Cấp dưới của Trung tướng Hawke cung kính “mời” Kỷ Lăng ra ngoài, vừa ra đến cửa đã nhanh chóng thả tay ra, nghiêm chỉnh đứng qua một bên, lịch sự nói: “Mời ngài về cho.”
Kỷ Lăng tức tối hất tay Lodz ra: “Mấy người tránh ra! Tôi phải quay lại đó!”
Thế nhưng binh lính gác cửa nhận được lệnh đã giao, lần này họ hệt như hai quả núi sừng sững tử thủ cổng vào, máy móc nhắc lại: “Không có giấy phép thì ngài không thể vào bộ Quân sự.”
Ghét quá rồi đấy!
Kỷ Lăng không cam lòng chút nào! Cậu còn chưa đợi được đến phân đoạn Brendon nổi giận nữa mà, sao có thể cam lòng ra về như thế được? Cậu lại muốn xông vào trong lần nữa, nhưng đám lính canh cửa này dù có mắng chửi đánh đấm thì vẫn cứ đơ ra đó, còn cứng hơn bệ bồn cầu nữa, khiến Kỷ Lăng không cách nào thực hiện ý đồ…
Hồi lâu sau, khi cậu còn đang thở phì phò đứng ở đó thì đã ù ù cạc cạc bị Lodz nhét vào xe bay…
Thế là, cứ vậy thôi ấy hả?
Cứ thế mà quay về?
Nhưng không về thì còn làm ăn được gì đâu? Ngay cả cửa Bộ Quân sự cậu còn chẳng vào được nữa là!
Lodz nhìn sắc mặt Kỷ Lăng lúc trắng lúc xanh, sợ rằng tiếp sau đây mình sẽ trở thành đối tượng để cậu trút giận, ngay khi vừa đưa Kỷ Lăng về đến nhà xong thì chạy té khói, để lại mình Kỷ Lăng chơ vơ đứng trước cửa nhà…
Đến tận khi vào đến nhà rồi, Kỷ Lăng vẫn còn chưa hoàn hồn lại, có cảm giác như cậu đang nằm mơ vậy.
Sao mọi thứ lại đến mức thế này rồi?
Không phải tình tiết đúng như bản gốc sẽ là cậu đến sỉ vả người ta rồi bị vả mặt ngược lại, cuối cùng còn bị quăng ra khỏi Bộ Quân sự, mất hết mặt mũi hay sao? Tại sao tất cả đều không hề xảy ra, mình chỉ cứ thế chẳng hiểu mô tê gì mà về nhà? Từ đầu đến cuối, không một người nào nặng lời với mình hết, thậm chí là cả Nguyên soái Brendon vốn có tiếng đáng sợ, cũng chỉ vừa thốt một chữ “Cậu” thì đã có một Trung tướng Hawke nhảy ra cắt ngang rồi…
Tôi đây đánh vào thể diện của anh, sỉ nhục đồng chí mà anh coi trọng nhất, thế mà anh lại chẳng có phản ứng gì mà cứ thế để Trung tướng Hawke cho người đưa tôi đi? Đáng lẽ anh phải ngăn cản lại chứ? Chẳng lẽ anh không biết nói thế nào à?
Không phải tiểu thuyết miêu tả anh là Nguyên soái đầy thiết huyết, miêu tả người anh không ưa mắt nhất chính là mấy kẻ công tử bột đây sao? Tại sao đến khoảnh khắc then chốt anh lại sợ sệt chứ!
Kỷ Lăng thật sự cáu bẳn đến mức đấm ngực dậm chân.
Không nhờ vả được gì, không có ai có ích cả.
Cậu bực dọc cả ngày trời, bất chợt nhớ đến, hôm nay cậu làm vậy có thể xem như đã sỉ vả thành công rồi đúng không? Cậu đi đến bộ Quân sự phách lối, ồn ào một phen xong lại trở ra ngoài mà không hề bị thương tích gì, còn tát một bạt tai vang dội vào mặt Ninh Ngọc, khiến anh ta phải chịu thiệt nữa chứ?
