Bên trong, màu sắc trang phục đều đơn điệu. Cả anh và Vu Sảng đều thích mặc đồ phong cách đơn giản với gam màu đen trắng.
Giờ đây, những chiếc áo khoác và sơ mi đồng màu treo ngay ngắn bên nhau, thoạt nhìn khó phân biệt được đâu là của ai.
Chỉ khi quan sát kỹ mới thấy được sự khác biệt giữa vẻ tùy ý, thư thái và nét nghiêm túc, cao quý.
Tuy nhiên, so với trước kia, hiện tại quần áo của Vu Sảng ít hơn nhiều. Ở nhà, hắn thường hay mặc đồ của Lục Nhất Mãn.
Không phải là không có quần áo để mặc, làm sao Vu Sảng lại không có quần áo được chứ.
Chỉ là hắn thích làm vậy, Lục Nhất Mãn cũng tùy ý mặc hắn.
Những ngón tay thon dài lướt qua từng bộ trang phục, rồi dừng lại trên một chiếc áo khoác đen tuyền.
Đối với thời tiết hiện tại thì hơi mỏng, nhưng vừa vặn cho những ngày đầu thu.
Đó là chiếc áo khoác anh đắp lên người Vu Sảng trong đêm mưa hôm ấy.
Dù đã dự đoán rằng Vu Sảng sẽ không vứt bỏ đồ của anh, nhưng lúc đó vẫn quá sớm, sớm đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng không chắc chắn Vu Sảng đã rung động với anh hay chưa, ấy vậy mà những thứ này vẫn được giữ gìn nguyên vẹn
Bao gồm tất cả mọi thứ anh để lại cho Vu Sảng trong tủ đầu giường.
Ánh mắt anh dừng lại trên cổ áo màu đỏ, đầu ngón tay khẽ vuốt ve những đường thêu tinh xảo chỉ bằng móng tay trên nền vải đen, đỏ rực tinh tế mà nổi bật.
Hình thêu hai bông hồng rực rỡ, kiêu sa nở rộ cạnh nhau.
Đôi mắt đa tình chợt trở nên dịu dàng vô cùng, đan xen với ngọn lửa âm ỉ trong lòng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve hai đóa hồng kia, cúi đầu, in lên đó một nụ hôn.
Kéo mở lớp lót của tủ quần áo, tà váy bồng bềnh chạm vào mu bàn tay anh, anh khựng lại, nhìn chiếc váy cưới đen kiều diễm, khóe miệng khẽ cong lên, giả vờ như không nhìn thấy gì, đóng lại tủ quần áo.
"Vu Sảng, em đi làm đây. Anh có buồn ngủ thì ăn sáng xong hãy ngủ tiếp. Hôm nay em có thể về muộn một chút, anh không cần đợi em ăn tối. Em sẽ đặt bữa tối gửi về nhà cho anh, nhớ ra lấy nhé."
Anh cúi người hôn lên môi Vu Sảng, giọng nói dịu dàng len lỏi vào tai hắn. Vành tai hắn khẽ động đậy, nhưng người vẫn chưa tỉnh hẳn.
Chỉ mơ hồ nghe thấy anh sẽ về muộn, đôi mày lập tức nhíu chặt.
Nhưng khi những nụ hôn nhẹ nhàng rải xuống từ trán đến sống mũi, rồi lên môi, qua má, đôi mày hắn lại giãn ra, khóe môi mãn nguyện khẽ nhếch lên.
Lục Nhất Mãn nhìn mà buồn cười, Vu Sảng, một người đàn ông to lớn, đôi khi lại giống như một đứa trẻ vụng về và ngây thơ.
Ừm, như một em bé vậy.
Anh bật cười trước ý nghĩ sến sẩm của mình.
"Em đi đây." Hôn lên đỉnh đầu Vu Sảng lần cuối, anh cầm áo khoác và khăn quàng cổ rồi bước ra cửa.
