Sau Khi Vai Ác Hắc Hoá, Ta Thảm Rồi

Chương 37: Qùa tặng từ phủ ninh khang vương



Trước khi bữa tiệc bắt đầu, mọi người quay trở lại tiền sảnh. Thời An vô thức liếc nhìn theo bản năng nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Nàng rũ mắt, không biết là Mục Trì Thanh không tới hay là hiện tại đối phương không có ở đây. Ánh mắt nàng di chuyển sang một bên, có chút thất thần.

Tiêu Lăng Viên cho rằng nàng là lo lắng, bèn nhẹ giọng an ủi: “Đã qua giờ rồi. Ninh Khang Vương chắc sẽ không tới.”

Thẩm Thời Hàn cũng nhìn thoáng qua, khoanh tay hừ lạnh: “Không tới mới tốt. Vốn không nên gửi thiệp mời tới phủ Ninh Khang Vương, hắn ——”

Lời còn chưa dứt, phía trước truyền đến một trận huyên náo, tựa hồ có người đang nói: “Ninh Khang Vương tới rồi!”

Thẩm Thời Hàn: “……”

—— “Đó là ai, không phải Ninh Khang Vương đi?”

—— “Lâm tướng quân, Lâm Chấn, chính là Lâm thị vệ bên cạnh Ninh Khang Vương hay được nhắc tới.”

—— “Suỵt, đừng nói chuyện nữa, Lâm thị vệ đã vào!”

Thời An còn chưa kịp phản ứng đã thấy một người sải bước đi đến trước mặt nàng. Hắn đi tới trước mặt nàng, khẽ gật đầu, nói: “Hôm nay, Điện hạ có việc bận không thể tới, mong rằng Tam tiểu thư thứ lỗi.”

Nói xong, đối phương vẫy tay một cái để người đi theo phía sau dâng quà tặng lên. Chỉ thấy một cái hộp gấm vuông vức, trên mặt được sơn mài và trang trí châu ngọc. Chỉ nhìn hộp thôi cũng có thể biết nó quý giá bất phàm.

Lâm Chấn lùi lại một bước, để người dâng hộp gấm lên trước mặt Thời An, nói: “Điện hạ ủy thác cho thuộc hạ mang tới một câu.”

Thời An ngẩng đầu, nghe hắn nói: “Hi vọng tam tiểu thư sẽ vui vẻ, hạnh phúc, ngàn năm cũng vậy.”

Bên cạnh, sắc mặt Thẩm Thời Hàn trầm xuống. Hắn gần như chắc chắn Ninh Khang Vương không có ý tốt, híp mắt định tiến lên, lại bị Tiêu Lăng Viên nhanh mắt giơ tay cản lại, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Toàn thành đều biết ngươi giữa đường động đao với Nhiếp Chính Vương. Hiện tại, đối phương cố ý cho một bậc thang, vì sao không đi xuống?”

Thời An liếc nhìn ca ca một cái, cho người thu quà tặng: “Đa tạ ý tốt của điện hạ.”

Ngày đó, sau khi yến tiệc kết thúc, trước yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Thời Hàn, Thời An phải mở hộp gấm ngay trước mặt hắn.

Chỉ thấy bên trong có ba tầng, một bộ trang sức được đặt chỉnh tề bên trong. Chính giữa vương miện khảm một viên khổng tước, quý giá, xinh đẹp ôn nhuận, như thể có nước chảy ra.

Phản ứng đầu tiên của Thời An chính là nhìn về phía Thẩm Thời Hàn, thấy sắc mặt ca ca nàng thay đổi mấy lần.

Sau một lúc lâu, hắn vỗ mạnh tay xuống bàn một cái, nghẹn ra một câu: “Đăng đồ tử!”

Thời An mím môi dưới, khó khăn nhịn nụ cười muốn bật ra.

***

Phủ Ninh Khang Vương, bên ngoài thư phòng.

Lâm Chấn vừa bước vào đã thấy điện hạ đang phồng một bên má, cố gắng chuyển một viên kẹo đường lớn sang phía bên kia.

Hắn không khỏi sửng sốt, theo bản năng nói: “Hiện tại còn chưa đến ngày 23 tháng 9.”