Nhận ra được ý này khiến mặt Kỷ Lăng tức thì trắng bệch không còn chút máu, vẻ mặt ủ ê hẳn đi.
Đã qua hai kiếp, lần đầu tiên cậu sỉ vả người ta thành công…
Cậu hoảng thật rồi.
Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu? Tại sao chơi trò này lần thứ hai còn khó hơn lần thứ nhất vậy chứ? Mình đâu có làm gì đâu, sao chẳng hiểu sao lại mở phải game chế độ khó nhằn là thế nào?
“Cốc cốc cốc.” Cửa vang lên tiếng gõ.
Kỷ Lăng vẫn còn đắm chìm trong nỗi sầu muộn, ngẩng đầu lên thì trông thấy ngay người đàn ông tuấn tú có đôi mắt đen lay láy cùng màu tóc bạch kim đang đẩy cửa vào.
Mấy ngày trời không hó hé gì, sao tự dưng hôm nay người này lại tới vậy?
Kỷ Lăng trong phút chốc không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, trông sắc mặt cậu còn đen kịt hơn nữa, tình huống này chắc hẳn là cảnh “Nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm” rồi.
Văn Ngạn nghe nói Kỷ Lăng đến Bộ Quân sự thì liền nhớ lại chuyện kiếp trước, khi Kỷ Lăng trông thấy mớ tin tức kia, lại còn bị người khác xúi giục bèn đến gây chuyện với Ninh Ngọc, sau đó lại bị Brendon vô tình quăng ra khỏi cổng.
Chuyện này lan truyền khắp mọi ngóc ngách ở Đế Tinh khiến Kỷ Lăng tức thì trở thành trò cười của thiên hạ.
Các quý tộc cười nhạo cậu không biết lượng sức mình, thậm chí ngay cả một đứa dân quèn cũng có thể giẫm lên mặt cậu, còn chà xát thêm mấy cái nữa chứ.
Nhưng chưa hết, không lâu sau đó video Kỷ Lăng sỉ nhục Ninh Ngọc bị người ẩn danh nào đó tung lên mạng, những câu nói ấy hoàn toàn dấy lên lòng phẫn nộ của dân chúng.
Một kẻ quý tộc sa đọa tham sống sợ chết lại không có liêm sỉ mà đi sỉ nhục, chèn ép một anh hùng đã vào sinh ra tử, ngay tức khắc Kỷ Lăng bị tất cả cư dân mạng tấn công, ngày nào cũng có người mắng chửi cậu, trù cậu đi chết đi.
Kỷ Lăng chẳng những phải gánh chịu lấy sự khinh bỉ từ tầng lớp quý tộc, mà cậu còn phải chịu sự bạo lực mạng đến từ tầng lớp bình dân.
Chuyện này khiến cậu càng căm ghét Ninh Ngọc hơn, cũng từ đó càng phạm thêm nhiều lỗi lầm… Nhưng mà những việc này tạm thời không cần đề cập đến.
Tóm lại, kiếp này, vì sự thay đổi của Carlos nên Lodz không tới tìm Kỷ Lăng, Kỷ Lăng cũng không vì thế mà đến Bộ Quân sự.
Văn Ngạn vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không xảy ra nữa, nào ngờ mặc dù trễ hơn một ngày, nhưng rồi Kỷ Lăng vẫn đến Bộ Quân sự, đây là sơ sót của anh.
Cũng may lần này có Carlos ra tay, nên cuối cùng Kỷ Lăng cũng yên lành rời khỏi Bộ Quân sự.
Ngay khi biết đến kết quả này, trong lòng Văn Ngạn thở phào nhẹ nhõm mà cũng rất đỗi phức tạp, may mắn rằng Kỷ Lăng không sao, dù cho Carlos có mục đích gì đi nữa thì ít ra lần này, anh ta đã bảo vệ Kỷ Lăng.
Có điều Văn Ngạn vẫn không yên lòng về Kỷ Lăng, nên không kìm nén sự xốc nổi của bản thân mà vẫn cứ đến, thế mà vừa vào cửa đã trông thấy ngay dáng vẻ thở hổn hển của Kỷ Lăng, tức thì tim anh ấy cũng treo lơ lửng.