Đến cửa, anh chợt quay đầu nhìn Vu Sảng đang nằm trên giường. Hắn lại rụt sâu vào chăn, nửa khuôn mặt chìm trong chăn, chỉ để lộ mái tóc đen nhánh.
Trong mắt anh chất chứa ánh sáng dịu nhẹ, nhưng dưới vẻ ngoài trìu mến ấy lại ẩn chứa một tia ý nghĩa tối tăm sâu thẳm.
Vu Sảng, sự mong đợi của em dành cho anh vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Anh mỉm cười, trong khoảnh khắc xoay người bước ra, đồng thời để lại chiếc điện thoại trên ghế sofa trong phòng khách.
Còn Vu Sảng đang ngủ say trong mộng khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy thứ mình luôn nắm chặt sắp trôi qua kẽ ngón tay.
Nhưng cảm giác được Lục Nhất Mãn bao bọc trong chăn quá tuyệt vời, hắn vươn tay ôm lấy bộ đồ ngủ Lục Nhất Mãn vừa cởi ra, siết chặt vào lòng. Mùi hương quen thuộc lại khiến hắn an tâm chìm vào giấc ngủ.
...
Đứng phía trước sân khấu theo dõi tiến trình tổng duyệt, Lục Nhất Mãn ngậm một cây kẹo mút trong miệng, đầu lưỡi bị vị chua ngọt của trái cây kích thích đến tê dại.
Anh lấy cây kẹo ra khỏi miệng, trong mắt ẩn chứa một tia cười, dịu dàng nói: "Rebecca, có lẽ cô nên thử phong cách táo bạo hơn một chút khi trình diễn."
Cô gái da trắng cao ráo bị giọng nói ôn hòa dịu dàng của anh làm cho đỏ mặt.
"Vâng... vâng ạ."
Cô mặc một chiếc váy dài ôm sát gợi cảm rực rỡ, thật ra Lục Nhất Mãn muốn nói là cô cần tự tin hơn một chút.
Nhưng cô trông quá rụt rè, nên Lục Nhất Mãn đã dùng cách nói uyển chuyển hơn.
Cô gái ngẩng cao ngực, ngẩng đầu, bước đi với dáng vẻ tự tin, kiêu hãnh, chỉ là đôi mắt lén lút liếc nhìn Lục Nhất Mãn vẫn lộ ra một chút e lệ và lo lắng.
Lục Nhất Mãn híp mắt cười với cô, trên mặt hoàn toàn là sự tán thưởng dành cho cô.
Lồng ngực cô gái như được bơm đầy dũng khí, cho đến khi xuống sân khấu, đôi má duyên dáng kia vẫn ửng hồng.
Thiết kế Lục thật sự dịu dàng quá.
Một người đàn ông như vậy chắc hẳn rất kiên nhẫn và chu đáo.
Lục Nhất Mãn ở lại cho đến khi buổi tổng duyệt hoàn toàn kết thúc, anh bày tỏ lòng biết ơn với từng nhân viên, ngay cả khi tất cả mọi người đã rời đi vẫn nán lại sân khấu.
Những nhân viên đó đã hợp tác với không ít người, nhưng chưa có ai dễ chịu như Lục Nhất Mãn.
Không phải nói anh dễ tính trong công việc, ngược lại, yêu cầu của anh rất cao, tỉ mẩn đến từng chi tiết.
Nhưng anh tuyệt đối không đổ hết trách nhiệm lên đầu nhân viên, mà sẽ ôn tồn trao đổi với họ, những vấn đề không thể giải quyết sẽ do anh đích thân xử lý.
Anh có năng lực mạnh mẽ, lại ân cần hòa nhã, hầu như ai cũng cảm thấy anh là một người đàn ông lịch thiệp và dịu dàng đến cực điểm.
Vì thế mà, trong công việc, mọi người cũng sẵn lòng bỏ ra nhiều tâm sức và nỗ lực hơn, thỉnh thoảng khi nhìn thấy nụ cười ôn hòa và ánh mắt tán thưởng của anh liền cảm thấy mọi vất vả đều đáng giá.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã rời đi, Lục Nhất Mãn mới tắt từng ngọn đèn bên trong.
