Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Đều Phải Tự Cứu Lấy Mình

Chương 16: NĂM MƯỜI CHÍN TUỔI ANH ĐÃ THÍCH EM



An Tiểu Hi trở về ký túc xá, cô kể cho Đổng Hân về những gì mình biết về Bùi Xuyên từ Bùi Linh.

Đổng Hân nghe xong rất kích động.

“Cảm ơn cậu, Tiểu Hi, mình biết phải làm thế nào rồi!”

Cúp điện thoại.

An Tiểu Hi hơi ngượng ngùng nhìn Tưởng Giai Giai.

“Giai Giai, Bùi Linh mời mình cuối tuần này đến nhà anh ấy.”

“Ôi, Bùi Linh còn khá tinh tế đấy chứ.” Tưởng Giai Giai trêu.

“Có nhanh quá không...?” An Tiểu Hi vừa nói vừa thay quần áo.

“Nhanh gì chứ, cậu đã thích anh ấy bao nhiêu năm rồi, tự cậu nói đi! Cuối tuần này nhất định phải làm cho anh ấy đổ!” Tưởng Giai Giai rõ ràng còn hào hứng hơn cả cô.

“Nhưng mà, anh ấy không nghĩ đến chuyện đó đâu.” An Tiểu Hi có vẻ khó xử.

“Cái đó thì đơn giản, giao cho mình, không nghĩ cũng phải nghĩ!” Tưởng Giai Giai tự tin đảm bảo.

Đến cuối tuần.

Tưởng Giai Giai bí mật đưa cho An Tiểu Hi một chiếc túi, dặn dò cô đến tối mới được mở ra.

An Tiểu Hi vừa xuống tầng ký túc xá đã thấy Bùi Linh đang đợi sẵn, các cô gái đi qua không ai không ngoái lại nhìn anh.

Cô ấy có chút tự hào! Nhìn xem, bạn trai đẹp trai thế này, là của cô!

“Anh đợi lâu chưa?” An Tiểu Hi chạy sà vào vòng tay của Bùi Linh.

“Không sao, đợi bao lâu anh cũng sẵn lòng.” Bùi Linh nói những lời tình cảm không tiếc lời.

An Tiểu Hi ngẩng đầu nhìn anh: “Em muốn hôn anh một cái, nhưng mà người có hơi... ưm...” Câu nói của cô bị ngắt quãng.

Bùi Linh buông cô ra: “Muốn hôn thì cứ hôn thôi, không cần phải bận tâm điều gì.”

An Tiểu Hi xấu hổ cúi đầu, nép vào lòng anh: “Em đâu có mặt dày như vậy...”

“Không sao, anh mặt dày, sau này Tiểu Hi muốn hôn anh thì cứ nói, anh sẽ thực hiện.” Bùi Linh lên tiếng.

“Anh đưa em về nhà anh nhé?”

“Vâng~”

Hai người đứng ở cổng một khu dân cư cao cấp.

Bùi Linh chỉ cho An Tiểu Hi: “Đây, tòa nhà số ba, tầng mười chín, là anh đặc biệt chọn chỗ này đó.”

“Anh cố ý chọn ở đây có ý nghĩa gì không?” Cô hỏi.

“Ừ..” Bùi Linh gật đầu: “Vì năm cấp ba, lúc mười chín tuổi, anh đã thích em.”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

An Tiểu Hi hơi ngạc nhiên: “Anh đã thích em từ lúc đó rồi sao?”

“Ừ, thích nên khi chia tay anh mới lén hôn em đó.” Bùi Linh ôm chặt cô, may mà không bỏ lỡ.

Hai người đi thang máy lên tầng mười chín.

Vừa bước vào cửa, An Tiểu Hi đã bất ngờ thốt lên một tiếng “wow”, vì nơi này được bài trí rất ấm cúng.

Cô tưởng mình sẽ thấy một không gian trống trải và đơn điệu, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại.

“Là anh trang trí hết sao?” An Tiểu Hi quay đầu nhìn Bùi Linh.

“Đúng vậy, lấy cảm hứng từ những bức ảnh em đăng trên vòng bạn bè đó, thích không?” Anh hỏi.

“Thích! Em cực kỳ thích nơi này!” An Tiểu Hi vui vẻ nhìn quanh căn phòng.

“Em đói chưa? Anh nấu cơm cho em nhé.” Bùi Linh ôm cô hỏi.

“Được, để em giúp anh, chúng ta cùng làm.” An Tiểu Hi gật đầu.

“Cùng làm?” Bùi Linh nhướng mày, quả thật là phải cùng làm.

“Đúng vậy, anh không muốn cùng làm với em ư?” An Tiểu Hi buồn bã hỏi.

