Giữ chặt cánh tay rất nhỏ đang lung lay của nàng, Mục Trì Thanh vừa duy trì cân bằng vừa cắn răng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hắn đã không rảnh lo đến tâm tình của mình, trong nháy mắt khi nhìn thấy Thời An ngã xuống kia, lồng ngực giống như là thiếu khuyết một mảnh, chỉ nhảy lên theo bản năng, một phen túm lấy đối phương, mồ hôi lạnh dường như trong nháy mắt đổ đầy toàn bộ sống lưng.
Mục Trì Thanh cắn chặt răng, hơi siết chặt cánh tay, nhìn thấy sự kinh sợ nơi đáy mắt đối phương không sót cái gì, hắn nói: “Đừng sợ, cũng đừng nhìn xuống.”
Thời An không dám động, không cần vai ác nói nàng cũng không dám, nhắm mắt lại không thèm nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nữa, nỗ lực duy trì thân thể ổn định, vì để giảm bớt một chút trở ngại cho vai ác.
Nhưng mà khắp nơi đều không có chỗ dựa, chuyện đột nhiên xảy ra, lúc này chỉ dựa vào cái thân cây mượn sức cũng không làm được gì, nếu muốn dựa vào sức lực của một người kéo nàng lên thì thật sự là quá khó.
Mục Trì Thanh mím môi càng chặt, hắn dùng sức nắm chặt cánh tay Thời An, bảo đảm đối phương sẽ không ngã xuống, nhắm mắt, trong nháy mắt hắn buông ra một cái tay khác, rút dao găm ra cắm lên mặt đất rồi nắm chặt.
Tuy rằng cuối cùng cũng giữ được nhưng bởi vì động tác này, hai người đều rơi xuống thêm một đoạn, Thời An chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên rơi xuống, ngay sau đó lại bỗng nhiên ngừng lại.
Nàng không rảnh lo cho mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy nửa người vai ác chồm xuống hố to, chỉ thiếu chút nữa thôi thì có thể xem như treo nửa người rồi, tràn ngập nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có khả năng rơi xuống dưới.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, vai ác sẽ bị nàng kéo xuống mất.
Thời An nhìn về phía trán đối phương đã nổi đầy gân xanh, thầm nghĩ, vai ác sắp kiên trì không nổi nữa, nàng rũ lông mi xuống, một lúc lâu sau mở miệng, nhẹ giọng nói: “Mục Trì Thanh, ngươi buông tay đi.”
Tuy rằng liên hệ không được với hệ thống nhưng mà nàng ngã xuống khả năng cao là sẽ thoát ra khỏi trò chơi, chẳng qua trong nháy mắt rơi xuống kia sẽ bị đau đớn giả tưởng một chút mà thôi, nhưng vai ác và nàng không giống nhau, vết thương với hắn là sự thật, độ cao như vậy, còn có những cái cọc nhọn dựng thẳng nơi đáy hố, một khi ngã xuống, tổn thương gân cốt đã là nhẹ.(TN x T Y T)
Nàng không muốn nhìn vai ác bị thương, càng không muốn nhìn đối phương bởi vì nàng mà từ đây đi đứng không tốt, cũng hoặc là…
Nàng cắn chặt cánh môi, lại lần nữa mở miệng: “Mục Trì…”
Thời An há miệng, ngơ ngác nhìn về phía đối phương, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mục Trì Thanh lộ cảm xúc ra ngoài như thế, cơ hồ là gào thét nói ra hai chữ kia, trong lòng nàng bỗng nhiên run lên, cảm giác đau nhói giống như làn truyền từ mắt cá chân đi lên, chiếm cứ trái tim nàng.
Thời An nhanh chóng động đậy đôi mắt, nhịn xuống hơi nước hiện lên trong hốc mắt, nhìn hắn, tiếp tục nói: “Ta sẽ không có việc gì, ngươi đã quên ta không phải phàm nhân sao.”
Mục Trì Thanh giống như không nghe thấy, không nói một tiếng nào, vừa không lên tiếng cũng không buông tay nàng ra.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Thời An không bảo Mục Trì Thanh buông tay nữa, bởi vì nàng biết hắn sẽ không thể nào đồng ý.
Nàng ở trong đầu gọi hệ thống mấy lần rồi nhưng đáng tiếc không có câu trả lời, cũng không biết có phải cửa hàng cũng đang cải tạo hay không mà cũng không mở ra được, nếu không nàng còn có thể đổi một số đồ vật.