Chẳng lẽ còn chuyện gì khác mà anh ấy không hay biết hay sao?
Văn Ngạn khẽ khàng hỏi: “Ngài sao vậy? Ngài không vui à?”
Kỷ Lăng tức tối nhìn Văn Ngạn.
Vui vẻ ư, cậu làm sao mà vui vẻ cho được chứ? Theo đúng kịch bản thì lần cậu đi vả mặt này sẽ thất bại, đến cuối cùng chẳng những cậu thành một trò hề mà còn bị cư dân mạng tổng sỉ vả, cứ thế tích tụ lòng oán hận, không cam lòng lại tiếp tục đến gây chuyện với Ninh Ngọc… Bây giờ cậu lại bình yên vô sự, còn có lý do nào để căm ghét Ninh Ngọc nữa đây? Tình tiết câu chuyện làm sao mà phát triển được nữa?
Kỷ Lăng mất hứng hỏi: “Anh qua đây làm gì?”
Văn Ngạn yên lặng mất một lát rồi thú thật: “Tôi có nghe qua việc ngài đến Bộ Quân sự.”
Kỷ Lăng thầm nghĩ anh cũng hay lắm, quả nhiên là anh đang âm thầm tra xét hành tung của tôi.
Đến cả giấu cũng không thèm giấu nữa chứ, khinh tôi là một đứa ngốc hả! Cậu sa sầm mặt, tiếp tục diễn: “Đúng thế.”
Văn Ngạn nhìn thấy nỗi mất mát và phiền muộn trong đôi mắt của Kỷ Lăng.
Thiếu niên tức giận mà chẳng chút nào che giấu, cứ thể bộc lộ trước mặt anh ấy.
Rõ ràng cậu đã thành công rồi, nhưng sao lại còn tức giận như thế, mất mát như thế? Bởi vì Cảnh Tùy tỏ vẻ lấy lòng Ninh Ngọc hay sao?
Thật ra thì chuyện này vốn dĩ chẳng đáng là gì cả, ai cũng biết tỏng tất cả chỉ là đang diễn trò mà thôi.
Nhưng thiếu niên vẫn khăng khăng nó là thật, nếu nhìn từ một hướng khác, có lẽ không phải vì cậu ngu ngốc… mà bởi vì cậu quá để ý đến người kia, để ý đến mức trong mắt cậu không chứa nổi một hạt cát.
Có lẽ ý của cậu không phải là bắt chẹt Ninh Ngọc, mà chỉ muốn có được sự chú ý của Cảnh Tùy mà thôi.
Trong lòng Văn Ngạn vừa ghen tị vừa đau nhói, cậu yêu anh ta đến thế sao?
Nhưng anh ta sẽ không yêu cậu đâu, tại sao cậu không nhận thức được chuyện này cơ chứ.
Bờ môi Văn Ngạn mấp máy, nhưng anh ấy lại không đành lòng phớt lờ đi đôi mắt đầy khổ sở của thiếu niên, bèn trái lương tâm an ủi cậu: “Nếu như ngài khó chịu vì chuyện của Ninh Ngọc thì xin ngài không cần để trong lòng nữa, vì Bệ hạ không thích cậu ta đâu.”
Kỷ Lăng sao mà tin cho nổi, kiếp trước, chính mắt tôi đây thấy Cảnh Tùy thích Ninh Ngọc đấy nhé! Cậu bèn hỏi vặn lại: “Sao anh biết ngài ấy sẽ không thích chứ?”
Văn Ngạn đáp: “Thân phận của Bệ hạ cao quý bậc nào kia chứ, cũng chỉ có người với địa vị như ngài mới phù hợp để đứng bên cạnh ngài ấy thôi.
Ninh Ngọc dẫu sao cũng chỉ là một tên dân thường, sao có thể được Bệ hạ yêu thích?”
Giọng nói của người đàn ông dịu dàng lại thành khẩn, lời nói cũng có lý có tình, nếu Kỷ Lăng thật sự là nguyên chủ… đảm bảo mấy câu này có thể dỗ dành nguyên chủ đến mức trăm hoa đua nở, chẳng so đo chuyện này thêm làm gì.
