Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 67: (Thượng)



Lần này Văn Lăng hôn rất chậm, giống như mang theo chút ý trừng phạt.

Với lại hắn thực sự muốn nếm thử mùi vị đôi môi của Giang Sở Dung một cách tỉ mỉ.

Đúng như dự đoán của hắn, nó rất mềm rất mịn, thoang thoảng hương hoa hồng. Ngọt mà không ngấy.

Thái độ của Văn Lăng đã không còn dừng ở giới hạn chỉ nếm thử nữa rồi...

Mà bên này, Giang Sở Dung bị Văn Lăng vừa hôn vừa cắn làm cho tê tê dại dại cả người. Đầu óc từ hơi tỉnh táo chuyển sang không còn tỉnh táo lắm, rối loạn như một mớ hỗn độn.

Văn Lăng có ý với cậu sao?

Không đời nào......

Sao Văn Lăng có thể có ý với cậu chứ? Chẳng phải Văn Lăng vẫn luôn chê cậu phiền phức lại nói nhiều sao?

Cho đến khi, chiếc lưỡi ấm áp của Văn Lăng ngập ngừng chui vào kẽ môi của cậu, muốn gõ cửa mở hàm răng của cậu ra, Giang Sở Dung mới kinh hồn táng đảm!

Cậu giơ tay muốn đẩy mặt Văn Lăng ra, còn mình thì cố hết sức quay đầu đi. Cần cổ trắng nõn thon dài đã ửng đỏ lan đến trên mặt, như thể sắp bốc hơi vậy.

Kết quả hành động này đã khiến Văn Lăng không hài lòng.

Văn Lăng ghìm mạnh bàn tay đang từ chối của Giang Sở Dung, nhanh tay giữ chặt lấy eo Giang Sở Dung, buộc Giang Sở Dung phải áp sát vào mình.

Đồng thời, hắn cúi đầu khom người xuống, hôn lên chiếc cổ trắng nõn hơi ửng hồng của Giang Sở Dung.

Từ cổ truyền đến những đụng chạm nóng bỏng ẩm ướt, mặt Giang Sở Dung càng đỏ hơn, cậu vừa điên cuồng lắc đầu tránh nụ hôn của Văn Lăng, vừa lên tiếng phản đối: "Chàng làm gì vậy? Coi như chàng có ý với ta nhưng ta vẫn chưa đồng ý yêu đương với chàng mà. Chàng không thể cưỡng ép ta như vậy! Chàng làm vậy là lưu manh đó có biết không?

Nụ hôn của Văn Lăng chợt dừng lại.

Lúc này, môi của hắn lặng lẽ dán vào bên cổ của Giang Sở Dung, không nhúc nhích, sợi tóc đen mát lạnh chạm vào sườn mặt Giang Sở Dung, khiến cho làn da của Giang Sở Dung có hơi ngứa.

Sự dừng lại đột ngột này khiến Giang Sở Dung ngớ người trong một giây.

Nhưng cảm giác được hơi thở nóng ẩm từ đôi môi mỏng của Văn Lăng phà vào cổ mình, Giang Sở Dung rụt cổ lại, thấp giọng nói: "Chàng, chàng buông ta ra trước, chúng ta từ từ nói chuyện."

Sau một khoảng lặng ngắn.

Văn Lăng ngẩng đầu rời khỏi cổ Giang Sở Dung, đôi mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc nhìn thật sâu vào mắt Giang Sở Dung, sâu trong đôi con ngươi đen nhánh kia, vẫn còn một chút ma khí đỏ thẫm đang trôi nổi lượn lờ.

Cái nhìn này khiến Giang Sở Dung thoáng sợ hãi.

Nhưng rất nhanh, Giang Sở Dung đã định thần lại, nhỏ giọng gọi: "Văn Lăng."

Văn Lăng nhìn cậu, ánh mắt vẫn bức người như cũ.

Cảm nhận được ánh mắt của Văn Lăng, Giang Sở Dung nhịn không được khẽ thở dài: "Ta trước đây thật sự không nghĩ nhiều như thế, có lẽ có đôi khi đã khiến chàng hiểu lầm, xin lỗi."

Ánh mắt Văn Lăng hơi tối sầm lại.

Giang Sở Dung không chú ý đến những thay đổi tinh tế này của Văn Lăng. Lúc này cậu rũ hàng mi dài xuống, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng kỳ thực, vừa rồi ngoại trừ hai lần chàng cắn ta làm ta đau, thì khi chàng hôn ta, ta không cảm thấy phản cảm quá mức."

Biểu cảm của Văn Lăng thoáng chốc trở nên vi diệu.

Giang Sở Dung mím môi, bối rối cắn cắn, cuối cùng cậu ngẩng đầu lên như đã hạ quyết tâm, nhìn Văn Lăng nghiêm túc nói: "Có thể cho ta thời gian vài ngày không? Ta muốn suy nghĩ kỹ chuyện này."

