Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 32: (Hạ) Ta Muốn Ăn Chè



Sở Thiên Tuyệt quan sát hiện trường, sau khi Thần Vương Phạn Thiên rời đi, cậu ta muốn lập tức đi tìm Giang Sở Dung và Văn Lăng, nhưng sau khi nhìn thấy Thần Vương Tần Đô phi thân xuống đống đổ nát, cậu ta hơi do dự, cuối cùng vẫn dừng bước.

Có Thần Vương Tần Đô ở đây, cậu ta không cần quan tâm đến sự sống chết của "Tần Lâu Nguyệt" rồi.

Hơn nữa, hai cha con họ gặp nhau, chắc chắn muốn nói chuyện riêng với nhau, mình đến đó sẽ rất bất tiện.

Cân nhắc một lúc, Sở Thiên Tuyệt lặng lẽ quay người rời đi, trước tiên cậu trở về báo cáo với Sở Thiên Khuyết, tính hai ngày nữa lại đi gặp "Tần Lâu Nguyệt".

Cùng lúc đó, Tần Lâu Nguyệt đang tìm kiếm xung quanh đống đổ nát dưới võ đài.

Cuối cùng, từ trong khói bụi gã cũng nhìn thấy một người mặc hắc y đang quỳ trên mặt đất ôm một người mặc hồng y.

Trên thân cả hai người đều đầm đìa máu tươi, còn đang tí tách nhỏ xuống đất, nhất thời không phân biệt được là máu của ai.

Văn Lăng đang cắn răng, đỏ hai mắt ôm chặt lấy Giang Sở Dung, như chẳng thiết sống mà đem sinh lực và khí huyết của mình truyền qua người Giang Sở Dung——

Ngay khi mối đe dọa tính mạng mất đi, sợi dây thần kinh căng thẳng của Giang Sở Dung hoàn toàn thả lỏng, thương thế cũng bị phản phệ triệt để.

Cậu thiêu đốt tinh huyết hai lần, lại nhiều lần bị trọng thương, lục phủ ngũ tạng đã nát từ lâu, đều là nhờ vào Đồng Tâm Sinh Tử Khế với Văn Lăng mới có thể kéo dài một hơi tàn.

Lúc này, Giang Sở Dung đau đớn nhíu chặt mày, trong miệng không ngừng ọc ra máu tươi, máu chảy dọc xuống cần cổ trắng nõn, rực rỡ đến chói mắt.

Cậu không còn cái dáng vẻ gan góc như vừa rồi nữa, mà trở nên cực kỳ mỏng manh yếu đuối, đau đớn vô cùng...

Cả người cậu run lẩy bẩy, không ngừng rút vào trong lòng Văn Lăng.

Đứt quãng lẩm bẩm: "Ta đau lắm, đau lắm..."

Ánh mắt Văn Lăng càng đau đớn hơn, nhưng hắn vẫn ôm chặt Giang Sở Dung trong tay, không nói một lời tiếp tục truyền khí huyết cho cậu.

Khi Tần Lâu Nguyệt nhìn thấy cảnh này, trái tim gã không khỏi co thắt dữ dội.

Tần Lâu Nguyệt không chần chừ nữa, gã bước tới vận chuyển ma khí trị thương cho Giang Sở Dung.

Từ đầu đến cuối, Văn Lăng chẳng hề liếc nhìn gã một cái, đôi con ngươi hắn đỏ như máu, vẫn một mực ôm chặt lấy Giang Sở Dung vào lòng, cằm hắn tựa vào trán Giang Sở Dung, nắm chặt lấy tay Giang Sở Dung.

Tay còn lại run run rẩy rẩy liên tục lau đi vết máu tràn ra khóe môi Giang Sở Dung, tránh cho máu tươi chảy vào tai cậu...

Đột nhiên, có một tiếng thở dài vang lên.

Văn Lăng cảnh giác giương mắt nhìn, sát ý dâng lên trong mắt.

Một người mặc y phục tím đang lặng lẽ đứng cách họ không xa, nhìn về phía họ.

Thần Vương Tần Đô nhìn sắc mặt của Văn Lăng, ông ta trầm mặc trong chốc lát, sau đó khẽ cười nói: "Hiền đệ, có cần vi huynh ra tay giúp không?"

Văn Lăng nhìn chằm chằm Thần Vương Tần Đô một lúc, cuối cùng hắn vẫn cụp mắt xuống, khàn giọng nói: "Xin huynh trưởng giúp ta."

Tần Lâu Nguyệt cũng quay đầu lại nhìn Thần Vương Tần Đô, do dự một chút rồi nói: "Xin phụ vương cứu người."

