Sau Khi Ta Trọng Sinh, Di Nương Cũng Không Cần Thể Diện Nữa

Chương 4



Ta không muốn nói chuyện với bà, bèn bưng bát ra ngoài.

“Lạc Tri, con càng ngày càng vô phép tắc! Quả nhiên là bị tổ mẫu con dạy hư rồi. Ta biết bà ấy hận ta, cố tình dạy con thành đứa vô dụng để sỉ nhục ta. Hừ, ta sẽ không bị bà ấy đánh bại đâu!”

“?”

Phép tắc là gì? Có thể ăn được không?

“Dù tổ mẫu có thế nào, cũng chẳng đi lén lút với người khác ngoài đồng!”

Đây là lần đầu tiên ta phản bác lại bà, có lẽ bà không chấp nhận nổi, đêm đó bệnh rất nặng, rất trầm trọng.

Dù ta không thích bà, nhưng bà vẫn là di nương của ta. Ta sang nhờ đại thẩm nhà hàng xóm cứu giúp. Nhà thẩm ấy cũng nghèo, chẳng thể giúp gì nhiều, nhưng thẩm chỉ cho ta cách đến nhờ người cai quản trang viên.

Quản trang cai quản cả khu vực, nhà cửa cũng khá hơn, có cả xe bò. Ta không muốn đi, vì ông ta từng liếc nhìn Tâm Nhi với ánh mắt dâm tà, sau khi Tâm Nhi qua đời, ông ta lại chuyển mục tiêu sang ta. Ngày nào ta cũng phải tránh mặt ông ấy.

Nhưng bây giờ không còn cách nào, ta đành đến tìm ông ấy.

Ta quỳ xuống van xin, ông ta làm bộ không quan tâm, rồi đưa ra điều kiện: phải làm vợ đứa con ngốc của ông ta.

Ta không đồng ý, nghĩ rằng sống chec có số, di nương chắc cũng chẳng sợ chec. Nhưng khi về đến nhà, quản trang đã đến trước, không biết ông ta nói gì với bà ấy. Thấy ta, bà liền phẩy tay: “Vì Vương quản trang đã để mắt đến con, con cứ theo ông ấy đi. Coi như là ta trước khi chec đã tìm cho con một nơi nương tựa, không uổng công chúng ta là mẹ con một kiếp.”

Ta sững sờ không thốt lên lời:

“Di nương, con mới mười tuổi!

“Người biết không, con trai ông ấy là kẻ ngốc, đến chuyện đi nhà xí cũng chẳng biết tự lo!”

Bà vẫn thản nhiên: “Câm miệng! Chuyện hôn nhân là do phụ mẫu định đoạt, bà mai chọn ngày, ta đồng ý là đủ. Con theo quản trang về đi.”

Ta bị ông ta ép kéo về nhà, đêm đó phải động phòng với đứa con ngốc của ông ta.

Ba ngày sau, ta nghe nói bệnh tình của bà đã khá hơn.

Một tháng sau, nghe tin người của hầu phủ đến. Ta chạy ra ngoài, nhưng bà ngăn ta lại khi ta cố leo lên xe: “Lạc Tri, di nương phải trở về Hầu phủ báo thù, chuyến đi này đầy nguy hiểm, chờ khi ta báo thù thành công sẽ quay lại đón con.”

Bà đẩy ta ra khỏi xe, rưng rưng nước mắt, rồi đi càng lúc càng xa.

Bà bỏ lại ta ở trang viên, không đưa ta theo!

Ta không hiểu bà muốn báo thù ai, cả hầu phủ làm gì có ai có thù với bà chứ?

Ngay cả Hoa di nương - người tố cáo bà tư thông - cũng chỉ vì đã nhảy một điệu múa trong tuyết, khiến Hầu gia làm tặng bà ấy một bài thơ. Nhu di nương thấy thế liền gièm pha Hoa di nương, rằng tranh giành tình cảm bằng thủ đoạn thấp hèn, loại thủ đoạn mà bà không bao giờ hạ mình làm. Thế là mới bị người khác báo thù.

“Còn muốn chạy? Có biết di nương tốt của ngươi vì muốn ta gửi tin về Hầu phủ mà đã lấy ngươi làm vật thế thân không? Ha ha, từ nay đừng mơ làm thiên kim tiểu thư của Hầu phủ nữa, ngoan ngoãn làm con dâu nhà họ Vương, sinh con đẻ cái cho con trai ta đi!”

Về sau ta mới biết, Hầu phủ từng gửi tiền đến đây, nhưng bà từ chối, nói Hầu phủ dùng tiền xúc phạm bà. Bà không phải loại người hám tiền, còn bảo họ đừng bao giờ gửi bạc nữa.

Dịch thị vệ sau khi bị đuổi khỏi Hầu phủ, đã lén trà trộn vào trang viên, thỉnh thoảng mang đồ ăn cho bà. Nhưng bà chẳng bao giờ nói với ta và Tâm Nhi, cũng chưa bao giờ chia cho chúng ta chút gì!

Ngay sau khi ta và bà rời khỏi Hầu phủ thì tổ mẫu cũng qua đời. Bà bị đứa cháu gái của mình, chính Nhu di nương, làm cho tức chec!

Chính bà ấy đã nói với người trong phủ rằng ta và con trai quản trang yêu thương nhau, tự thành thân với nhau, muốn ở lại trang viên không quay về.

Sau khi trở về Hầu phủ, bà ấy lại được sủng ái, sinh thêm hai đứa con nữa. Rồi khi vô tình nhớ lại đứa con gái này - vết nhơ trong đời mình - bà ta liền ra lệnh cho quản trang giec ta.

Năm ấy ta mới mười tám tuổi, đã sinh ba đứa con, một đứa yểu mệnh, hai đứa còn lại thì ngốc nghếch. Ta đã không còn được nhà họ Vương xem trọng nữa.

Quản trang nhận lệnh, không chút do dự mà đè ta xuống dòng sông lạnh lẽo, nhấn chìm ta cho đến chec!

“Đại tiểu thư, di nương bảo cô thu dọn rồi đi theo bà ấy đến trang viên.”

Lời của hạ nhân kéo ta ra khỏi hồi ức.

Giống như kiếp trước, bà ta bị đưa đến trang viên, lại muốn mang ta theo!

Ha… ta sao có thể để bà toại nguyện?

Đừng nói là ta, ngay cả Tâm Nhi, bà cũng đừng mong đưa đi! Ta muốn xem, khi không có ta và Tâm Nhi, bà sẽ ra sao, làm thế nào để giữ vẻ thanh cao, trong sạch.

Còn tên thị vệ ấy, kẻ không biết trên dưới, cao ngạo tự phụ, tốt nhất là nên sớm bị đánh chec!