Đáng tiếc hiện tại chỉ có Kỷ Lăng, cậu chẳng những không được an ủi mà còn cảm thấy khó chịu vô cùng… Cậu có nằm mơ cũng thấy rõ là Cảnh Tùy thích Ninh Ngọc kia mà!
Cái miệng này của anh đúng là không biết nói chuyện, nói nhăng nói cuội.
Sao anh còn không mau tưới dầu vào lửa luôn đi! Sử dụng kế sách khích bác ly gián mà anh thành thạo nhất để kích tôi tiếp tục đến gây rối Ninh Ngọc đi, đào hố cho tôi nhảy đi, ai cần anh đứng đó an ủi chứ hả! An ủi tôi có ích gì với anh chứ?
Tên phản diện này làm ăn chẳng đến nơi đến chốn gì hết!
Trong lòng Kỷ Lăng vô cùng uất ức, nhưng cậu biết hiện tại mình chẳng còn lý do gì để tiếp tục nổi cáu cả, vẻ mặt cậu nhăn nhó, ra vẻ miễn cưỡng đè nén tâm trạng đau buồn của mình, đánh mắt nhìn Văn Ngạn, hỏi dò: “Anh thật sự cảm thấy, Bệ hạ sẽ không thích anh ta sao?”
Văn Ngạn đáp rất nghiêm túc: “Đúng thế, ngài có thể yên tâm.”
Kỷ Lăng: “...”
Hai người mắt đối mắt.
Đôi mắt Văn Ngạn sâu lắng, dịu dàng, lại tràn đầy thành khẩn.
Đôi mắt Kỷ Lăng thì tối sầm, tâm trạng hoảng hốt.
Game đợt hai này chơi khó quá, vô cùng cực khổ.
Kiếp trước có thể ghép đôi cho hai bạn nhỏ một cách rất khoái trá, còn đến kiếp này, toàn bộ đều phản bội cậu mà thành chướng ngại vật hết, đến cả mấy nhân vật phản diện cũng mang dáng vẻ cải tà quy chính.
Trong lòng Kỷ Lăng dâng tràn từng cơn rét lạnh, không muốn ngồi đây đối phó với Văn Ngạn thêm phút nào nữa, bèn phất phất tay ý bảo Văn Ngạn ra ngoài.
Đúng lúc đó lại có một người hầu lật đật chạy tới, cung kính thưa với Kỷ Lăng: “Cậu chủ, Đại Công tước Carlos tới.”
Kỷ Lăng rất muốn đập bàn một cái rồi phán: Không gặp! Cút!
Hết kẻ này tới kẻ khác, chơi đủ chưa vậy, có thể để tôi nghỉ lấy hơi không?
Nhưng ngoài thực tế, cậu vẫn nói: “Mau mời chú Carlos vào.”
Muốn sống sót, cần sợ gì thì nên sợ đó.
Cậu quay đầu nhìn lại thì thấy Văn Ngạn vẫn đứng ở đó mà chưa rời đi, nhưng tiếc là có muốn đuổi người cũng không còn kịp, vì Carlos đã đi vào rồi.
Kỷ Lăng vội vàng tỉnh táo lên.
Carlos khoác lên mình một bộ lễ phục đính hai hàng khuy khiêm tốn lại xa xỉ, đeo một đôi găng tay trắng muốt, cầm cây trượng màu đen ánh bạc gần như chưa bao giờ rời tay.
Anh ta ngẩng đầu để lộ rộ gương mặt nho nhã, đôi mắt dịu dàng, cất giọng trêu đùa: “Trông sắc mặt cậu… ai đã trêu chọc nhóc đáng yêu không vui thế này?”
Nhóc đáng yêu… Kỷ Lăng thiếu chút nữa rụng sạch mớ da gà da vịt.
Trong lòng không nhịn được vờ nôn ọe: “Không anh thì còn ai nữa?”.
Nãy giờ cậu cũng đã ngẫm nghĩ lại kỹ càng rồi, tên Hawke kia tám phần mười là người của Carlos, bởi vì từ sau khi cậu sống lại, chỉ có người này là sai lệch nhiều nhất, ngày nào cũng bày đủ thứ chuyện.
