Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 10: Lăng Giang tìm nàng



Triệu Đình Đình đi tới phố cách vách, phía sau mang theo hộ vệ Triệu phủ, thế tới rào rạt.

Chung quanh có người bỏ chạy, có người ở lại đứng vây xem.

" Ôi, Triệu tiểu thư, hôm nay ngọn gió nào đem ngài thổi tới đây ". Nữ tử thướt tha phe phẩy quạt tròn chậm rãi đi đến, nàng ta dáng người cao gầy, môi đỏ cong lên, mắt phượng phong tình vạn chủng, quả nhiên là nữ tử quyến rũ.

" Nguyệt Vinh Hoa, ngươi ở đây bày ra vẻ giả tạo, món thịt kho tàu là món của Túy Tiên Lâu chúng ta, ngươi rõ ràng là ăn cắp đơn thức của Túy Tiên Lâu, nhanh đem món này gỡ bỏ, bằng không ta kéo ngươi đi quan phủ! "

" Triệu tiểu thư xin bớt giận, ta còn tưởng rằng là chuyện đại sự gì, cần ngươi bày binh bố trận lớn như vậy, bất quá là một món ăn mà thôi, như thế nào liền thành món ăn của riêng Túy Tiên Lâu? "

" Các vị đều phân xử, món này có thật nhiều nơi đều làm, Túy Tiên Lâu lại muốn một nhà độc đại, vẫn là không quen nhìn mấy quán ăn nhỏ của chúng ta a? "

Nguyệt Vinh Hoa trước sau đều cười, cặp mắt kia giống như hồ ly giảo hoạt.

" Đúng vậy, nói không chừng gần đây có tiểu thương mang đơn thức bán, ta thấy thật nhiều tiệm đều có món này, Túy Tiên Lâu sợ là thấy món này bán tốt, lại đi nói là món của Túy Tiên Lâu, chẳng lẽ trong kinh thành chỉ xứng có tiểu lâu của Triệu gia? "

Lời vừa nói ra, người chung quanh đều giống nhau nhấc lên thảo luận, thậm chí còn bắt đầu trào phúng Túy Tiên Lâu đồ ăn không mới mẻ.

Triệu Đình Đình tức giận đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn chằm chằm Nguyệt Vinh Hoa, nàng ta vừa mới phái người đi dò hỏi, trong thành có rất nhiều quán đều có món này, đến tột cùng là ai ở sau lưng giở trò quỷ, chẳng lẽ là Sở An Nhan?

Trước trở về điều tra liền rõ, không thể để ả Nguyệt lão bà tử này ăn không trả tiền!

" Chúng ta đi! "

Nhìn Triệu Đình Đình mặt xám xịt rời đi, Nguyệt Vinh Hoa phe phẩy quạt tròn trong tay, cười đối người chung quanh nói:



" Đa tạ các vị đại gia chính nghĩa chấp ngôn, hôm nay ở đây phàm là đến Hương Phận Lâu, đều miễn phí một bình rượu ngon! "

Nguyệt Vinh Hoa cười lắc mông lên lầu hai, đẩy ra một nhã gian.

Bên trong một nữ tử mặc váy hoa bách hợp màu hồng nhạt đang ngồi, váy áo là loại gấm sa mỏng tốt nhất. Đôi khuyên tai ngọc trai, dưới ánh mặt trời nhìn phá lệ trong suốt.

Nàng đơn giản búi qua tóc, tóc đen còn thừa như thác nước rơi xuống, nhìn mềm mại mượt mà, người khác nhịn không được tưởng muốn đi lên sờ một phen.