Phía trên, toàn bộ lưỡi dao găm đều cắm vào trong lòng đất, chỉ dư lại phần cán dao bên ngoài, hô hấp của Mục Trì Thanh dồn dập, cánh tay níu Thời An lại dùng sức, đồng thời nhích thân thể của mình về phía sau một chút, gân xanh trên cánh tay cũng bởi vì dùng sức mà nổi đầy lên, mồ hôi hột chảy từ gò má xuống, theo cằm nhỏ xuống đồng cỏ.
May mà cái hố nàng ngã xuống không sâu, bên cạnh hố sâu còn có không ít đất đá bằng phẳng, Mục Trì Thanh chỉ cần kéo nàng đến vị trí cao hơn một chút so với lần thứ hai ngã thì có thể hơi mượn một chút sức lực.
Hai người ai cũng không nói gì, ăn ý nhích về phía sau một chút xíu, cũng may lần này không có việc gì ngoài ý muốn, thuận lợi lên đến bên bờ, Thời An ngẩng đầu nhìn cọc đất nhô lên bên cạnh bờ hố sâu, đang do dự nên đưa tay bắt hay không, giảm bớt áp lực cho Mục Trì Thanh liền nghe thấy âm thanh đối phương khàn khàn nói: “Đừng động.”
Thời An hơi sững sờ, ở góc độ này, đối phương rõ ràng không nhìn thấy được nàng, làm sao biết nàng đang nghĩ cái gì.
Ngay vào lúc nàng đang nghĩ lung tung, cánh tay cầm tay nàng bắt đầu dùng sức, nàng đột nhiên bị kéo, nửa người lộ ra khỏi hố sâu, ngước mắt lên nhìn thấy được Mục Trì Thanh đầu tiên, thân thể bởi vì theo quán tính mà đồ nhào về phía trước, một cái tay khác bị đối phương thuận thế nắm lại, hai người đồng loạt ngả về phía sau, lăn hai vòng tại chỗ, mới dừng lại.
Thời An nhìn mình cách hố sâu mấy thước, chớp mắt mấy cái, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, vốn dĩ đã căng thẳng lại như bị rút hết xương trong nháy mắt, cả người mềm nhũn vô lực ngã xuống.
Nàng không ngã xuống đất mà được Mục Trì Thanh bảo vệ cẩn trọng ôm vào trong lòng, giờ phút này đối phương ngửa mặt hướng lên trên, Thời An nằm ở trên người hắn, nặng nề hô hấp, chưa kịp tỉnh táo lại.
Dáng vẻ của Mục Trì Thanh cũng không khá hơn là bao so với Thời An, tóc mai hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, dính bết lên mặt, môi cũng bị nứt thành hai đường, là bị bản thân cắn, thở hổn hển thật sâu một lúc, chật vật không chịu nổi.
Một lúc lâu sau, Mục Trì Thanh dần hồi phục lại mới ý thức được người dựa vào ngực mình, hắn giật giật ngón tay tê dại, từ từ nâng lên, từ phía sau đặt lên vai đối phương, nhắm mắt lại, cảm thấy mình như ôm một đám mây.
Ban đầu thì Thời An gặp phải rắn, sau đó lại là hố sâu, hệ thống lại đột nhiên không liên lạc được, chuyện xảy ra liên tiếp khiến nàng sợ hãi bất an, vào lúc này mới miễn cưỡng có cảm giác chân thực. Nàng nhổm người lên dịch sang một bên, cảm thấy bờ vai bị chạm vào, nàng ngẩng đầu lên nhìn vai ác, thấy đối phương nhắm mắt nghỉ ngơi liền không để ý.
Núi rừng mang theo gió thu lạnh lẽo, từ từ thổi qua hai người, Thời An liên tiếp hắt xì mấy cái, nàng duỗi tay xoa xoa chóp mũi, cảm thấy có chút lạnh.
Độc của rắn lúc trước đã được giải, cảm giác tê dại đau đớn cũng không biết biến mất từ khi nào, nhưng miệng vết thương ở mắt cá chân vẫn không sử dụng lực nhiều được như cũ, tiếp tục đi xuống núi là điều không có khả năng.
