Thẩm Thời Mẫn ngơ ngác nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Tam tỷ tỷ, người Ninh Khang Vương nhận sai kia trông rất giống tỷ sao?”
Nàng suy nghĩ trong lòng, Tam tỷ tỷ đẹp như vậy, nếu có người trông rất giống Tam tỷ tỷ chắc là nàng đã sớm nghe nói qua, tại sao ngay cả một chút lời đồn cũng đều không có.
Hôm nay trong yến hội, mấy người bạn của nàng còn hỏi thăm với nàng về chuyện này. Bọn họ cũng muốn biết có phải thật sự có một người như vậy không?
Ý cười của Thời An ngừng lại, nhớ tới lời nói của Thẩm Thời Hàn, hơi gật đầu: “Nghe nói là rất giống.”
Thẩm Thời Tung ngồi ở bên cạnh nghe thấy vậy thì nhíu mày nói: “Trên đời này sao lại có hai người giống nhau như đúc được. Nếu không phải là song sinh thì chắc chắn là do người khác cố tình làm ra. Theo đệ thấy, nói không chừng là người nào đó cảm thấy Tam tỷ tỷ xinh đẹp nên mới cố ý giả dạng thành như vậy.”
Hắn nói rất nghiêm túc, giống như đã tận mắt nhìn thấy vậy, Thẩm Thời Mẫn nói: “Nhưng theo lý thuyết người Ninh Khang Vương gặp được trước chính là người kia”
Thẩm Thời Tung nhún vai, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ai biết được, dù sao chắc chắn không phải là người tốt.”
Giọng điệu đầy oán khí này của hắn hơn phân nửa là hướng về phía Mục Trì Thanh, còn có hơn một nửa là bởi vì mới vừa rồi cãi nhau không thắng được Thẩm Thời Mẫn nên mới giận chó đánh mèo.
Tuy nhiên, lần này Thẩm Thời Mẫn thật sự bị thuyết phục rất nhanh, hai người nhanh chóng có cùng suy nghĩ.
Thời An ở bên ngoài trò chơi là con gái một, lúc này vô cùng hiếm lạ nhìn hai người tình cảm thân thiết vừa mới cãi nhau xong lại nhanh chóng làm hòa , rất nhanh bị hấp dẫn đầu óc, vứt một chút không thoải mái vừa rồi ra sau đầu.
Ngày đó, sau khi xe ngựa của phủ Ninh Khang Vương rời khỏi phủ Ôn Bác Hầu thì trực tiếp đi đến biệt trang suối nước nóng bên ngoài ngoại ô.
Mãi cho đến ngày thứ hai, Mục Trì Thanh mới đi ra từ trong mật thất, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, thân thể hơi lắc lư lảo đảo.
Khương Nam ôm kiếm canh giữ ở bên ngoài mật thất, nghe thấy âm thanh khép mở của mật thất thì lập tức lấy lại tinh thần, vừa mới chuẩn bị tiến lên nâng đỡ thì bị Mục Trì Thanh lạnh mặt đi lướt qua, trong lúc nhất thời từ bỏ suy nghĩ này, lui về phía sau vài bước.
Điện hạ không thích người khác đến gần, đặc biệt là mỗi lần đi ra từ trong mật thất. Hắn là người tập võ nên khứu giác luôn luôn nhanh nhạy hơn so với người khác, huống chi mùi máu tươi trên người điện hạ cũng không hề nhạt.
Bắt đầu từ ba năm trước, mỗi tháng điện hạ sẽ tiến vào mật thất một lần. Mỗi lần đều một mình đi vào trong, không có ai biết được trong mật thất rốt cuộc có cái gì, ngay cả Lâm tướng quân cũng không được đi theo vào trong.
Mục Trì Thanh hơi chán ghét liếc nhìn cổ tay áo, trên đó còn dính một chút màu đỏ sậm linh tinh. Bởi vì một ngày chưa uống nước nên giọng nói của hắn hơi khô khốc, giọng nói khàn khàn hỏi: “Giờ nào rồi?”
Khương Nam nhanh chóng hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ, nghiêm túc đáp: “Hồi bẩm điện hạ, vừa qua giờ Thân bốn khắc.”
Mục Trì Thanh duỗi tay xoa xoa giữa mày hỏi: “Chuẩn bị nước tắm chưa?”
Khương Nam nói: “Vẫn luôn chuẩn bị.”
