Sau Khi Vai Ác Hắc Hoá, Ta Thảm Rồi

Chương 47: Cô nương lòng dạ sắt đá



“Tam tỷ tỷ,” Sau khi truyền lời xong thì Thẩm Thời Tung vội vàng chạy về, sau khi nhìn xung quanh một vòng hỏi: “Tam tỷ tỷ, người vừa rồi đi rồi sao?”

Thời An đột nhiên hoàn hồn, ngây người ừ một tiếng. Trong nháy mắt vừa rồi nàng cho rằng Mục Trì Thanh muốn tháo mặt nạ của nàng xuống nhưng cuối cùng ngón tay của đối phương chỉ dừng lại ở nút thắt.

Vành tai giống như còn giữ lại hơi thở của đối phương, hơi nóng lên ở trong buổi tối ngày mùa thu. Gió mát thổi qua mang đi một chút kiều diễm.

Thẩm Thời Tung không vui hừ một tiếng, hắn còn muốn tiếp tục tranh luận tiếp nữa đâu. Thật là một người nhát gan, miệng lưỡi khó nghe nói xong rồi rời đi thì tính là nam tử hán đại trượng phu cái gì chứ.

Hơi nóng bên tai của Thời An mãi cho đến khi đến quán trà thì mới biến mất.

Tiêu Thất cô nương vừa nhìn thấy Đại ca nhà mình không ở đây thì âm thầm dậm chân, suy nghĩ sau khi trở về thì nhất định phải nói bóng nói gió một lần. Thẩm tỷ tỷ đẹp như vậy nói không chừng đã khiến cho bao nhiêu thiếu niên trong kinh thành động tâm, không nhanh chóng ra tay thì nhất định sẽ cảm thấy hối hận.

Tuy nhiên trên mặt của nàng ấy cũng không lộ ra vẻ gì, chỉ thân thiết gọi: “Tỷ tỷ Thẩm gia, nơi này có trà nóng, tỷ mau tới sưởi ấm tay đi.”

Thẩm Thời Mẫn liếc mắt nhìn một cái, nhìn ra suy nghĩ nhỏ của nàng ấy, không khỏi âm thầm trợn trắng mắt ở trong lòng.

Tiêu Thất cô nương cách ống tay áo kéo kéo tay áo của Thẩm Thời Mẫn, trên mặt nở nụ cười, lông mày cong cong: “Tam tỷ tỷ, Đại ca của muội đi đâu rồi. Tại sao không đi chung với tỷ vậy?”

Đáng tiếc, Thẩm Thời Tung không phải là người biết xem không khí. Hắn nhanh chóng tiếp lời nói. “Chờ lát nữa thì Tiêu đại ca sẽ đến đây.”

Sau khi nhóm người tập hợp, đi theo đám đông đi một đoạn về phía trước. Lúc sau thì chia làm hai nhóm, Tiêu Lăng Hoàn đưa mấy cô nương hồi phủ, còn mấy tiểu lang quân chơi chưa đã thèm nên không muốn trở về, kết bạn đi dạo với nhau.

Trên xe ngựa, Thẩm Thời Mẫn đưa một cái kết bình an mới mua lúc nãy cho Thời An. Màn xe bay lên một góc, Tiêu Lăng Hoàn cưỡi ngựa chậm rì rì đi theo bên cạnh xe ngựa, dưới ánh trăng bóng dáng của hắn cao lớn thon dài.

Thẩm Thời Mẫn liếc mắt nhìn bên ngoài màn xe một cái, nhỏ giọng hỏi thăm: “Tam tỷ tỷ, khi chúng ta đang đi dạo thì tỷ và Tiêu đại ca đã nói cái gì vậy? Cười trông rất vui vẻ ấy.”