Lần này Văn Lăng hiếm khi không chìu theo Giang Sở Dung, hỏi thẳng: "Mấy ngày?"

Giang Sở Dung:...

Nhưng Giang Sở Dung yêu cầu như vậy không phải là vì muốn trốn tránh vấn đề, sau khi cân nhắc một lúc, cậu đáp: "Năm ngày."

Cậu muốn đợi Cố Minh Tiêu truyền linh lực cho cậu xong, sau khi thăng cấp cậu sẽ giúp Văn Lăng ổn định ảnh hưởng của hạt giống Thiên Ma Tâm, sau đó xem xem Văn Lăng thích cậu có phải là vì bị hạt giống Thiên Ma Tâm quấy nhiễu, hay là bởi vì thật lòng thích cậu?

Nếu là thật lòng thích cậu, giờ phút này cậu suy nghĩ lại, thực ra yêu đương với Văn Lăng cũng không có gì không được.

Nhưng nếu là do tâm ma...

Vậy thì cậu chắc chắn sẽ không tùy tiện đồng ý.

Lúc này, Văn Lăng đang yên lặng quan sát vẻ mặt của Giang Sở Dung, mặc dù phát hiện tâm tình của Giang Sở Dung có chút xíu dao động cùng với một ít tâm tư che giấu, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì.

Hắn chỉ nói: "Được, ta đợi em năm ngày".

Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu vội vàng ngước mắt lên nhìn Văn Lăng.

Sau khi nhìn vẻ mặt đã khôi phục lại bình tĩnh của Văn Lăng một hồi, Giang Sở Dung im lặng trong giây lát, đột nhiên thấp giọng hỏi dò: "Vậy nếu năm ngày sau... câu trả lời của ta không phải là câu trả lời mà chàng muốn thì sao?"

Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, buông cậu ra: "Trước đó ta đã nói, ta không cần bạn."

Chỉ một câu đã chặn đứt đường lui của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung:...

Được thôi, đồ khốn, chỉ biết ỷ thế hiếp người.

Nhưng trên thực tế, lúc này Giang Sở Dung lại không hề cảm thấy câu nói đó của Văn Lăng làm cậu buồn lòng, sau khi nghĩ kỹ, có lẽ là bởi vì cậu đã quá hiểu Văn Lăng.

Văn Lăng chính là một người như vậy... À không, là ma mới đúng.

Giang Sở Dung theo bản năng đưa tay sờ lên vết ấm nóng trên cổ, đứng thẳng người nói: "Nếu chàng đã nói như vậy, chúng ta bây giờ vẫn còn là bạn phải không? Tạm thời chàng có thể —— "

Văn Lăng: "Em đơn phương nghĩ như vậy cũng không sao."

Giang Sở Dung:...

Không nhịn nổi nữa, cậu ai oán: "Sao con người chàng lại như thế?

Văn Lăng: "Ta vẫn luôn như vậy."

Giang Sở Dung khịt mũi, nhất thời không muốn nghĩ xem có phải hành vi trước đây của cậu đã làm Văn Lăng hiểu lầm rồi hay không, cậu hầm hừ tức giận nói: "Không thèm nói chuyện với chàng nữa, ta đi ngủ đây, chàng muốn làm gì thì làm."

Nói xong, cậu liền yên lặng nghiêng đầu đi, đi ngang qua người Văn Lăng, bước đến giường đá ở phòng trong, để nguyên quần áo nằm xuống.

Có chút ý vị giận dỗi.

Cái tên Văn Lăng này, đang bắt nạt cậu có tính tình tốt phải không?

Cậu chưa từng thấy ai theo đuổi người khác như vậy cả! Tức chết tôi, tức chết tôi rồi! Đầu năm nay, người theo đuổi đều trở thành đại gia hết rồi!

Càng nghĩ Giang Sở Dung càng thấy tức giận, thế là cậu mở mắt ra, giơ tay chộp lấy chiếc gối bên cạnh đập loạn một trận!

Sau khi đập đã đời, Giang Sở Dung mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cậu ném chiếc gối đi dự định đi ngủ.

Nhưng đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện phủ xuống đỉnh đầu cậu.

Giang Sở Dung lập tức cảnh giác, trở mình quay lại nhìn.

Quả nhiên, không biết từ lúc nào Văn Lăng đã đứng ở bên giường cậu, lẳng lặng nhìn cậu.

Giang Sở Dung vô thức căng thẳng thân thể, quay người lại hỏi: "Chàng làm gì vậy?"

Văn Lăng liếc nhìn chiếc gối bị Giang Sở Dung ném sang một bên: "Hết giận chưa?"

