Kèm theo tiếng ếch kêu chính là một bóng đen xuất hiện, bóng đen đó nhắm thẳng về phía người phát sáng, hai bên dây dưa chưa tới mười giây, người phát sáng đột nhiên ngã xuống đất, mà bóng đen lộn nhào trên không trung một cái liền nghênh ngang rời đi.
Các nhân viên bảo an lập tức chạy chậm tới, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh người phát sáng biến mất, thay thế chính là một người giấy cắt nham nhở.
Người giấy gian nan bò lên khỏi mặt đất, bởi vì hai chân không cân xứng mà suýt chút nữa đã té ngã một cái, hai tờ tiền mặt trên người nó cũng không biết biến đi đâu mất.
Thi Vưu Vưu giơ tay kháp chỉ quyết, ra lệnh với người giấy nói: “Đi tìm tiền của ngươi về đây.
"Vừa dứt lời, một trận gió đêm bỗng nhiên thổi qua, người giấy quơ quơ thân thể, đón gió dựng lên.
Giây lát gió ngừng, người giấy nhẹ nhàng rơi xuống, chợt ngẩng đầu lên, bay nhanh về phía đường lớn, đi vòng quanh.
Vài phút sau, mọi người ngừng lại trước cửa một căn biệt thự, người giấy liền rơi xuống đè lên một tờ một trăm tệ ở dưới đất.
Thi Vưu Vưu giơ tay, người giấy cùng tờ một trăm tệ liền bay vào trong lòng bàn tay cô, theo sau khẳng định nói: “Chỗ này chính là hang ổ của tên tội phạm” “Này, đây là nhà của Trương tổng mà!” Giám đốc Lưu rất là quen thuộc với từng hộ gia đình sinh sống trong khu biệt thự, theo lời ông nói, Trương tổng này là hộ gia đình dọn tới đây sớm nhất, trong nhà làm kinh doanh chuỗi hàng ăn uống, rất là có tiền.
Bên trong biệt thự không có một chút ánh sáng, chủ nhân giống như không có thói quen để lại đèn chiếu sáng, Thi Vưu Vưu nương theo ánh sáng từ cột đèn trên cao, cẩn thận đánh giá xung quanh một lượt.
Thế nhưng không có một tia âm khí.
“Trách không được.
" Thi Vưu Vưu gợi lên khóe miệng, người nhà này trước khi làm chuyện xấu còn biết an bài công tác chuẩn bị cẩn thận, còn biết phải bố trí thủ thuật che mắt, trách không được chủ trì chùa Tịnh Hàn không có lưu ý tới nơi này.
Hạ lão tò mò hỏi: “Trách không được cái gì?” “Nơi này có bày ra thủ thuật che mắt, xem ra tu sĩ mà nhà này mời về còn có chút tài năng.
" Đáng tiếc đối phương lại gặp phải cô.
Người của thế giới này cho dù có tu luyện ngay từ trong bụng mẹ, thì cũng chỉ có vài chục năm quang cảnh, mà Thi Vưu Vưu chính là sống hơn ba trăm năm trên đại lục Huyền Pháp, riêng về khoảng cách thời gian đã chênh lệch cực lớn, đủ để cô tung hoành ngang dọc.
Thi Vưu Vưu kháp cái chỉ quyết, giơ tay bắt lấy, hô lớn nói: “Phá!”.