Chẳng được bao lâu, đối phương lại không từ bỏ mà gọi lại đây.
"Chuyện gì?" ánh mắt Cố Chỉ giống như hàn tinh (sao lạnh), hai đầu mày kiếm gắt gao mà nhăn lại, ngữ khí thấp đến dọa người.
Đối phương tựa hồ nghe ra được Cố Chỉ không kiên nhẫn, mắng to: "Cố Chỉ, đây là thái độ cậu nói chuyện với trưởng bối?"
"Không chăm chỉ đọc sách, cố tình muốn đi gây dựng sự nghiệp, hiện tại cậu lập tức đem sản nghiệp của cậu nhập vào danh nghĩa Cố thị!"
Cố Chỉ tựa hồ nghe được một trò cười lớn, cúi đầu cười rộ lên, điều này khiến đối phương càng thêm tức giận.
"Cố Chỉ, cậu rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện hay không!"
Cố Chỉ hạ mắt xuống, dùng bụng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve giấy nhám thô ráp.
"Tôi nghe chứ." Dừng một chút: "Nhưng không có khả năng."
Hắn tân tân khổ khổ sáng lập Diệu Tinh làm sao có thể chắp tay tặng người, huống chi còn là người đàn ông này.
"Cố tổng, ngài cũng đừng dùng thủ đoạn chèn ép kia đến đối phó tôi, hiện giờ tập đoàn Cố thị thiếu hụt nhiều hay ít ông nghĩ rằng tôi không biết? Có tâm tư này đến công ty chắn tôi, không bằng tự mình nghiên cứu sản nghiệp của mình, xem xem nên làm thế nào cho tốt."
Nói xong, liền cúp điện thoại, thuận tiện đem số điện thoại kéo vào sổ đen.
Làm xong hết thảy, Cố Chỉ tâm trạng tốt mà uống một ly cà phê, sau đó phát hiện bạn học nhỏ trả lời tin nhắn.
Trong lúc nhất thời, buồn phiền trong lòng cũng vì tin nhắn này mà biến mất.
Hai người tán gẫu một hồi, Thẩm Úc nói phải làm bài tập, Cố Chỉ cũng không có quấy rầy.
Mà giờ phút này Thẩm Úc đang ngồi trong phòng rộng lớn, tay cầm bút, nhưng trên vở lại một chữ cũng không viết.
Cậu không thể tin được mình cư nhiên sẽ kết bạn tốt với một người.
Hơn nữa đối với cậu còn rất tốt.
Thời điểm còn đang thất thần, cửa phòng bị đẩy ra.
Thẩm Úc thấy người tới, theo bản năng đứng lên, động tác nhanh không thể nhanh hơn nữa.
Phản xạ có điều kiện mà cúi đầu, âm thanh run rẩy: "Ba.."
Người đàn ông mặc âu phục cao cấp màu xám, tuy rằng đã bốn mươi hơn tuổi, nhưng năm tháng cũng không có lưu lại dấu vết gì trên người hắn, mặt của Thẩm Úc cùng người đàn ông có vài phần tương tự.
Thẩm Thanh Trạch nhìn đứa con trước mặt vâng vâng dạ dạ, trong lòng buồn phiền đến hoảng.
Sắc mặt trầm xuống, âm thanh so với ngày thường lớn hơn chút: "Tại sao muộn như vậy mới về nhà? Không phải đã nói mười giờ đi sân bay đón em gái con sao?"
Thẩm Úc lui lại phía sau mấy bước, ánh mắt có chút bi thương.
"Ba, thực xin lỗi.."
Thẩm Úc cúi đầu, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình, nhưng ở trong mắt Thẩm Thanh Trạch cậu chính là phế vật triệt để.
Trong mắt hiện lên một tia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng mới nói: "Còn không đi giúp em gái con mang vali, thật không biết con làm anh trai như thế nào."
Nói xong, một bàn tay túm lấy quần áo Thẩm Úc đi xuống lầu.
Thẩm Úc khí lực nhỏ, chỉ có thể lảo đảo theo sát Thẩm Thanh Trạch.
Đến khi xuống lầu, liền thấy một cô gái từ trên xe bước xuống, phía sau một người nữ quần áo đẹp đẽ quý giá đi theo.
Cô gái vừa nhìn thấy Thẩm Úc, lập tức vui vẻ chạy tới, quen thuộc kéo tay đối phương.
"Anh Úc, có nhớ em không?" Nói xong, tay ở sau thắt lưng Thẩm Úc dùng sức nhéo nhéo.
Thẩm Úc đau đến cau mày, nhưng vừa thấy trên mặt Thẩm Thanh Trạch bắt đầu mất hứng, lại cứng ngắc mà gật đầu.
Sắc mặt Thẩm Thanh Trạch lúc này mới tốt hơn một chút, hắn nhìn về phía cô gái, ánh mắt ngay lập tức ôn nhu: "Giai Giai, bệnh của con vừa khỏi, ngày thường nhất định phải chú ý, nếu không cẩn thận nhiễm bệnh sẽ không tốt."
Thẩm Giai Giai vội vàng lắc đầu, trên mặt mang theo thần sắc ngây thơ: "Anh trai lại không bẩn, con sẽ không sinh bệnh."
Dứt lời, sắc mặt Thẩm Úc tái nhợt, thân thể lung lay như sắp đổ.