Thời An nghe vậy thì lập tức mỉm cười, chắc là bởi vì lúc nãy Mục Trì Thanh mới nói năng bậy bạ xong. Cho nên lúc này nàng liếc mắt một cái thì đã nhận ra lời nói ám chỉ của Thẩm Thời Mẫn, chọc chọc cái trán của muội muội nói: “Đang nói chuyện của Đại ca, muội có muốn biết không?”

Thẩm Thời Mẫn vừa lè lưỡi vừa lắc đầu giống như trống bỏi.

Nàng ấy thật sự không có can đảm hỏi thăm chuyện của Thẩm Thời Hàn.

***

Trước khi sắp đi ngủ, Thời An mới nhớ tới cái khóa bình an kia. Nàng lấy nó ra từ trong túi tiền, đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng gõ gõ hai cái.

Cái vòng ngọc cũng không tinh xảo thậm chí có hơi thô ráp, chắc là bởi vì do làm thành một cặp. Cho nên phía trên còn buộc một sợi dây tơ hồng, làm cho vòng ngọc càng thêm sáng bóng tinh tế.

“Đây là đồ cô nương mua ở trên hội chợ hôm nay sao?” Yên Thúy đang thu dọn quần áo, dò người qua nhìn xem và a một tiếng nói: “Cái này là một đôi, tại sao cô nương chỉ mua có một cái vậy?”

Thời An cất vòng ngọc vào trong bàn trang điểm nói: “Một khác cái chắc là bị người khác mua trước một bước rồi.”

Yên Thúy cười nói: “Cũng không biết là ai, đáng tiếc không thể hợp thành một đôi.”

***

Hai ngày sau, thiệp của vương phủ đã được đưa ra ngoài.

Khắp hoàng thành xôn xao ngạc nhiên, nhất thời đều có chút không biết làm sao, dù sao năm trước Nhiếp Chính Vương cũng không tổ chức sinh thần, ngày hôm đó ngay cả văn thần võ tướng cũng tuyệt đối không nhìn thấy mặt Mục Trì Thanh, càng đừng nói đến chuyện đến vương phủ tặng quà, dù sao cũng không có ai dám đi tiếp xúc với Nhiếp Chính Vương xui xẻo.

Ai ngờ năm nay lại đột nhiên thay đổi hình thức, bất kể là ai thì cũng không nghĩ đến chuyện nhận được thiệp mời của vương phủ vào ngay lúc này, sắp đến sinh thần, trước mắt muốn dồn tâm tư đi tìm quà cũng không còn kịp, chỉ có thể chuẩn bị chút đồ vật không thất lễ, hơn nữa cũng không ai biết mục đích thật sự của việc tổ chức yến tiệc này cuối cùng là gì.

Tướng phủ đương nhiên cũng nhận được thiệp mời, mừng thọ Ninh Khang Vương, đây là lần đầu, đùn đẩy cũng không dễ dàng, Thẩm Trường Hà cũng không muốn đùn đẩy không đi dự tiệc, nhưng mà quả thật hơi kinh ngạc.

Năm đó Mục Trì Thanh bị đưa đến nước Văn Uyên năm tám tuổi, vừa đi đã đi liền mười năm, cho đến năm mười tám tuổi mới được đón về, sau khi trở lại không lâu liền được tiên đế yêu thích, từng bước ngồi lên địa vị cao mà nhà họ Mục năm đó đưa hắn đi làm con tin bị chèn ép đến mức không nghe thấy tin tức nào nữa, ngay cả Văn Uyên, hai năm trước cũng đã bị diệt nước, chỉ còn lại một ít tàn quân vẫn còn kéo dài hơi tàn, tiếp tục chạy trốn.

Nhưng nếu không phải thủ đoạn hắn đối xử với nhà họ Mục quá tàn nhẫn, quá mức bất cận tình thân, chắc chắn danh tiếng của hắn ở trong triều cũng không kém như bây giờ, đáng tiếc mấy chuyện lớn mà Nhiếp Chính Vương phụ trách đều có chút đại nghịch bất đạo bên trong, chẳng qua là không có người nào dám đứng trước mặt chỉ trích mà thôi.

