Tâm trạng cả ngày hôm nay của Thời An vô cùng tốt, vai ác tựa như cũng rất vui vẻ. Từ sau khi rời khỏi tháp cổ, hai người đi dạo quanh trên con đường chính của kinh thành Đại Thịnh và cuối cùng còn đi ăn một nồi lẩu.
Trước khi rời đi, Thời An nghiêm túc bảo đảm: “Sang năm ta nhất định sẽ tới sớm.”
Sau khi ra ngoài từ trong trò chơi, Thời An nhịn không được cười một cái, vai ác cố ý nhắc tới lễ cập quan là đang làm nũng với cô sao?
Tuy nhiên nó cũng thật sự có hiệu quả, cô thật sự đau lòng. Tuy nói rằng lễ cập quan của đàn ông cổ đại thường được làm vào khoảng hai mươi tuổi, nhưng có một vài người trong tông tộc thế gia, vì để sớm có thể vào triều làm quan nên làm đã làm lễ cập quan trước.
Mấy năm nay Mục Trì Thanh sống ở nước Văn Uyên, đương nhiên là sẽ không có người làm chuyện này cho hắn. Sau khi trở về lại không được người trong nhà coi trọng nên vẫn luôn kéo dài tới hai mươi tuổi, chắc là sợ cô từ chối cho nên mới hỏi xong rồi lại thêm chuyện lễ cập quan.
Sau khi Thời An đi ra từ trong khoang trò chơi thì ở trên điện thoại di động hẹn báo thức vào ba ngày sau.
Tuy nói còn có một lần nữa thì hoàn thành nhiệm vụ công lược nhưng Thời An cũng không muốn kéo dài. Cũng không biết là thiết kế nhân vật của Mục Trì Thanh có còn giữ nguyên ở trong phiên bản phát hành chính thức không?
Thời An múc một muỗng kem, đăng nhập máy tính chuẩn bị tìm kiếm vị họa sĩ kia một chút nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được gì, ngay cả tên của họa sĩ cũng không biết nữa.
Cô ngậm cái muỗng, khó hiểu suy nghĩ, chẳng lẽ người này là loại người sợ xã hội cấp bậc tro cốt sao, sống tách biệt xã hội đến mức ngay cả giao lưu trên internet cũng cắt đứt luôn sao?
Không chỉ là họa sĩ, Thời An chưa từ bỏ ý định lại tìm kiếm công ty game một lần. Lúc này cô lại thật sự tìm thấy một chút thông tin, tuy nhiên đối phương giống như không hề có ý định muốn tuyên truyền, chỉ có một tài khoản chính thức trống rỗng, ảnh đại diện cũng là loại hình mặc định.
Nghĩ đến trước khi đăng nhập vào trò chơi bản thân có ký thỏa thuận bảo mật, Thời An thầm nghĩ bây giờ ngành sản xuất trò chơi cạnh tranh kịch liệt như vậy sao, công tác bảo mật cần làm đến mức như vậy sao?
Cô múc muỗng kem cuối cùng trong hộp nhỏ, quyết định từ bỏ tiếp tục tìm kiếm. Dù sao chờ khi trò chơi tiến vào giai đoạn tuyên truyền thì các loại tin tức sẽ tự động xuất hiện.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Thời An online đúng giờ.
Hệ thống hiếm khi dịu dàng cho cô một cái ôm tình yêu: “Cố lên, chúc cho chuyến công lược cuối cùng của ký chủ thành công!”
Trong lúc hoảng hốt, Thời An vậy mà cảm thấy có hơi thụ sủng nhược kinh, nhất định là lúc trước gặp phải CPU của hệ thống! Cô xoa nắn hệ thống không khí vài lần, thề son sắt bảo đảm: “Được rồi, còn không phải là phần thưởng công nhân tốt nhất thôi sao, chờ tin tức tốt của tôi đi!” (thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo)
Địa điểm đăng nhập vẫn là thư phòng lần trước, tuy nhiên lúc này khi nàng nhìn thấy vai ác thì đối phương đang sửa sang lại áo mũ, đưa lưng về phía nàng.
Thời An mím môi yên lặng không tiếng động đến gần, còn chưa chạm vào thì thấy động tác của vai ác ngừng lại, nhưng lại không quay đầu lại, giống như cố ý đợi nàng. Thời An chán nản bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Tại sao mỗi lần đều bị ngươi phát hiện thế?”