Thần Vương Tần Đô nghe thấy xưng hô này của Văn Lăng, lập tức lộ ra ý cười sung sướng xuất phát từ nội tâm, ông ta bước tới, nói: "Nếu hiền đệ và nhi tử của ta đã lên tiếng rồi, đương nhiên vi huynh không thể từ chối."

Vừa nói, Thần Vương Tần Đô vừa giơ tay lên, ma khí màu nâu nở rộ trong lòng bàn tay của ông ta, từ trên không trung phủ xuống——

Ma khí cấp Thần Vương vốn cất chứa một tia năng lượng tái tạo, khi nó chui vào cơ thể bị tàn phá của Giang Sở Dung liền cấp tốc chữa trị ngũ tạng bị tổn thương trong cơ thể cậu.

Khóe miệng trào máu của Giang Sở Dung rốt cục cũng từ từ ngừng lại.

Chỉ là cậu càng tỉnh táo thì lại càng đau đớn, giờ phút này cơn đau do chữa trị vết thương mang đến làm cả người cậu toát mồ hôi lạnh, nhịn không được muốn giãy giụa.

Vẫn là Văn Lăng lập tức ôm chặt lấy cậu, cậu mới không thể giãy giụa được.

Thần Vương Tần Đô chữa trị sơ qua thương thế trên người Giang Sở Dung, sau đó ông ta rút tay về, chắp tay sau lưng nói: "Như thế này thì tính mạng của tiểu huynh đệ đã không còn nguy hiểm nữa, trở về tĩnh dưỡng hai ngày, sẽ bình phục lại như ban đầu."

Văn Lăng ôm Giang Sở Dung, khàn giọng nói: "Đa tạ huynh trưởng."

Thần Vương Tần Đô mỉm cười giống như không có việc gì: "À, đúng rồi hiền đệ, vi huynh vừa nãy đã giúp bọn đệ mang đồ thắng cược về. Thứ này vi huynh mượn xem hai ngày trước, hiền đệ không phiền chứ?"

Văn Lăng sắc mặt không thay đổi: "Huynh trưởng muốn xem thì cứ cầm đi."

Thần Vương Tần Đô hài lòng gật đầu, lại nhìn Tần Lâu Nguyệt, nói: "Nhi tử, hai ngày tới cố gắng chiếu cố hai vị này thật tốt, biết không?"

Tần Lâu Nguyệt sắc mặt hơi cứng đờ, cụp mắt đáp lại.

Thần Vương Tần Đô hóa thành ma khí bay đi.

Văn Lăng ngước mắt, mặt vô biểu tình liếc nhìn luồng ma khí màu nâu sẫm bay về phía chân trời, trong mắt hắn lặng lẽ dâng lên một tia sát khí.

Nhìn thấy sát khí trong mắt Văn Lăng, cơ mắt của Tần Lâu Nguyệt giật giật mấy cái, nhưng gã không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc nào.

Thủ đoạn thừa nước đục thả câu, tính kế lâu dài này của Thần Vương Tần Đô quả thực khiến người ta rét lạnh trong lòng... Ngay cả gã là nhi tử của ông cũng nhìn không nổi.



Thần Vương Tần Đô đã chữa lành hầu hết các vết thương chí mạng trên cơ thể Giang Sở Dung, nhưng ông ta vẫn thu tay giữa chừng, không chữa khỏi hoàn toàn cho Giang Sở Dung.

Không biết là vì không muốn lãng phí ma khí, hay là muốn khoe khoang thân phận Thần Vương của mình.

Khi Văn Lăng trở về phủ đệ, hắn tỉ mỉ kiểm tra thương thế của Giang Sở Dung một lần nữa, cứ để Giang Sở Dung nằm trên giường tĩnh dưỡng ít nhất ba ngày trước rồi tính toán tiếp.

Đồng thời, còn viết rất nhiều đơn thuốc bảo Tần Lâu Nguyệt đi bốc thuốc.

Trận chiến kinh thiên động địa của Giang Sở Dung và Phạn Thần Âm đã khiến Tần Lâu Nguyệt chấn động, cũng đã giúp Tần Lâu Nguyệt củng cố vị thế, lúc này, thái độ của Tần Lâu Nguyệt đối với Giang Sở Dung không còn khinh thường như trước nữa, thậm chí còn có chút cảm kích.

Vì vậy, tất cả việc mà Văn Lăng giao cho gã làm, gã đều làm từng việc một mà không hề phàn nàn tiếng nào.

Mà ngày đầu tiên Giang Sở Dung trọng thương trở về phủ, cậu yếu ớt cực kỳ, cũng dính người cực kỳ.

Chỉ cần Văn Lăng di chuyển một chút, hoặc là rời đi trong chốc lát, cậu liền nhịn không được khó chịu gọi tên Văn Lăng.

Văn Lăng chỉ đành một tấc cũng không rời cậu.

Vào ban đêm, khi cơn ớn lạnh kéo đến, vết thương trên người Giang Sở Dung tái đi tái lại, cậu đau đến nghiến răng ken két, còn kéo tay áo Văn Lăng đòi Văn Lăng ngủ chung với cậu.

Lần này, Văn Lăng chẳng thể từ chối.

Hắn đành phải nới rộng áo bào, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể gầy yếu của Giang Sở Dung từ phía sau, nắm lấy năm ngón tay mảnh khảnh thon dài của Giang Sở Dung, liên tục truyền sinh lực và khí huyết ấm áp vào cơ thể cậu.

Giang Sở Dung nhận được sinh lực và khí huyết dễ chịu, cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, sau đó cậu cuộn người trong vòng tay của Văn Lăng giống như mèo con mà chìm vào giấc ngủ say.

Văn Lăng không ngủ, tiếp tục lặng lẽ truyền sinh lực và khí huyết cho Giang Sở Dung.

Ban đêm, ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, Văn Lăng nhìn gương mặt nghiêng trắng nõn của Giang Sở Dung, chỉ thấy hàng lông mi dày dài tựa như lông vũ, sống mũi cao thẳng như ngọc, cùng với đôi môi đỏ mọng có một miệng vết thương nho nhỏ đang mím lại.

Vết thương đó là do Giang Sở Dung trong lúc đau đớn đã tự cắn ra.

Văn Lăng nhìn một hồi, ánh mắt tối sầm lại, hắn bất giác đưa tay ra, dùng ngón cái có chút chai sần nhẹ nhàng ấn vào vết thương mềm mại ấy.

Lông mi dài của Giang Sở Dung khẽ run lên, trái tim Văn Lăng giật thót, hắn lập tức rút tay về.

Tuy nhiên, Giang Sở Dung chỉ run rẩy hàng mi dài, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Nhưng Văn Lăng lại giống như có tật giật mình, cả một đêm dài, hắn chỉ thành thành thật thật ôm Giang Sở Dung truyền sinh lực và khí huyết, không dám có cử chỉ nào vượt giới hạn nữa.



Hai ngày tiếp theo, Văn Lăng bỏ ra mười phần kiên nhẫn nhất với Giang Sở Dung, ngay cả việc nấu ăn cũng làm luôn.

Mà ban ngày Giang Sở Dung còn đỡ, nhưng cứ đến tối, cơ thể cậu lại đau nhức, hễ đau là cậu lại liên tục rên hừ hừ.

Nhưng vì cơn đau không còn nghiêm trọng như ngày đầu tiên, cho nên trong tiếng rên rỉ của cậu không chỉ có nỗi đau, mà còn mang theo một chút mùi nhõng nhẽo.

Giống như lúc này, Giang Sở Dung đang làm tổ trên giường cuộn tròn thành một quả bóng, sắc mặt tái nhợt kêu đau, tỏ ra đáng thương nói với Văn Lăng: "Ta muốn ăn chè."

Văn Lăng khẽ nhíu mày: "Chè là cái gì?"

Giang Sở Dung nhắm mắt lại, vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, yếu ớt miêu tả cho Văn Lăng thấy hình dạng của dương chi cam lộ, còn phóng ra một bức hình nữa.

Văn Lăng nhìn xong, trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Thứ đó là chè sao?"

Giang Sở Dung trợn tròn mắt nói dối: "Nữ đầu bếp nhà ta đã sáng chế ra món chè này, bên ngoài không có đâu, nhưng những nguyên liệu này rất thông dụng."

Văn Lăng nhướng mày: "Nơi này là Ma Vực, không phải là nơi có sông có núi đại gia nghiệp như Giang phủ."

Giang Sở Dung "ò" một tiếng, ra vẻ tiếc nuối rút vào trong ổ chăn, thở dài nói: "Vậy không ăn cái này cũng được, ta ăn chút trứng gà đường đỏ là được rồi."

Văn Lăng nghe vậy, nhìn gương mặt gầy gò vẫn còn hơi tái nhợt của Giang Sở Dung, hắn trầm mặc một lát, đứng dậy rời đi.

Giang Sở Dung cảm nhận được suy nghĩ của Văn Lăng, cậu vô thức mím môi mỉm cười.

Có đôi khi tiểu Thiên Ma thật là đáng yêu nha ~

Văn Lăng đang đi đến khúc ngoặc ngay góc cửa, cảm nhận được ý nghĩ này của Giang Sở Dung, bước chân rời đi của hắn hơi lảo đảo một chút không thể nhận ra.

———————-

Tác giả:

– Giang Sở Dung: Làm nũng.

– Văn Lăng:...... A được rồi được rồi, nghe theo ngươi hết!