Bên ngoài trời đã tối đen, từ khi thời tiết trở lạnh, đêm đến càng lúc càng nhanh.
Bây giờ mới vừa 6 giờ, đường phố mờ tối đã bật đèn.
Anh ngậm kẹo mút gọi một chiếc xe, mỉm cười nói: "Phiền lái đến Phố Tây, cảm ơn."
Ngoài cửa sổ xe lướt qua những ánh đèn neon hoa lệ, trong mắt anh cũng lấp lánh theo.
Giờ này Vu Sảng đang làm gì nhỉ?
...
Vu Sảng sắc mặt âm trầm nhìn chiếc đồng hồ chỉ 6 giờ, hắn mở điện thoại, nhưng phát hiện định vị vẫn ở trong căn hộ.
Trên bàn ăn trước mặt là bữa tối vừa được giao đúng giờ, vào lúc 6 giờ tròn.
Hắn ngồi trên ghế lặng lẽ chờ đợi.
Năm phút, hắn sẽ đợi thêm năm phút nữa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hắn bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, nhưng đầu ngón tay đặt trên đùi lại đang run rẩy.
Năm phút trôi qua, hắn nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa im lặng, đáy mắt như rơi xuống vực sâu.
Mở điện thoại, hắn lạnh lùng nói với đầu dây bên kia: "Tìm Lục Nhất Mãn."
Đứng phắt dậy, hắn quay đầu nhìn chiếc điện thoại trong kẽ hở của ghế sofa, cúi người cầm lấy nó, rồi chỉnh lại tay áo, cài nút cổ áo sơ mi.
Khi định thắt cà vạt, hắn khựng lại, quay người lấy chiếc cà vạt đen treo trên ban công xuống, chất liệu lụa cao cấp mang theo nhiệt độ lạnh lẽo, hắn ngẩng cằm, cẩn thận thắt nó quanh cổ.
Một tay khoác áo vest đen, hắn quay đầu nhìn căn phòng khách trống trải, sau đó bước ra ngoài.
...
Khi Lục Nhất Mãn bước vào quán bar, Bành Đa Đa đã say mèm. Hắn ngồi đó, hai tay chống cằm, má phồng lên, đôi mắt đăm đăm nhìn người pha chế đang uyển chuyển làm việc.
Nhìn kỹ hơn, Lục Nhất Mãn nhận ra đôi mắt Bành Đa Đa đang ngấn lệ, lặng lẽ khóc không thành tiếng.
Trông thấy anh đến, Lạc Đình như bắt được cứu tinh, vội vàng kéo tay anh lại, đau đầu nói: "Cậu mau nhìn xem, cậu ta đã như thế này hơn một tiếng đồng hồ rồi đó."
Lục Nhất Mãn khoác chiếc khăn quàng cổ lên cánh tay, nên khi Lạc Đình với tay ra, chỉ nắm được vạt áo anh.
Cậu ta không để ý đến cử chỉ ấy của Lục Nhất Mãn, chỉ nhìn dáng vẻ Bành Đa Đa đang khóc thầm, cảm thấy ê răng.
"Kinh khủng quá, cậu ta cứ gọi tên cậu miết."
Lạc Đình khó hiểu lắc đầu.
Nếu không biết Bành Đa Đa không có hứng thú với đàn ông, cậu ta còn nghi ngờ hắn có phải yêu đơn phương Lục Nhất Mãn hay không, chỉ vì không được hồi đáp nên giữa đêm khuya mới ra đây giải sầu như thế này.
"Lúc nãy gọi điện cho cậu hình như bị cúp máy, cậu đang lái xe à?" Lạc Đình quay đầu lại hỏi thêm một câu.
Đôi mắt Lục Nhất Mãn khẽ động, anh nhẹ giọng đáp: "Không."