Nghe thấy động tĩnh, Sở An Nhan buông chén trà trong tay, cười nhạt nhìn về phía người đi tới, " Nguyệt lão bản quả nhiên bản lĩnh tốt, không hổ là kinh thành đệ nhị đại thương hộ "

" Công chúa điện hạ quá khen, này còn phải ít nhiều nhờ công chúa điện hạ nguyện ý đem đơn thức đưa cho ta, ta bất quá là dùng chút tiểu kế "

" Nói như thế nào vẫn là đa tạ Nguyệt lão bản nguyện ý ra tay tương trợ, hôm nay ta còn có việc liền đi trước, qua mấy ngày tửu lâu của ta khai trương, Nguyệt lão bản nhớ tới cổ động ". Sở An Nhan đứng dậy, ra khỏi quán.

Nguyệt Vinh Hoa ở lầu các nhìn bóng lưng Sở An Nhan rời đi, suy tư.

" Nguyệt cô nương, công chúa có làm gì ngài không? "

" Không đâu, nàng ngược lại giúp chúng ta một đại ân, công chúa cùng đồn đại có nhiều chỗ không thích hợp, nhưng rất thú vị "

" Phái người đi xử lý mấy kẻ theo đuôi công chúa, mặt khác, để cho bọn họ viết trình báo, đừng cô phụ ý tốt của công chúa ban tặng "

Nguyệt Vinh Hoa ý cười xán lạn, quạt tròn trong tay phe phẩy, ngày sau tửu lâu khai trương, nàng ta phải hảo hảo cấp tiểu cô chúa thật tốt.

Dọc theo đường đi, Sở An Nhan tâm tình tốt. Trước còn cảm thấy bằng hữu tam ca của nguyên chủ không có người nào tốt, lại không nghĩ rằng Nguyệt Vinh Hoa này xác thật có bản lĩnh.

Không chỉ nghe được ở chỗ nàng ta nhiều kinh nghiệm kinh thương, còn giúp nàng đối phó loại trà xanh Triệu Đình Đình, tưởng tượng đến bộ dáng Triệu Đình Đình, thật sự sảng khoái!

" Công chúa, Lăng công tử hắn nói muốn tìm ngài "

Lăng...... Lăng Giang tìm nàng!? Sở An Nhan tươi cười cứ như vậy cương cứng ở trên mặt, mấy ngày hôm trước đều là nàng chủ động tìm hắn?

" Khụ, hắn có nói tìm ta có chuyện gì không? ". Sở An Nhan lấy tay che mặt, che giấu đáy lòng khiếp sợ, chẳng lẽ vẫn là muốn đem nàng đá vào hồ sen?

" Không có, Lăng công tử chỉ nói hắn ở Thấm Trúc Viện chờ ngài trở về "

" Được, ta đã biết ". Sở An Nhan từng bước cứng ngắc đi đến Thấm Trúc Viện.

Không đúng, nàng hiện tại sợ cái gì? Nam chủ vẫn đang là nam sủng của nàng đấy, nàng không nhân cơ hội tăng độ hảo cảm thì thôi, làm sao phải sợ?



Nghĩ như vậy, Sở An Nhan chạy đến Thấm Trúc Viện.

Khi đi đến Thấm Trúc viện, Sở An Nhan liền hối hận, trời thì nóng, nàng thế nhưng còn chạy, đây chính là sợ mình không bệnh được?

Sở An Nhan mệt thở hổn hển, thấy Lăng Giang đang ngồi ở chỗ ghế đá râm mát, nàng không chút suy nghĩ liền tìm một vị trí ngồi xuống.

Sở An Nhan lau mồ hôi trên mặt, lại lấy tay làm quạt quạt cho chính mình.

" Ngươi...... Chờ ta...... Nghỉ một lát ". Sở An Nhan đem mặt dán ở trên bàn đá, mới cảm thấy mát mẻ.

Nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Sở An Nhan nhìn bộ trà cụ trên bàn, bàn tay đang vươn ra của nàng dừng lại nhìn ánh mắt quái dị của Lăng Giang.

" Cái kia, nước có thể uống sao, ta có chút khát "

Cơ hồ nghe thấy được giọng mũi của Lăng Giang, Sở An Nhan tùy tay liền cầm lấy ấm trà đôi vào một cái cốc, giải khát sau, Sở An Nhan lại từ tốn đem cốc trà để lại tại chỗ cũ.

