọ qua lại gáy Tô Lương. Nếu không phải có miếng chặn cắn, chắc lúc này trên cổ Tô Lương đã hằn lên những vết cắn đỏ hồng.

Dù bây giờ đầu óc choáng váng hay thân thể có vô lực tới mức nào, Tô Lương cũng nhận ra Tị tiên sinh hiện tại có hơi không bình thường.

Cậu khó khăn quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang nhìn thẳng vào mình.

Đó là một đôi mắt đen tuyền, tham lam và bạo ngược như dã thú.

“Tị tiên sinh?”

Tô Lương run lên, theo thói quen gọi cái tên đó.

Nhưng người đàn ông không hề đáp lại - anh chỉ đột nhiên duỗi tay ra, trực tiếp nhéo cằm Tô Lương, bắt Tô Lương phải hơi ngẩng đầu lên.

“Thơm quá.”

Vẫn là một lời thì thầm mơ hồ đầy phấn khích.

Tuy vẫn là tiếng nói của nhân loại, nhưng chỉ vừa nghe thôi cũng đã khiến người ta liên tưởng đến những con quái vật dưới vực thẳm hưng phấn khi cuối cùng cũng tóm được con mồi đã chờ đợi từ lâu.

Khí tức trên người Alpha nguyên bản lạnh lẽo, giống như dung nham bị tuyết bao phủ.

Nhưng lúc này, dung nham kia bỗng bốc cháy dữ dội.

Một mùi thơm cực kỳ mạnh mẽ và độc đoán tràn ngập toàn bộ khoang điều khiển, và có thứ cũng cuồng nhiệt không kém, đó chính là tinh thần lực mạnh mẽ bất thường của người đàn ông.

Con rắn tinh thần lực nho nhỏ khi nãy giờ như biến thành trăn khổng lồ, từng chút một quấn lấy thân thể Tô Lương.

“Anh hiện tại không quá thích hợp, Tị tiên sinh.” Tô Lương cảm thấy đầu gối của mình bị kéo ra xa một chút, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, cậu buộc mình phải cố gắng hết sức rồi nói: “Tị tiên sinh, anh bình tĩnh một chút, em biết đây không phải là dáng vẻ anh muốn….”

Mí mắt thiếu niên đỏ bừng, giọng nói cũng yếu ớt.

Alpha chính trực, dịu dàng và lãnh đạm kia giờ lại giống như dã thú, không ngừng cố gắng để lại dấu vết trên tuyến thể trên gáy Tô Lương.

Những động tác bất thường này khiến Tô Lương phát giác được một việc cực kỳ không ổn – hình như Tị tiên sinh đã bước vào kỳ mẫn cảm.

Nhưng có một việc Tô Lương không sao hiểu được, rõ ràng mình là Beta, tại sao Tị tiên sinh lại hứng thú với tuyến thể của mình như vậy.

Hơn nữa đối phương dường như đang say mê, không ngừng nỉ non “thơm quá.”

“Đừng…..”

Tô Lương thấy hơi sợ.

Cậu yếu ớt giãy dụa, nhưng càng giãy dụa, thân thể càng không có sức.

Ngược lại, cánh tay đang ôm lấy cậu, và tinh thần lực hình rắn đang ngày càng mạnh mẽ.

Bất tri bất giác, Tô Lương và Tị tiên sinh đã lăn từ trên ghế ngồi xuống mặt đất.

Tô Lương bị áp chặt trên đất, còn người đàn ông kia đang đè trên người cậu.

Tư thế này đối với cậu hiện tại rất nguy hiểm, bởi cậu đã cảm nhận rõ phản ứng của Alpha kia rồi.

“Tị tiên sinh! Anh bình tĩnh một chút!”

Tô Lương hét lên.

“Em thật thơm.”

Nhưng đối mặt với cậu vẫn là một Tị tiên sinh nhìn như lãnh khốc nhưng thực tế đã trở nên điên cuồng.

Duy nhất an ủi cậu chính là hiện tại Tị tiên sinh vẫn còn đeo miếng chặn cắn, có nghĩa là sẽ không xảy ra trường hợp tồi tệ nhất. Chỉ cần cậu có thể chịu đựng qua sự hỗn loạn ban đầu, rồi chờ đối phương bình tĩnh lại hơn chút là được rồi….

“Đừng sợ.”

Lúc này, Tô Lương đột nhiên nghe thấy người đàn ông phía sau nhẹ giọng nói với mình.

Đột nhiên cậu cảm thấy vui vẻ.

Nhưng giây tiếp theo…..

“Răng rắc.”

Một tiếng kim loại đứt gãy thanh thúy vang lên, ngay sau đó là tiếng vật kim loại rơi trên mặt đất.

Tô Lương nghiêng đầu, hoảng sợ nhìn trang bị bằng kim loại đã gãy nát rơi trên mặt đất, còn cả miếng chặn cắn mà trước nay người đàn ông ấy vẫn đeo trên mặt.

Không có lớp mặt nạ che đậy, khuôn mặt đẹp trai đến tà khí của người đàn ông đã lộ ra toàn bộ.

Đối diện với ánh mắt kinh hãi của thiếu niên, anh đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười gần như có thể gọi là dịu dàng.

Nụ cười đó khiến Tô Lương cảm thấy kinh hãi.

“Ta sẽ nhẹ một chút, bảo bối.”

“Lát nữa chắc em sẽ hơi đau, thật xin lỗi.”

“Nhưng em quá đáng yêu, ta thực sự không thể khống chế được.”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp giống hệt như Tị tiên sinh mà Tô Lương quen biết.

Nhưng rồi lại hoàn toàn không giống nhau.

Bọn họ không phải là một người.

Hiện tại kẻ đang áp chế Tô Lương…..

Chỉ là một con quái vật.