Mục Trì Thanh một tay chống cằm, ngước mắt lên nhìn Lâm Chấn, nói: “An An có nhận không?”

Lâm Chấn biết mình nói sai nên vội vàng báo cáo lại.

Hôm nay, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn Thẩm tam cô nương thì hắn đã xác nhận đó chính là người mà điện hạ vẫn luôn muốn tìm. Người khác có giống đến đâu cũng không thể so sánh được với tam cô nương, giống như thể người từ trong bức tranh đi ra.

Không, phải nói là điện hạ đã hoàn toàn vẽ ra thần thái của tam cô nương. Không biết điện hạ miêu tả trong đầu bao nhiêu lần mới có thể vẽ ra được thần thái như vậy.

Nghĩ đến chuyện tam cô nương hôn mê nhiều năm, Lâm Chấn không nghĩ ra đến tột cùng điện hạ gặp tam cô nương ở đâu. Lần trước khi hắn bẩm báo, rõ ràng điện hạ còn không biết thân phận tam cô nương.

Nhưng đây cũng không phải chuyện hắn có thể hỏi. Giống như chuyện điện hạ cất một túi kẹo đường ở hầm băng của Vương Phủ. Mỗi năm đến ngày sinh nhật sẽ lấy ra một viên. Nhưng ngoại trừ nó ra, điện hạ cũng không thích đồ ngọt.

Mục Trì Thanh hỏi: “An An nói gì?”

Lâm Chấn lắc đầu, do dự một lúc, nói: “Nếu Điện hạ đã tìm được người, vì sao không tự mình đi gặp nàng?”

Mục Trì Thanh dựa lưng vào ghế, cong môi cười: “Yến tiệc của Thẩm phủ, đến dự thì có thể như thế nào?”

Huống chi, nàng còn có một người ca ca tốt.

Mục Trì Thanh khẽ cau mày. Mặc dù không biết tại sao An An lại ở Thẩm gia nhưng hiện tại xem ra hắn còn chưa thể động tới Thẩm Thời Hàn.

Như vậy, hắn cũng chỉ có thể tìm chút chuyện cho Hoàng Thành Tư có việc để làm. Ngón tay thon dài xanh trắng của hắn gõ không nặng không nhẹ lên trên bàn vài cái, “Truyền Ôn Bác Hầu tới, Cô có việc muốn thương nghị với hắn.”

***

Tháng tám có tiệc ngắm hoa cúc được tổ chức sau Tết Trung Thu ở phủ Ôn Bác Hầu.

Thẩm Thời Hàn nhìn thiệp mời, chậc một tiếng, giữa mày nhăn lại tạo thành hai vết nhăn, “Cố tình tổ chức vào lúc này liệu có được không?”

Mấy ngày trước đây, không biết từ khi nào đã có thích khách của nước Văn Uyên lẻn vào trong kinh thành. Thẩm Thời Hàn vội đến mức không nhìn thấy được bóng người, ngay cả tiệc trung thu của gia đình cũng vội vàng xuất hiện, còn không kịp ăn hai ngụm cơm thì đã bị người của Hoàng Thành Tư kêu đi rồi.

Đã nhiều ngày hắn cũng không hồi phủ, nếu hôm nay không phải ngẫu nhiên gặp gỡ Tiêu Lăng Hoàn thì đã sắp quên mất tiệc ngắm hoa cúc. Năm trước Thẩm Thời Hàn cũng không không tham dự tiệc ngắm hoa cúc, tuy nhiên năm nay thì khác, bởi vì muội muội đã trở lại nên hắn đương nhiên muốn đi cùng.

Thẩm Thời Tung vừa vặn tan học trở về, khi đi ngang qua phòng khách thì thăm dò nói: “Tiệc tổ chức ở Tiêu phủ thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Đệ và Tam tỷ tỷ cùng nhau đi, đại ca yên tâm đi.”

Thẩm Thời Hàn nhéo giữa mày, luôn cảm thấy có dự cảm không tốt nhưng những ngày gần đây hắn thật sự rất vội vàng, không thể rút ra được.

Thật ra Thời An muốn nói là nàng có thể không đi, ở lại trong phủ làm một con cá mặn cũng tốt.