Nhất là năm đó tiên đế đột nhiên băng hà, tiếp tục tra xét chắc chắn có thể tìm ra chỗ kỳ lạ, nhưng mà sau đó bởi vì Thái tử kế vị, đồn đại trong triều mới giảm xuống, đáng tiếc, ai cũng không nghĩ đến Thái tử vô dụng không cầm được binh quyền giang sơn của nước Thịnh.

Thẩm Trường Hà đặt thiệp mời lên bàn, hai ngón tay cứng rắn gập lại chà xát trên phong bì, trong bụng hơi tính toán, ngược lại ông ta không giống như con trai lớn có thành kiến với Mục Trì Thanh, nhưng mà Nhiếp Chính Vương này vẫn phải đề phòng một chút.

Sau bữa tối hôm đó, Thẩm Trường Hà tìm một cơ hội thích hợp để nói ra chuyện tiệc chúc thọ ở Vương phủ Ninh Khang.

Thẩm Thời Tung chỉ chỉ mình: “Bá phụ, cha, con cũng được mời sao?”

Loại chuyện này chỉ cần thông báo cho đại bá và cha là được, nếu không thì nói cho đại ca, làm gì đến lượt hắn tới nghe.

Hai huynh đệ Thẩm gia đều cùng làm quan, chẳng qua là chức quan của Thẩm Trường Tùng không cao bằng huynh trưởng, vào lúc này Thẩm Thời Tung đặt câu hỏi, ông ta cũng chỉ thuận tiện gật đầu một cái, biết tính tình của con trai mình nên cố ý nhắc nhở một câu: “Tung nhi, đến lúc đó con để tâm một chút, không được hồ nháo.”

“Con biết rồi thưa cha.” Thẩm Thời Tung gật đầu đồng ý, nói: “Cha cũng coi trọng con quá, con nào dám hồ nháo ở phủ Ninh Khang Vương.”

***

Khi trở lại tiểu viện, Thẩm Thời Mẫn đi cùng Thời An hỏi: “Tam tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy?”

Thời An nói thật: “Ta đang suy nghĩ, quà tặng phải tặng cái gì mới tốt.”

Ngày đó nàng đồng ý với Mục Trì Thanh sẽ tặng quà, nhưng mà hỏi hai lần cũng không hỏi được đối phương muốn cái gì, cho nên lúc vừa rồi ở phòng khách có chút thất thần.

“Hóa ra là bởi vì cái này, vậy Tam tỷ tỷ không cần phiền lòng đâu.” Thẩm Thời Mẫn cười: “Danh sách quà tặng nhà chúng ta được gộp lại với nhau, đến lúc đó sẽ có người sắp xếp kỹ.”

Giọng điệu nàng ung dung, nói đùa: “Hơn nữa, những quà mà chúng ta chọn làm gì có thể lọt vào mắt Ninh Khang Vương được.”

Thời An không hiểu những chuyện vụn vặt này lắm, nàng trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy chuyện nàng nghĩ trong lòng cứ như vậy được dời đi, sớm biết nàng đã không đến nỗi nghĩ một đêm.

Thẩm Thời Mẫn chớp mắt mấy cái, hỏi: “Ban đầu Tam tỷ tỷ định tặng gì?”

Thời An buông tay: “Không biết nên mới phiền lòng đó.”

Thẩm Thời Mẫn ồ một tiếng, cảm thấy Tam tỷ tỷ hẳn là lần đầu trải qua chuyện như này cho nên mới có chút tò mò, vì thế tri kỷ nói: “Chờ sau khi quyết định xong, chúng ta có thể đi nhìn một chút, nếu như đã lên danh sách mà đổi cũng không dễ dàng.”

Mặc dù có người sắp xếp, nhưng mà quy củ cố định, con người linh hoạt mà, muốn thay đổi quà tặng cũng không phải không được, chỉ cần không quá nổi bật là được.