Hay quá nhỉ, làm hỏng chuyện của tôi mà còn đến tận nhà lên mặt ra uy, đúng là giỏi lắm.
Đôi mắt Kỷ Lăng ưu sầu, sâu xa đáp: “Không có gì hết.”
“Thật à?” Carlos khẽ cười, sau đó tầm mắt lướt qua Văn Ngạn đang đứng một bên, trong đôi mắt chợt lóe qua chớp nhoáng một tia sáng lạnh lẽo.
Cậu cũng vì Kỷ Lăng mà đến đây à, xem ra lần cảnh cáo trước, cậu không hề nghe lọt tai rồi…
Văn Ngạn chống lại ánh nhìn của Carlos, một lát sau thì dời ánh mắt đi vô cùng tự nhiên.
Đáng lý ra, nếu Văn Ngạn cứ tiếp tục ở đây thì không hợp lẽ lắm, nhưng anh ấy không yên tâm khi để Carlos và Kỷ Lăng ở một mình với nhau, vì thế cứ như không thấy nét cảnh cáo của Carlos mà lặng lẽ đứng một bên không nhúc nhích.
Carlos từ tốn thu hồi tầm mắt, đè lại tia rét buốt trong mắt.
Văn Ngạn có thể để đấy, mai này xử lý cũng được, bây giờ an ủi nhóc đáng yêu này vẫn quan trọng hơn.
Anh ta tiến lên hai bước, đến bên cạnh Kỷ Lăng, đôi mắt khẽ hiện lên nét cười: “Cậu có chuyện gì không vui đều viết hết lên mặt, tôi thấy đâu phải là không có chuyện gì, chỉ là cậu không muốn nói với tôi thôi.”
Bầu không khí lúc này lại rơi vào khoảng dừng lúng túng, nhưng bị ép buộc phải tiếp tục trò chuyện đầy gượng gạo với tên phản diện này thì cậu thật sự chẳng có hứng tẹo nào.
Cậu nhìn đôi mắt chan chứa ý cười đầy dịu dàng của Carlos mà lòng bàn chân không khỏi phát rét, nhưng cuối cùng thì lòng khó chịu vẫn áp đảo nỗi sợ hãi.
Nếu không vì Carlos thì vốn dĩ sẽ chẳng có nhiều biến số như thế, bây giờ tình tiết truyện đều đã đi đến nước này… làm cách nào khai triển được đoạn sau nữa đây? Tất cả những điều này khiến lòng Kỷ Lăng loạn cào cào, tẩu hỏa nhập ma.
Sẵn nói tới, cuốn tiểu thuyết này có tên là “Vạn nhân mê ở chốn Tinh Tế”, tên sao nội dung vậy, đây là một cuốn truyện thể loại vạn nhân mê, mà còn ác hơn là cường công cường thụ nữa! Trong truyện, dù là chính diện hay phản diện thì đều thích nhân vật thụ chính Ninh Ngọc hết, đến cả trùm sò phản diện Carlos cũng không ngoại lệ.
Mặc dù anh ta chưa từng bày tỏ mình yêu thích Ninh Ngọc, nhưng vì anh ta đối chọi với Cảnh Tùy nên cũng muốn tranh cướp Ninh Ngọc về tay.
Dù mục đích không mấy tốt đẹp, nhưng bỏ ra tận bốn năm thì chắc cũng phải có ý gì đó với Ninh Ngọc chứ? Bằng không với tính cách vốn có của Carlos thì anh ta đời nào lại muốn có bất kỳ quan hệ gì với người thuộc tầng lớp bình dân.
Bây giờ Carlos chắc là đã để mắt đến Ninh Ngọc rồi, dựa theo những chiêu trò đời trước thì chắc là anh ta sẽ lấy lòng Ninh Ngọc trước, rồi thông qua Ninh Ngọc phá hỏng kế hoạch của Cảnh Tùy.
Ngày hôm nay anh ta nhúng tay vào chuyện của mình, có khi nào vì anh ta đã có tình cảm với Ninh Ngọc không?