Không phải đang lái xe, hay không phải cúp máy?
Lạc Đình không kịp đắn đo, quay đầu nhìn dáng vẻ Bành Đa Đa vừa chống cằm ngẩn ngơ, vừa khóc như tên ngốc, không nhịn được nhíu mày, nghiến răng nói: "Cũng không biết tại sao cậu ta lại một mình chạy đến đây uống rượu nữa."
Uống say rồi bắt đầu khóc lóc, làm Lạc Đình bực mình không thôi. Phải biết rằng lúc đó Lạc Đình đã cởi quần rồi!
Mấu chốt là Bành Đa Đa còn gọi nhầm số, vừa gọi tên Lục Nhất Mãn, vừa lảm nhảm những lời than phiền chẳng rõ ràng.
Lạc Đình đành phải vội vàng kéo lại dây lưng, lật đật xuống giường chạy đến quán bar.
Kết quả là nhìn thấy Bành Đa Đa trong bộ dạng như hiện giờ.
Nghe lời kể của cậu ta, Lục Nhất Mãn khẽ mỉm cười không thành tiếng.
Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Bành Đa Đa, dịu dàng gọi: "Đa Đa."
Bành Đa Đa giật mình, hắn chớp chớp đôi mắt ngấn nước quay đầu lại, vừa trông thấy Lục Nhất Mãn liền òa khóc thành tiếng, lao thẳng về phía anh.
Anh đứng sau Lạc Đình, lùi lại một bước nhưng vẫn không tránh kịp, bị Bành Đa Đa ôm chặt như gấu koala.
"Nhất Mãn, cậu đi đâu thế? Đã bảo mỗi lần vào rừng sâu núi thẳm vẽ tranh phải báo bình an cho tôi. Cậu không thèm nghe lời, kết quả ngã từ sườn núi xuống! Đã ngã rồi còn không chịu thông báo cho tôi, một mình nằm viện cả tháng trời, chẳng có ai đến thăm cậu hết."
Bành Đa Đa vừa ôm hắn khóc, vừa gào lên "Tội nghiệp quá" "Lục Nhất Mãn tội nghiệp quá".
Có lẽ cũng đã trút hết những lời chôn giấu trong lòng.
Trong mắt Lạc Đình lóe lên tia ngạc nhiên.
Chuyện Lục Nhất Mãn ngã từ sườn núi xuống cậu ta biết, trước đây khi cậu ta quấn lấy Bành Đa Đa đòi số liên lạc của Lục Nhất Mãn, Bành Đa Đa đã kể cho cậu ta nghe một số chuyện liên quan đến Lục Nhất Mãn.
Nhưng đó là chuyện từ gần nửa năm trước rồi.
Bành Đa Đa say đến mức ngốc luôn rồi sao?
Cậu ta nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Bành Đa Đa, không đành lòng nhìn tiếp.
Bành Đa Đa tuy nói tuổi tác cũng xấp xỉ bọn họ, nhưng thực tế lại giống như một đứa trẻ, ngây thơ đến mức không thể ngây thơ hơn, suốt ngày cứ kêu gào mình thích phụ nữ trung niên, tốt nhất là mỹ nhân hiền thục.
Nhưng hắn chỉ là một cây cải trắng chưa khai trai, cởi hết quần áo cũng chỉ có thể khơi gợi lòng mẫu tử từ người khác mà thôi.
Lúc này nhìn hắn khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tèm lem, ai mà ngờ được thực ra hắn còn lớn hơn Lục Nhất Mãn hai tháng cơ chứ.
...
Lục Nhất Mãn cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy mình của Bành Đa Đa, vẻ mặt không đổi, tay túm lấy gáy Bành Đa Đa kéo ra.
Bành Đa Đa nấc một cái, ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt có chút mơ hồ, rồi lại rưng rưng, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm "Tội nghiệp quá" "Lục Nhất Mãn tội nghiệp quá".
Lạc Đình như đang xem trò vui, ghé sát tai anh nói: "Nếu là tôi, tôi đã đấm cậu ta một phát rồi."
