Sau đó, ta bảo người hầu dọn ra một chỗ trong phòng rộng khoảng một mét vuông, đặt bốn tấm gương bao quanh và để Cố Nhu Gia vào đó — nơi này sẽ là “nhà” của bà.
“Di nương, giờ bà không còn chút thể diện nào nữa. Vì thể diện của bà, ta không thể để bà gặp ai khác. Mong bà thông cảm cho ta.”
“Còn nữa, những chuyện bà đã làm khiến ta thật sự không thể biện minh nổi. Ta ở Hầu phủ ngày ngày phải dè chừng, cẩn trọng từng chút một. Nhưng bà cứ yên tâm, ta nhớ lời bà dạy: tranh giành là hành động của kẻ tiểu nhân, là bất chấp thủ đoạn. Vì vậy, nữ nhi không tranh, không giành, giữ trọn thể diện cho chúng ta. Chỉ là nữ nhi chẳng được phụ thân yêu thích, trong viện này chẳng có gì ngon lành, chỉ có mấy chiếc bánh bao thiu, bà tạm ăn đỡ vậy.”
Ta đưa chiếc bánh bao bốc mùi đến gần miệng bà, nhưng bà không chịu mở miệng, chỉ nhìn ta đầy kinh ngạc, như thể ta đang làm điều gì đại nghịch bất đạo.
Ta giả vờ mặt tái nhợt, nước mắt lăn dài: “Di nương nghi ngờ ta sao? Nếu vậy, ta thật sự không còn gì để biện minh rồi.”
Thực tế, Cố Nhu Gia chưa hề ngã xuống vực mà đã bị người của ta chặn lại giữa đường, việc này cũng là cái cớ để chủ mẫu trừng phạt quản trang. Đợi mọi chuyện lắng xuống, chủ mẫu đã biến Cố Nhu Gia thành nhân trư rồi chuyển bà ta đến chỗ ta.
Dù sao, chúng ta cũng cùng chung một suy nghĩ, không để bà chec dễ dàng, như thế thì lợi cho bà quá. Phải để bà sống thật lâu, mãi mãi chịu cảnh khổ sở.
“Tiểu thư, phu nhân mời tiểu thư qua dùng bữa sáng.”
“Được, ta biết rồi.”
“Phải rồi, di nương ồn ào khiến ta đau đầu quá, cắt lưỡi bà ta đi. Đỡ phải lỡ lời mà khiến mẫu thân không vui.”
Cố Nhu Gia gào thét, cố gắng trườn ra khỏi cái bình: “Trầm Tri Lạc, sao con lại độc ác như vậy! Ta mới là mẫu thân của con!”
“Thật là không biết trên dưới, ngươi chẳng qua chỉ là một di nương hèn mọn, sao dám tự xưng là mẫu thân của ta? Để ngươi nhớ lâu, hãy móc thêm một con mắt của ngươi đi, nhớ đừng nói ra những lời ta không thích nữa.”
Hừm…
Chủ mẫu họ Bạch, là nhị tiểu thư của phủ Hằng Quốc công, từ nhỏ đã được nuông chiều. Khi các tiểu thư ở kinh thành đều say mê phụ thân ta, bà lại chẳng xem ông ra gì. Bà cho rằng người có ánh mắt chỉ dán vào nữ nhân thì không phải là người có tài, không thể dẫn dắt Hầu phủ đi lên, thậm chí còn có thể mang đến họa diệt vong.
Vì vậy, bà chưa từng chủ động đến gần phụ thân, nhưng Cố Nhu Gia lại luôn coi bà là kẻ thù. Bà ta nhiều lần cười cợt với các cô nương khác, ngầm chê bai chủ mẫu giả bộ cao ngạo, thực ra cũng giống như những người phụ nữ khác, tìm đủ cách lấy lòng phụ thân và tổ mẫu để vào được Hầu phủ.
Sau này, tổ mẫu thay phụ thân cầu hôn nhị tiểu thư nhà họ Bạch, lại càng khiến Cố Nhu Gia tin rằng đó là một ả đàn bà gian xảo đầy tâm cơ.
“Đến rồi à? Mau ăn khi còn nóng.”
“Cảm ơn mẫu thân. Nhị đệ hôm nay có ngoan không?”
Chủ mẫu đang mang thai, nhiều Thái y giỏi đã xem mạch và nói rằng đứa bé là con trai.
Tính ra, người mang thai đứa con này là ngay sau khi tin tức Cố Nhu Gia qua đời truyền ra.
Thế nên, cho dù một người đàn ông có yêu thương một người phụ nữ đến nhường nào, cũng chẳng thể ngăn ông ta tìm đến những người phụ nữ khác.
“Là một đứa trẻ ngoan, ta ăn ngon ngủ kỹ.”
“Thế thì tốt rồi. Đợi thêm vài năm nữa, nhị đệ lớn lên, phủ này sẽ được yên ổn.”
Ta và chủ mẫu nhìn nhau cười, không cần nói thêm lời nào.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã ba năm.
Vì không được Hoàng thượng trọng dụng, phụ thân không có địa vị trong triều, chỉ dựa vào gia thế để giữ một chức vị nhàn hạ mà sống qua ngày. Ông tự thấy mình tài năng đầy mình, thế mà Hoàng thượng lại không nhìn ra? Ngày ngày trăn trở, đến mức sinh bệnh. Mới hơn ba mươi mà thuốc thang không ngừng, cơ thể yếu ớt không chịu nổi.
Hoàng thượng thấy ông vô dụng, liền cho ông về phủ dưỡng bệnh. Giờ đây, ngay cả chức quan nhàn tản cũng không có, hằng ngày chỉ ăn chơi hưởng lạc.
“Di nương à, bà không biết đâu, phụ thân hôm qua lại mang về hai cô gái mảnh mai từ Dương Châu. Tính cả bà, giờ ông đã có gần năm mươi tiểu thiếp trong hậu viện rồi nhỉ? Hừm… còn đông hơn cả hậu cung của Hoàng thượng đấy.”
Thật lòng mà nói, mỗi ngày nhìn Cố Nhu Gia vẫn sống khỏe mạnh, ta không khỏi khâm phục sức sống mãnh liệt của bà. Đúng là “tai họa ngàn năm” không sai chút nào. Sách cổ ghi rằng người bị biến thành nhân trư sống nhiều lắm cũng chỉ được hơn một năm. Thế mà Cố Nhu Gia không những sống khỏe, mỗi bữa còn uống được hai bát cám lợn. Dạo gần đây còn có vẻ phát phì, cứ như sắp tràn khỏi cái bình vậy. Không được rồi.
“Di nương, tuy bà đi lại không tiện, nhưng cũng phải chú ý chút, giữ dáng cho thanh nhã. Tiểu Cúc, từ nay giảm một nửa khẩu phần của di nương.”