Cố Chỉ cũng không ngoài ý muốn, nhưng Thẩm Úc phía sau không tự giác túm lấy quần áo của hắn.
Đôi mắt màu nâu thẳng tắp mà nhìn về phía Nghiêm Khoan nói: "Ba em cùng mẹ kế đi đảo Jeju, hơn nữa còn đổi số điện thoại nước ngoài, em cũng không gọi được."
Nghiêm Khoan nhíu nhíu mày, thở dài, ngay sau đó lại đưa mắt nhìn Thẩm Úc phía sau Cố Chỉ.
Thẩm Úc cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Nghiêm Khoan biết tình huống trong nhà Thẩm Úc, nhất thời cảm thấy khó xử.
"Thẩm Úc, anh trai em có thời gian đến trường học không?"
"Không.. Không biết." Thẩm Úc lắc đầu, là thật sự không biết.
Anh cậu anh mỗi ngày ngồi máy bay bay tới bay lui, ngay cả cậu quanh năm suốt tháng cũng gặp không được vài lần.
Hơn nữa cho dù anh cậu có thể đến, nước xa cũng cứu không được lửa gần.
Nghiêm Khoan mím môi, trong đầu suy nghĩ nên xử lý như thế nào mới là tốt nhất.
Cuối cùng, Nghiêm Khoan nói bọn họ an tâm học tập, lại nhắc nhở vài câu rồi cho hai người trở về.
Hai người trở về phòng học, các bạn trong lớp tự nhiên chú ý.
Đặc biệt là Thẩm Nhất Hòa, trực tiếp hỏi: "Hai người không có việc gì chứ?"
Cố Chỉ không nói chuyện, Thẩm Úc lại lắc đầu.
"Nếu thằng cháu trai họ Đoàn kia làm khó dễ cậu, cậu liền nói cho tôi biết." Thẩm Nhất Hòa vẫn là có chút không phục.
Thẩm Úc từ nhỏ đã ngốc, nếu không phải chính mình che chở, không biết đã phải chịu bao nhiêu ức hiếp.
Tuy ngày thường hắn cũng nói Thẩm Úc là thằng ngốc, nhưng người ngoài thì lại khác.
"Thẩm Úc để tôi che chở là được." Cố Chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Nhất Hòa một cái.
Đột nhiên nhìn Thẩm Nhất Hòa có chút không vừa mắt.
"Được." Thẩm Nhất Hòa vừa thấy Cố Chỉ liền sợ, không nói hai lời liền xoay người nói chuyện với bạn cùng bàn.
Nhưng nội tâm lại có một tia quái dị.
Hắn là anh họ Thẩm Úc, che chở Thẩm Úc là theo lẽ thường.
Cố ca kia..
Thẩm Nhất Hòa nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa.
Ngày hôm sau, Đoàn Đông cầm hai biên bản xử phạt đi tới lớp một năm ba.
Bởi vì thời gian trước chuyện ăn một ngụm phân bị toàn bộ trường biết, cho nên thời điểm hắn đến khiến toàn bộ lớp đều rất ngạc nhiên.
Lúc này vẫn là giờ tự học, giáo viên đều không có ở trong lớp trông coi, bởi vậy hắn đứng ở cửa, dùng sức gõ xuống hai nhát, khiến học sinh trong lớp nhíu nhíu mày.
Có một số học sinh còn đang giải đề toán bị tiếng gõ cửa của Đoàn Đông quấy rối mạch suy nghĩ, sắc mặt không tốt nhìn về phía Đoàn Đông.
Nhưng Đoàn Đông tựa hồ không có tự mình hiểu lấy, nói: "Thẩm Úc cùng Cố Chỉ ra đây."
Lại tới nữa!
Mọi người lúc này lại lấy ánh mắt trách cứ quét về phía Thẩm Úc.
Về phần vì cái gì không nhìn Cố Chỉ, hoàn toàn là bởi vì Cố Chỉ thân cao một mét tám mươi lăm, khí tràng cường đại, mọi người căn bản là không dám trêu chọc.
Cái này chính là điển hình của bắt nạt kẻ yếu.
Cố Chỉ cười lạnh trong lòng, ánh mắt giống như rắn độc, quét về phía chung quanh, đối diện với không ít ánh mắt của người khác.
Hai người đi tới trước mặt Đoàn Đông.
Cố Chỉ cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện gì?"
"Đây là hai biên bản xử phạt, ký tên vào là được." Dứt lời, lại giống như mẹ chồng khổ tâm nói: "Hai người các trò còn nhỏ, lỗi cũng không lớn, trước khi thi đại học vẫn có hy vọng xóa bỏ."
Cố Chỉ không để ý tới hắn làm bộ làm tịch, một tay nhận tờ khai, phát hiện "Hành vi phạm tội" được viết trên đó đến nhất thanh nhị sở.
"Ồ, viết cũng không tệ lắm, có cần tôi tự mình viết thêm một chút không." trên mặt Cố Chỉ có một ít ý cười, tựa hồ cũng không để chuyện này trong lòng.
"Tôi đã giúp các trò viết xong rồi, các trò chỉ cần ký tên là được.."
Đoàn Đông còn chưa phản ứng lại, liền thấy trên mặt Cố Chỉ bắt đầu trở nên ác liệt.
Nhất thời, lời nói nghẹn lại, mắc trong miệng nói không nên lời.
Hắn còn chưa từng sợ một học sinh nào.
Trước kia học sinh không nghe lời đưa tới trong tay hắn đến cuối cùng còn không phải đều ngoan ngoãn?
Chỉ là lúc này hắn thật sự sợ.
Ngay sau đó, chợt nghe thấy âm thanh lạnh như băng của Cố Chỉ vang lên bên tai mình.