Người ta vẫn bình an vô sự, có gì đáng thương đâu, rốt cuộc đang nguyền rủa ai đấy?
Lục Nhất Mãn không nói gì, thấy Bành Đa Đa khóc đau khổ, anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn giấy, dúi vào tay hắn.
Bành Đa Đa sững người, không kêu nữa, cũng không khóc nữa, chỉ đờ đẫn nhìn miếng khăn giấy rồi nắm chặt trong tay, lặng lẽ quay người lại, tiếp tục ngơ ngác nhìn người pha chế phía trước.
"Bộ cậu ta thầm mến cậu hả?"
Phía sau lại vang lên giọng nói thích hóng hớt drama của Lạc Đình.
Lục Nhất Mãn bị cái miệng của cậu ta chọc cười, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy chỉ say thôi."
Không chỉ say, tửu lượng cũng không tốt lắm.
Lần trước uống say bị Lạc Đình xúi giục vài câu đã đi đánh nhau với Cao Khâm Thường.
Nếu không phải Cao Khâm Thường thừa cơ gọi Lục Nhất Mãn đến, có lẽ trận đánh này còn chưa kết thúc.
Phải nói, Bành Đa Đa trông có vẻ được nuông chiều, nhưng khi đánh lộn lại chẳng hề nương tay chút nào.
Ngày hôm đó về, Cao Khâm Thường nằm mấy ngày liền, vết bầm trên mặt cũng chưa tan.
Anh ngồi xuống bên cạnh Bành Đa Đa, gọi một ly rượu trái cây, nhấp một ngụm rồi chạm nhẹ vào ly của Bành Đa Đa, sau đó nốc thêm một ngụm lớn.
Bành Đa Đa nghe thấy tiếng ly chạm nhau, toàn thân giật mình, mím môi, cũng cầm ly rượu trước mặt lên.
"Uống xong thì về nhà sớm đi, lần này tôi thanh toán."
Anh uống cạn ly rượu trái cây, rồi đứng dậy.
Không hiểu sao câu nói ấy bỗng khiến Bành Đa Đa nhớ lại những lần trước cùng Lục Nhất Mãn uống rượu ở quán bar.
Hắn luôn đến muộn hơn anh, anh luôn để hắn ở lại thanh toán.
Câu nói của Lục Nhất Mãn dường như muốn ám chỉ điều gì đó, nhưng cũng giống như chẳng ám chỉ gì.
Trông anh có vẻ là người dễ gần, nhưng thực ra lại lạnh nhạt hơn bất cứ ai.
Lần trước anh bảo Bành Đa Đa về nhà, đừng ở lại tiếp anh nữa. Lần này cũng bảo hắn về nhà.
Bành Đa Đa đã quen biết "Lục Nhất Mãn" được năm năm rồi.
Hắn có rất nhiều bạn bè, nhưng chỉ có người bạn "Lục Nhất Mãn" này là đặc biệt nhất.
Bởi vì "Lục Nhất Mãn" chỉ có một mình hắn là bạn.
Sự đặc biệt đó luôn được hắn cất giữ trong tim.
Hắn nhìn bóng lưng Lục Nhất Mãn sắp rời đi, giữa đám đông ồn ào, dưới ánh đèn rực rỡ muôn màu, anh trông như thuộc về một thế giới riêng biệt, cô độc và lạnh lẽo, khó lòng tiếp cận, như thể chỉ có duy nhất một mình anh ở đó.
Trong cơn mơ hồ, "Lục Nhất Mãn" của quá khứ cũng hòa làm một với Lục Nhất Mãn hiện tại.
Thực ra "Lục Nhất Mãn" trước kia còn khó gần hơn cả Lục Nhất Mãn bây giờ.
Bành Đa Đa cũng đã mất rất nhiều thời gian mới khiến Lục Nhất Mãn đối xử khác biệt với hắn.