Nghe thấy giọng điệu này của Văn Lăng, Giang Sở Dung cứ cảm thấy kỳ lạ khó tả, nhưng im lặng một lúc, cậu chỉ đáp: "Chút chút."

Một giây sau, Văn Lăng ngồi xuống mép giường, mặc nguyên quần áo nằm xuống.

Thân thể mảnh khảnh của Giang Sở Dung đột nhiên giật nảy lên: "Chàng làm gì thế?!"

Văn Lăng: "Đi ngủ."

Giang Sở Dung: "Bên ngoài có một chiếc giường mềm mà!"

Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung: "Trước kia không phải vẫn luôn như vậy sao?"

Giang Sở Dung chợt cứng họng.

Hồi đó... cậu chỉ muốn dính lấy Văn Lăng nhiều hơn, nghĩ rằng làm như vậy Văn Lăng sẽ thấy đồng cảm với mình như với một con chó con mèo, sẽ không muốn giết cậu nữa.

Ai mà biết được, cậu cố quá thành quá cố rồi.

Được rồi, nghiệp cậu tạo ra, dù có khóc cũng phải tự mình gánh lấy.

Chỉ là... Tại sao cái tên Văn Lăng này lại duỗi móng vuốt ra nữa rồi?!

Ngay lúc Giang Sở Dung sắp lên cơn, Văn Lăng đã vòng tay qua eo cậu, ghé sát tai cậu thì thầm: "Ngoan ngoãn ngủ đi, nếu còn động đậy nữa ta không đảm bảo sẽ còn xem em như một người bạn nữa đâu."

Chữ "bạn" này bị day nghiến rất nặng, hiển nhiên là mang theo oán khí đã giấu kín bấy lâu nay.

Giang Sở Dung sững người trong giây lát, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Văn Lăng hiện giờ bạo dạn đến mức có hơi bất bình thường.

Rõ ràng bây giờ đang ở Vô Vọng Kiếm Phái, không phải ở Ma Vực, mọi việc càng phải thận trọng hơn, nhưng Văn Lăng lại cố tình muốn kiếm chuyện với cậu vào lúc này.

Giang Sở Dung sợ hai người gây ồn ào quá mức sẽ thu hút sự chú ý của những đệ tử đang tuần tra gác đêm, cho nên cậu chỉ đành nhẫn nhịn trước...

Nhưng nói đến cũng lạ, Giang Sở Dung bị ép phải tựa vào trong lồng ngực rộng rãi ấm áp của Văn Lăng, nhưng cậu lại không hề cảm thấy khó chịu chút nào, mà ngược lại, trong vô thức lại dâng lên cảm giác buồn ngủ.

Không lâu sau, Giang Sở Dung ngáp một cái, mí mắt nặng trĩu.

Lúc đầu cậu còn hơi cảnh giác muốn kiên trì chịu đựng, nhưng chịu được một lúc đã không chịu nỗi nữa, mí mắt rũ xuống, hàng mi dài run rẩy, hai mắt từ từ khép lại...

Văn Lăng kể từ khi ôm Giang Sở Dung thì không cử động nữa.

Hắn cứ vậy mà lặng lẽ chờ đợi, rất kiên nhẫn, như một con sói săn mồi trong đêm.

Cuối cùng, Giang Sở Dung đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn, hô hấp đều đều, đôi mi dày như lông vũ khẽ rung lên theo nhịp thở lên xuống của cậu.

Rốt cuộc Văn Lăng cũng cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn như ngọc trong lòng mình.

Giang Sở Dung bình thường rất hoạt bát và tươi sáng, nhưng đôi khi vì cậu quá hiếu động mà mọi người không chú ý đến vẻ ngoài xinh đẹp của cậu.

Nhưng trong lúc ngủ, lợi thế này lại được thể hiện rất rõ ràng.

Giang Sở Dung khi ngủ đẹp như một bức tượng ngọc, thậm chí còn mịn màng và trong trẻo hơn cả ngọc bích. Nước da của cậu trắng nõn trơn bóng, láng mịn hơn cả sứ, sáng trong hơn cả ngọc.

Giờ phút này, Văn Lăng không hề kiêng dè mà nhìn ngắm gương mặt xinh xắn khéo léo trong lòng một hồi, cuối cùng không kìm được cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng phớt hồng mềm mại kia.

Hắn biết mình đã dồn ép Giang Sở Dung quá mức, thậm chí hắn còn lợi dụng sự mềm lòng của Giang Sở Dung một cách đê hèn...

Nhưng không còn cách nào khác, hắn không thể kiềm chế được nữa.

Có những thứ, một khi giấu trong lòng sẽ giống như dung nham trong lòng đất, trước khi núi lửa phun trào, hắn vẫn có thể tạm thời chịu đựng nhiệt độ thiêu đốt thấu tâm can. Nhưng một khi nó bùng nổ, hắn không còn khả năng kiểm soát được nữa.