Thời gian điện hạ ở trong mật thất không xác định được, có khi ba năm canh giờ hoặc có khi là nửa ngày. Mỗi lần ra tới thì chuyện đầu tiên làm là tắm rửa thay quần áo nhưng lại không dùng suối nước nóng ở trong biệt trang.
Lần này điện hạ ở trong mật thất gần suốt một ngày, bắt đầu từ bữa sáng thì Khương Nam đã canh giữ trước cửa mật thất. Bởi vì không có mệnh lệnh nên hắn cũng không dám tùy tiện xông vào, huống chi công phu của điện hạ cao thâm khó đoán, hắn chưa bao giờ gặp qua đồ gì có thể gây khó khăn cho điện hạ.
Nhìn thấy sắp đến ao tắm, Khương Nam do dự nói: “Điện hạ, hai ngày này An cô nương trằn trọc ăn không ngon ngủ không yên, nói, nói muốn gặp ngài.”
Việc này vốn nên nói vào hôm qua nhưng điện hạ vừa đến biệt trang thì đã tiến vào mật thất nên hắn căn bản không kịp bẩm báo, lần trước điện hạ kêu người truyền lời nói là nếu An cô nương yêu cầu cái gì thì đều phải thỏa mãn hết nên lúc này hắn mới không dám chậm trễ.
“Muốn gặp Cô?” Mục Trì Thanh liếc mắt nhìn Khương Nam, khóe môi hơi cong lên nở nụ cười như có như không, đáy mắt lộ ra vài phần quái dị.
Da đầu của Khương Nam tê dại, chỉ cảm thấy bản thân đã làm sai chuyện rồi nhưng lại không biết nên cứu lại bằng cách nào. Chỉ có thể cúi đầu càng thấp xuống, chờ bị xử lý.
Mục Trì Thanh không hề để ý đến hắn, cười một tiếng và thu hồi ánh mắt: “Đáng tiếc gần đây Cô bị chính vụ quấn thân, không có thời gian rảnh.”
Trong giọng nói của hắn không hề có ý đáng tiếc gì, lời nói có thể gọi là dịu dàng: “Ngoại trừ cái này thì có thể thỏa mãn những yêu cầu còn lại của nàng ta. Coi chừng người thật tốt, Cô còn muốn nàng ta đi làm một chuyện.”
Ít nhất ở dưới quan điểm của Khương Nam, có thể làm điện hạ đối xử như vậy thì An cô nương là người đầu tiên. Hắn chưa bao giờ gặp qua điện hạ có cảm xúc thương hoa tiếc ngọc đối với bất kỳ vị cô nương nào.
Hắn ngẩng đầu cho rằng có thể ở trong mắt của điện hạ nhìn thấy được vài phần thương tiếc nhưng lại không nhìn thấy được cái gì hết.
Khương Nam nhịn không được run rẩy một cái, cho đến khi điện hạ đi thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.
***
Bên kia, phủ Thừa tướng trong kinh thành.
Sau khi hồi phủ từ yến hội ngắm hoa cúc, ba người ăn ý không có ai nhắc đến chuyện gặp được Ninh Khang Vương.
Thẩm Thời Hàn không hề phát hiện ra, sau đó bận bù đầu bù cổ suốt hai tuần, cuối cùng đã giải quyết xong hết việc này rồi lại đến việc khác.
Hắn thay đổi thường phục, sải bước từ cửa hông nhỏ trong sân bước lại đây, mời muội muội: “Đêm nay chúng ta đi ra ngoài dùng bữa có được không? Nghe nói tửu lầu Lâm Giang có vài món ăn nổi tiếng, nghe nói cũng không tệ lắm.”
Thời An đang ở nghiên cứu kỹ xảo thêu hoa, nghe vậy thì nhanh chóng buông đồ vật trong tay xuống,rất tích cực đáp lại nói: “Bây giờ lập tức xuất phát sao?”
Thẩm Thời Hàn sảng khoái gật đầu một cái: “Muội đi thay quần áo đi, ta đã kêu Lưu bá đi chuẩn bị xe ngựa rồi.”
Tửu lầu Lâm Giang là tửu lầu cao nhất trong kinh thành, ngoại trừ Các Trích Tinh trong cung thì nó là tòa nhà cao nhất. Đối diện tửu lầu là dòng sông chảy ngang qua trong kinh thành và nhìn qua cửa sổ thì có thể nhìn thấy phía xa ngàn dặm, cho nên tửu lầu rất được nhiều người yêu thích và luôn tràn ngập đầy khách là chuyện bình thường.