Nhưng dù vậy, lần đó "Lục Nhất Mãn" ngã từ sườn núi xuống, nằm viện cả tháng trời cũng không nói cho hắn biết.
"Nhất Mãn."
Hắn chợt lên tiếng gọi anh lại.
Liệu Lục Nhất Mãn có buồn không?
Trước đây một mình nằm viện, không có ai đến thăm, liệu anh có buồn không?
Nếu hắn không làm bạn với Lục Nhất Mãn, liệu anh có cô đơn không?
Lần trước Lục Nhất Mãn sốt cao từ Đức trở về, nếu hắn không ép buộc anh đi viện, liệu anh cũng sẽ một mình chịu đựng sao?
Bây giờ anh đã có Vu Sảng, nhưng "Lục Nhất Mãn" trước kia cũng từng có Dư Tứ Minh bên cạnh.
Bành Đa Đa có thể phân biệt rõ ràng mối quan hệ giữa hai người này.
Hắn không cho rằng mình chẳng hề quan trọng đối với Lục Nhất Mãn.
Lục Nhất Mãn từ từ quay đầu nhìn hắn, chỉ cách nhau không quá hai mét, nhưng đôi mắt ấy trong ánh sáng lung linh lại như cách xa ngàn trùng.
Như thể đối phương đã trải qua một hành trình dài đằng đẵng mới đến được nơi này, có được tất cả những gì hiện tại.
Trong cơn mơ hồ, Bành Đa Đa lại không phân biệt được Lục Nhất Mãn hiện tại và "Lục Nhất Mãn" quá khứ nữa.
Dù sao thì cả hai đều không thực sự hiện hữu, nhưng lại chân thực xuất hiện trước mắt hắn.
"Nhất Mãn, sau này cậu còn đến Tây Phố cùng tôi uống rượu nữa không? Tôi khao." Hắn hơi gấp gáp nói ra câu ấy, vội vàng đứng dậy khỏi ghế, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả.
Lục Nhất Mãn đứng đó, lặng lẽ nhìn hắn, rất lâu không nói gì.
Mãi sau, mới nghe thấy anh lên tiếng.
"Đa Đa, cậu vẫn muốn uống rượu cùng tôi sao?"
Dù Lục Nhất Mãn có bao nhiêu bộ dạng, nhưng sự dịu dàng của anh đều là chân thật.
"Đương nhiên rồi!" Bành Đa Đa khẳng định đáp lại.
Hắn nghĩ, hắn vẫn buồn, "Lục Nhất Mãn" của quá khứ khiến hắn buồn, Lục Nhất Mãn hiện tại cũng khiến hắn buồn.
Nhưng trên đời này chỉ có một Lục Nhất Mãn mà thôi.
Dù hắn quen thuộc với ai hơn, Lục Nhất Mãn trước mắt hắn cũng chỉ có một.
"Được." Lục Nhất Mãn mỉm cười.
Bành Đa Đa hít mũi, nhìn anh, rồi cũng cười theo.
Lạc Đình đứng một bên âm thầm quan sát, uống một ngụm rượu, nuốt xuống cảm giác nổi da gà khắp người.
Đệt mợ, sao mà gay quá vậy.
Quan trọng hơn là, mỗi lần cậu ta uống rượu với Bành Đa Đa, đều là cậu ta trả tiền!
Sự thay đổi tâm trạng của Bành Đa Đa chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Hắn lau khô nước mắt, chùi sạch nước mũi, trông chẳng khác gì với kẻ lạc quan trước đây.
"Nhất Mãn, chúng ta..."Lời nói chưa dứt, hắn chợt dừng bước, mắt mở to nhìn về phía sau anh.
Lục Nhất Mãn cảm nhận được điều gì đó cũng đồng thời quay đầu lại, thấy một đám vệ sĩ đông đúc chen lấn qua đám đông, mở ra một lối đi.
Tiếng nhạc ngừng bặt, mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía cửa.