Thời An duỗi tay che mắt, ngửa đầu lên nhìn về phía bầu trời, lại phát hiện ánh năng không biết từ khi nào đã ảm đạm, như là đè nặng một tầng mây thật dày, giống như sắp mưa.
Nàng nhíu mày lại, mơ mơ màng màng muốn nói cho vai ác biết cả hai nên nhanh chóng trở về mới được, nàng mở miệng: “Mục Trì Thanh…”
Lời còn chưa dứt, thân thể mềm nhũn, mềm mại ngã xuống một bên, trước mặt là một mảng choáng váng, như bông tuyết bay múa, nàng cũng chưa ngất đi, chẳng qua là cả người vô lực, đầu hôn mê.
Bị giật mình cộng thêm gió núi, nhiều gió lạnh ào ào thổi đến một chút cũng không kịp đề phòng.
Mơ hồ bên tai có tiếng vai ác đang gọi nàng, cố hết sức cong khóe môi lên, tự cho rằng bản thân đang cười trấn an đối phương một cái, sau đó liền yên tâm ngủ mê man.
Trước khi ý thức rơi vào bóng tối, Thời An còn đang suy nghĩ rõ ràng nàng vô cùng khỏe mạnh, tại sao vào trò chơi lại không chịu nổi một kích như vậy, nhất là lúc này, dường như có chút yếu ớt, có phải do hệ thống cập nhật nên làm rối loạn số liệu của nàng hay không?
Nhưng mà không đợi nàng suy nghĩ ra đã vội vàng đi tìm Chu công.
***
Chờ đến khi Thời An lại mở mắt ra, bên ngoài đã là một mảng tối đen, bốn phía yên tĩnh lại trống trải, hiện lên đống lửa luôn tràn đầy củi, ánh lửa chiếu ra cái bóng ngược chập chờn đung đưa, cực kỳ giống như cảnh tượng trong truyện.
Thời An chớp mắt mấy cái, đầu óc ngây ngốc suy nghĩ, nàng đang ở đâu đây?
Sách của nàng, điều hòa, hoa nhỏ đâu?
Nàng nhíu mày lại suy nghĩ một lát, nhớ tới hình như mình đang ở trong trò chơi hôn mê bất tỉnh, chờ đến khi chậm rì rì ngồi dậy xong, tầm mắt dọc theo bốn phía nhìn quanh một vòng mới phát hiện bản thân dường như đang ở trong một sơn động.
Bên ngoài sơn động truyền tới động tĩnh, Thời An phản ứng có chút chậm giương mắt nhìn, liền thấy vai ác đang ôm một bó cành khô đi vào, bốn mắt nhìn nhau, nàng xoa xoa trán, hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Mục Trì Thanh giấu đi sự vui mừng trong đáy mắt, đi đến trước đống lửa, đem từng cành cây khô bỏ vào, nói: “Sơn động trên núi, thỉnh thoảng ta sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi.”
Thời An chậm rì rì à một tiếng, thầm nghĩ khó trách lại có không ít đồ vật, trên người nàng còn nhiều hơn một cái áo ngoài, hẳn cũng là vai ác để lại nơi này.
Mục Trì Thanh cho củi vào xong, đổ chén nước ấm đưa qua, hỏi: “Còn khó chịu không?”
Thời An lắc lắc đầu, so với lúc trước thì cảm giác tốt hơn nhiều, nhưng mà nàng ngủ có chút lâu, trên người còn lộ ra dáng vẻ lười biếng, nàng duỗi tay tiếp nhận chén nước, uống vài ngụm: “Giờ nào rồi?”
Uống xong một chén nước, cũng không chờ vai ác lên tiếng, Thời An có chút hoang mang ngẩng đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lông mi Mục Trì Thanh chớp vài cái, nhận lại chén nước, nói: “Giờ Tý canh sáu.”
Thời An trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, không phải nói một lần nhiều nhất là một ngày sao, sao qua 12 giờ rồi mà nàng còn chưa thoát ra khỏi trò chơi, là bởi vì nàng không cẩn thận ngất đi sao? Hay là do đến bây giờ trò chơi còn chưa kết thúc cập nhật?
“Hệ thống, hệ thống, hệ thống!”
“Ký chủ, cô không cần lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy rồi.”
Thời An không rảnh lo so đo với nó, vội vàng hỏi: “Tại sao tôi còn ở trong trò chơi?”
