An Tiểu Hi lập tức dụi mặt vào n.g.ự.c anh ta, tùy tiện lấy tay lau nước mắt một cách hỗn loạn.
Cô còn hỉ mũi một cái, sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh: “Không được lừa em nữa nhé!”
Mắt và mũi cô đỏ bừng, trông như một chú thỏ con bị hoảng sợ, trong mắt vẫn còn chút hơi nước.
“Không lừa.”
Khương Vân Thăng chỉ vào mấy người bạn xung quanh: “Bọn họ đều có thể làm chứng.”
An Tiểu Hi nhìn họ, mọi người hiểu ý, gật đầu lia lịa.
Lúc này cô mới an tâm. Khương Vân Thăng là người rất trọng sĩ diện,
Trước mặt nhiều người nghe thấy anh thề không bắt nạt Bùi Linh nữa, chắc chắn anh sẽ không nuốt lời.
Khương Vân Thăng hỏi: "Đau lưng không?"
An Tiểu Hi lắc đầu, tạm thời cô chưa cảm thấy cơn đau.
"Em về nhà trước đây."
Khương Vân Thăng gật đầu.
An Tiểu Hi về nhà thay quần áo. Khi cởi áo, cô mới cảm nhận được cơn đau ở lưng.
Lúc không chạm vào thì không sao, nhưng khi chạm vào, vết thương đau rát như bị lửa đốt. Cô nhìn vào gương, thấy lưng mình có một vết sưng đỏ hình tròn.
Loại thương tích này thường phải dùng rượu thuốc xoa bóp để làm tan m.á.u bầm, nhưng cô không dám nghĩ đến sự đau đớn khi bị xoa bóp.
Vì vậy, cô quyết định không cho bố mẹ biết và hẹn Tưởng Giai Giai cùng Đổng Hân đi ăn tối tại nhà hàng nơi Bùi Linh làm việc.
Ca làm việc của Bùi Linh là từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối.
An Tiểu Hi đã lén đưa tiền cho quản lý vào lúc Bùi Linh sắp tan ca.
Tối đó, trong lúc tắm, cô quên mất vết thương ở lưng. Nước ấm chảy xuống khiến cô đau đớn đến mức suýt biến thành xác sống.
Sau khi tắm xong, An Tiểu Hi nằm sấp trên giường, hoàn toàn không còn chút sức sống nào. Cô nghĩ, có lẽ ngày mai sẽ nhờ Tưởng Giai Giai và Đổng Hân giúp cô xoa bóp một chút...
Thứ Hai.
An Tiểu Hi mang theo hai phần ăn sáng đến trường.
Bùi Linh đã đến lớp từ sớm, anh đang ngồi làm bài và ôn bài.
"Hiiii~ Anh ăn sáng chưa? Em có mang đồ ăn sáng đến cho anh này." An Tiểu Hi vui vẻ lên tiếng chào.
Bùi Linh đặt sách sang một bên, đợi cô dọn bữa sáng.
Cô nhanh chóng sắp xếp đồ ăn ra bàn, bắt đầu bóc trứng, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì mới tự mình ăn.
"Lưng của cô sao rồi?" Bùi Linh hỏi.
"Ồ, không sao đâu." An Tiểu Hi xua tay.
"Không sao?" Tưởng Giai Giai chen vào:
"Vậy trưa nay tiếp tục, vết thương của cậu cần xoa bóp thêm, như vậy sẽ lành nhanh hơn." Cô ấy không quên tiếng rên rỉ đầy đau đớn của An Tiểu Hi hôm qua.
An Tiểu Hi nuốt nước bọt, cắn răng nói: "Được!"
Buổi trưa, sau khi ăn cơm cùng Bùi Linh, An Tiểu Hi cùng Tưởng Giai Giai và Đổng Hân đi đến phòng y tế.
Lúc trở lại, An Tiểu Hi hai mắt đỏ hoe.
Bùi Linh nhìn cô, không thể hiện rõ cảm xúc nhưng lông mày anh khẽ nhíu lại.
"Thật sự không sao chứ?" Anh hỏi.
An Tiểu Hi cố gắng cười, nhưng nụ cười của cô còn khó coi hơn cả khóc: "Không sao, chỉ cần vài ngày là khỏi thôi."
Nói xong, cô theo thói quen ngả lưng ra sau ghế, nhưng ngay lập tức cô bật dậy, môi mím chặt để không kêu thành tiếng.
Bùi Linh nhìn cô, ánh mắt đầy bất lực.
"Không... sao..." An Tiểu Hi rít qua kẽ răng hai chữ.
Sau đó, cô đành phải nằm sấp trên bàn, đầu chôn trong tay.
Tiếng chuông báo hiệu tiết học buổi chiều bắt đầu vang lên.
An Tiểu Hi ngồi nghe giảng trong trạng thái lơ mơ, mắt nhắm mắt mở, đầu gật gù như gà mổ thóc. Khi mệt mỏi với tư thế đó, cô vô thức ngả người ra sau.
Ngay khi lưng cô sắp chạm vào ghế, một cánh tay đặt lên vai cô ngăn lại.
