Hắn do dự một chút nhưng đúng thật như lời Thời An nói, Thời An hoàn toàn không để chuyện lần trước sự ở trong lòng, trò chơi cũng không phải ngày nào cũng cập nhật, hơn nữa hệ thống đã bảo đảm, lần sau nếu như lại cập nhật nữa thì sẽ thông báo trước cho nàng.
Nàng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu ứng: “Được chứ, vậy khi nào chúng ta đi?”
Mục Trì Thanh nhìn bộ dáng nàng không có một chút khúc mắc nào, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì đó, chậm rãi nở nụ cười, nhất cử nhất động hôm nay của hắn làm nàng rất vui vẻ sao.
Hắn cong khóe môi lên, giọng nói có chút nhẹ nhàng, nói: “Bây giờ liền đi thôi.”
Khác với lần trước, xe ngựa lần này không còn tùy tiện tìm vị lão bá thuê nữa, mà là xe ngựa dành riêng cho vai ác trong một năm nay, từ bên ngoài nhìn không ra cái gì, bên trong bố trí vô cùng thanh nhã thoải mái, bởi vì có mã phu lái xe cho nên lúc này Thời An đang ngồi ở trong xe.
Bọn họ xuất phát từ trạm dịch, sứ thần nước Thịnh nghe nói Mục Trì Thanh muốn suốt đêm đi sơn cốc, hận không thể trực tiếp đánh ngất hắn, sau đó cột lên xe ngựa lập tức lên đường.
Trên xe ngựa, Thời An nghĩ bộ dáng sắp phát điên vừa rồi của vị kia sứ thần, hỏi: “Không quan trọng sao?”
Mục Trì Thanh lắc đầu: “Không có việc gì, kịp.”
Thời An thấy giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, không giống như là thuận miệng tìm lý do tới thoái thác liền không tiếp tục hỏi nữa, nàng cầm điểm tâm vai ác đưa qua, chậm rãi ăn, nghĩ đến mấy năm trước đối phương dùng ngọc bội đổi bánh cho nàng, Thời An có chút vinh dự cảm khái, đứa con của nàng cuối cùng cũng trải qua gian khổ rồi.
Nàng yên lặng nhìn người bên cạnh vài lần, đoan trang tao nhã, hoàn toàn không còn dáng vẻ của vai phản diện.
Thời An thầm nghĩ, về sau không thể gọi hắn là vai ác trong lòng nữa rồi, nên đổi xưng hô thôi, nàng có chút hơi đáng tiếc, cảm thấy vẫn là hai chữ vai ác này vừa thân mật vừa đáng yêu, thôi cứ gọi như vậy đi, dù sao đối phương cũng không biết, đúng chứ?
Tại sơn cốc phía sau ngon núi, phần lớn gió lạnh cuồng nộ đều bị dãy núi trải dài chặn lại, chút gió núi còn sót lại thổi vào giữa hai người mang theo một chút mát lạnh của đêm thu.
Mục Trì Thanh nhìn tóc mai Thời An bị thổi bay, lấy từ trên xe ngựa ra một kiện áo khoác, giũ ra khoác lên vai nàng.
Vừa rồi Thời An còn đang do dự có nên đổi một bộ quần áo khác hay không, trên vai liền nặng hơn, cả người giống như được bao phủ trong sự ấm áp, từ cổ đến mắt cá chân, bảo vệ kín mít.
Nàng lôi kéo áo khoác bên ngoài, gom lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Mục Trì Thanh một cái, click mở của hàng hệ thống, chờ mã phu lái xe ngựa rời đi, ngón tay nàng khẽ động, đổi ra một kiện áo khoác xinh đẹp từ cửa hàng, màu đen tuyền là chính, phía trên còn có hạc và mây thêu bằng vàng, ở trong bóng đêm cũng lấp lánh ánh sáng, giống như là hàm chứa ánh trăng vô tận.
Đây là cái mà nàng nhìn trúng ở trong cửa hàng, xinh đẹp quý giá, khi nàng nhìn thấy, trong đầu liền tưởng tượng ra bộ dáng Mục Trì Thanh khi phủ thêm nó, hẳn là vô cùng thích hợp.
Biểu tình Thời An chờ mong, hai mắt sáng lên thúc giục: “Thất thần làm cái gì, mau mặc vào.”