Hệ thống: “Trò chơi cập nhật rồi, cần ký chủ tự động đăng xuất ra ngoài, trước 12 giờ tôi có nhắc nhở ký chủ nhưng mà không nhận được hồi đáp.”
Thời An: “Vậy tôi không ra được nữa à?”
Hệ thống: “Không phải, ký chủ chỉ cần chờ thêm mấy giờ nữa, chờ cập nhật xong sẽ có thể rời đi.”
Trả lời xong, hệ thống giống như lập tức rớt mạng, Thời An còn muốn truy hỏi thời gian chính xác nữa, kết quả chỉ nghe thấy mấy âm thanh tạp âm đứt quãng.
====
CHIẾT ĐẠI (Hoàn)
Editor: Team TN
Tác giả: Phiêu Lượng Thiểm Quang
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Cẩu huyết, Ngược luyến, Gương vỡ lại lành, Cung đình hầu tước, Cải trang giả dạng, Cường thủ hào đoạt, 1v1, Thị giác nữ chủ.
Văn án:
Đại Tranh suốt ngày cải nam trang, thông minh tài năng, có thể giải đề mà người khác không thể làm. Nhưng mà, nàng cũng chỉ là một tư nô thô lỗ trong hào phủ thiên viện.
Có một ngày, nàng cứu được một nam nhân bị trọng thương, Phó Lan Tiêu.
Dường như hắn bị kiếm đâm bị thương, trong mắt hắn luôn mang theo sự u ám khiến nàng không hiểu.
Đại Tranh đối xử với hắn rất tốt, nhưng trong mắt Phó Lan Tiêu, nàng cũng chỉ là một tư nô thấp kém.
Thẳng đến lúc gần đến năm mới của năm ấy, Phó Lan Tiêu quay về Đông Sơn, trở về địa vị cao vời, dùng một mồi lửa dứt khoát đốt cháy nơi mà hai người từng nương náu.
Khi Đại Tranh nhìn thấy chiếc xe ngựa đến đón Phó Lan Tiêu. Hóa ra, hắn là quý nhân mãi mãi không thể với tới mà nàng và hắn từng nói, giữa bọn họ có một vực sâu ngăn cách ở giữa, những ước định của năm đó thật giống như những trò đùa, như sự chê cười chói tai
***
Trời xui đất khiến, Đại Tranh có một thân phận mới, nàng muốn tham gia thi xử, muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Sau khi thi đậu, nàng nhận được một phong thư tuyệt mật mời đến Ngự Hoa Viên, không ngờ vừa đến nơi lại bị một người đè lên núi giả, sau khi nàng thấy rõ gương mặt quen thuộc đó, Cửu hoàng tử mặt mày như họa, thanh danh hiển hách, tính khí bất thường.
Khuôn mặt nam nhân trong ký ức của nàng đầy sự trào phúng và tàn nhẫn: “Ngươi có biết tội khi quân sẽ bị xử lý thế nào không?”
***
Bề ngoài Phó Lan Tiêu là người chính trực nhưng thật ra hắn là người tàn nhẫn và độc ác, dã tâm ngút trời, từ Cửu hoàng tử giấu tài đến Thái Tử cao cao tại thượng, ta thà phụ người còn hơn để người phụ ta.
Nhưng hắn sai rồi, tâm quyết tuyệt của hắn cũng nảy sinh biến cố.
Đại Tranh, một tư nô mạt tịch mà hắn từng chướng mắt, cũng là trọng thần, là cái gai trong mắt của hắn.
Cũng là dung mạo mà hắn chạm không đến, xua không được trong những giấc mơ. Bởi vì sau trận hỏa hoạn đó, ánh mắt nàng nhìn hắn đã không còn tình yêu và khao khát nữa.
Nàng đã từng xem hắn như sinh mạng nhưng sau đó, những thứ hắn cho nàng, nàng cũng không cảm thấy hứng thú.
Lưu ý:
1.1v1 truy thê hỏa táng tràng, có yếu tố cưỡng chế, một hoàng đế yêu nàng nông thôn.
2. Tình cảm là chính, mọi cốt truyện đều lót đường cho câu truyện của hai người.
Tag: Cung đình hầu tước, gương vỡ lại lành, duyên trời tác hợp.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Đại Tranh ┃ vai phụ: Phó Lan Tiêu (Lan Cửu) ┃ cái khác: