Lúc Kỳ Vô Quá đẩy cửa ra, cậu có chút vui mừng vì không phải là lúc vừa cởi quần áo bước vào nhà tắm, nếu không tình hình này mà tiến vào thì hơi xấu hổ.
Ban nãy ở trong phòng, trên tay cậu có hơi nóng lên, Kỳ Vô Quá lại không để ý, cứ vậy mà bước vào phòng tắm tắm rửa, sau đó tình huống liền biến thành như bây giờ.
Quang cảnh lúc này không giống với lần trước, chỗ này là một gian phòng nhỏ, trong phòng lắp một màn chiếu lớn bán trong suốt, tạo cảm giác rất hiện đại.
Sau khi Kỳ Vô Quá tới gần, trên màn chiếu hiển thị tên cậu và thông tin liên quan.
Họ tên: Kỳ Vô Quá
Tuổi: 26
Ghi chú vượt ải: Một lần
Điểm: 100
Kỳ Vô Quá liếc mắt qua, lúc nhìn thấy điểm của mình thì hơi kinh ngạc. Trước đó khi còn ở lớp học tân thủ, người giàu kinh nghiệm kia đã từng nói tầm quan trọng và độ khó để giành được điểm số.
Tuy nói điểm cũng không như những gì Kỳ Vô Quá đã đọc qua trong mấy quyển tiểu thuyết, tặng cho họ bản lĩnh bay lên trời hay chui xuống đất, nhưng nó lại có tác dụng rất lớn trong trò chơi chạy trốn này.
Có rất ít cách để lấy điểm, ngoại trừ qua cửa ra được bên ngoài, thì chỉ có thông qua nhiệm vụ tân thủ hoặc NPC tặng cho mới lấy được.
Mỗi lần qua cửa sẽ dựa theo độ khó mà đạt từ mười đến năm mươi điểm, giải thích cơ chế trò chơi cho tân thủ sẽ được năm mươi điểm, loại nhiệm vụ này không nhiều, nếu có thể được phân làm nhiệm vụ đó thì quả thật đúng là vận may rớt đầy người.
Kỳ Vô Quá mở điểm của mình ra, lại nhìn thấy nguồn gốc số điểm.
Hoàn thành ải tân thủ độ khó địa ngục, tặng ba mươi điểm. NPC Tịch Du Tâm tặng hai mươi điểm, NPC người vô danh tặng năm mươi điểm.
Kỳ Vô Quá hơi sững sờ, tuy rằng nhiều chi tiết cậu đã không còn nhớ rõ, nhưng cậu vẫn có thể suy ra Tịch Du Tâm hẳn là ma nữ trong ký túc xá.
NPC vô danh thì chắc là người bạn cùng phòng cuối cùng, chỉ là không hiểu vì sao mà tên của hắn lại không nhớ ra được.
Chẳng qua những chuyện này cũng không quan trọng, Kỳ Vô Quá nhớ lại tác dụng của điểm mà tay già đời kia đã nói, điểm vô cùng quý giá, có thể tăng tỉ lệ sống sót.
Nhưng cụ thể thì người nọ lại không nói nhiều.
Kỳ Vô Quá nhìn thấy số điểm phải tiêu tốn cho việc giải thích cốt truyện trên màn hình, một lần năm mươi điểm. Cậu tự động cho rằng tăng tỉ lệ sống sót mà tay già đời nọ nói đến có lẽ là giải thích cốt truyện.
Dù sao trong trò chơi này thì điều quan trọng nhất là phải mau chóng tìm ra nội dung từng ải,
So với mỗi lần qua cửa chỉ thu được hai mươi đến ba mươi điểm mà nói, năm mươi điểm cho mỗi lần xem cốt truyện là rất quý giá, có khi trong đó còn có thông tin trợ giúp qua cửa.
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định dùng năm mươi điểm để mở cốt truyện.
Phương thức truyền đạt nội dung cũng rất hiện đại, trước mặt cậu hiện lên một khung hình, cốt truyện sơ lược được giới thiệu thông qua hình ảnh và lời tựa.
Trời đã về khuya, lúc này có một cô gái đang trên đường trở về tiểu khu.
Khương Tiểu Lôi là một y tá ở bệnh viện nhân dân, hôm nay cô phải ở lại làm ca đêm, lúc trở về nhà thì đã tối muộn.
Cô ngáp một cái, cả người trở nên uể oải bơ phờ, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà tắm táp rồi đi ngủ.
Nhưng khi vừa bước xuống lầu, Khương Tiểu Lôi dường như nhớ ra chuyện gì, lấy điện thoại di động liếc mắt nhìn rồi quay người lại chạy lên trên.
Tiếp sau đó, hình ảnh tối sầm lại.
Chờ đến khi hình ảnh lại sáng lên lần nữa thì đã là sáng sớm ngày hôm sau. Trước cửa tiểu khu đậu đầy xe cảnh sát, hình ảnh lại quay đến quần chúng đang hóng chuyện bên kia.
“Chuyện này là sao?”
“Nghe nói cô gái sống ở tòa nhà số ba hôm qua đang trên đường về thì bị người ta giết chết.”
“Ái chà chà, cho nên tôi nói mấy đứa con gái con nứa đang trẻ thì nên về nhà sớm chút, bằng không…”
“Hừ, sao bà lại nói ra những lời này được vậy, người ta là y tá trực ca đêm, muốn về sớm cũng không được. Vả lại đây là lỗi của mấy tên biến thái giết người, chứ cô bé đó thì có lỗi gì?”
Hình ảnh từ từ tối lại, dần biến mất trong không trung.
“…”
Kỳ Vô Quá sau khi xem xong, tỏ vẻ chỉ có câm nín mới có thể diễn tả nổi tâm trạng của mình.
Cốt truyện sơ lược có vậy thôi hả? Tin tức gì cũng không có, đây không phải là ăn quỵt điểm của người ta chứ?
Chỉ là điểm đã bị thanh toán, có khóc lóc om sòm cũng không thể lấy lại được, Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, ấn nút lựa chọn nhân vật.
Trò chơi trốn thoát lần này là hình thức tổ hợp nhiều người chơi, từ màn lựa chọn thì xem ra tổng cộng có sáu người.
Các nhân vật theo thứ tự sẽ là hộ gia đình tiểu khu A, hộ gia đình tiểu khu B, nhân viên dọn dẹp chung cư, anh trai chuyển phát, bảo an tiểu khu A, bảo an tiểu khu B.
Mỗi lần lựa chọn tốn một trăm điểm, nếu muốn lấy vai nhân vật đã được lựa chọn thì có thể dùng điểm số thu thập được để thực hiện.
Hộ gia đình tiểu khu A và hộ gia đình tiểu khu B đã có người chọn mất, mà bảo vệ tiểu khu B lại không thể lựa chọn.
Kỳ Vô Quá xem như đã biết tầm quan trọng cũng như độ khó khi lấy điểm, cuối cùng cậu chỉ có thể bấm nút lựa chọn không tốn điểm: tùy chọn.
Màn hình biến hóa mấy lần, sau đó dần ổn định lại rồi từ từ sáng lên.
Trước mặt Kỳ Vô Quá là một người trẻ tuổi mặc đồng phục, bên dưới có ghi rõ là: bảo an tiểu khu A.
Giới thiệu nhân vật: Mới được nhận vào làm bảo an, công việc này rất quan trọng đối với bạn nên phải làm việc hết sức chăm chỉ.
Ngoài ra không còn thông tin gì khác.
Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn, không khỏi cảm khái về cái vận may như đạp c*t chó này của cậu. Loại nhân vật bảo an tiểu khu này, vừa nhìn đã biết nó là loại nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao, buổi tối còn phải đi tuần, mức độ chạm trán với lệ quỷ sẽ cao hơn nhiều so với các hộ gia đình.
Nhân viên quét dọn tuy rằng cũng phải đi vào mấy chỗ trong xó, nhưng tốt xấu gì cũng làm ca ngày, so với thời điểm nguy hiểm vào ban tối lại càng tốt hơn.
Mọi chuyện đều đã sắp xếp xong, Kỳ Vô Quá cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật.
Thời gian đếm ngược vào cửa đã nhảy tới số cuối cùng, nhưng cửa lại chưa mở mà hiện lên một hàng chữ.
Ải này có người mới gia nhập, xin hãy kiên nhẫn đợi lớp học tân thủ kết thúc.
Thì ra lý do bảo an khu B không thể chọn là vì để chỗ cho người mới vào game. Kỳ Vô Quá nhíu mày, cậu nhớ trước đó tay già đời kia đã nói ải mới chơi sẽ chia ra hình thức một người và hình thức tổ đội.
Kiểu chơi tổ đội vì có những tay giàu kinh nghiệm tham gia, nên tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn rất nhiều so với kiểu chơi một người.
Thật ra Kỳ Vô Quá đúng là kiểu sao chổi điển hình, bằng không với xác suất vào ải tân thủ với kiểu chơi một người cực thấp kia sẽ không rơi vào đầu cậu.
Kỳ Vô Quá ngồi bệt xuống đất thở dài: “Quả nhiên sao chổi thì không nên chơi game.”
Khoảng nửa tiếng sau, trên cửa thông báo có thể bước vào, yêu cầu trong vòng một phút phải đi vào đó.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, đi về phía cửa, đang lúc chuẩn bị đẩy ra thì một quyển sổ vẽ đột nhiên hiện ra trước mắt cậu, phía trên sổ vẽ còn có hộp màu sặc sỡ.
Khoảnh khắc nhìn thấy quyển sổ vẽ đó, Kỳ Vô Quá chợt nhớ ra trong ải trước đã mua một bộ giấy, còn vẽ lên đó hai bức tranh nữa.
Nhưng nội dung trên đó cậu đã quên sạch, cậu nhấc tay nhận lấy bản vẽ, trong lòng có chút nghi hoặc.
Đây có được xem là đồ tặng kèm của trò chơi không?
Thời gian một phút đã đến, Kỳ Vô Quá cũng không lề mề nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
****
Phía bên cửa là một gian phòng làm việc, trong đó có một ông chú trung niên mặc đồng phục bảo an đang đứng.
“Cậu mới đến à? Đi theo tôi.”
Ông chú vừa nói xong, bên cạnh lại hiện ra một khoanh tròn trong suốt.
“Anh Trương, đội trưởng đội bảo an chung cư.”
Kỳ Vô Quá xoay người theo anh Trương ra khỏi phòng, đi dạo một vòng xung quanh để làm quen với tình hình của tiểu khu, tùy tiện nghe đối phương bàn giao các hạng mục cần chú ý khi làm bảo an.
“Nhiệm vụ của cậu là cứ cách hai giờ phải đi tuần tra một lần.” Anh Trương chỉ chỉ đèn rọi đường treo rương nhỏ trên cán.
“Vâng, anh Trương.” Kỳ Vô Quá vừa nghe anh Trương bàn giao, vừa thầm nghĩ cái nghề bảo an này quả nhiên là nghề có độ nguy hiểm cao.
Ngay khi Kỳ Vô Quá đang nghĩ xem có nên bỏ bê việc tuần tra hay không, trước mắt cậu lại hiện ra khoanh tròn bán trong suốt, trên đó viết mấy dòng chữ.
Nhiệm vụ nhân vật: Chăm chỉ hoàn thành tốt công việc bảo an.
Thôi được rồi, Kỳ Vô Quá rất bất đắc dĩ, xem ra công việc tuần tra này không thể không làm được.
Sau khi đã đánh dấu những nơi vừa đi qua, anh Trương lại mang Kỳ Vô Quá qua cửa phòng bảo an phía bắc.
“Cậu làm chung với Đoạn Lệ nhé, cậu ta làm được một thời gian rồi, nếu không hiểu gì thì cứ hỏi cậu ta.”
Đoạn Lệ?
Kỳ Vô Quá sững sờ, thầm nghĩ chuyện này sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?
Bên kia anh Trương đã xoay người rời đi, Kỳ Vô Quá liền bước qua đẩy cửa phòng bảo vệ.
Người ngồi trong phòng xoay người lại, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Quả nhiên là khách trọ mới của cậu, Đoạn Lệ.
Đoạn Lệ nhìn thấy Kỳ Vô Quá, tựa hồ cũng có chút giật mình, chỉ là hắn biểu lộ rất ít, thấy người quen xuất hiện ở nơi này cũng chỉ nhướng nhướng mày.
Kỳ Vô Quá mở miệng hỏi: “Đoạn Lệ, sao anh lại ở đây?”
Đoạn Lệ nói: “Không biết, lúc trước tôi có đi mua chút đồ, sau khi về vừa mở cửa thì đã thế này rồi.”
Hoàn cảnh của Đoạn Lệ giống Kỳ Vô Quá tới mấy phần, cậu nhất thời nổi lên lòng đồng cảm, trực tiếp qua đó ngồi xuống: “Người anh em, có phải cậu không làm cái vẹo gì cũng bị hốt tới đây đúng không?”
Đoạn Lệ lắc đầu: “Không, lúc trước tôi từng bị tai nạn giao thông, may mà vẫn còn sống.”
Được rồi, thì ra Đoạn Lệ là do ký hợp đồng mới tiến vào đây, không giống cậu lắm.
Đoạn Lệ chính là tân thủ ải này, Kỳ Vô Quá cảm khái tên Đoạn Lệ này có vẻ cũng không được may cho lắm, bị chia cho vai bảo an như cậu.
Vào lúc này, bên ngoài đột nhiên có âm thanh vang lên.
“Bảo an, bảo an có đó không?”
Dù sao Đoạn Lệ cũng đã đến trước được một thời gian ngắn, đã hoàn toàn nhập vai vào nhân vật, hắn đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Kỳ Vô Quá theo phía sau, nhìn thấy một bà cô đứng ở cửa ra vào, có vẻ đang rất mất hứng.
Đoạn Lệ nói: “Xin chào, có chuyện gì không?”
Có lẽ là trên người Đoạn Lệ mang theo khí lạnh, hơn nữa lớn lên vừa cao lại vừa đẹp, nên thái độ bà cô kia cũng hiền đi mấy phần, nói: “Tôi là người thuê ở khu nhà số ba, thang máy xảy ra trục trặc, mấy cậu mau cho người qua xem đi.”
“Trục trặc gì?”
“Cái thang máy kia thường ngày có chứa mười một mười hai người cũng không sao, tự nhiên đến hôm nay trong thang mới có mười người, tôi vừa bước vào, chuông báo động lại reo lên.”
Bà cô vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt dường như lại đen thêm một tông màu: “Tôi bảo là thang máy hỏng rồi, con bé trong kia còn chế nhạo tôi là một người cân hai, tức chết tôi rồi.”
Đoạn Lệ gật đầu: “Làm phiền cô rồi, bọn tôi sẽ lập tức cho người tới sửa.”
Bà cô thao thao bất tuyệt rời đi, Đoạn Lệ xoay người nói với Kỳ Vô Quá: “Chúng ta đi thôi.”
Kỳ Vô Quá bước theo sau, hỏi: “Chuyện như vậy không phải nên tìm công ty bảo trì thang máy à?”
Thật ra Kỳ Vô Quá cũng không muốn lười biếng, chẳng qua cậu chỉ cảm thấy loại chuyện này rõ là không được bình thường, nếu có thể tránh thì cứ tránh, thử gọi điện thoại tìm người khác cũng không mất gì.
Đoạn Lệ liếc cậu một cái, nói: “Có lẽ là thiết lập của trò chơi thôi, mấy ngày nay phàm là nhà nào tìm tới cửa phàn nàn thì đều muốn chúng ta tự mình xử lý.”
Kỳ Vô Quá nghe xong liền cảm thấy mình bị hố rồi, quả nhiên loại nghề bảo an này là để làm tốt thí đây mà.
Thang máy đột nhiên nặng lên, vừa nghe đã biết đây là đoạn gay cấn thường gặp trong phim kinh dị.
Chẳng qua công việc của bảo an là nhiệm vụ nhân vật của bọn cậu, cho dù có nguy hiểm đi chăng nữa thì cũng nhất định phải hoàn thành rồi.