Năm thứ năm sau khi tôi chết, Nguyễn Chính Ý được thăng chức làm giám đốc. Đây là vị trí mà anh luôn nỗ lực phấn đấu để đạt được.
Nhưng tôi không thể chúc mừng anh, làm cho anh một bàn đồ ăn yêu thích, hay chui vào lòng anh làm nũng giống trước đây “Chồng em là giỏi nhất!” Tôi chỉ là một quỷ hồn, cố chấp lưu lại trên thế gian, chờ ngày anh tái hôn.
Đúng thế, Nguyễn Chính Ý đã 35 tuổi và vẫn chưa tái hôn.
Lễ tết anh đến thăm bố mẹ tôi, cả hai người đều ẩn ý khuyên anh: “Chính Ý, Uyển Uyển đã đi năm năm rồi, năm năm này con đối xử với bố mẹ còn tốt hơn cả con ruột, bố mẹ xem con như con trai mình. Chính Ý à, con nên nhìn về phía trước, nếu hai vợ chồng già này đã coi con như con ruột thì không thể không khuyên con một câu, cuộc sống này vẫn phải tiếp diễn, sự nghiệp của con bận rộn như vậy, cần một người chăm sóc con, con cũng cần có một đứa con.”
Anh chỉ đáp: “Bố, mẹ, hai người cứ an tâm mà giữ gìn sức khoẻ, không cần lo cho con. Bây giờ con không có ý định ấy.”
Mẹ Nguyễn Chính Ý không ngừng giới thiệu đối tượng cho anh nhưng đều bị anh lấy lý do phấn đấu cho sự nghiệp để từ chối.
“Chính Ý, năm năm, năm năm trời mà con vẫn chưa vượt qua được hay sao? Uyển Uyển là một đứa trẻ ngoan, mẹ biết tình cảm hai đứa rất sâu đậm, những gian khổ cùng nhau trải qua cũng không ai có thể thay thế. Nhưng con vẫn còn trẻ, chẳng lẽ con định sống một mình suốt phần đời còn lại?”
Nguyễn Chính Ý dập tắt điếu thuốc, khàn khàn trả lời: “Mẹ, năm đó bố mất sớm, mẹ cũng đã sống một mình bao nhiêu năm nay rồi.”
Bà Nguyễn nhìn anh, giọng nghẹn ngào, “Chính Ý, mẹ yêu bố, và hơn nữa mẹ vẫn còn có con. Mấy năm nay mẹ không hề cô đơn, vì mẹ không phải lẻ bóng một mình. Nhưng còn con, con cái còn chưa có, sau này già cũng chẳng còn mấy ai tâm sự cùng, sao mẹ nỡ nhìn con như vậy được?”
“Chính Ý à, trong xã hội này, phụ nữ là động vật sống cảm tính, dẫu có nặng tình không đi thêm bước nữa cũng là chuyện bình thường. Còn đàn ông là độc vật lý tính, theo lẽ thường, họ sẽ đi thêm bước nữa, bắt đầu lại những năm tháng cuộc đời. Con trai, đừng ngốc nữa, Uyển Uyển nơi thiên đàng cũng không muốn thấy con tự dằn vặt bản thân như vậy đâu, nó cũng đang chúc phúc cho hôn nhân sau này của con đấy. ”
Tôi ở một bên điên cuồng gật đầu. Mẹ chồng đúng là hiểu tôi mà!
Nguyễn Chính Ý mặc áo lạnh, hờ hững nói “Mẹ, dù có là đàn bà hay đàn ông thì chỉ cần đủ yêu thì sẽ không bao giờ thay đổi… Thôi, tối nay mẹ không cần phần cơm con đâu, hôm nay được thăng chức nên con mời anh Duệ cùng đi ăn tối rồi.”
Ngay lúc cửa phòng sắp đóng lại, Nguyễn Chính Ý quay đầu cười với mẹ: “Mẹ à, lúc nãy mẹ nói sai rồi. Tô Uyển Uyển chính là quỷ hẹp hòi, cô ấy chỉ muốn con cả đời này yêu mình cô ấy, có lẽ còn đang nguyền rủa con sống cô độc cả đời còn lại.”
Bà Nguyễn: “…”
Tôi: “…”
Bầu không khí lặng ngắt bao trùm khắp căn phòng. Tôi chưa kịp nổi giận đã nghe thấy một giọng nói cô đơn truyền đến sau tiếng sập cửa, “Cho dù cô ấy có hy vọng con tái hôn, con cũng sẽ không làm.”
Nước mắt tôi lập tức rơi xuống.
“Anh Duệ” tên thật là Trần Duệ, là đàn anh hồi đại học của tôi và Nguyễn Chính Ý. Lúc thi nghiên cứu sinh, anh ấy đã giúp đỡ tôi và Nguyễn Chính Ý rất nhiều, vô cùng tán thưởng Nguyễn Chính Ý, là Bá Nhạc [1] của Nguyễn Chính Ý. Tình bạn lâu dài giữa hai người vô cùng hiếm hoi giữa xã hội lợi ích lên ngôi như bây giờ.
[1] Hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không đánh giá mọi thứ bằng vẻ bề ngoài.
Lão Trần cũng chỉ lớn hơn Nguyễn Chính Ý hai tuổi. Thời cấp ba, anh ta theo đuổi một nữ sinh cùng trường, yêu đương mặn nồng nhiều năm nay rồi kết hôn và sinh hai con trai. Con trai lớn đã học tới cấp hai, còn con trai nhỏ đã biết tự cầm thìa đánh nước tương.
Nguyễn Chính Ý thì ngược lại hoàn toàn, anh góa vợ từ khi còn trẻ, bây giờ chỉ còn một mình, quả thực rất đau lòng.
Uống hết chén rượu thứ ba, Trần Duệ vẫn chưa say còn Nguyễn Chính Ý đã sắp gục xuống bàn.
Trần Duệ cướp lấy ly rượu trong tay anh, “Uống nhiều như vậy làm gì, trước giờ không phải chú vẫn luôn ngay thẳng chính trực, một giọt rượu cũng không dính vào à?”
Nguyễn Chính Ý nghiêng đầu nhìn Trần Duệ nói: “Trước kia không uống là vì Tô Uyển Uyển không thích mùi rượu, nếu em mà uống thì phải ngủ trong phòng sách.”
Trần Duệ sửng sốt, tự rót cho mình một chén. “Chính Ý, chú nghe anh khuyên một câu, đi bước nữa đi, không có tình cảm cũng chẳng sao, cả đời hòa thuận là tốt rồi. Có với nhau có một đứa con, xây cho mình một tổ ấm.”
Nguyễn Chính Ý đưa tay đến trước mặt Trần Duệ, ý bảo anh ta im miệng. Anh thật sự say rồi, rung đùi đắc ý nói: “Anh Duệ, em đang vui, đừng có nói đạo lý nữa. Hôm nay là ngày em thăng chức, tiền lương tăng gấp đôi. Tô Uyển Uyển mà biết chắc chắn sẽ cực kỳ vui.”
“Cô ấy thích ăn nhất là bánh kem vị sô cô la, trước kia em vẫn chưa thể mua cho cô ấy chiếc bánh lớn, để cô ấy vui vẻ mà ăn.”
“Hồi ấy em nghèo, cô ấy cực khổ bên cạnh em mới có chút khởi sắc, anh nói thử xem, chuyện em thăng chức vui như vậy, thế mà cô ấy không cách nào thấy được.”
“Anh Duệ, anh biết cô ấy chết như thế nào không? Đột tử vì làm việc quá sức! Nếu không phải vì muốn kiếm thêm tiền để san sẻ cùng em, cô ấy đã không nhận nhiều đơn như vậy, đã không phải làm thêm giờ để hoàn thành bản thảo rồi ra đi như thế!”
Giọng anh run rẩy, lông mày nhăn thành chữ xuyên (川), lệ tràn ra từ hốc mắt.
“Nếu em ưu tú hơn, lợi hại hơn, cô ấy đã không phải chịu khổ cùng em. Anh Duệ, em thăng chức rồi, nhưng không hạnh phúc chút nào. Tô Uyển Uyển không còn nữa, mái ấm của em đã không còn…”
Trần Duệ muốn nói gì đó, nhưng rồi anh nuốt lại lời định nói. Nhìn Nguyễn Chính Ý đã uống say đến không còn biết trời cao đất dày, anh ta nhớ tới đại học năm đó, anh ta chỉ vào Tô Uyển Uyển đang trò chuyện vui vẻ cùng bạn bè cách đó không xa, hỏi: “Tên nhóc họ Nguyễn này, sao chú lại thích em ấy?”
Trần Duệ đánh giá đàn em này rất cao, cậu ta vừa chăm chỉ chịu khó lại rất thông minh biết cân nhắc, lựa chọn.Lần này, anh muốn biết câu trả lời của cậu về tình yêu và tương lai của mình.
Chàng thiếu niên cười ôn hoà, đôi mắt trở nên sáng rỡ: “Đàn anh, cô ấy thực sự rất tốt, chính cô ấy đã dạy em cách yêu.”
Cô gái chợt ngẩng đầu, và ngay khi nhìn vào mắt cậu, cô vẫy tay tạm biệt bạn của mình, cười tươi đi về hướng bọn họ. Đôi mắt nai dường như nở nụ cười, khẽ cong lên như vầng trăng khuyết.
“Nguyễn Chính Ý, anh ở đây vì muốn gặp em phải không?” Cô gái đặt câu hỏi thẳng thắn như trêu ghẹo.
“Đúng. Anh chỉ muốn thấy em”, chàng trai dứt khoát trả lời.
Quá khứ tan đi theo gió.
Nguyễn Chính Ý uống ngụm rượu cuối cùng còn sót lại trong chai rồi bỗng nhiên cười lên ngớ ngẩn. Vậy mà chẳng biết vì sao nước mắt tôi tuôn như mưa.
Nguyễn Chính Ý lẩm bẩm, “Anh Trần, anh nghĩ xem, nếu Tô Uyển Uyển vẫn còn sống, có lẽ con của em cũng đã học tiểu học rồi. Em muốn có một đứa con gái, chẳng quậy phá như hai đứa nhà anh”.
Anh đảo chén rượu trống rỗng, nhẹ nhàng nói tiếp: “Có đôi khi em cảm thấy dường như cô ấy vẫn chưa từng rời đi mà vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Tôi bật khóc như thể bị ai chạm vào nơi nhạy cảm nhất của trái tim. Tuổi thọ của anh còn dài, người cõi dương như anh sao anh có thể nhìn thấy chút hơi tàn của tôi.
Người tôi yêu nhất không thể nhìn thấy tôi.
Nhưng anh ấy vẫn cảm nhận được sự tồn tại của tôi, anh ấy chưa từng buông bỏ tôi, anh ấy vẫn yêu tôi như ngày trước.
Tôi đưa tay ôm chặt lấy anh. Nhưng chỉ là vô ích. Anh mượn rượu giải sầu, không hề mảy mảy cảm nhận được nhiệt độ của tôi. Cái ôm của tôi xuyên qua cơ thể anh.
Năm năm cùng lắm chỉ là một cái nhấc tay, anh vẫn còn rất nhiều cái năm năm mười năm khác, và sự cô đơn sẽ dần ăn mòn tâm trí của bất cứ một người nào. Tôi không muốn anh sống chỉ dựa vào hồi ức, một mình lẻ loi đi đến cuối đời.
Tôi thừa nhận mình là một kẻ ích kỷ, ao ước rằng anh suốt đời yêu mình tôi. Nhưng là một người vợ, tôi nguyện ý để anh tái hôn, con cháu đầy nhà, bên cạnh lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ, bình an mà trải qua nốt phần đời còn lại.
Tôi khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nói, “Đồ ngốc, cái chết của em đâu phải lỗi do anh?”
“Nguyễn Chính Ý…” Nước mắt khiến tầm nhìn tôi trở nên mơ hồ, may mắn thay, anh không thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tôi.