Hôm nay mình vả mặt Ninh Ngọc thành công, chẳng phải điều đó đã chứng tỏ rằng Brendon vô tích sự, không thể bảo vệ người của mình hay sao? Vậy thì khi Carlos chìa cành ô liu với Ninh Ngọc, dù không thể lôi kéo con cờ trọng yếu nhất qua phe mình thì cũng có thể khiến Cảnh Tùy lẫn Brendon ngột ngạt… Kỷ Lăng nghĩ đến đấy thì đã thông suốt mọi chuyện.
Cay độc, quá là cay độc!
Kỷ Lăng tưởng rằng mình đã biết tỏng âm mưu của Carlos, trong đầu nhảy số, giả vờ mất mát cúi đầu: “...!Tôi nghe người ta nói Bệ hạ rất thích người tên Ninh Ngọc gì đó.”
Carlos nhìn cậu, từ tốn hỏi lại: “Chỉ vì chuyện cỏn con này mà buồn à?”
Giọng Kỷ Lăng rất tủi thân, cậu mở đôi mắt thật to mà nhìn anh ta: “Chú không thấy ai cũng nói như thế trên mạng hay sao? Nếu Bệ hạ thật sự thích anh ta thì phải làm sao đây? Bệ hạ ngài ấy… từ trước đến giờ chưa từng đối xử tốt với tên dân đen nào giống vậy hết…”
Nhìn đi, Ninh Ngọc rất khác, anh mau mau đến cướp anh ta về từ tay Cảnh Tùy đi!
Carlos nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của cậu thiếu niên, đôi đồng tử dần dần trở nên u ám.
Lòng dạ của tên kia chỉ là một khối đá, dù có ủ cỡ nào cũng không ấm lên được, thế mà cậu vẫn cứ thích tên kia đến vậy sao? Mà sự kìm nén nỗi bức bối phiền muộn trong lòng mình đây là gì? Là nỗi ghen tị à?
Giọng Carlos trầm xuống: “Cũng chỉ là một tên dân mọn, đến cả đầu ngón chân của cậu cũng không bì được, cậu cần gì phải vì kẻ đó mà tức tối.”
Ha, anh đúng là loại tra nam, nói dối mà không biết ngượng miệng.
Đừng có tưởng tôi không biết, chắc chắn là anh đang xem thường tôi, trong mắt anh, loại công tử ăn hại như tôi chắc chắn không thể sánh bằng con cờ Ninh Ngọc hữu dụng hơn kia rồi, anh ta là thần tượng được toàn dân yêu mến đấy.
Kỷ Lăng dùng giọng điệu chua xót mà nói: “Nhưng Bệ hạ…”
Carlos bình tĩnh nhìn cậu, sau một hồi yên lặng liền cất lời: “Cậu không thích cậu ta đến thế à?”
Kỷ Lăng gật đầu thật mạnh!
Tình yêu của tôi với Cảnh Tùy trăm sông về một biển, còn với Ninh Ngọc chính là kẻ đứng hai đầu chiến tuyến!
Đôi môi mỏng của Carlos khẽ nhếch, chằm chằm nhìn Kỷ Lăng hồi lâu, từ tốn đáp: “Thế thì…”
Kỷ Lăng nhìn anh ta đầy mong chờ.
Đôi mắt Carlos rất mực dịu dàng, khẽ khàng nói: “Tôi giúp cậu giết cậu ta nhé, chịu không nào?”
Kỷ Lăng: “...”
Sự dịu dàng lẫn tàn nhẫn pha tạp hoàn hảo trong đôi đồng tử màu nâu của người đàn ông.
Khi anh ta nói ra những lời này, giọng nói nhẹ bẫng đến mức như đang buông lời dỗ dành một đứa con nít, bảo rằng nếu cậu không thích món đồ chơi này, thì tôi đập nát nó cho cậu nhé?
Kỷ Lăng ngỡ ngàng nhìn Carlos, biểu cảm thay đổi, từng chút một đờ ra, miệng há to, lời định nói như mắc kẹt trong cổ họng.