Thời An gật đầu, không nhịn được hỏi trước: “Có được chọn thay thế cái gì không?”

Thẩm Thời Mẫn nói: “Cái này hả, thật ra muội cũng không biết, dù sao Ninh Khang Vương chưa bao giờ tổ chức sinh thần, nghe nói hôm sinh thần, triều thần đều không nhìn thấy bóng dáng Ninh Khanh Vương.”

Bước chân Thời An ngừng lại một chút, lập lại: “Chưa từng tổ chức sinh thần?”

Phản diện trong trí nhớ của nàng không hề bài xích quà sinh thần của nàng, mặc dù không được tự nhiên nhưng mà mỗi lần đều cẩn thận nhận về cất đi.

Tối hôm qua khi thảo luận nàng cũng chỉ cho rằng là một lần sinh thần tầm thường mà thôi, chẳng qua là nàng vào trò chơi đúng lúc, lúc này mới đúng dịp.

Thẩm Thời Mẫn không chú ý đến trong giọng nói của nàng mất tự nhiên, gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là năm đầu tiên cho nên bá phụ mới đặc biệt nói về nó.”

Nàng ấy chớp mắt mấy cái, nói đùa: “Nhưng mà nhìn dáng vẻ này có lẽ là Ninh Khang Vương định bổ sung cho cả sinh thần của mấy năm trước nữa á.”

Thời An sửng sốt một chút, hơi mím môi.

Cách hai mươi ba tháng chín còn một ngày, Thời An hiếm khi không thấy hệ thống thúc giục, thậm chỉ cảm thấy vừa vặn đúng hai mươi ba tháng chín đến đúng lúc, cũng coi như là bổ sung sinh nhật 5 năm trước.

Hệ thống vô cùng không có tự giác phi ra, mắng nói: “Cô cũng không muốn thừa nhận hắn, bổ sung hay không thì có ý nghĩa gì.”

Thời An nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời nói: “Đại khái là bởi vì tương đối có ý nghĩa với tôi.”

Hệ thống: “…”

Tại sao lại có thể có cô nương tâm địa sắt đá như vậy được, trước kia rõ ràng không phải bộ dạng này, đối với một vai ác bị tổn thương và hắc hóa mà nói chẳng lẽ không phải dùng tình yêu đi cảm hóa hắn sao, huhuhu.

Trong lòng nó nước chảy thành sông, chỉ cảm thấy quá trình Thời An trưởng thành quá khác thường, nếu không tại sao ngay cả một chút lòng trắc ẩn cũng không có chứ.

Thời An quả thật không có cách nào đồng tình với hệ thống, hơn nữa trước đó cô đã tốn tâm tư công lược rồi, ai có thể ngờ được lại đúng dịp như vậy bị kẹt lại vào lúc sắp hoàn thành, điện thoại còn gặp virus.

Trong đầu xoát lại một lần nữa đều không có khả năng, có thời gian không bằng nhớ đến báo cáo nghỉ hè của nàng kìa.

Hệ thống: Ô ô ô! – âm thanh khóc càng lớn hơn!

Thời An bị nó làm ồn đến đau đầu, quyết định dỗ nó: “Nếu không chờ sau khi rời khỏi đây, tôi đánh giá năm sao cho một mình cậu, thế nào?”

Hệ thống nghẹn ngào, nước mắt lã chã hỏi: “Có thật không?”

Thời An đảm bảo: “Ừ, nhất định là thật, tôi thề đó.”

Hệ thống do dự nói: “Vậy được rồi.”

Nó bất đắc dĩ tiếp nhận Thời An lấy lòng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, không làm ồn nữa, nhưng dựa vào cái thói cũ thích xen vào lên án của nó, Thời An cảm thấy trước khi đi về không cần phải gọi nó ra nữa cho thỏa đáng.