Mục Trì Thanh đè xuống khóe môi nhịn không được muốn nhếch lên, nghe lời tiếp nhận, tiện tay mở ra, áo ngoài ở trong bóng đêm xẹt qua một đường cong xinh đẹp, nhẹ nhàng dừng ở đầu vai.
Hắn nhìn về phía Thời An, ở trong mắt đối phương thấy được một vẻ kinh diễm, khóe môi rốt cuộc cũng không nhịn được mà nâng lên, chớp mắt một cái, hàng mi dài của hắn run rẩy, hỏi: “Đây là quà sinh nhật năm nay à?”
Thời An đang thưởng thức sắc đẹp, vừa cảm khái tướng mạo của Mục Trì Thanh thật sự là quá đẹp, vừa cảm thấy ánh mắt mình quá tốt, nghe hắn hỏi như vậy liền nói: “Xem như là quà năm trước, bù lại cho ngươi.”
Thật ra nàng còn có một bộ nữa, lần trước cửa hàng không mở được, nàng đem khối ngọc trắng kia trả lại cho đối phương, nhưng đó vốn chính là của Mục Trì Thanh, không tính là quà gì, chỉ là vật về chủ cũ mà thôi.
Chẳng qua là bây giờ mà nhắc đến có vẻ sẽ phá hỏng bầu không khí. Thời An do dự một chút, hỏi hắn: “Quà sinh nhật năm nay ngươi muốn cái gì?”
Lúc vừa rồi đổi áo khoác nàng còn cố ý nhìn tích phân của mình, vẫn còn thừa rất nhiều, phàm là đồ vật có mở khóa trong cửa hàng nàng đều có thể mua được.
Thời An cảm thấy mình giống như bà tiên đỡ đầu vậy, cất giấu một món bảo bối muốn đưa đi, nàng nhịn không được nhắc nhở “tiểu công chúa”: “Muốn nhiều hơn mấy cái cũng có thể.”
Nàng mới vừa nói xong liền thấy biểu tình Mục Trì Thanh cứng lại, hàng mi dài run rẩy vài cái, đuôi mắt cũng rũ xuống theo.
“Làm sao vậy?”
Mục Trì Thanh nhấp môi dưới, giương mắt bình tĩnh nhìn về phía nàng: “Sang năm nàng cũng không tới sao?”
Thời An bị hắn hỏi đến ngây ngẩn cả người, sau đó là một trận đau lòng, năm trước nàng không thể tới, có phải vai ác đã đợi nàng rất lâu hay không, mãi đến cuối cùng trong lòng đầy thất vọng mới từ bỏ.
Nàng không chút nghĩ ngợi, nghiêm túc hứa hẹn: “Sang năm ta nhất định sẽ đến.”
Gió thổi trong sơn cốc đến giữa tóc mai, dung nhan thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt trong vắt giống như hồ nước, ở trong bóng đêm vô cùng sáng ngời, Mục Trì Thanh nhìn Thời An, đột nhiên muốn thời khắc này tuyệt đối đừng trôi qua, nhưng mà ý tưởng như vậy chỉ duy trì ngắn ngủn một chớp mắt, thứ hắn muốn không chỉ là một lời cam kết.
Ánh trăng không biết giấu ở phương nào, đầy sao hội tụ, phủ kín toàn bộ bầu trời đêm.
Thời An được Mục Trì Thanh dẫn đến một sườn núi trong sơn cốc, ngồi trên mặt đất, nàng ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm trên đỉnh đầu, nhịn không được phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán, cảnh đêm ngàn năm trước chậm rãi phô bày trước mắt, ngân hà rộng lớn, vạn dặm vô ngần, nàng có thể có một khắc như vậy, quên mất bản thân mình đang ở trong trò chơi.
Nàng lẳng lặng nhìn một lát, đột nhiên nghiêng mặt nhìn về phía bên cạnh, lại vừa đúng lúc đụng phải tầm mắt Mục Trì Thanh nhìn qua. Thời An sửng sốt, ngay sau đó hai mắt hơi cong lên, làm bộ làm tịch nói: “Cầu nguyện với ngôi sao, giấc mộng đó có thể trở thành sự thật.”