Kể từ khi sinh ra đến nay, hầu như hắn chưa từng sống cho bản thân mình.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn khao khát một thứ gì đó mãnh liệt đến vậy.

Hắn muốn... người trước mặt này.

Năm ngày, hắn sẽ đợi.

(Đọc đến đây tự nhiên chạnh lòng vì anh công quá...)

Nhưng cho dù lần này hắn không đợi được đáp án mình muốn, hắn cũng sẽ tìm cơ hội khác.

Cho đến khi, được như mong muốn.

Tất nhiên, hắn sẽ không bao giờ nói cho Giang Sở Dung biết điều này.



Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa rạng sáng, Bạch Thần Băng đến tìm Giang Sở Dung.

"Giang sư đệ, ngươi thức dậy chưa? Ta có chuyện muốn bàn bạc với ngươi."

Khi đó Giang Sở Dung vẫn đang ngủ say trong lòng Văn Lăng, bị tiếng nói của Bạch Thần Băng đánh thức, cậu vô thức đưa tay lên dụi mắt.

Kết quả vừa giơ tay lên đã chạm vào lồng ngực rộng lớn ấm áp nọ, trong lòng Giang Sở Dung chợt vang lên hồi chuông báo động.

Cậu đẩy Văn Lăng ra, định lăn một vòng trốn sang bên kia, nhưng cậu lại quên mất mình đã trốn đến bên mép giường rồi.

Nếu không phải Văn Lăng phản ứng cực nhanh ôm lấy eo Giang Sở Dung, thì suýt chút nữa Giang Sở Dung đã mơ mơ màng màng lăn xuống giường.

Lỗ tai Giang Sở Dung hơi đỏ lên, cậu còn muốn giãy giụa thì Văn Lăng đã sáp tới thấp giọng nói: "Y không vào được, em hoảng như vậy làm gì, cứ đáp lại thôi."

Giang Sở Dung lặng im giây lát, quay đầu giận dữ trừng mắt với Văn Lăng, sau đó nói với bên ngoài: "Bạch sư huynh đợi một chút, ta thay xiêm y cái đã."

Giọng nói tươi cười của Bạch Thần Băng truyền đến: "Không vội, đệ cứ thong thả."

Giang Sở Dung đáp "Vâng", chuẩn bị xuống giường.

Lần này Văn Lăng không ngăn cản cậu nữa, chỉ buông cánh tay của cậu ra.

Khi có đại sự, hắn không phải một người hồ đồ.

Thấy vậy, Giang Sở Dung thở phào một hơi, cậu đứng dậy, đi đến trước gương soi một chút.

Giang Sở Dung vừa soi liền thấy quần áo của mình tối hôm qua đã bị nhăn nhúm, không thể ra ngoài gặp khách — Vả lại bây giờ trên cần cổ trắng nõn của cậu có mấy vết đỏ mập mờ, cậu không thể mặc cổ áo thấp.

Nhíu nhíu mày, cậu thầm mắng Văn Lăng một tiếng "cầm thú", sau đó đi đến tủ quần áo ở bên cạnh, mở ra nhìn.

Kết quả vừa nhìn một cái, Giang Sở Dung đã vô cùng kinh ngạc — Trước khi bỏ đi, cậu chỉ tập trung thu dọn các bảo vật và bùa chú, mà không kiểm tra đến tủ quần áo. Lúc này cậu mới phát hiện trong tủ chứa đầy đồng phục đệ tử mới tinh, còn có cả thường phục, lễ phục và quần áo luyện công, cái gì cần đều có hết.

Nguyên chủ thích sạch sẽ lắm sao?

Cơ mà như vậy càng tốt, cậu có quần áo để mặc rồi.

Giang Sở Dung chọn một bộ thường phục màu trắng thêu hình tiên hạc tường mây, rồi thay vào.

Bộ thường phục này rất vừa người, tôn lên dáng người mảnh khảnh và duyên dáng của Giang Sở Dung. Hơn nữa màu trắng cũng rất sạch sẽ đẹp mắt, mang theo một chút thanh nhã, càng tôn lên nét đẹp quý phái của cậu.

Giang Sở Dung buộc tóc đuôi ngựa, soi gương, khá hài lòng nên đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc đi, cậu nhớ tới một chuyện, liền nhìn sang Văn Lăng đang nằm trên giường, muốn nhắc nhở Văn Lăng lát nữa đừng có làm loạn.

Tuy nhiên khi nhìn thấy chiếc giường trống không, Giang Sở Dung lấy làm ngạc nhiên — Văn Lăng đâu rồi?

Giây tiếp theo, một luồng ma khí màu đỏ đen hóa thành làn khói "vèo" một cái chui vào cổ áo của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung:...

Thôi vậy.