Nghiêm Khoan cười gượng hai tiếng, đi vào phòng ngủ.
Phòng tám người tiêu chuẩn, sau cửa có tủ đựng đồ.
Cố Chỉ nhìn một vòng, cau mày.
Tuy rằng phòng ngủ không có mùi lạ, nhưng trên giường nào cũng rất bừa bộn, nhất là khoảng trống bên cạnh giường, quả thực là vô cùng thê thảm.
Nghiêm Khoan rất ít khi đến ký túc xá, dù sao cũng đã là học sinh cấp ba, kết thúc giờ tự học buổi tối đã mười một giờ, cả học sinh và giáo viên đều rất mỏi mệt, bởi vậy hắn cũng không kiểm tra vệ sinh của ký túc xá.
Giờ phút này nhìn giường trong phòng 511 bừa bộn, tức giận đến đau gan.
Rõ ràng chung quanh phòng cũng khá gọn gàng, nhưng vì sao trên giường lại bừa như vậy?
Chăn bông gấp lỏng lẻo, ga trải giường cũng bị xốc lên, lộ ra ruột chăn trắng tinh.
Cố Chỉ lập tức đi đến bệ rửa mặt, liếc mắt nhìn ra dòng sông Dương Tử trong xanh bên ngoài, sau đó rửa sạch tay.
"Thầy, thầy về dạy học trước đi." Cố Chỉ quay đầu nói.
Nghiêm Khoan vốn cũng không nghĩ sẽ ở chỗ này lâu, hơn nữa hắn còn có tiết, liền gật gật đầu, dặn dò vài câu liền rời đi.
Sau khi Nghiêm Khoan rời đi, Cố Chỉ lấy khăn mặt trong vali của mình ra, rửa mặt, sau đó bắt đầu trải giường chiếu.
Hắn cũng không định đến lớp buổi sáng, cho nên cả sáng đều ở phòng ngủ.
Giữa trưa mới tan học Nghiêm Khoan liền gửi thời khóa biểu cho hắn.
Cố Chỉ lướt màn hình trả lời tin nhắn, đứng dậy rời khỏi ký túc xá.
Hắn còn chưa có thẻ cơm của Nhất Trung, vậy nên đành xuống siêu thị nhỏ của trường học ăn mì gói.
Hai giờ chiều, Nhất Trung bắt đầu vào học.
Buổi chiều vừa đúng lúc là tiết của Nghiêm Khoan, Cố Chỉ cúi đầu đi phía sau Nghiêm Khoan, học sinh trong lớp không thấy rõ bộ dáng của hắn.
"Các em, lớp chúng ta có học sinh mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
Cố Chỉ ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn mọi người, đột nhiên, hắn thấy một đứa nhỏ ngồi ở hàng cuối cùng.
Bạn học kia trắng trẻo sạch sẽ, mặt có chút gầy, nhưng ánh mắt trắng đen rõ ràng, lông mi giống như một chiếc quạt nhỏ, tỏa xuống một hàng bóng râm.
Cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng gay gắt khiến cánh mũi cậu đổ mồ hôi, cả người thoạt nhìn có chút ngơ ngác, mà bạn nhỏ tựa hồ không chú ý đến hắn.
Cố Chỉ có một khuyết điểm. Chính là thích người đẹp, dùng lời nói lưu hành bây giờ thì gọi là nhan cẩu.
Chỉ cần là bộ dạng đẹp liền muốn đối xử tốt với người ta.
Nhưng trải qua mười tám năm cuộc đời, hắn chưa bao giờ động tình.
Đè trái tim đang nhảy lên xuống, thu lại ánh mắt.
"Chào mọi người, tôi là Cố Chỉ, về sau xin chiếu cố nhiều hơn." Cố Chỉ lần đầu tiên mỉm cười sau nhiều tháng qua.
Hắn nhìn bạn nhỏ bên cửa sổ cười tươi.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Cố Chỉ, bạn nhỏ bên cửa sổ theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn một cái rồi lập tức thu lại ánh mắt.
Cố Chỉ thấy vậy, cắn cắn đầu lưỡi của mình.
Mẹ nó, bạn nhỏ thật đáng yêu!
"Cố Chỉ, em ngồi cạnh Thẩm Úc trước đi." Nghiêm Khoan nhìn bốn phía, phát hiện hiện giờ chỉ có chỗ trống bên cạnh Thẩm Úc.
Chỗ ngồi trong lớp đều là dựa theo thành tích mà sắp xếp, nếu đột nhiên đổi vị trí bạn học trong lớp có thể không quá tình nguyện.
Cũng may Cố Chỉ cũng không để ý, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thẩm Úc.
Nghiêm Khoan quan sát Cố Chỉ suốt một tiết, phát hiện Cố Chỉ cũng không khó quản giáo như trong hồ sơ viết, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thời điểm giảng bài càng thêm dâng trào cảm xúc.
Mà Cố Chỉ một tiết này đều quan sát bạn nhỏ bên cạnh, phát hiện khi nhìn gần bạn nhỏ càng thêm mê người.