Mùa hè nóng, nàng về sau không bao giờ chạy nữa!

" Tìm ta có chuyện gì? "

Nói xong câu đó, đại não của Sở An Nhan tự động hiển thị câu trả lời: Chẳng lẽ không có việc gì liền không thể tìm ngươi?

A phi, nam chủ tìm nàng khẳng định là có việc.

" Hai đồ vật này ". Lăng Giang đem khăn tay ngày hôm trước Sở An Nhan để cùng gói thuốc lấy ra.

Sở An Nhan một tay ôm mặt, nhìn hai vật kia, nhất thời không biết Lăng Giang đem hai thứ này lấy ra tới cùng là có ý tứ gì, chẳng lẽ vẫn cho rằng dược là nàng hạ?

" Thật sự là Triệu Đình Đình "

" Ta biết ". Lăng Giang nhàn nhạt nhìn Sở An Nhan, thần sắc có chút tối tăm, nàng liền không thể chờ hắn nói xong sao?

" Ngài biết Triệu Đình Đình đối với ta có tâm tư, lần này may mắn, nếu là lại có lần sau, nên như thế nào? "

Sở An Nhan nghe thấy những lời này, có chút kinh ngạc nhướng mày, Lăng Giang đây là ám chỉ nàng giúp hắn xử lý Triệu Đình Đình?

Cũng có thể, Lăng Giang là nam chủ, trong nguyên tắc bởi vì trên mặt nam chủ có vết nên Triệu Đình Đình gạt bỏ tâm tư, lần đó bị nàng ngăn được, nhưng không thể hiện tại lại cho mặt Lăng Giang một đao.



Mặt đẹp như vậy, hoa bị thương thì yêu quái đáng tiếc. Nếu là yêu cầu của nam chủ, nàng nhất định sẽ giúp hắn làm tốt!

" Ngươi yên tâm, việc này giao cho ta, ta sẽ mau chóng giải quyết ". Sở An Nhan sợ lúc này Lăng Giang vẫn còn nhớ tới chuyện mấy hôm trước, cầm đồ lên liền đi.

Lăng Giang cầm lấy một chén trà, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng miết thân chén, biểu hiện của Sở An Nhan, quả nhiên giống như hắn nghĩ. Sở An Nhan biết Triệu Đình Đình đối với hắn có tâm tư, nếu nàng có ý tứ với hắn, tất nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này.

Sở An Nhan đối hắn cùng những người khác là bất đồng, thời gian này, hạ nhân đều đối với hắn cung kính hơn rất nhiều.

Tuy rằng là bởi vì trước đó truyền ra tin Sở An Nhan sủng hạnh hắn, lúc ấy chân tướng liền chỉ có hắn cùng Sở An Nhan biết, rõ ràng biết chân tướng, lại tùy ý để hạ nhân truyền loạn, đây mới là điều Sở An Nhan muốn nhìn thấy đi.

Bất quá, có thể mượn tay Sở An Nhan giải quyết một ít việc, tính ra cũng không tồi.

Lăng Giang câu môi cười, giơ tay đem chén trà đưa vào trong miệng, chạm đến một thứ dinh dính, Lăng Giang hơi nhíu mày, nhìn về phía vành chén trà.

Trên vành còn lưu lại dấu son.

Sở An Nhan, khẳng định là cố ý!

****

Bát quái tiểu kịch:

" Ai, để ta nói cho các ngươi biết. Hôm nay Lăng công tử chủ động nói muốn tìm công chúa, khiến công chúa cao hứng đến hỏng rồi, ban đầu công chúa còn quên mất phải đi như thế nào, sau phản ứng lại, trực tiếp chạy tới a! "

" Ta trộm nói cho các ngươi biết, ta hôm nay thấy Lăng công tử súc miệng rất nhiều lần, các ngươi nói có phải hay không là công chúa cưỡng hôn Lăng công tử? "