Không biết Mục Trì Thanh có mắc mưu hay không nhưng mà hắn vẫn nghe lời đóng mí mắt lại, hắn nói: “Quà sinh nhật năm nay, ta muốn một túi kẹo.”
Đó là đồ mà nàng có nhiều nhất trong cửa hàng, Thời An hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ muốn cái này, theo bản năng nhíu mày lại, một lát sau, nàng nhẹ giọng hỏi: “Còn gì nữa không?”
Mục Trì Thanh nói: “Còn thừa lại, chờ sang năm……”
Thời An mím môi, rũ mắt, lần đầu cắt ngang hắn nói: “Mục Trì Thanh, ta nói lại, lần sau ta nhất định sẽ đến.”
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ: “Ta biết.”
Mí mắt Thời An giật giật, nghe hắn tiếp tục nói: “Chỉ là ngày mai ta sẽ phải về nước Thịnh, núi cao sông dài, đường xá không tiện.”
Trong tầm mắt, một bàn tay to xương khớp rõ ràng nắm lấy ống tay áo nàng, nhẹ nhàng cọ cọ vài cái, mang theo vài phần làm nũng lấy lòng, Mục Trì Thanh khẽ mỉm cười, hỏi: “Nàng tức giận à?”
Gương mặt Thời An ửng đỏ, bụm mặt rầu rĩ nói: “Không có.”
***
Sau khi Thời An rời khỏi trò chơi. Cô không rời đi luôn mà gọi hệ thống ra ngoài.
Cô nói thẳng suy nghĩ trong đầu, nói: “Lần trước trò chơi cập nhật. Tôi bị lỡ thời hạn offline cho nên ở lâu thêm trong trò chơi mấy giờ. Sau khi ra khỏi trò chơi, tuy rằng thời gian lâu hơn trước đây nhưng cũng không có sự khác biệt là mấy. Nói như vậy, có phải là không hạn chế số ngày tôi ở trong trò chơi nữa rồi không?”
Thời An hỏi xong. Cô đợi một lúc lâu cũng không thấy hệ thống trả lời. Rõ ràng là đang giả chết. Cô dứt khoát ấn vào nút gỡ cài đặt, gõ vào một bên, công khai đe dọa.
Hệ thống nghẹn một lúc, không tình truyện trả lời, ấp úng nói: “Về lý thuyết có thể là như vậy.”
Thời An nhíu mày, hỏi tiếp “Cho nên?”
Hệ thống do dự một lúc, nói: “Trò chơi còn chưa phát triển đến bước này. Cưỡng ép ở lại trong trò chơi sẽ dẫn đến số liệu không ổn định.” Nói xong nó lại cố gắng cứu vãn: “Nhưng chờ sau khi chính thức ra mắt là có thể làm được!”
Thời An mím môi dưới, trong lòng có chút tiếc nuối. Cô vốn định nói nếu có thể thì lần sau có thể ở lâu thêm mấy ngày. Dù sao, không bao lâu nữa cô cũng sẽ hoàn thành trò chơi, coi như chuẩn bị trước để nói lời tạm biệt.
Có lẽ là vì thời gian Thời An im lặng rất lâu. Hệ thống cảm thấy sau gáy có chút tê dại, nó cười lấy lòng, nói: “Nếu ký chủ thật sự muốn ở thêm mấy ngày. Kỳ thật cũng không phải không có biện pháp.”
Thời An nhướng mi, “Nói đi.”
Hệ thống nói: “Tuy rằng không thể thiết lập thời gian offline nhưng có thể thay đổi phạm vi nhỏ thời gian đăng nhập, ký chủ có thể lựa chọn đăng nhập sớm hơn.”
Thời An: “Có thể sớm hơn bao lâu?”
Hệ thống: “Tối đa ba ngày.”
Thời An có chút động tâm. Nhưng bởi vì lần trước hệ thống không đáng tin cậy, cô hỏi thêm một câu: “Xác định không có vấn đề gì chứ?”
Hệ thống thề nếu có vấn đề sẽ tự động gỡ bỏ: “Khẳng định không có!”
Thời An tin tưởng, một trí tuệ nhân tạo lấy việc tháo gỡ làm tiền đặt cược để thề. Cô làm gì có lý do để không tin đâu.