Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Không Cưới Thêm Ai Nữa

Chương 8: 90 tuổi



90 tuổi.

Nguyễn Chính Ý năm chín mươi tuổi thường sẽ mơ thấy một vài giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ có một cô gái trẻ trung, vừa ăn bánh kem socola vừa nhìn mình cười ngu ngơ.

Anh đột ngột mở mắt, trí nhớ trong đầu chớp mắt kéo đến như hạt mầm đang đâm chồi, giờ đây bệnh của anh đã nặng đến mức không nhấc nổi người, nhưng anh vẫn nhớ rõ tên người con gái này, Tô Uyển Uyển. 

Giống như hồi quang phản chiếu, ký ức từ dưới lớp băng dày bắt đầu rục rịch vỡ tan ra. Nụ cười của cô, mọi điều tốt đẹp về cô, họ đã từng hứa với nhau sẽ bên nhau cho dù trời đất có đổi dời, tất cả được tua chậm trong trí nhớ của anh.

Anh nhoẻn môi cười.

Sinh mệnh giống như chiếc đồng hồ cát được ấn nút tạm dừng, cuối cùng anh cũng đã thấy được khuôn mặt người mình yêu thương cả đời.

Cô vẫn hệt như thuở ba mươi, khóc tựa vào lòng anh: “Nguyễn Chính Ý, em vẫn luôn ở cạnh anh, chưa bao giờ rời xa anh. Đồ ngốc, vì sao anh không tái hôn, em mong anh tái hôn biết nhường nào, hy vọng anh có con cháu đầy nhà, hy vọng anh cả một đời bình an vui vẻ. Sao anh có thể ngốc vậy hả?”

Bàn tay bị cắm kim tiêm vươn lên một cách kỳ diệu, anh vuốt ve tóc cô gái, “Tô Uyển Uyển, cuộc đời này anh trải qua rất tốt. Cho dù không thể bên nhau lâu dài, cho dù phải dựa vào những hồi ức kia, cũng đủ để cho anh một mình đi hết đời này.”

Tô Uyển Uyển khóc không thành tiếng, “Thực xin lỗi anh.”

Nguyễn Chính Ý lại nói: “Cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã xuất hiện, sưởi ấm cuộc đời của anh. Điều duy nhất anh hối tiếc chính là không thể đi cạnh em đến già. 

Anh từng hận thói đời nghiệt ngã, nhưng chính em đã dạy anh cách bình tĩnh để đối diện với những gì số phận đã ban tặng dù cho điều ấy tốt hay xấu.

Năm tháng hoá bể dâu, tàn phá đi dung nhan người cô thương, tóc người ấy đã trắng xoá, trở thành một tấm gỗ mục ruỗng, nhưng vẫn có một số thứ vẫn không hề thay đổi.

Thân thể Tô Uyển Uyển dần trong suốt, sinh mệnh trong đồng hồ cát rơi xuống hạt bụi cuối cùng.

Cô nhẹ nhàng hôn lên trán anh rồi theo gió tan đi tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

Nguyễn Chính Ý siết chặt hai tay nhưng chỉ bắt được hư vô. Thượng đế nhất nút tạm dừng, giây phút tắt thở, anh nghe thấy tiếng nói trong lòng mình.

Tôi từng yêu một cô gái, những tháng ngày trải qua cùng cô ấy đủ để lấp đầy sáu mươi năm cô đơn đằng đẵng.

Tôi không có con cái, sống lẻ loi hiu quạnh đến năm chín mươi tuổi. Một ông già sống thọ sẽ bị người đời chê.

Nếu tôi biết mình sống lâu như vậy, tôi sẽ làm một thoả thuận. Chia sáu mươi năm tuổi thọ cho Tô Uyển Uyển, mỗi người một nửa. Cả hai chúng tôi đều sẽ sống đến sáu mươi tuổi, cùng nhau già đi.

Ánh nắng chiếu vào phòng bệnh, khoé môi Nguyễn Chính Ý còn mang theo nụ cười. Thượng Đế nhẹ nhàng ấn bàn tay vàng, kích thích con lắc của chiếc đồng hồ vận mệnh.

“Leng keng,” thời gian trở về năm 2021, Thượng Đế đã thực hiện mong muốn của Nguyễn Chính Ý.

Sáu mươi năm tuổi thọ chia làm hai.

Tô Uyển Uyển của năm ba mươi tuổi tỉnh dậy, phát hiện hoá ra mình chỉ quá mệt mỏi mà ngủ một giấc, nhanh chóng hoàn thành bản thảo trên bàn làm việc rồi về nhà.

Cô thấy chồng mình đang đợi ở nhà.

Chào đón cô là chiếc ôm nồng ấm của chồng cùng bánh kem socola cô thích nhất đặt trên bàn.

Vị đắng đặc trưng của socola vương vấn nơi đầu lưỡi, cuối cùng chỉ còn lại dư vị ngọt ngào. Tựa như mỗi ngày của bọn họ, tuy có trăm ngàn đau khổ rồi cũng sẽ dần trở nên tốt đẹp.

Cô cười nhìn chồng, nhận ra anh cũng đang lặng yên ngắm mình.