Mục Trì Thanh xoay người lại, trong giọng nói mang theo ý cười, “Chắc là do ta vẫn luôn chú ý cho nên chỉ có một chút khác biệt là nhận ra ngay.”
Hắn nắm tay Thời An, ngồi xuống trên ghế, nói: “Ta vừa mới pha trà xong.”
Lúc này Thời An mới phát hiện trong thư phòng rất ấm áp, không giống như thời tiết cuối thu chút nào, vai ác đốt lò sưởi lên trước, chuẩn bị nước trà, khó trách lại ở trong thư phòng chờ nàng. Thời An cảm thấy ấm áp trong lòng, ngửa đầu lên nhìn hắn rồi hỏi: “Hôm nay không có việc gì làm sao?”
Đang nói thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa.
Mục Trì Thanh hơi nhíu mày lại khó có thể nhận ra, “Nói.”
Gã sai vặt cách cửa thư phòng nói bằng giọng điệu cung kính: “Công tử, lão tổ tông mời ngài đến sảnh chính một chuyến. Người ở trong cung đã tới.”
Mục Trì Thanh ngẩng đầu lên, giọng nói thản nhiên nói: “Ta biết rồi, đi xuống đi.”
Thời An hơi kinh ngạc nhìn về phía Mục Trì Thanh, vừa rồi thái độ cung kính trong lời nói của gã sai vặt kia không phải là giả vờ, chắc chắn là trong khoảng thời gian nàng không ở đây thì vai ác đã tiến nhanh thêm một bước lớn trên con đường làm quan.
Nàng vốn định đi theo nhưng lại hơi do dự, dù sao sảnh chính của phủ Quốc công không phải nơi khác, lỡ như khiến người khác chú ý thì sẽ nổi lên sóng gió không cần thiết. Tuy rằng sau này người ta đều sẽ quên mất nhưng tóm lại hơi phiền phức một chút.
Mục Trì Thanh nhận ra lo lắng của nàng, cười nói: “Có một tấm bình phong ở gần cửa.”
***
Sảnh chính, mấy vị trưởng bối trong tộc đều có mặt ở đây. Khi Mục Trì Thanh đến đó thì bọn họ đang nói chuyện với người trong cung.
Bầu không khí tế nhị dừng lại một chút, Mục Trì Thanh nhìn quanh một vòng, cất bước đi vào với vẻ mặt vô cảm, nói với một người ở trong đó: “Tào công công.”
Đối phương đúng là thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, hắn có một gương mặt hiền từ: “Thỉnh an Đại công tử, ta phụng mệnh lệnh của Hoàng thượng tới đưa quà tặng cho ngài.”
Ông vừa nói vừa ra lệnh cho người phía dưới mở đồ vật ra, cười vui vẻ nói: “Hoàng Thượng nói mấy ngày nữa là ngày cập quan của ngài, việc trong triều không vội nên để ngài có nhiều thời gian nghỉ ngơi ở trong phủ hơn chút.”
Mục Trì Thanh gật đầu đồng ý, nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Tào công công nhắn nhủ xong chuyện của Hoàng thượng sau đó lại quay sang nhìn những người khác của Mục gia, gõ một câu: “Lễ cập quan của Đại công tử nhất định phải làm cẩn thận, Hoàng thượng dặn dò không thể để xảy ra sai lầm.”
Lập tức có người nói: “Xin Hoàng thượng yên tâm, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa.”
Tào công công cười tủm tỉm nói: “Đại công tử thấy tốt thì Hoàng thượng đương nhiên sẽ yên tâm.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong sảnh đều hơi thay đổi.
***
Nhà thờ tổ của Mục gia, tường đỏ cột gỗ, có cảm giác hoài cổ xa xăm.
Thời An ngẩng đầu nhìn hai chữ trung hiếu trên biển hiệu, còn chưa cất bước tiến lên thì đã cảm nhận được một hơi thở cổ xưa trang nghiêm.
Ngày thường những người Mục gia rất ít khi tới đây nhưng bởi vì làm lễ cập quan cho Mục Trì Thanh cho nên có không ít bóng dáng bận rộn. Thời An chỉ nhìn thấy người đến người đi, lại nghe không được tiếng ồn ào thì lập tức rất là kính nể.