Hai người đàn ông cùng mặc vest đen bước vào, một người đi trước, một người đi sau. Người đi trước cao hơn một chút, khí thế mạnh mẽ, còn người đàn ông phía sau trông có vẻ xinh đẹp hơn.
Vu Sảng từng là khách quen ở đây, nhưng trước kia hắn luôn đến một mình, ngồi trong phòng riêng cố định. Thế nhưng hôm nay lại ra oai như vậy, người quản lý lập tức hiểu ý, bắt đầu giải tán cả sảnh.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng giày da vang lên lạnh lẽo, bước đến trước mặt anh.
Xung quanh lập tức trống vắng, ngay cả Bành Đa Đa cũng bị Lạc Đình kéo ra phía sau. Lục Nhất Mãn đứng thẳng người, lặng lẽ nhìn hắn.
"Bảy giờ."
Vu Sảng bật sáng màn hình điện thoại, là điện thoại của Lục Nhất Mãn.
"Em về trễ rồi."
Vu Sảng đặt điện thoại vào túi anh, rồi nắm lấy tay anh, áp lên má mình.
Tại sao Lục Nhất Mãn không thể luôn ở bên cạnh hắn, tại sao cứ phải đi gặp những người khác ngoài hắn?
Có phải hắn làm chưa đủ tốt không?
Hay là hắn đòi hỏi quá nhiều?
Không, Vu Sảng chưa bao giờ cảm thấy mình đòi hỏi quá nhiều, hắn chỉ cảm thấy những gì đang có vẫn chưa đủ.
Hắn từ trước đến nay chỉ muốn một người, cũng chỉ cần một người.
Liệu đây có phải là tham lam không?Trong mắt hắn hiện lên sự bối rối rõ thấy.
Vu Xuyên đứng phía sau, im lặng nhìn họ, vẫy tay một cái, hai vệ sĩ tiến lên, lịch sự đưa tay muốn mời Lạc Đình và Bành Đa Đa ra ngoài.
Bành Đa Đa định nói gì đó, nhưng bị Lạc Đình bịt miệng lại. Hắn lập tức không hài lòng nhìn Lạc Đình, còn muốn vùng vẫy, nhưng bị Lạc Đình nửa ôm nửa kéo lôi ra ngoài.
Không biết nhìn sắc mặt gì cả, chuyện gia đình người ta còn xen vào làm gì!
Huống chi Lục Nhất Mãn đâu cần bọn họ lo lắng, người ta vui vẻ chết đi được.
Trong khoảnh khắc rời đi, cậu ta ngước mắt nhìn Lục Nhất Mãn, phát hiện đối phương đang cười.
Ánh sáng lóe lên, nụ cười ấy nhanh chóng chìm vào bóng tối, nhưng đuôi mắt hơi cong kia vẫn thật rõ ràng và chân thực.
Cậu ta bình tĩnh thu hồi ánh mắt, không chỉ rời khỏi quán bar, mà còn tiện tay đóng luôn cánh cửa lớn bên ngoài cho họ.
"Vu Sảng..."
Lời Lục Nhất Mãn chưa kịp nói ra, Vu Sảng đã giơ tay bịt miệng anh lại.
"Không muốn nghe."
Đối diện với ánh mắt anh, vẻ mặt Vu Sảng vẫn luôn rất bình tĩnh.
Chỉ khi quan sát từ khoảng cách gần mới có thể phát hiện ra sự kiềm nén sâu trong đáy mắt hắn.
Lúc này Vu Sảng không cần anh nói chuyện.
Bởi vì hắn không chắc lời Lục Nhất Mãn nói có phải là điều hắn muốn nghe hay không.
Vu Sảng nhìn chằm chằm vào anh, một tay giật chiếc cà vạt trên cổ xuống, động tác hơi thô bạo, chỉ vài động tác đã trói hai tay anh lại với nhau.
Suốt quá trình Lục Nhất Mãn đều hợp tác không nhúc nhích, chỉ khi hắn cúi đầu, trong mắt anh mới lóe lên ý cười.