An Tiểu Hi quay đầu nhìn chủ nhân của cánh tay, khi thấy đó là Bùi Linh, cơn buồn ngủ của cô lập tức tan biến. Cô vội ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn lên bảng, như một học sinh gương mẫu.
Bùi Linh thu tay về, tiếp tục nghe giảng.
Tim An Tiểu Hi đập nhanh. Vừa rồi... Bùi Linh lad đang giúp cô sao?
Cô cảm thấy có chút dở khóc dở cười, không biết phải làm sao.
Nam chính à, xin hãy ngừng tỏa ra sự quyến rũ của anh, cô không thể chịu nổi nữa đâu!
Sau khi Khương Vân Thăng hứa với An Tiểu Hi sẽ không gây rắc rối cho Bùi Linh nữa, cuộc sống của cô trở nên bình yên và an ổn hơn hẳn.
Ngày thi tháng để phân lại chỗ ngồi sắp đến.
An Tiểu Hi đặt bữa sáng trước mặt Bùi Linh, vui vẻ nói: "Tuần này thi xong, tuần sau anh sẽ thoát khỏi em rồi. Em nói là làm, nhất định sẽ trả lại cho anh một không gian yên tĩnh để học tập. Ngày tốt lành của anh sắp đến rồi đấy~"
Bùi Linh chậm rãi ăn bánh bao, trong lòng cảm thấy có chút lẫn lộn. Anh vốn dĩ muốn An Tiểu Hi tránh xa mình càng xa càng tốt, tốt nhất là không còn liên quan gì với nhau nữa.
Nhưng khi ngày đó đến gần, anh lại không muốn cô rời đi. Dường như anh đã quen với sự hiện diện của cô, dù cô hay ồn ào, lại thường xuyên quấy rầy mình, thỉnh thoảng còn lộ vẻ chân chó lấy lòng anh.
"Đổi chỗ để cô đi quấy rầy người khác à?" Bùi Linh nhìn cô hỏi.
An Tiểu Hi...
Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa...
"Quấy rầy người khác vẫn hơn là quấy rầy anh, anh là học bá mà." An Tiểu Hi tiếp tục giữ vai trò người hầu trung thành.
"Không cần, cũng chỉ có mỗi tôi là không bị cô ảnh hưởng thôi. Lớp 12 rất quan trọng, để bảo đảm tương lai cho các bạn khác, cô cứ tiếp tục ngồi với tôi đi."
Bùi Linh nói với vẻ mặt nghiêm túc, đến mức ngay cả anh cũng suýt tin vào lý do mà chính mình vừa đưa ra.
"Không đổi chỗ thật sao?" An Tiểu Hi dò hỏi.
Bùi Linh ăn hết bánh bao, vứt vỏ vào thùng rác rồi nhìn cô: "Cô quên rằng đã hứa với tôi điều gì sao? Làm người hầu của tôi, tuân lệnh tôi."
"À đúng đúng, anh là ông chủ, cái gì cũng phải nghe theo anh. Anh bảo đi hướng Đông, em tuyệt đối không dám đi hướng Tây." An Tiểu Hi vội vàng nịnh nọt.
Tiếng chuông báo hiệu tiết học vang lên.
Bùi Linh tập trung vào việc học.
Nụ cười của An Tiểu Hi tỏa sáng, rạng rỡ đến mức còn khó che giấu hơn cả một khẩu s.ú.n.g AK. Cô vô cùng phấn khởi, bởi bên cạnh cô không chỉ có một mỹ nam, mà còn là nam chính trong câu chuyện này. Một nữ phụ hạng bét như cô, làm sao xứng đáng được thế này?
Kết quả thi tháng đã có.
Bùi Linh vẫn giữ vững phong độ, trừ môn Ngữ văn, tất cả các môn khác đều đạt điểm tối đa, đúng chuẩn một học bá.
An Tiểu Hi ngượng ngùng thu dọn bài thi của mình. Biết nói sao đây, một môn của Bùi Linh thôi đã hơn cả mấy môn của cô rồi...
"Các em, chú ý một chút! Lớp chúng ta có học sinh mới chuyển đến, mọi người hãy chào đón nhiệt tình nhé!"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Thầy Vu Huy hào hứng thông báo. Học sinh mới chuyển từ một trường danh tiếng ở thủ đô, học lực xuất sắc, khiến thầy có cảm giác như nhặt được báu vật.
Cả lớp vỗ tay nồng nhiệt. Từ cửa lớp, một cô gái mặc váy trắng bước vào. Cô ấy trông rất xinh đẹp, chiếc váy dài càng tôn lên vẻ thanh tao, trông như một tiên nữ hạ phàm.
Cô ấy bước lên bảng, chậm rãi viết tên mình: "Chào các bạn, mình là Lâm Gia Nhu, đến từ thủ đô. Mong mọi người giúp đỡ."
Giọng cô nhẹ nhàng, êm ái như tiếng mèo con, khiến người nghe phải xao xuyến, trái tim như bị cào nhẹ.
Quả nhiên, đám con trai trong lớp trở nên hớn hở hẳn.
"Lâm Gia Nhu, em ngồi tạm chỗ kia nhé." Thầy Vu chỉ vào chỗ phía trước An Tiểu Hi.
"Cảm ơn thầy." Lâm Gia Nhu lịch sự đáp, bước đến chỗ ngồi.