Nàng đi theo phía sau Mục Trì Thanh, dạo qua một vòng, nhìn thấy một cái ngọc bài ở trên khay. Dưới ngọc bài được lót tấm vải nhung đỏ thắm, phía trên có khắc hai chữ, nàng tiến lại gần nhỏ giọng thì thầm: “Lâm, Uyên?”
“À, Lâm trong từ khu rừng rậm rạp, Uyên trong từ vực sâu sâu thẳm……” Thời An nhìn một lát, quay đầu hỏi: “Đây là tên chữ của ngươi sao?”
Mục Trì Thanh như sửng sốt, ngược lại nhỏ giọng cười một tiếng nói: “Ừ, là tên chữ của ta.”
Tên chữ của hắn chưa bao giờ có loại giải thích này, sở dĩ chọn hai chữ này chỉ là thủ đoạn của lão tổ tông Mục gia muốn cảnh tỉnh hắn. Lâm trong từ con chim bị bắt trong rừng, Uyên trong từ con cá trong chậu, âm thầm trào phúng hắn chỉ là con tin mười năm ở nước Văn Uyên mà thôi.
Tuy nhiên, mặc dù một đời này hắn nắm giữ quyền lực trước, lời nói có trọng lượng ở trong Mục gia nhưng hắn cũng không có suy nghĩ muốn đổi tên. Chắc là bởi vì thay đổi một cách giải thích khác thì sẽ dễ nghe hơn.
“Mục, Lâm, Uyên?” Thời An gằn từng chữ đọc một lần, cũng nở nụ cười nói: “Dễ nghe như Mục Trì Thanh vậy.”
Toàn bộ quá trình lễ cập quan cũng không phức tạp, có lẽ là được đơn giản hóa một ít, tuy nhiên lại khiến nàng cảm thấy rất ưng ý.
Thời An yên lặng nhìn toàn bộ hành trình, đột nhiên có cảm giác kỳ quái giống như gả con gái đi, nàng nhanh chóng bĩu môi, nhét suy nghĩ vớ vẩn này vào trong một góc.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Thời An kịp thời click mở hậu trường nhìn xem tiến độ trò chơi còn đang ngừng ở vị trí 98%, chỉ còn kém một chút cuối cùng. Có lẽ là phải chờ đến ngày sinh nhật của hắn chăng.
===
Tên truyện: SAU KHI KÝ THỎA THUẬN LY HÔN CÙNG VAI ÁC CỐ CHẤP
Tác giả: Ôn Sơ Cửu
Editor: Team TN
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Nữ phụ, Sảng văn, 1v1, Thị giác nữ chủ.
Giới thiệu:
Cố Từ Dư xuyên đến một quyển truyện ngôn tình, trở thành nự phụ pháo hôi…. Vợ vai ác, lại còn mơ ước đám đàn ông của nữ chính, cuối cùng bi thảm đi nhận cơm hộp.
Xuyên qua chưa được một ngày, vai ác trực tiếp đưa một tờ hiệp nghị ly hôn đặt trước mặt cô. Cố Từ Dư nhanh chóng liếc sơ một lần, sau đó vô cùng vui sướng, tiêu sái ký tên mình vào.
“Ba ba giàu sụ thật hào phóng, hợp tác vui vẻ!”
Vai ác · anh chồng được hời của cô: Hửm???
Trong sáu tháng sau đó, cô trêu chọc em gái chồng, trêu đùa trai trẻ, về đến nhà còn có thể xem anh chồng vai ác tuấn mỹ dưỡng mắt, Cố Từ Dư quả thật là vô cùng sung sướng.
Sau khi Cố Từ Dư tiêu sái đi qua quãng thời gian sáu tháng làm vợ hiền chốn hào môn, đến thời hạn kết thúc hiệp nghị hôn nhân, Cố Từ Dư dứt khoát lưu loát đưa đơn ly hôn, dứt khoát trực tiếp ném trên bàn.
“Ngày mai chúng ta đi đi làm thủ tục.”
Người đàn ông đối diện đột nhiên khựng lại một chút, bộ dáng hờ hững bình tĩnh ngày xưa rốt cục cũng vỡ nứt, để lội ra cảm xúc chân thật mà hắn luôn che giấu.
“Nếu anh nói anh hối hận rồi thì sao?”
P/s: Về sau nam chính có theo đuổi vợ nhưng không hề cưỡng ép nữ chính, có một loại tình yêu gọi là tôn trọng và chấp nhận buông tay nếu cần.