Tuy nhiên vừa mới để lộ suy nghĩ này ra thì đã bị Thẩm Thời Hàn phản đối: “Thái y nói muội phải đi lại nhiều, cứ mãi ở lại trong phủ thì làm sao mà được. Muội yên tâm đi, Thời Tung từ nhỏ đã đi chơi ở phủ Ôn Bác Hầu nên rất quen thuộc.”

Thẩm Thời Tung gật đầu: “Đúng vậy, Tam tỷ tỷ. Đệ rất quen thuộc ở đó, ngoài ra tỷ cũng quen biết với Thế tử hầu phủ mà, cũng chính là Tiêu đại ca đó.”

Thời An gật đầu, nàng thật sự không có không yên tâm. Nhưng những người khác trong phủ Thừa tướng thật sự rất căng thẳng, đặc biệt là Thẩm Thời Hàn, ai không biết còn nghĩ rằng nàng là một con búp bê sứ vừa chạm vào đã vỡ ngay.

Nàng hỏi: “Mẫn Mẫn cũng đi sao?”

Thẩm Thời Tung nói: “Đi chứ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi.”

***

Ngày đó, ba người cùng nhau ngồi trên xe ngựa.

Thẩm Thời Tung một hai phải chen vào lấy lòng cười nói: “Hôm nay gió lớn đệ không muốn cưỡi ngựa nên muốn ngồi ké xe ngựa của các tỷ tỷ.”

Cũng may xe ngựa của phủ Thừa tướng rất rộng nên nhiều thêm một người cũng không sao hết. Thẩm Thời Mẫn nhìn Thẩm Thời Tung di chuyển đến gần Thời An, bèn nhường vị trí cho hắn.

Thẩm Thời Tung nhanh nhẹn ngồi xuống, nói: “Hôm nay Tam tỷ tỷ cứ đi theo đệ là được rồi.”

“Đi theo đệ làm cái gì?” Thẩm Thời Mẫn nhìn hắn một cái, kỳ quái nói: “Chẳng lẽ kêu Tam tỷ tỷ đi thi đấu bắn cung với các đệ à?”

Thẩm Thời Tung vò đầu, hắn chỉ thuận miệng nói nên đâu có suy nghĩ đến mấy chuyện này, hưng phấn nói: “Vậy đệ không đi bắn cung nữa, hôm nay ở cùng với Tam tỷ tỷ.”

Thẩm Thời Mẫn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Đệ là một đứa con trai, ở trong nhà chung với mấy cô nương chúng ta thì làm sao mà được?”

Nói xong, nàng ấy lại ôm lấy cánh tay của Thời An, nâng cằm nói: “Không phải còn có tỷ ở đây sao, có cái gì không yên tâm được chứ.”

Nàng ấy nói xong, chớp mắt với Thời An nói: “Ngày đó trong nhà mở tiệc, các trưởng bối đều ở đó nên các nàng ấy cũng không dám nói chuyện với tỷ, sợ làm ồn ào tỷ thì về nhà sẽ bị mắng. Hôm nay chúng ta đều là người ngang hàng cùng tuổi cho nên chúng ta có thể cùng nhau tụ tập vui vẻ một chỗ.”

Thẩm Thời Tung trừng mắt, chỉ vào nàng nói: “Tỷ sẽ bị đại ca mắng cho xem!”

Thẩm Thời Mẫn quay đầu trừng mắt nhìn lại: “Chỉ là cô nương gia chơi đùa với nhau mà thôi.”

Thời An ngồi ở giữa, cảm nhận cuộc cãi nhau của hai con gà nhỏ, sau đó một tay kéo một người có ý muốn ngăn cản, nàng nói với Thẩm Thời Tung trước: “Đại ca lo lắng cho tỷ quá mức thôi, đệ cứ đi chơi đi, tỷ ở chung một chỗ với Mẫn Mẫn nên sẽ không xảy ra được chuyện gì đâu. Ngoài ra không phải còn có Tiêu đại ca sao.”

Thẩm Thời Tung suy nghĩ cũng cảm thấy đúng, hắn thầm nghĩ Tam tỷ tỷ chắc cũng không muốn hắn đi theo một bước cũng không rời đâu. Vì vậy hắn nghiêm túc giao nhiệm vụ chăm sóc lại cho Thẩm Thời Mẫn.