Bùi Linh cười mỉm: “Muốn, rất muốn... là đằng khác”

An Tiểu Hi cảm thấy câu nói đó có chút kì lạ nhưng cô không biết lạ ở đâu.

Ăn xong bữa tối.



An Tiểu Hi nhớ đến chiếc túi mà Tưởng Giai Giai đã gửi cho cô.

Cô lấy hộp trong túi ra và đặt lên đùi, Bùi Linh ngồi bên cạnh tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”

An Tiểu Hi lắc đầu: “Em cũng không biết nữa. Là Tưởng Giai Giai đưa cho em đó, nói rằng chỉ có thể mở vào buổi tối, nhưng em muốn xem ngay bây giờ.”

“Vậy thì xem đi.” Bùi Linh ôm cô.

“Được!”

An Tiểu Hi tò mò mở nắp hộp, nhìn thấy một chiếc váy đen.

Cô cầm chiếc váy lên để xem, nhưng khi thấy những thứ bị che dưới chiếc váy, cô lập tức đặt chiếc váy xuống để che lại.

“Có chuyện gì vậy?” Bùi Linh giả vờ không biết, anh đã tinh mắt nhìn thấy những thứ đó rồi nha.

“Không có gì, chiếc váy này em sẽ thay khi đi tắm, giờ thì cứ để nó ở đó đi.” An Tiểu Hi vội vàng đậy nắp hộp lại.

Bùi Linh nhướng mày: “Anh thấy chiếc váy có vẻ khá đẹp, sao em không thử bây giờ luôn?”

“Tối nay thử sau...”

“Anh vừa thấy hình như còn có thứ gì khác trong hộp...”

“Em đi thử chiếc váy đây! Anh đợi em một lát nhé.” An Tiểu Hi ôm hộp chạy vào phòng ngủ.

Bùi Linh cười nhẹ, đứng dậy đi về phòng tắm của phòng khách khác.

Anh tắm xong, mặc đồ ngủ ra ngoài, phát hiện An Tiểu Hi vẫn chưa tắm xong. Anh đành đi về phòng ngủ đợi cô trước.

Khi cửa mở, An Tiểu Hi cũng vừa từ phòng tắm bước ra.

Ngay lập tức, ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn nóng bỏng của Bùi Linh.

Anh tiến lại gần, ôm lấy eo cô, khẽ thì thầm bên tai: “Cục cưng trông thật xinh đẹp, làm anh chỉ muốn trêu chọc em thôi...”

Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ An Tiểu Hi khiến cô không khỏi rùng mình, và lời gọi “Cục cưng” của anh dường như đã chiếm trọn tâm trí cô.

Bùi Linh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi tiếp tục hôn đến mắt, sau cùng dừng lại trên má.

Anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi: “Có thể không, cục cưng?”

Khi An Tiểu Hi nhìn vào đôi mắt anh, cô không thể rời mắt, đầu cô khẽ gật gật.

Bùi Linh mỉm cười, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô...

...

“Cái đó, em để ở đâu rồi?” Bùi Linh hơi lúng túng hỏi.

“Gì cơ?” An Tiểu Hi có chút không hiểu.

Bùi Linh ghé sát tai cô...

An Tiểu Hi đỏ mặt, hóa ra anh đã nhìn thấy hết rồi!

“Ở phòng tắm…”

“Được, vậy thì chúng ta ra phòng tắm làm.” Nói xong, anh bế cô lên.

“Cái... Cái gì?!”

...

Sáng hôm sau.

An Tiểu Hi tỉnh dậy với thân thể đau nhức. Cô cảm giác toàn thân mình như bị Bùi Linh tháo ra, lắp lại rất nhiều lần, cơ thể dường như không còn là của mình nữa.

“Còn sớm, em ngủ thêm chút nữa.” Bùi Linh bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

“Tại sao người làm việc là anh mà người chịu mệt lại là em, thật không công bằng~”

An Tiểu Hi làm nũng.

Bùi Linh đưa ra một gợi ý: “Vậy lần sau để cục cưng làm việc nhé, xem có phải là anh mệt không? Hửm?”

Cô làm á? Nghĩ đến tốc độ của Bùi Linh tối qua, cô làm sao mà có sức làm anh được?

An Tiểu Hi khoanh tay trước ngực: “Đề tài này ngừng lại ở đây nhé!”

“Được rồi, lần sau vẫn để anh làm việc.” Bùi Linh lại gần, đặt thêm một nụ hôn.

An Tiểu Hi ngượng ngùng che mặt, trong lòng thầm nghĩ sao đàn ông sau khi “ăn thịt” rồi lại trở nên vô liêm sỉ như thế này!