Thẩm Thời Hàn bận thì bận nhưng cũng rất quan tâm với chuyện liên quan đến muội muội, mấy ngày trước hắn đã đặt nhã gian ở trong tửu lầu Lâm Giang, chỉ còn chờ làm xong việc của Hoàng Thành Tư thì sẽ dẫn muội muội đến đây.
Thời An đi theo hắn bước lên trên lầu ba, sau khi bước vào nhã gian thì nhịn không được cảm thán một tiếng: “Bên trong còn lớn hơn so với khi nhìn từ bên ngoài.”
Nàng vốn dĩ nghĩ rằng nhã gian chỉ có kích thước của một căn buồng trong, không nghĩ tới bên trong lại có một căn phòng, giống như một viên kem tròn sau khi mở nắp ra thì rộng gấp đôi.
Thẩm Thời Hàn giải thích nói: “Mấy gian phòng bên cạnh cũng không lớn như vậy, căn phòng này là chủ nhân tửu lầu để lại tự mình dùng. Chắc là do ta đặt sớm cho nên chủ nhân để lại căn phòng này cho ta.”
Món ăn được bưng lên, Thời An thấy hắn còn gọi một bình rượu gạo, “Hôm nay tại sao ca ca lại có hứng thú như vậy?”
Thẩm Thời Hàn rót rượu ra hai ly nói: “Lần trước không phải là không thể đi chung với muội đến yến hội ngắm hoa cúc sao, đột nhiên muội bị người khác vô cớ ngăn cản nên ca ca coi như là đuổi xui xẻo đi giúp muội.”
Hắn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thời An, hắn lập tức hơi đắc ý nói: “Muội cho rằng ba người các muội không nói thì ta sẽ không biết sao?”
Thẩm Thời Hàn nói: “Loại người có thể nhận nhầm ân nhân này thì có thể thấy được không phải là người trọng tình gì, phần lớn đều là người bạc tình bạc nghĩa.”
Hắn thật sự không thể hiểu được Ninh Khang Vương. Nếu đã biết là nhận sai thì còn quấn lấy muội muội của hắn làm cái gì, không nên đi tìm cái người có dung mạo giống y như đúc kia sao?
Nghe nói vị cô nương kia là người quen cũ kia của Ninh Khang Vương quen biết khi còn ở nước Văn Uyên, từng giúp đỡ Ninh Khang Vương. Tuy nhiên ân nhân mà còn có thể nhận sai, nói không chừng là căn bản không có đặt chuyện này ở trong lòng mà chỉ là đặt ở bên miệng nói nói vậy thôi.
Thẩm Thời Hàn không buông tha một tia cơ hội mách lẻo với muội muội, hắn hướng dẫn từng bước mạnh mẽ phân tích một lúc, sau đó hỏi: “Ngày ấy Ninh Khang Vương là vì xin lỗi nên mới cản muội lại sao?”
Thời An gật đầu và nói đúng sự thật: “Vâng, còn tặng cho muội một viên đông châu nữa.”
Thẩm Thời Hàn nhíu mày lại: “Nó ở đâu?”
Thời An buông chiếc đũa xuống, lấy từ trong túi tiền ra viên đông châu kia rồi đưa cho Thẩm Thời Hàn: “A, là cái này, có phải trông rất kỳ lạ không? Muội suýt chút nữa là đã nhận sai rồi.”
Lông mày của Thẩm Thời Thàn nhăn chặt hơn khi nhìn thấy động tác này của Thời An, vậy mà đặt đồ vật người ngoài đưa ở bên người. Hắn cầm lấy viên đông châu kia nhìn xem, thật sự không giống viên đông châu bình thường, ngoài ra ——
Động tác của Thẩm Thời Hàn ngừng lại, chóp mũi giật giật.
Thời An đang nhìn hắn thấy vậy thì nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Thời Hàn do dự một lúc, lắc đầu: “Không có gì.”
Hắn ở trên viên đông châu này nghe thấy được một mùi máu rất nhạt, có lẽ là hắn quá đa nghi rồi. Có lẽ là khi người mở vỏ trai ra không cẩn thận cắt trúng tay.
Thẩm Thời Hàn không nói việc này cho muội muội biết, tuy nhiên bởi vì vậy mà ấn tượng đối với Mục Trì Thanh càng kém thêm vài phần, ghét bỏ nói: “Chờ sau khi hồi phủ thì tìm cái hộp bỏ vào, đặt trong nhà kho, nếu muội thích thì ca ca sẽ tìm mấy cái khác cho muội.”